Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 207: Chương 207: Thế ngoại cao nhân




Muốn tìm cao nhân, cần gì bỏ gần cầu xatrở lại kinh thành? Cao lão đầu vỗ ngực một cái: “Sư phụ lão tử, chínhlà cao nhân.” Thải Thải nghiêng đầu một cái, đưa chiếc cổ chim ngoáinhìn, sặc, không ngờ, sư phụ của lão đầu này vẫn còn sống? Nàng líu ríukêu một hồi, Cao lão đầu lấy tay bắn vào cái ót sắc vàng nhạt của nàng,kết quả lực quá lớn, khiến nàng lảo đảo, may mà Sở Cuồng lanh tay lẹ mắt hứng lấy được, hắn đen mặt cảnh cáo họ Cao kia: “Lão đầu, nếu ông giếtchết nàng ấy, ta sẽ chặt ông thành trăm mảnh đấy.”

Mà con chim này cũng lạ thật, không chịu ở yên bên cạnh hắn, lại bay chỗ này bay chỗ kia. Hắn quát: “Chim kia, đứng yên lại.” (=))) Hắn định làm cho nàng một sợi sây xích trên chân, buộc vào đó, trướckia không có cánh còn bay được, bây giờ thêm một đôi cánh, chẳng phảibay càng nhanh hơn sao? Hắn ngồi xuống, gương mặt đen sì: “Ông nói caonhân kia, là một đạo sĩ?”

“Là một cao nhân, tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, mặc dù không phải đạo sĩ, nhưng chưa chắc có đạo sĩ nào hơn sư phụ ta.”

Cũng được, bây giờ Sở Cuồng không có kếsách nào cả, nên theo ông ta một chuyến. Sau đó quả nhiên hắn dùng vàngchế tạo cho chim một sợi dây xích treo vào chân, rồi buộcvào đai vaibằng ngọc của mình. “Bây giờ nàng rơi vào tình huống này, tốt nhất nênan phận một chút, nếu không thì chỉ một cây đuốc sẽ đốt cháy cả thân thể nàng đấy!” Hắn dọa thôi, chứ tuyệt không bỏ được mà làm thế, chỉ vìmuốn dạy dỗ nàng: “ Nàng sống làm người của trẫm, chết làm quỷ của trẫm, còn bây giờ, là con chim hoàng yến của trẫm!”

Nói xong, con chim kia đến gần lỗ tai hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.

Sở Cuồng cau mày, trong lòng lại một hồi ngọt ngào, rất nhanh hắn thổi một hơi mạnh cho nàng bay lên, vẫy cánh nhảy loạn.

“Yên một chỗ đấy.”

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Tô Châu, trong căn phòng tối đen của Tô phủ.

Tô đại nhân nắm chặt tay xoay vòng quanh người của một lão đạo: “Ông nói cho lão phu biết, hoàng hậu đã chết chưa?”

“Đại nhân, đây chỉ là ly hồn thuật, cũngkhông phải sát nhân thuật. Người không thể chết được, nhưng mà khôngtỉnh lại, có thể hình dung giống như một cái cây khô vậy. Nói vậy thìđại nhân không còn chướng ngại gì nữa chứ?”

“Không, lão phu làm việc chưa từng hạ thủ lưu tình, với pháp thuật của ông, có lúc nào bị mất linh không?”

“Đại nhân yên tâm, nếu hồn phách nàng tatrong vòng bảy ngày không tìm được nơi ở nhờ, sẽ bị tan thành mấy khói,dù pháp thuật ta có mất linh cũng không còn quan trọng nữa.”

Nghe được đáp án, lão hơi hơi an tâm. Vốn hoàng hậu bỏ đi thì bỏ đi, đúng thời cơ cho con gái mình, ai ngờ lầnnày hoàng thượng lại để tâm như vậy, chạy đến U Châu để tìm nàng ta, từtin tức thám tử hồi báo, tình cảm của hoàng thượng cùng nàng, hình nhưcòn thân mật hơn cả trước kia, vậy nên nếu như nàng hồi cung, sẽ trởthành chướng ngại lớn đối với con gái.

Cho nên lão hao tổn tâm cơ, sai ngườitrộm một chiếc trâm cài tóc của nàng từ trong cung, lấy một sợi tóc từmũ phượng, bỏ vàng thuê một đạo trưởng, để làm việc này.

Ha ha ha, chờ xem, lần này nếu hoàng thượng có muốn mang, thì cũng chỉ có thể mang một thi thể trở lại mà thôi.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, một hoạt tử nhân (chắc giống người thực vật :-s) mà thôi!

Lão vuốt chòm râu, đột nhiên nhớ đến mộtchuyện, bèn hỏi: “Nếu trong vòng bảy ngày nàng ta tìm được nơi để dựahồn vào, thì sẽ như thế nào?”

“Như vậy, đại nhân chỉ có thể cầu nguyệnnàng sẽ không trở về tìm đại nhân gây phiền toái mà thôi, hoặc là bọn họ tìm được nàng, gặp phải một người có thể phá giải pháp thuật của ta,như vậy đại nhân à, chúng ta phải chấp nhận, đây là số mệnh.”

A?

Lão nắm chặt quả đấm, hỏng bét! Thì ra bất kỳ kế hoạch nào, ít nhiều đều lưu lại hậu hoạn.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Một đội nhân mã, Sở Cuồng, Cao lão đầu,Như gia tam thông, Sở Vinh, Thẩm Vân Hiên cộng thêm bánh bao đang nửasống nửa chết, cùng con chim nhỏ đang chứa cả bánh bao kia nữa, ngày đêm vội vã không ngừng nghỉ lên đường, với ý định mau đến chỗ ở của thếngoại cao nhân mà Cao lão đầu đã nói, nhưng cuối cùng, con đường trướcmắt lại bị một chiếc hang ngăn trở, chiếc hang này, cũng không phải rấtsâu, trước mặt là một con suối. Đi đến cuối hang, lại là một tường đákhổng lồ, bịt kín lối.

Sở Vinh nhảy dựng lên, mắng: “Ông kia dẫn chúng ta đến nơi nào đây chứ?!”

“Đây chính là đường đi, cũng chỉ có mỗi nó mà thôi!”

“Phi, ở đó có đường?”

Sở Cuồng trầm ngâm, cúi đầu nhìn dòngsuối chảy từ bên ngoài vào bên trong, đoán ra: “Nước này là dòng nướcchảy, chẳng lẽ muốn tìm người phải ngồi thuyền, từ đây xuyên qua dưới nó hay sao?”

Cao lão đầu cười một tiếng, chỉ vào mộtbụi cỏ thật dày: “Bên kia có bốn chiếc thuyền nhỏ, mỗi thuyền chỉ có thể chứa hai người, chỉ cần nằm ngang trên thuyền, theo nước trôi vào, sẽnhìn thấy thế ngoại đào nguyên, đây cũng chỉ là nơi ở của sư phụ lãonhân gia ta.”

Theo lời ông, mọi người đẩy thuyền xuốngnước, nằm ngang lại, rất nhanh dòng nước đẩy thuyền chạy đi. Mọi ngườingừng thở, thì ra vách đá này rũ sát mặt nước, nếu là người mập e làkhông vào được, mà Sở Cuồng, cơ hồ cũng bị ép da mặt, mới đi vào trongđược.

Sở Cuồng cùng thân thể Thải Thải một thuyền. Con chim ở giữa khe hở.

Cao lão đầu cùng Thẩm Vân Hiên một thuyền.

Sở Vinh Như Nguyệt một thuyền.

Như Tâm Như Ý một thuyền.

Ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, thế giới đen như mực trở nên rộng mở sáng sủa.

Một mảnh cỏ xanh biêng biếc.

Sở Cuồng ngồi dậy, quan sát chung quanh, kinh ngạc, chỗ này, quả thật là thế ngoại đào nguyên.

Trong nước có mấy con hạc tiên nhàn nhãn tản bộ.

Bầu trời có tuyết rơi.

Trên đất hoa cỏ sum xuê.

Cánh hoa đào tán đầy mặt nước……

Mùa này, thế nhưng lại có thể nhìn thấy loại cảnh sắc này.

Đây rõ ràng là mùa xuân, ai có thể nghĩ đến ngoại trừ Vân Nam, lại có ngắm loại cảnh tượng này, vào giữa mùa đông chứ.

Xa xa, có một lâm viên bát ngát. Dựa lưng vào núi lớn, dòng nước thành hồ, chỉ cần xuôi theo, thuyền sẽ cập bờ.Căn nhà này, rường cột chạm trổ, xinh đẹp tao nhã, không chút thiếu hụt.

Sở Cuồng đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ, nhìn thế này, quả nhiên là thế ngoại cao nhân.

Thuyền sắp cập bờ liền đột nhiên tăng tốc.

Giống như bị một sức mạnh kỳ dị hấp dẫn.

“Đây chính là thuật kỳ môn độn giáp lợihại, có thể lợi dụng nó để bày trận, thay đổi tốc độ!” Nói xong, Cao lão đầu cao giọng: “Sư phụ, tiểu Cao tới rồi!”

Ha, ông ta đã bảy tám chục tuổi, bây giờ tới gặp sư phụ, vậy mà tự xưng mình là tiểu Cao.

Sở Cuồng mở to hai mắt, lập tức hi vọng có thể nhìn thấy bộ dạng của thế ngoại cao nhân kia.

Ai ngờ một thanh âm trẻ tuổi ưu nhã vanglên: “Mới rồi gặp các ngươi đi vào, ta liền phát hiện người tới hơi thởnhư cầu vồng, long khí ngất trời, nói vậy, thân phận nhất định không tầm thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.