Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 312: Chương 312: Từng tầng kén được bóc ra.




Để khiến cho một người nhận tội, chưa bao giờ là việc đơn giản, Thải Thải đứng lên, trong tay cầm cái bàn ủi nóng đỏ, đi vòng quanh bà đỡ.

Mùi của bàn ủi được đốt cho nóng đỏ vô cùng đặc thù, bà đỡ cắn chặt môi, hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận một màn đốt cháy da thịt này.

Nhiệt độ của bàn ủi từ từ tăng lên, tiến tới gần mặt bà ta thì bà ta bị hơi nóng bỏng bức bách, lại từ từ hí mắt, sự nhẫn nại cùng mạnh mẽ vừa rồi, theo mồ hôi, từng giọt từng giọt cuồn cuộn chảy xuống. Trước mắt chỉ còn lại một khối đỏ màu đồng, hơn nữa cái bàn ủi này rất nhanh sẽ áp lên mặt bà ta sao?!!

“Nếu như bây giờ mà ta áp cái bàn ủi này lên miệng ngươi, thì ngươi cũng không cần khai nữa, dù sao cũng không còn miệng để nói. Chờ miệng ngươi tan thành nước rồi, ta liền cắt bỏ đầu lưỡi ngươi. Như vậy, kẻ thu mua ngươi, sẽ vĩnh viễn tin tưởng ngươi chứ, phải không?”

Thanh âm của Thải Thải vô cùng vững vàng, giống như đang kể một câu chuyện, hơn nữa không có đường sống để thương lượng.

Tay chân bà đỡ bắt đâu rút gân, bà ta trợn to cặp mắt nhìn thứ đó……

Thứ đó……

Chợt, khóc rống lên!

Thải Thải biết bà ta đã bị dồn nén đến cực hạn.

Nàng nói: “Nếu như bây giờ ngươi có gì để nói cùng bản cung, thì hãy gật đầu một cái.”

Bà đỡ ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Thải Thải cười lên một tiếng, giơ cái bàn ủi nóng đỏ đi tới trước thùng nước, dí vào, xì xèo ~ một tiếng, một làn hơi nước màu trắng bay lên.

Trong lòng bà đỡ vẫn còn sợ hãi, vừa sợ, lại vừa cảm thấy may mắn. Bà ta quỳ bò qua ôm lấy chân Thải Thải, khẩn cầu nói: “Hoàng hậu nương nương, chuyện này là do người khác bức bách tiểu nhân, bọn họ bắt con trai tiểu nhân đi rồi, tiểu nhân cũng chỉ có được một đứa con trai đó thôi!”

Thải Thải lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi chỉ có một đứa con trai, nhưng mà bản cung lại sinh hai đứa con trai, cho nên ngươi cảm thấy dù có ôm một đứa đi mất, bản cung cũng sẽ không sao cả sao?”

Bà ta ngây ngẩn cả người, vẫn như cũ lặp đi lặp lại lời thì thào: “Tiểu nhân thật sự chỉ có một đứa con trai, chỉ có một đứa, không thể để nó chịu khổ được.”

Ai da, chỉ sinh được một đứa con trai nên có thể coi đó là lý do sao?

Thải Thải cười mỉa: “Bản cung không hiểu, chỉ có một đứa con trai, cùng với việc có mấy đứa con trai, có quan hệ gì đến chuyện này? Bản cung có hai đứa con, nhưng bọn chúng đều là thịt của bản cung, là sinh mạng của bản cung, cho nên bản cung sẽ không bao giờ chịu để cho con mình thành lợi thế của kẻ khác mà lưu lạc ở bên ngoài được!” Nàng đứng lên, một cước đá ngã bà đỡ, lạnh lùng nói: “Ngươi vì con trai mình, tổn thương con người khác, lại còn dám tranh thủ đồng tình trước mặt bản cung sao?!”

“Hoàng hậu nương nương, tiểu nhân biết sai rồi, biết sai rồi!”

Biết sai, là bởi vì bà ta không ngờ tới nàng có thể hiểu rõ tất cả, thậm chí sẽ hoài nghi đến sự kiện này chứ?

Thải Thải nhàn nhạt nói, giọng điệu ôn hòa hơn: “Bà đỡ, việc ngươi làm ta hiểu, tất cả những người mẹ trong thiên hạ đều sẽ có một loại cảm giác tâm hữu linh tê với hài nhi của mình, ngày đó, bản cung đã ngất đi, nhưng trước khi ngất, bản cung rõ ràng đã nghe thấy tiếng khóc của hài nhi mình, tiếng khóc này vào lỗ tai kẻ khác có lẽ là rất tầm thường, nhưng mà với bản cung, thì cả đời đều không thể quên được.”

“Tiểu nhân… tiểu nhân hiểu.”

“Cho nên bản cung hỏi ngươi một lần nữa, chuyện này, là ai chỉ điểm, tiểu Nhị do bản cung sinh, rốt cục là công chúa, hay là hoàng tử? Hơn nữa có đang ở nơi nào?!”

Uy nghiêm nhìn tội nhân ở dưới chân mình, uy nghiêm của nàng không dung phản kháng của bất cứ kẻ nào cả.

Cả người bà đỡ mau hóa thành đống bùn nhão.

“Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự là không biết, đến tột cùng ai là chủ mưu, đêm đó có một người mặc đồ đen che mặt chợt xông vào nhà tiểu nhân, bắt lấy con trai tiểu nhân mang đi, còn phân phó phải tìm thi thể của một con súc sinh nào đó mới sinh ra, tráo đổi với một vị tiểu hoàng tử mà hoàng hậu vừa sinh ra, sau đó tiểu nhân nhìn thấy trên cầu có người đang xiếc khỉ, liền mua con khỉ con của người đó.”

“Ngươi làm cách nào để tính thời gian bản cung lâm bồn?!”

“Không có, không phải nô tỳ, là cung nữ đã đưa cơm cho tiểu nhân, trong cái hộp cơm có giấu một tờ giấy, trên đó viết vào ngày hoàng hậu sắp lâm bồn, bảo tiểu nhân hãy rời cung, không nghĩ tiểu nhân mới ra cung đã bị người bắt đi, lúc mở mắt ra, đã thấy cái rổ đã được để đó, tiểu nhân mở ra, bên trong chính là con khỉ con kia. Tiểu nhân chợt hiểu, hành động của mình hoàn toàn bị người giám thị. Cho nên…… cho nên…… tiểu nhân cứ theo lời bọn họ phân phó, khi nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử thứ hai, liền lén tráo đổi với con khỉ đã chết kia. Lúc đó tiểu nhân thật sự rất lo lắng cho con trai mình.”

Bà ta sẽ không nói dối, theo như lời bà ta, chuyện này đã được dự mưu từ lâu rồi.

“Vì sao nhị hoàng tử chỉ khóc có vài tiếng, rồi sau đó không khóc nữa?!”

“Bởi vì trong cái giỏ có một chiếc khăn đã được người ta tẩm thuốc mê.”

Thuốc mê?! Thải Thải thiếu chút nữa là đã ngất xỉu, chuốc thuốc mê với một đứa trẻ mới sinh… Tim Thải Thải sắp bị người ta bóp cho vỡ vụn rồi.

Nàng tức giận đến mức không gì có thể hình dung được, hất đổ chén trà trên bàn: “Thuốc mê?!”

“Nhị hoàng tử của bản cung bây giờ đang ở đâu?!”

“Nhị hoàng tử…… bọn họ bảo tiểu nhân đặt cái giỏ ở trong đại điện. Sau đó tiểu nhân phải đến chỗ thái hậu bẩm báo cho nên cái rổ bị người nào lấy đi, tiểu nhân, cũng không biết……”

Điên mất, so với suy nghĩ của nàng lại càng khó hơn. Bởi vì đầu mối thật vất vả mới tìm được, đã bị cắt đứt.

“Cung nữ hôm đó đưa cơm cho ngươi là ai?”

“Tiểu nhân cũng không nhận ra cung nữ kia, trông có chút lạ mặt.” Bà đỡ vừa nhớ lại vừa nói: “Thật ra thì, tiểu nhân thấy cung nữ kia giống như là do nam nhân giả trang thành. Có lẽ cũng không phải là người trong cung. Bởi vì lúc hắn rời đi, tiểu nhân còn thấy hắn mang một đôi giày nam nhân nữa.”

Thải Thải chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, một kế hoạch nghiêm mật như vậy, nếu nhị hoàng tử rơi vào tay bọn chúng, chẳng phải là……

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Nàng vì phòng bứt dây động rừng, nên đưa bà đỡ trở về nhà.

Ban đêm bị một cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, lại nghe thấy tiếng khóc của đại hoàng tử.

Thải Thải đi tới ôm lấy cậu bé, Như Tâm Như Nguyệt bận rộn giúp nàng dọn dẹp.

Mọi người nhìn thấy, trên gương mặt Thải Thải vẫn còn mang theo những giọt nước mắt trong suốt.

“Nương nương, người lại bị ác mộng làm tỉnh giấc nữa sao?”

“Ừ……” Nhàn nhạt trả lời.

Thải Thải nói: “Ta hoài nghi, trước đó đã có người động tay động chân trong thức ăn của bản cung, nhưng không phải là hạ độc, mà là thuốc trợ sản, cho nên, bọn chúng mới có thể tính toán chính xác thời gian bản cung chuyển dạ. Âm mưu này cũng không phải chỉ một hai ngày, ít nhất đã đã bắt đầu, từ trước khi hoàng thượng rời đi.” Nàng nhìn đại hoàng tử, suy nghĩ, đừng ép nàng phải tung hiểm chiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.