Hoàng Hậu Độc Nhất

Chương 13: Chương 13: Chưa hiểu gì đã bị nhận thân




Y Kiều cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng lập tức nghĩ rằng có thể là gọi người khác, liền không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước.

“Tỷ!”

“Tỷ!”

Ai ngờ lúc này tiếng gọi không những gần hơn, hơn nữa còn lớn hơn trước, thậm chí còn biến thành hai người.

Y Kiều cảm thấy vô cùng kì lạ, không khỏi quay đầu lại nhìn, muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Sau lưng nàng có hai nam hài, ước chừng mười một mười hai tuổi, cả hai đều mặc y phục bằng vải bông, sau ót còn có hai búi tóc nho nhỏ. Vóc người có phần giống nhau, hơn nữa một đứa nhìn hơi lớn hơn một chút, một đứa hơi nhỏ hơn.

Nhưng vào lúc này, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc thế của bọn chúng lại tràn ngập uất ức, tròng mắt đen tròn như những quả nho đang mở to nhìn nàng.

Y Kiều chớp mắt mấy cái, vô cùng khó tin, chỉ mình hỏi: “Hai người các đệ... đang gọi ta đấy à?”

Vốn dĩ sau khi thấy được mặt nàng, ánh mắt hai nam hài kia dần toát ra vẻ mừng rỡ. Nhưng hiện tại thấy nàng phản úng như thế, cả hai đều cảm thấy sửng sốt.

Có điều chỉ rất nhanh, hai tiểu tử liếc nhau một cái, sau đó vô cùng ăn ý quay lại, gật mạnh đầu với nàng, coi như là lời khẳng định với câu hỏi khi nãy.

Y Kiều bị tình huống này khiến cho sững người, nàng vô cùng bất đắc dĩ buông tay, cũng treo biểu cảm bất đắc dĩ lên mặt, nói với hai đứa trẻ kia: “Nhưng, ta không nhận ra các đệ.”

Nam hài trông có vẻ nhỏ hơn vừa nghe được, lập tức bật khóc.

Cậu lôi ống tay áo của đứa bên cạnh, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào nói: “Ca ca... Hu hu hu... làm sao bây giờ đây, tỷ tỷ không nhận ra chúng ta...”

Thì ra bọn họ là huynh đệ.

Nam hài lớn hơn một chút vỗ lưng đệ đệ, mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

Cậu bé giả vờ bình tĩnh, quay đầu nhìn Y Kiều, giọng cũng có chút khàn khàn: “Tỷ, sao tỷ có thể nói không biết bọn đệ được? Vất vả lắm bọn đệ mới có thể tìm được tỷ đấy! Chẳng lẽ tỷ vẫn không muốn về nhà sao? Chẳng lẽ thà lưu lạc ở bên ngoài, tỷ cũng không muốn nhớ tới cha nương, còn có cả Hạc Linh và Diên Linh sao... Tỷ, về nhà đi! Cha và nương nói, dù tỷ có bỏ nhà đi vì việc gì, chỉ cần tỷ chịu trở về, bọn họ đều sẽ bỏ qua chuyện cũ...”

Lời nói của cậu không lưu loát, cứ gập ghềnh như vậy, càng nói càng đáng thương, càng nói càng uất ức. Khiến Y Kiều cảm thấy, bản thân mình là người đang ức hiếp hai cậu bạn nhỏ này.

Vì bọn họ đang đứng trước cửa khách điếm, người lui tới rất nhiều, hơn nữa lại có hai nam hài đang khóc nức nở, vì vậy càng có nhiều người chú ý tới tình huống bên này.

Thỉnh thoảng bọn họ lại quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ, còn nháy mắt ra hiệu, xì xào bàn tán. Thậm chí, còn có người dừng bước bắt đầu hăng hái đứng xem chuyện vui.

Y Kiều chỉ cảm thấy như có búa tạ đập vào đầu, cả khuôn mặt cũng vì bối rối mà đỏ ủng lên. Nàng thấy chuyện càng lúc càng lớn, tiểu nhị trong khách điếm cũng đang tính toán ra ngoài đuổi người.

Vì vậy, sau khi hít sau một hơi, nàng vội tiến lên nắm lấy tay hai nam hài kia, vui vẻ nói: “Ai ôi, tỷ tỷ chỉ đùa các đệ thôi, sao có thể quên hai người được chứ? Đến đây, ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà được không?”

Dù hai nam hài cũng có phần trở tay không kịp với chiêu này của nàng, nhưng dường như trời sinh đã tin tưởng lẫn nhau, hai người cũng không từ chối, ngoan ngoãn để nàng dắt tay ra khỏi “vòng vây“.

Y Kiều dẫn hai nam hài ra khỏi đám người, đi mãi đến khi không còn thấy được đám người vây xem chuyện tốt kia nữa mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nàng có cảm giác cách ứng phó chuyện vừa nãy của mình có hơi không được thoả đáng cho lắm, nhưng cũng là vì không còn cách nào khác. Lúc ấy gặp tình huống như vậy, không nói dối sẽ rất khó thoát thân. Có điều lúc này, hai nam hài này vẫn là hai đống phiền phức lớn.

“Tỷ.” Nam hài lớn hơn một chút ngẩng đầu lên nhìn nàng, như vẫn có chút nghi ngờ: “Tỷ sẽ theo bọn đệ về thật sao?”

“Đúng vậy.” Y Kiều trưng ra một nụ cười gượng gạo cứng nhắc, mắt cũng không dám nhìn cậu.

Nàng muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ trước.

Vì chuyện vừa xảy ra, bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, hiện tại nàng đang sống nhờ trong thân thể của người khác, nhưng về quá khứ của chủ nhân thân thể này, nàng lại không hề hay biết gì. Có lẽ hai nam hài gọi nàng là “tỷ tỷ” trước mắt chính là đệ đệ của thân thể này, hoặc có thể nàng sẽ tìm được chút chuyện gì đó từ trên người chúng.

“Nhưng, tỷ tỷ...” Nam hài nhỏ tuổi hơn một chút đã lau khô nước mắt, giờ phút này đang trưng bộ mặt đầy vẻ khó hiểu ra nhìn nàng: “Nhà chúng ta ở bên kia cơ mà.”

Vừa nói xong, cậu vươn tay, chỉ hướng sau lưng.

Sắc mặt Y Kiều tối sầm, nụ cười bỗng chốc cứng đờ.

Có điều, lúc này nàng đã tìm được một ngõ nhỏ thích hợp, liền cúi đầu nháy mắt vài cái với hai nam hài, thân thiết nói: “Tạm thời chúng ta chưa về nhà, tỷ tỷ muốn hỏi hai đệ vài vấn đề trước.”

Hai nam hài đệ nhìn ta ta nhìn huynh, không biết tỷ tỷ mình đang định làm gì.

Ba người bọn họ dừng lại trong một con ngõ vắng.

Y Kiều cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, bắt đầu có cảm giác mình đang lén lút như trộm, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng nàng thật sự không muốn đoạn đối thoại này bị người khác nghe được, vì vậy dù cảm thấy khá kì quặc, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận xem xét một vòng.

Sau khi đã xác định không có người nào mới ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa trẻ, nói: “À, là như vậy. Mấy ngày nay tỷ tỷ phiêu bạc ở bên ngoài, thật ra thì cũng rất nhớ các đệ, rất muốn về nhà. Nhưng bất đắc dĩ tỷ gặp phải chút chuyện, đầu cũng xảy ra chút vấn đề...”

Nói đầu mình xảy ra vấn đề... Có trời chứng giám, nàng thật sự không hề muốn như vậy.

“Cái gì?” Hai nam hài kinh ngạc trừng lớn mắt, lo lắng nhìn nàng.

Y Kiều nhìn hai đôi mắt chân thành ấy, đột nhiên lại trở nên chột dạ, không hỏi âm thầm phỉ nhổ bản thân thật sự không biết xấu hổ.

Nhưng, vẫn phải mặt dày tiếp tục câu chuyện: “Đừng nóng.” Nàng vội an ủi hai người: “Chỉ là tạm thời không thể nhớ được vài chuyện mà thôi, vì vậy tỷ muốn hỏi hai đệ vài vấn đề, không biết có thể giúp ta nhớ lại được không...”

Dù lí do này vô cùng siêu vẹo, nhưng so với mấy lí do đập đầu linh tinh kia, ưu điểm lớn nhất là không cần phải chứng minh vết thương. Nếu không, với toàn thân cao thấp không hao tổn lông tóc gì như nàng hiện tại, chỉ sợ sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nam hài nhỏ tuổi hơn nghe vậy, mắt lại đỏ lên, lập tức ngắt lời nàng: “Vậy mà không có gì nghiêm trọng sao? Có phải ngay cả Diên Linh tỷ cũng không nhớ được không...”

Y Kiều thở dài một hơi, vội vàng kéo đứa bé kia sang, nhẹ giọng an ủi: “Dĩ nhiên là không phải rồi! Sao tỷ có thể không nhớ Diên Linh được, chỉ là quên mất vài chuyện thôi.”

Nàng nói xong lại quay mặt sang nhìn về phía một nam hài khác: “Còn có Hạc Linh nữa, tỷ tỷ vẫn nhớ đệ đấy!”

Nếu nàng đoán không sai, lúc ở trước cửa khách điếm hai nam hài này có nhắc tới tên của mình. Mà tiểu hài tử tự nhận mình là Diên Linh đã khiến nàng tin chắc vào suy đoán của mình, hơn nữa cũng hiểu rõ bọn chúng là ai.

Hạc Linh thấy tỷ tỷ vẫn còn nhớ rõ hai người bọn họ, cuối cùng cũng tìm được chút an ủi.

Cậu tiến lên từng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Tỷ, tỷ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, nhất định bọn đệ sẽ cố giúp tỷ.”

Y Kiều thấy vậy, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình. Nàng thầm tính toán trong đầu, cẩn thận hỏi vài vấn đề đã suy nghĩ kĩ lúc nãy.

Thì ra chủ nhân của thân thể này có cùng tên cùng họ với mình, cũng gọi là Trương Y Kiều. Phụ thân tên Trương Loan, là giám sinh (học sinh) ở Quốc Tử Giám, mẫu thân họ Kim, tên cụ thể thì hai nam hài này cũng không biết. Cả nhà này vốn ở Hà Bắc, trong nhà cũng có chút sản nghiệp, coi như là hương thân thuỷ bình. Lúc trước vốn cũng chỉ có Trương Loan ở kinh thành, nhưng cách đây không lâu ông lại mang thê, tử lên theo. Trương gia chỉ có ba người con, Trương Y Kiều là trưởng nữ trong nhà, dưới nàng còn có hai đệ đệ, chính là hai vị trước mắt. Về phần vì sao nàng lại trốn đi, người nhà nàng cũng không biết được nội tình.

“Vậy... Vì sao chúng ta lại phải đến kinh thành? Các đệ biết không?”

Lúc này là Diên Linh trả lời vấn đề của nàng: “Đệ biết đệ biết! Hình như là tới để chúc thọ cho ai đó nha!”

Hạc Linh nhìn đệ đệ, dường như cũng không có gì để bổ sung, liền gật đầu nói: “Đúng, nghe cha nương nói, dường như là vậy. Có điều, cha nương chưa từng nói trực tiếp với bọn đệ, chỉ là bọn đệ vô tình nghe lỏm được thôi. A, tỷ, hình như bọn họ đã có nói với tỷ rồi, tỷ thật sự không nhớ sao?”

Y Kiều gãi đầu, cười ha ha, nói: “Đúng vậy, ha ha, hoàn toàn không nhớ chút gì cả.”

“Hừ, lúc đầu tỷ còn sầm mặt không vui, không chịu nói với đệ và ca ca biết nữa.” Diên Linh như nhớ lại chuyện cũ, có phần buồn bực: “Nếu không, hiện giờ cũng sẽ không bị như vậy.”

Y Kiều có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu hài tử đang quệt mồm trước mặt, trong nháy mắt đã bị cậu chọc đến dở khóc dở cười.

“Tỷ, về nhà thôi.” Hạc Linh có chút bất an kéo tay áo của nàng.

Diên Linh cũng ra vẻ như nhớ ra gì đó, nắm tay áo của nàng kéo về phía trước: “Đúng rồi, mau về thôi! Bọn đệ thừa dịp cha nương ra ngoài dâng hương mới có thể chạy ra ngoài đi tìm tỷ tỷ. Nếu bọn họ trở về tìm không thấy sẽ thảm mất! Chắc chắn sẽ có án mạng đấy!”

Y Kiều thở dài một hơi, đã biết có một số việc có tránh cũng không khỏi.

Bọn họ một nhóm ba người kết bạn ra khỏi ngõ vắng. Nhưng không một ai chú ý đến, sau khi bọn họ rời khỏi, một bóng đen cũng đồng thời biến mất trong những dãy nhà nối tiếp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.