Yo, Yo! Xin lỗi nhé ta không cố ý làm nàng ta bị thương đâu! “ từ đâu thân ảnh mặc y phục nam mái tóc đen cột cao xuất hiện trên tay đang cầm con dao nhỏ sắc bén cong tròn nó tạo ra một hình tròn nhưng chỉ có thể cầm tỉ mỉ nếu không thì bị một nhát là cả đời không thể lành lại nó khiến nàng càng hứng thú hơn ( THTT: nói nhỏ các huynh muội nhé! Ta lấy trộm khi mà leo nóc nhà ý!)
Mắt thấy hai người ân tình như mật ngọt chừa nữ nhân bên cạnh đang rót rượu kia a! Nàng biết người trong lòng của Phong Chủ là ai nó khiến nàng ngạc nhiên nhưng hết sức thú vị.
“ Ngươi là ai! Sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm địa bàn Phong Chủ vậy? “ hắn cười tà mị một tay ôm nữ nhân đang khẽ sợ kia ( bả sợ là ông Quân phái người tới ạ) tay còn lại cầm chung rượu với hoa văn tỉ mỉ có một không hai kia nhấp một ngụm như khiến bao người ái muội với hành động hắn.
“ Sao lâu như vậy đã quên ta rồi nha! Thật bất công! Thật may và thật tiếc cho hai người nha Phong chủ, Thiển Hạ Tử Loan! “ nàng dừng một chút quan sát thái độ hai kẻ ân ái kia quả y như dự đoán của nàng vẻ mặt hắn mang vẻ tiếc nuối vì không thể tận tay giết Phượng Mộ Quân còn vẻ mặt của Thiển Hạ Tử Loan thì trắng bệch y như người bệnh “ Tưởng là Phượng Mộ Quân đến thăm hai người không ngờ là ta phải không nhưng không sao dù gì ta cũng biết được thêm một chuyện đó là... Tình cảm giữa PHONG CHỦ và HOÀNG HẬU thật tốt! Phải không tỷ tỷ đánh kính của ta!” Nàng dứt lời động tác uống rượu cùng nụ cười tà mị của Phong Chủ ngưng bặt còn Thiển Hạ Tử Loan không khỏi kinh ngạc bạc vía vội đứng dậy chạy đến chỗ của nàng đang đứng nhìn trên nhìn xuống chẳng có điểm nào là người quen của nàng ta cả nàng ta khẽ nhẹ nhõm trong người sao đó lấy lại sự kiêu ngạo của Hoàng hậu nha.
“ Bộ dạng ngươi mà là đệ đệ của ta sao? Mà ta có đệ đệ như ngươi từ khi nào! Nói ngươi là ai!” Nàng ta tức giận đi đến cạnh Phong chủ nói rồi xà vào lòng hắn.
Nàng khẽ cười lạnh trong lòng đúng vậy nha hiện giờ nàng cũng chỉ mới biết thuật dịch dung của Thiển Hạ Tử Thượng, đơn nhiên dung mạo của Thiển Hạ Tử Thượnh rất giống với kiếp ở thế kỷ 21 của nàng nghiêng nước nghiêng thành không mỹ nhân nào sánh bằng giả nam trang thì tôn lên tuấn lãng nếu mà mặc y phục nữ nhân thì không còn gì sánh bằng vải đẹp nhờ người. Bây giờ chắc gì ai nhận ra nàng là Thiển Hạ Tử Thượng.
“ Đệ đệ? Tỷ tỷ nghe ta nói là nam trang khi nào? Quên nhanh thật đó tỷ! Tỷ cùng Phong chủ cấu kết hại ta có gian tình với hắn thực ra là đêm đó hắn đến tìm tỷ nhưng khi ta phát hiện hai người gian líu trên giường thì tỷ vội đổ tội cho ta cùng Phong chủ diễn kịch trước mặt tên cẩu hoàng đế Phượng Mộ Quân ngu xuẩn kia! Các ngươi cũng chỉ là thừa nước đục thả câu thôi đáng tiếc vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, ông trời thương ta để ta sống lại để mà ghé thăm từng kẻ đã có lỗi với ta như tỷ tỷ đây!” Nàng nói xong tay phải cầm lấy Trâm trên đầy rút ra, mái tóc đen dài xoã tự nhiên vẻ mặt tôn lên cao uý không ai sánh bằng giờ phút này không gì có thể so sánh vẻ đẹp của nàng khiến Phong chủ lạnh như hắn cũng phải ngây ra nhưng rất nhanh lấy lại phong độ.
Thiển Hạ Tử Loan nghe đến chuyện liên quan cái chết của Thiển Hạ Tử Thượng không khỏi kinh hỉ lẫn sợ hãi chưa từng có lúc đầu nghe nàng nói không tin vào lỗ tai mình lúc sao khi Thiển Hạ Tử Thượng rút cây trâm ra thì mới nhận thức được gương mặt của nàng rất giống với mẹ của nàng khiến cho lòng đố kỵ của Thiển Hạ Tử Loan dâng trào. Nàng ta cũng không ngờ nàng lại còn sống và đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt như không thể tin thứ gì nữa cả.
“ Ngươi... Ngươi tại sao....” Vẻ mặt vốn không huyết sắc hiện tại càng khó coi gấp đôi hơn lúc nảy, Phong chủ rất nhanh khẽ cười rồi nhấp ngụm rượu không khỏi đầy thắc mắc với nhan sắc kinh diễm của nàng.
“ Xem ra việc muội còn sống khiến tỷ kinh ngạc nha! Không sao dù gì ta cũng đã sống lại đứng trước mặt tỷ nha ta đến đây vô tình ghé thăm Phong Minh Võ Lâm không ngờ gặp tỷ cùng Phong Chủ đang ái tình nha thực quá vô lễ khi phá đi màn ái tình đẹp đè nha tỷ tỷ!” Nàng cười châm biếm bàn tay phải không yên mà nghịch ngợm con dao tròn ý xoay y như chong chóng đẹp.
Hai người quan sát nàng rất lâu vì lâu ngày không thấy, mái tóc đen thì dài đẹp ra hơn, bờ môi anh đào đỏ được phủ lớp son đỏ xinh đẹp, gương mặt không phấn mà đẹp gấp bội lần các mỹ nhân thế gian, tính cách hoạt bát lẫn châm biếm người khác khác hoàn toàn và ngược lại với Thiển Hạ Tử Thượng lúc trước a, hết sức thuỳ mị, dễ bị lợi dùng đã thế không biết một chút võ nói chi là giống với hiện tại.
“ Ngươi rõ ràng đã chết sao lại như vậy Mộ Quân chàng ấy rõ ràng đã giết ngươi rồi mà chính mắt tất cả mọi người thấy chẳng lẽ là giả?” Thượng Hạ Tử Loan nói.
“ Chàng? Nực cười cho tỷ thực! Trong Hoàng Cung hiện tại là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, ngoài kinh thành là Phu nhân Phong Chủ thực khiến ta bái phục với tánh đào hoa của ta nha!” Nàng cười châm biếm nói ánh mắt liếc xéo Phong chủ quả nhiên thái độ hắn trầm hẳn đi.
“ Ngươi... Ngươi...” Như bị câu nói của nàng làm cho á khẩu không biết nói gì, Phong chủ thấy vậy lên tiếng giúp nàng ta.
“ Đủ rồi! Ngươi đến đây rốt cuộc muốn gì!” Hắn nói vậy nàng nghe xong nụ cười tà mị nhấp môi tay cầm con dao nhỏ bén nhọn xoay tròn dừng hẳn.
“ Đòi tội!” Nói xong nàng một thân tiến lên phía tấm lụa mỏng dùng con dao xoẹt ngang thì tấm lụa mỏng cắt theo đường con dao lúc nảy rớt xuống đất, Thiển Hạ Tử Loan kinh hỉ..