Trầm Ngư bắt đám phi tần đó xếp thành 4 hàng, lần lượt để nàng thử vũ khí. Hàng đầu tiên là hoàng quý phi Liễu Nhan, Trang phi, Lam tài nhân, Huệ phi, Vệ chiêu nghi. Trầm Ngư nhìn Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm gật đầu nói to:
-Mời các vị nương nương đứng lên bục. Mỗi người sẽ nâng hai xô nước lên ngang vai, nếu vũ khí của nương nương phóng ra mà vị nào còn giữ được xô nước, không đổ giọt nào nương nương sẽ trọng thưởng.
Nhiễm Nhiễm vừa nói xong đám phi tần đó run rẩy không ngừng. Ngộ nhỡ Trầm Ngư phóng trúng bọn chúng thì thế nào? Không cần phải thế này chứ? Trầm Ngư lấy 5 con dao găm từ tay thái giám bên cạnh, nhếch môi. Đám phi tần đó tay nâng hai xô nước đến ngang vai đang run rẩy không ngừng. Trầm Ngư nhân lúc bọn chúng không chú ý liền phóng dao ra. Xoẹt tiếng dao găm ma sát với gió, lướt qua cổ đám người kia. Những xô nước đua nhau rơi xuống đất, nước tràn lênh láng khắp nơi. Đám phi tần đó ngồi bịch xuống, mặt như cắt không còn một giọt máu. Rõ ràng là bọn chúng không bị thương, nhưng tại sao cổ còn đau hơn dao cắt như vậy? Từng người một dần ngất đi. Những người còn lại thấy thế liền sợ hãi. Có phải đám người kia chết rồi không? Có phải tiếp theo bọn chúng cũng bị như vậy không? Hoàng hậu thực tàn nhẫn.
Trong ngự thư phòng, Tề Vũ Thiên cầm tấu chương trên tay, định phê duyệt thì một thái giám từ bên ngoài hớt hải chạy vào hành lễ. Hắn cau mày:
-Chuyện gì?
Thái giám đó lau mồ hôi trên trán, giọng có phần kinh hãi kể lại:
-Hoàng thượng... hôm nay hoàng hậu nương nương triệu tập tất cả phi tần đến hậu viện Phượng Y cung, sau đó...
-Thế nào?
-Hầu như vị nương nương nào cũng kinh hãi quá độ mà ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hoàng quý phi còn bị hoàng hậu dội nước lạnh cho tỉnh, sau đó còn...bị hoàng hậu cắt đi một nửa mái tóc, nói muốn thử xem dao có sắc không.
-Chỉ cần hoàng hậu vui là được rồi.
Hắn nhàn nhạt đáp lại. Chuyện nhỏ thôi mà. Nàng nhàm chán như vậy nên tìm người cho nàng vui vẻ một chút. Tên thái giám kia khoé miệng giật giật, tiếp tục nói:
-Hoàng thượng... hoàng hậu nói Đức phi vô lễ với hoàng hậu nên...đã cho người đốt Linh cung rồi.
-Trong cung vẫn còn nhiều nơi có thể ở được. Lãnh cung cũng không thiếu chỗ.
-...
Hắn không nhìn tên thái giám đó, mắt không dời khỏi tấu chương. Tên thái giám kia lại tiếp tục:
-Hoàng thượng...nương nương nói mặc dù bây giờ là thời kỳ thái bình thịnh trị, dân chúng an cư lạc nghiệp nhưng vẫn không tránh khỏi các nơi có những người nghèo khổ, các vị nương nương ở các cung lại ăn mặc quá sa hoa nên phải sửa lại, bắt đầu từ ngày mai phải cắt giảm.
-Làm theo lời hoàng hậu nói đi.
Tề Vũ Thiên lạnh nhạt đáp. Mấy chuyện thế này để nàng quyết định là được rồi, cần gì nói với hắn. Tên thái giám kia lại nói tiếp, nhưng lần này giọng có vẻ vô cùng kinh hãi:
-Hoàng thượng...nương nương nói phi tần trong hậu cung quá yếu đuối, không làm nương nương vui nên...nên nương nương muốn tuyển nam nhân vào hậu cung làm hậu cung riêng của hoàng hậu.
Tên thái giám kia nói xong cúi thấp mặt xuống. Thôi rồi, hoàng thượng sắp nổi trận lôi đình rồi.
-Làm theo ý... Cái gì? Ngươi vừa nói hoàng hậu muốn gì?
-Bẩm hoàng thượng... hoàng hậu muốn...tuyển nam nhân...
Lời còn chưa dứt thì bỗng một cơn gió lạnh cắt ngang lời y, ngẩng đầu lên không thấy hoàng thượng đâu nữa rồi.