Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Chương 10: Chương 10




Ta ngồi trong phòng, tay mân mê môi mình như con tự kỉ. A…. a…. Rõ ràng là đã tự nhủ không phải người ấy rồi mà. Ta lấy tay tự gõ vào đầu mình. Cái đầu ngu ngốc này. Tại sao? Tại sao chứ? Con tim này rỉ máu một lần chưa đủ hay sao?

Những thực sự là…. Không kìm nén nổi. Mỗi lần ở bên người con trai đó là trái tim lại tưởng chừng như sắp bay vụt ra khỏi vị trí cố định rồi lon ton chạy đi mất. Mà cuối cùng là con người sống thế quái nào được khi mà không có trái tim chứ? -_-

Điệp Điệp ơi là Điệp Điệp, mày đường đường là một con người tự tôn cáo ngất trời, sao giờ lại thê thảm thế này chứ? Mà cái nguyên nhân lại là một thằng con trai.

Ta vò đầu bứt tóc, đau khổ tự kiểm điểm.

…….

Mấy hôm sau đó tại Ngọc Long Cung……

Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu đưa ánh mắt hài lòng nhìn ta và Âu Dương Thần yêu đương mặn nồng. Này thì dịu dàng này. Này thì nũng nịu này. Này thì đỏ mặt này. Và còn vô số những này thì sến sẩm khác. Và dĩ nhiên, đó chỉ là một vở kịch được dựng lên nhằm che giấu người già. Nhưng vấn đề là cái người nào đó lại khá là nghiêm túc và hứng thú với cái vở kịch này thì phải. – -

- Hoàng hậu, hoàng hậu, hoàng hậu……

- Dạ, nãy giờ hoàng thượng đã gọi thần thiếp cả chục lần rồi đấy ạ. – Ta cố nén ý nghĩ muốn hành thích tên hoàng thượng nào đó vào lòng, trả lời thật nhỏ nhẹ và dịu dàng.

Cố nén. Cố nén. Giết hoàng đế thì nhân dân cực khổ. Vì bách tính. Phải kìm nén.

- Lấy cho ta cái bánh đó. – Âu Dương Thần hất cằm về phía đĩa bánh chỉ cách hắn có một chút xíu. Chú ý, là một chút ít đấy nhé.

- ….. – Ta ngoan ngoãn đưa bánh cho hắn. Xí, nếu không có người lớn ở đây thì ngươi chết lâu rồi.

- Ngoan. – Hắn cười tươi rói như bông hoa hướng dương giữa hè, đưa tay xoa đầu ta.

Đúng đấy, bạn không nghe nhầm đâu. Chính là hoa hướng dương giữa trưa hè ấy. Đôi mắt híp lại thành một đường chỉ. Đôi môi yêu nghiệt cong lên tạo thành nụ cười tỏa nắng. Chẳng lẽ bắt nạt người khác thú vị như vậy?

Mãi về sau sau nữa, ta đem thắc mắc đó đi hỏi hắn và nhận được câu trả lời: ” Bắt nạt người khác không thú vị nhưng nàng thì khác. Đặc quyền nhé. Được ta bắt nạt là một niềm hạnh phúc đấy.”

Nhưng đó là câu chuyện của rất rất lâu sau. Hiện giờ, nhìn cái bản mặt “hành người khác là một niềm vui tao nhã” của hắn là ta muốn nguyền rủa cả chín đời tổ tông nhà hắn. Tên cẩu hoàng đế, hôm nay ta quyết ra tay trượng nghĩa, trừ hại cho dân. Nhất định phải chém. Nhất định phải giết. Không thể để một mầm mống tai họa như hắn sống được.

À, cơ mà hình như trước mặt ta là mami bà nội của hắn thì phải. Âu Dương Tộc, hãy tha thứ cho đứa con dâu bất hiếu này…..

- Thôi nào Hoàng thượng, con không thấy Hoàng hậu xấu hổ rồi sao? Xem kìa, mặt con bé đỏ hết lên rồi. Thái Hậu nói rồi che miệng cười. Người hoàn toàn không biết con dâu người đang vì cố kìm nén cảm xúc nên mới thế.- Nào, vào cấn đề chính thôi. Sắp tới Ngọc Quốc sẽ tổ chức lễ hội mùa thu. Nhân dịp này ra mắt tân hoàng hậu. Vậy nên con chuẩn bị kĩ càng nhé.- Thái Hậu nhìn về phía ta, mỉm cười dịu dàng.

Ta lúng túng. Lễ hội mùa thu là cái gì thế? Ta có biết gì đâu. Lại còn cái gì mà ra mắt nữa. Chẳng lẽ Ngọc Quốc tính mở triển lãm sao?

- Lễ hội mùa thu…. Là cái gì ạ?

- Hả? Con không biết? – Hoàng Thái Hậu trợn mắt, suýt nữa phun hết trà ra ngoài.

- A ha ha…. – Âu Dương Thần cười khan, khẽ nhéo ta một cái.

Ta nhăn mặt, khó hiểu nhìn hắn. Cái quái gì? Tên Âu Dương nhà ngươi muốn dê ta thì cũng không cần mạnh tay thế chứ! Đau chết ta a!

- Mới thành hôn nên chắc tâm trạng nàng ấy còn hơi loạn nên mới nhất thời quên như thế!…. – Âu Dương Thần vội nói. Hắn chính là quên mất nàng bị mất trí nhớ. Những chuyện thế này làm sao nhớ nổi.

- À, vậy sao? Hoàng thượng, con cũng thật là, dù bận việc triều chính cũng phải chăm sóc cho Hoàng hậu chứ. Như thế thật không tốt chút nào nha.- Hoàng Thái Hậu nói, ánh mắt thông cảm nhưng có ý nghĩa sâu xa: “Điệp Nhi, con cố gắng lên nha, vì hài tử của ta sau này nữa đó.” Hoàng Thái Hậu à, người hãy nói là con hiểu sai ý của người đi.

- Lễ hội mùa thu là lễ hội truyền thống lớn nhất trong năm của Ngọc Quốc. Nó là lễ hội cảm tạ nữ thần Diệp Lan- người đã phù hộ cho Ngọc quốc từ ngày lập quốc đến nay. Bên cạnh đó, nhân dân sẽ cầu mong cho vụ mùa năm sau được bội thu, làm ăn phát đạt. Nói một cách ngắn gọn là như vậy.- Thái Hậu cười nói. – Hoàng hậu, con mới nhập cung những vì là con gái của Vũ Mạn Tể tướng, là tiểu thư cao quý của Tể Tướng Phủ nên chắc những cách ứng xử con đã biết trước, không cần lo đâu ha. Còn những phép tắc, lễ nghĩa Hoàng Thất phải học thôi nhỉ? …. Bla…. Bla…. Bla…..

Thật xin lỗi, ta chỉ nghe được đến đó, còn tất cả những thứ khác đều bị bỏ ra khỏi tầm bắt sóng của đôi tai rồi.

Thật xin lỗi, ta không hiểu ý câu nói đó lắm.

Thật xin lỗi, ta không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tể Tướng Phủ danh giá gì đó. Chỉ là đột nhiên xuyên không ròi nhập xác rồi cái gì gì đó nữa thôi mà.

Thật xin lỗi, ta là kẻ mạo danh.

Thật xin lỗi, ta đây không biết cách cư xử thục nữ hay cái gì đó nữ công gia chánh hay cái gì đó đại loại thế đâu!!!!!!!

………………

Ta thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết luôn đi. Ta không muốn thành thục nữa! Ta không muốn làm đài các tiểu thư! Ta càng không muốn trở thành tân Hoàng Hậu rồi bị biến thành con khỉ trong vườn bách thú để mọi người chiêm ngưỡng. Aaaaaaaaaaaaaaaaaa……….. Ta không muốn!!!!

Con đường trở về Tây Ngọc Cung bỗng trở nên cách xa vời vợi. Ông mặt trời vẫn đeo kính râm mà tỏa ánh nắng chói chang gay gắt như thế. Ta mặt mày ủ dột, đen tối âm u.

- Nàng không sao chứ?

- Không sao.- Ta ngẩng mặt lên, tặng cho hắn một cái nhếch môi. Không sao cái con cá khô. Tại vì thành thân với ngươi mới thế đấy. Hưu. Hưu ngay cho ta.

- Nàng….. đừng cười kì dị như vậy. Đáng sợ quá.- Hắn run rẩy nói.- Nếu nàng không biết, có thể hoi Trần ma ma mà.

Trần ma ma? Trần ma ma nào?

…. Bóng đèn điện sáng…..

Ô hô, sao ta có thể quên mất nhỉ? Trần ma ma, bà là cứu tinh đời ta, bà là ánh sáng trong cõi lòng u tối của ta. Ôi, hóa ra ta yêu bà thế.

Và thế là tâm hồn đen tối….. nhầm, thế giới tăm tối của ta đã tươi sáng trở lại. Ta lại yêu đời như xưa. Ta không biết, Âu Dương Thần bên cạnh ta đang nở một nụ cười- bí ẩn và khó hiểu.

……..

Tể Tướng Phủ…..

Giữa hoa viên to lớn với những bông hoa mẫu đơn rung rinh trong náng, dưới tán cây cổ thụ cao lớn, Vũ Mạn Nam ngồi trầm lặng thổi sáo. Tiếng sáo u buồn như chứa đựng một tâm hồn trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng. Da diết, ai oán. Từng âm thanh len lỏi qua hàng cây, qua kẽ lá rồi vút tan vào khoảng không. Đôi mắt đen nhắm hờ, ngón tay ngọc ngà nâng chiếc sáo trúc.

- Thiếu gia! – Tiếng nói của một nha hoàn vang lên cắt đứt âm thanh ấy.

- Sao thế?- Vũ Mạn Nam ngừng thổi, ngước đầu lên hỏi. Vẫn hiền lành, dịu dàng, vẫn là cậu như mọi khi.

- Lão gia bảo cậu chuẩn bị. Lễ hội mùa thu năm nay, cậu sẽ vào cung với lão gia.- Tiểu nha hoàn rụt rè nói.

- Ừ, ta biết rồi. – Vũ Mạn Nam đưa đôi mắt lơ đãng đi chỗ khác rồi cho nha hoàn kia lui ra.

Còn một mình trong hoa viên rộng lớn, trống vắng đi nụ cười của ai kia, cậu thở dài. Hoàng cung? Đó là một từ ngữ không mấy xa lạ với cậu. Nó là một nơi bao bọc bởi sự phồn hoa và giàu có. Thế nhưng, giấu mình trong đó là sự nguy hiểm không ai biết, cũng chẳng ai hay. Lòng người khó đoán. Vì tiền tài, địa vị, quyền lực, người ta sẵn sàng hãm hại cả người thân của mình- những người máu mủ ruột già.

Vũ Mạn Nam nhìn ra xa. Cậu đang nhìn cái gì? Vô định. Có lẽ là thế. Cậu chìm vào những suy nghĩ của riêng cậu.

” Tỷ à, ở nơi tanh bẩn đó tỷ thế nào? Tỷ ổn chứ? Con người tỷ đơn giản lắm, liệu có phải chịu ủy khuất không? Hậu cung của hoàng đế hàng ngàn mỹ nữ, tỷ có bị chèn ép không? Tỷ là một bông hoa sen cao quý, làm sao có thể bị vấy bẩn bởi những thứ đó được. Ta vẫn ổn. Ta nghĩ là vậy. Tỷ thấy đó, không có tỷ, ta vẫn sống tốt. Chỉ là… có hơi trống vắng một chút. Chỉ là…. Có hơi hụt hẫng một chút. Nhưng không sao đâu, nó sẽ qua nhanh thôi. Tỷ biết không? Tỷ đơn giản lắm, tỷ thánh thiện và mong manh lắm. Trước đây, ta là người bảo vệ tỷ khỏi xã hội nhơ bẩn đó. Giờ này, nơi Hoàng cung đó, ai sẽ là người bao bọc tỷ đây?”

Vũ Mạn Nam chợt bật cười. Đúng vậy, cậu chỉ là một thiếu gia nhỏ bé, lấy đâu tư cách bảo vệ nàng? Yêu đơn phương suốt bảy năm, chôn giấu tình cảm này suốt bảy năm, chỉ biết lặng thầm bảo vệ, che chở, yêu thương nàng. Ha ha, chỉ là tình cảm từ một phía, cậu có hy vọng gì đâu.

Gía như….. nàng không phải đại tỷ của cậu.

Gía như…. Nàng không cùng chung dòng máu với cậu.

Gía như…..

Buồn cười thật. Gía như…. Thì sẽ mãi mãi chỉ là giá như mà thôi. Đời người vốn cay đắng thế đấy. Đôi lúc cậu lại tự hỏi tại sao ông trời lại run rủi cho cậu yêu nàng thế.

Chẳng lẽ….. vẫn là cái gọi là duyên phận đó sao?

…..

Tám năm trước……

Vũ Mạn Nam mới có tám tuổi đã nổi danh là một tiểu chính thái đáng yêu của kinh thành Ngọc Quốc. Thế nhưng, năm ấy, người mẹ mà cậu tôn sùng và thương yêu lại rời bỏ cậu mà đi đến một thế giới khác. Từ một thiếu gia với một gia đình hạnh phúc, nay thì mẹ mất, cha đi theo người tình mới, cậu suy sụp, cậu không tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa. Cậu lạnh lùng, ít nói hơn.

- Này bé, ta mất mẹ, đệ cũng mất mẹ. Chúng ta cùng hoàn cảnh mà. Từ nay, để ta làm tỷ của đệ nha. Ta sẽ bên cạnh đệ, bảo vệ đệ.

Vũ Mạn Nam nhìn cô bé xinh xắn

trước mặt. Sao cũng được. Cậu không quan tâm nữa. Có hay không cũng thế thôi. Nghĩ thế, cậu gật nhẹ đầu. Khi đó, ấn tượng duy nhất của cậu chỉ là một nụ cười ấm áp giữa trời đông lạnh.

Nhưng rồi, thời gian trôi đi, vị trí lại thay đổi. Cậu lại trở thành người bảo vệ cô bé đó. Rồi…. tình cảm trong cậu nảy nở lúc nào không hay.

……

Vũ Mạn Nam nâng cây sáo lên. Đã không thể tiếp tục, vậy để khúc sáo này tiễn biệt thứ tình cảm không đáng có này đi. Trong ánh chiều muộn, khúc sao ấy vang lên. Tạm biệt một mối tình đơn phương. Mà không, phải là vĩnh biệt chứ nhỉ?

……………

Ta không hiểu nổi, tại sao trở thành tiểu thư lại khó như thế?

Ta không hiểu nổi, tại sao những quy định Hoàng thất lại dở hơi thế?

Ta không hiểu nổi!!!!!!!!!!!!!

Sau khi bày tỏ ý kiến với Trần ma ma, ta bị kéo vào cuộc huấn luyện vô cùng kham khổ. Nào là cách đi đứng, nói năng, cư xử, ăn uống,…. Trời ơi, tại sao ta lại phải học mấy thứ vô bổ này? Điệp Điệp, cô bắt ta xuyên vào thân xác của cô thì phải cho ta trí nhớ về mấy thứ này chứ!

Gánh nặng tâm lí nặng nề, ta (lại ) mò đến Khỏi Thiên Trai. Đến nơi, quả nhiên thấy người con trai ấy đang nằm đó. Chàng ngủ. Ta rón rén lại gần, nhẹ nhàng không gây một tiếng động sợ chàng thức giấc. Đôi mắt nhắm nghiền hiền lành. Ánh hoàng hôn phủ lên người chàng như thể một lớp ánh sáng bao bọc thân thể ấy. Cô đơn? Tại sao khi nhìn chàng lại có cảm giác chàng cô đơn đến vậy? Như thể giữa một không gian rộng lớn, chỉ có một mình chàng sống, một mình chàng. Chàng vui, chàng buồn cũng chả ai hay.

- Nàng đến lúc nào vậy? – Chàng vẫn nhắm mắt, hỏi.

- Mới thôi. Chàng tên gì thế? – Ta luôn muốn hỏi chàng câu hỏi đó. Chàng như một sinh vật bí ẩn khiến ta không kìm được mà muốn tìm hiểu. Nhưng càng tìm hiểu lại càng mù mịt. Con người chàng như một màn đếm đen dày đặc.

Chàng mở mắt, ngồi dậy, đưa một ngón tay lên môi mình, nháy mắt:

- Rồi nàng sẽ biết. Sớm thôi.

- Sớm là bao giờ?

- Lễ hội mùa thu. Có lẽ vậy.

- Ừm.

Sau đó, ngồi huyên thuyên một hồi, vì trời đã sẩm tối nên ta phải về cung. Nuối tiếc nói lời tạm biệt, ta quay người bước đi. Nhìn theo bóng ta khuất dần, người con trai đó cười lạnh một tiếng.

- Bi kịch Hoàng cung. Bắt đầu.

…..

Tại Mai cung…..

Trong một căn phòng, bóng tối dần bao trùm mọi vật, để tất cả chìm vào sự tối đen của nó. Trong bóng tối đo, Mai Phi cầm cây bút lông, vắt chân, nở một nụ cười nguy hiểm. Sự im lặng như thể nuốt chửng mọi thứ. Bên ngoài cửa sổ, tiếng lá lạo xạo với tiếng gió tạo nên một không gian quỷ dị.

- Nhược Bảo, đi nào, đến giờ rồi.

Mai Phi đứng dậy, khoác áo, lên tiếng gọi nha hoàn đứng sau mình. Cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại. Gió theo cửa sổ thổi vào. Giấy tờ trên bàn bay tứ tung. Từng tờ giấy rơi xuống sàn đất lạnh. Trên đó, có duy nhất một tờ giấy có chữ. Nét mực vẫn còn mới, đen thẫm, in hằn trên trấng giấy trắng một từ duy nhất: ” Chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.