Viên Viên. Bước vào doanh trướng, Tô Cẩn Hạo vui mừng kêu lên. Hắn đã chờ đợi biết bao lâu để gặp lại nàng, cuối cùng thì cũng thỏa nỗi tương tư rồi.
Huỳnh Mặc Viên mỉm cười, trìu mến nhìn hắn:Hạo, cuối cùng cũng được gặp chàng rồi!. Dứt câu liền được Tô Cẩn Hạo ghì chặt trong lòng.
Ấm áp khiến nàng cảm thấy yên tâm. Chuỗi ngày khổ sở ở trong hoàng cung lạnh lẽo đó cũng đã kết thúc. Thật sự đã kết thúc.
Viên Viên, à không, giờ nàng đâu còn là Huỳnh Mặc Viên chứ. Giờ nàng là Tiêu Chân Chân mới đúng....
Đừng, cứ gọi ta là Huỳnh Mặc Viên. Tiêu Chân Chân không phải ta!. Huỳnh Mặc Viên giữ nhẹ mặt Tô Cẩn Hạo đính chính.
Tuy không hiểu lắm nhưng hắn rất vui vẻ. Chứng tỏ nàng trân trọng khoảng thời gian mà cả hai ở cạnh nhau. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến hắn vui và hạnh phúc lắm rồi.
Đúng rồi Viên Viên, ngày mai ta sẽ tới hoàng cung giết tên cẩu hoàng đế đó. Vạn sự nguy hiểm, ta rất lo lắng..... Tô Cẩn Hạo khẽ thở dài nói.
Hiểu được, Huỳnh Mặc Viên cũng chỉ nhẹ cười, an ủi:Đừng lo, chàng sẽ không có chuyện gì đâu!. Bởi ta sẽ theo chàng tới đó, sát cánh cùng chàng. Có năng lực của ta, hẳn trận chiến này phần thắng sẽ cao hơn. Tuy nhiên câu sau nàng không nói ra, bởi nàng biết Tô Cẩn Hạo sẽ không cho nàng đi.
Tô Cẩn Hạo cảm động, ôm chặt Huỳnh Mặc Viên:Viên Viên, sau ngày mai, thiên hạ sẽ được thống nhất. Chúng ta sẽ có được những ngày hạnh phúc sau này!.
Nàng nhẹ cười. Có lẽ là vậy.
....
Liên binh khởi nghĩa, quân của Tô Cẩn Hạo với hơn 5 vạn tinh binh tinh nhuệ tiến vào kinh thành Thiên Nhạc quốc, một ngàn người được chia ra để di chuyển dân chúng vô tội tới nơi khác, số còn lại tiến thẳng vào hoàng cung.
Huyết chiến nổ ra, hàng vạn người chết, máu tanh rải khắp nơi, xác chất đầy.
RẦM
Cánh cửa bị xổ đổ, toàn thể sát binh ùa vào bên trong chính điện.
Tô Cẩn Hạo vừa đảo mắt, liền thấy Tô Thế Dân đứng sau thư án. Y vẫn vận kim giáp, cả người đều là máu.
Hahaha, hoàng huynh, tới rồi?!. Y bật cười.
Hừ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ta sẽ chính tay giết chết ngươi, báo thù cho phụ hoàng và những huynh đệ đã bị ngươi tàn nhẫn sát hại.!. Ánh mắt Tô Cẩn Hạo sắc bén, chứa đầy lửa giận.
Ha, ngươi nghĩ ngươi có thể?!. Tô Thế Dân nực cười, búng tay liền xuất hiện hàng ngàn ám vệ binh liền bao vây lấy căn phòng.
Thế nào? Ngươi không ngờ tới rằng ta sẽ chừa lại tới mấy ngàn ám vệ tinh nhuệ dùng một đấu trăm của mình mà dùng cho lúc này ư?. Tô Thế Dân ngạo nghễ cười. Y cầm kiếm chĩa vào người Tô Cẩn Hạo đang tức giận đứng phía xa:Tô Cẩn Hạo. Ta nói ngươi biết. Cái người mà chúng ta gọi là phụ hoàng suốt hai mấy năm qua, vốn chẳng phải là phụ hoàng của chúng ta. Ngươi quả thật quá ngây thơ!..
Lời nói như sét đánh ngang tai khiến cả Tô Cẩn Hạo, Tô Mạt Chính và Huỳnh Mặc Viên cải trang đứng cạnh cũng phải bàng hoàng mà trợn mắt không tin.
Huynh....nói bậy. Sao có thể, sao có thể không phải chứ?!. Tô Mạt Chính nổi giận, không muốn tin mà quát lên.
Mạt Chính. Ông ta vốn là một tên bị mắc bệnh vô sinh, nhưng vì không muốn từ bỏ ngôi vị nên nói dối rằng bản thân bình thường. Ông ta thú mẫu thân của đại huynh, nhị huynh và tam huynh, nhưng lại lén sắp xếp người tới đắp chung chăn với ba người họ. Còn hai người các ngươi là tình cờ nhặt được. Chỉ duy có ta, chỉ có mình ta là bị cướp từ tay thân phụ. Ông ta vì muốn có huyết mạch nên đã giết cha mẹ ta. Các người nói xem, làm sao ta có thể tha cho ông ta được!?. Tô Thế Dân vừa nói, đôi mắt vừa hằn vết đỏ ngầu. Sự phẫn nộ dần chiếm lấy tâm trí y, kiểm soát y.
Tô Cẩn Hạo cùng Tô Mạt Chính như không tin nổi. Hóa ra, phụ hoàng không phải thân phụ của bọn họ. Hơn nữa, người mà bọn họ luôn thấy được là một người ôn hòa, thật không ngờ lại là một con dã thú khát mấu, tàn nhẫn tới vậy.
Hừ, dù gì thì, ta sẽ giết hết tất cả các người, giết hết, không chừa một ai!. Khẽ vuốt mặt, Tô Thế Dân nhếch môi, nghiêng đầu nói.
Dứt lời, tất cả ám vệ xông vào, như những con thú điên cuồng giết các sát binh.
Từng nhát đao vung lên rồi chém xuống, từng vũng máu tanh đổ xuống. Huỳnh Mặc Viên nhíu mày né khỏi, nhưng cũng không tránh được bị những tên ám vệ chạm vào, để rồi bọn họ bị nhiễm độc trên người nàng mà thi cốt hóa tro, quằn quại trong đau đớn mà chết. Một đến hai kẻ như vậy thì không sao, nhưng dần dần, càng nhiều kẻ chết một cách kinh dị như vậy khiến Huỳnh Mặc Viên bị chú ý.
Viên Viên
Viên nhi
Hai tiếng gọi gần như là cùng lúc khiến Huỳnh Mặc Viên vô thức quay đầu.
Á. Vì bị tiếng gọi làm phân tâm nên lớp nội lực bảo vệ bên cạnh nàng bị phá vỡ, một thanh kiếm từ ám vệ hướng đến cứa qua cánh tay nàng khiến nàng kêu lên đau đớn.
Tô Cẩn Hạo sợ hãi chạy đến, như điên cuồng giết chết tên ám vệ vừa rồi, sau đó chạy nhanh tới chỗ Huỳnh Mặc Viên, vừa đau lòng vừa tức giận trách:Sao nàng lại tới đây? Có biết là nguy hiểm lắm không?.
Huỳnh Mặc Viên cười, nhưng vì đau nên mặt nhăn nhúm lại, vừa nhăn vừa cười trông vô cùng dị:Không sao, ta chỉ muốn đến giúp chàng!.
Nàng thật là....... Thở dài với Huỳnh Mặc Viên, Tô Cẩn Hạo vừa xé vạt áo băng bó cho nàng.
Tô Thế Dân nhìn hai người, hai tay nắm chặt, tim nhói lên mạnh mẽ. Thật sự, rất đau. Đau đến không thể thở được. Nhưng.....
Khẽ đưa tay lên, y ra lệnh:Tất cả, rút lui!.
Lời được truyền ra khiến cả chính điện huyên náo. Ám vệ ngẩn ra một lúc, nhưng cũng rất nhanh hồi phục mà buông thanh huyết đao trên tay.
Tiếng đao sắt va chạm với nền đất tạo nên tiếng leng keng khiến Tô Cẩn Hạo giật mình ngẩng lên nhìn xung quanh, sau đó khó hiểu nhìn về phía Tô Thế Dân đang cúi đầu đứng phía xa.
Ngươi...... Hắn khó hiểu, cuộc chiến còn chưa tới hồi kết, sao y lại dễ dàng buông tay?
Nâng Huỳnh đứng lên, Tô Cẩn Hạo có chút mờ mịt:Vì sao ngươi lại dễ dàng chịu thua như vậy?.
Chịu thua? Ngươi nói sai rồi. Ta không bao giờ chịu thua. Chỉ là.......ta đang buông tay!. Dừng lại một chút, lại dưới ánh nhìn của hai người mà tiếp:Ta buông tay vì hạnh phúc của Viên nhi. Ta....không muốn nàng ấy buồn. Ta nhận ra nàng chỉ muốn ở cạnh ngươi. Dù cho ở bên ta, có vàng bạc châu báu, có cuộc sống giàu sang, nhưng nàng ấy lại không hề hạnh phúc. Dù chỉ là một nụ cười ta cũng chẳng bao giờ thấy được khi nàng ở cạnh ta. Cuộc chiến hôm nay, nếu ngươi chết, có lẽ Viên nhi sẽ hận ta. Ta....rất yêu nàng, dù có đánh đổi giang sơn để thấy nàng hạnh phúc, ta..cũng nguyện lòng.
Nói rồi, y quay người bước ra khỏi chính điện.
Tô Thế Dân!. Vừa tới ngưỡng cửa, Huỳnh Mặc Viên liền cất tiếng gọi.
Y quay đầu, hai mắt liền mở lớn. Nàng đã cười với y, thật sự đã cười. Nụ cười ấy.....Cũng thật đáng mà.
Bước đi, y cảm thấy thực sự buông bỏ cũng không khó như bản thân tưởng. Quãng đường phía trước, có lẽ vẫn là sống yên ổn một chút, thỉnh thoảng quay lại nhìn nàng cũng khiến y vui vẻ lắm rồi.
Tô Thế Dân rời đi, ám vệ cũng lần lượt biến mất khỏi chính điện, chỉ để lại vài thây xác.
Viên Viên, đáng ra ta nên tiếp tục cuộc chiến!. Tô Cẩn Hạo có chút tức giận nói. Không, không phải tức giận mà là đang ăn giấm chua rồi.
Huỳnh Mặc Viên cười:Chàng biết không, thực ra chàng chẳng thể thắng nổi Tô Thế Dân đâu!.
Hả? Sao lại vậy? Rõ ràng ta đang áp đảo mà!. Hắn nhíu mày.
Thật ư?
Nàng nói vậy là sao chứ?
Á
Gì vậy
Tay ta đau
Giờ mới kêu?
..
...
Hai tháng sau, Thiên Nhạc quốc được phục hồi, hương dân quay trở lại thì cảnh sắc cũng đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên là theo chiều hướng tốt.
Đại điển tái quốc, lên ngôi của Tô Cẩn Hạo diễn ra.
Viên Viên, từ giờ nàng đã chính thức trở thành Hoàng hậu của ta!. Tô Cẩn Hạo nâng tay nàng bước lên bậc đầu đài, mỉm cười hạnh phúc nói nhỏ.
Ừm, chàng cũng đã là của ta!. Huỳnh Mặc Viên cũng cười lại.
Hướng mình xuống toàn thể văn võ bá quan phía dưới, hai người tay trong tay thân mật mà hạnh phúc.
...Đại điển sắc phong hoàn tất. Toàn thể bá quan cúi người trước Hoàng thượng và Hoàng hậu!. Tiếng Tể tướng vang lên.
Dứt lời, đồng loạt mọi người quỳ xuống tung hô.
Hoàn