Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 23: Chương 23




“Hoàng thượng…thần thiếp đột nhiên nhớ tới giờ này không còn nước nóng”, HIểu Nguyệt cố tình “lơ” ánh mắt trêu chọc của hắn, dù sao việc này cũng tốt để cho hắn thấy bản chất của mình sau này sẽ thoải mái hơn không cần mỗi ngày đều đóng kịch, sống hai mặt mệt lắm. “Nếu Hoàng thượng muốn uống trà… có thể phải đợi lâu, thần thiếp cho rằng thời gian của Hoàng thượng thật quý giá, không nên lãng phí ngồi đợi nấu nước, Hoàng thượng chắc là còn nhiều chuyện trọng yếu, cho nên…”

“Cho nên Trẫm cho rằng bây giờ hẳn là phải nghỉ ngơi rồi. Trời cũng khuya rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm”, Đàm Văn Hạo đưa tay tựa vào thành giường, khóe miệng khẽ cười, “mời Hoàng hậu chuẩn bị giường cho TRẫm”.

Hắn, hắn có ý gì? “Ack…”, Hiểu Nguyệt hoảng hốt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đàm Văn Hạo, “Hoàng thượng… ý người là muốn lưu túc (ở lại) Chiêu Dương cung?”

“Hoàng hậu không hy vọng Trẫm lưu túc Chiêu Dương cung sao?”, Đàm Văn Hạo nhìn sắc mặt trắng bệch của Hiểu Nguyệt, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều, cũng hiểu được ý của nàng, thử hỏi trong cung các phi tần khi nghe hắn muốn lưu túc tẩm cung của các nàng có ai mà không vui mừng, cao hứng? Nhưng vẻ mặt của Đỗ Hiểu Nguyệt khi nghe hắn muốn ở lại giống như là gặp phải quỷ dữ – Mình lưu túc Chiêu Dương cung đối với nàng đáng sợ vậy sao?

“Làm…Đương nhiên không phải”, Hiểu Nguyệt nuốt xuống một khối lớn những lời mắng chửi trong lòng, thấp mi nhu thuận mà trả lời, “Hoàng thượng lưu túc Chiêu Dương cung vốn là phúc phận của thần thiếp, chỉ là thần thiếp phúc bạc, không nhận được sự yêu thương của Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp không có phương tiện (tức là Hiểu Nguyệt dùng lý do nàng í đang có kinh nguyệt), cho nên…”, Hiểu Nguyệt dĩ nhiên biết Hoàng thượng muốn lưu túc có nghĩa là gì, dù nàng đến từ thế giới hiện đại nhưng không có cách nào cùng một người mình không thích làm chuyện…thân mật, nên Hiểu Nguyệt cố gắng tìm cớ “cho nên, nếu Hoàng thượng muốn xin mời đi tẩm cung của các muội muội khác…”

“Trong mắt Hoàng hậu, Trẫm vốn là một hoàng đế háo sắc sao?”, Đàm Văn Hạo trầm giọng hỏi, vẻ mặt hứng thú ngắm nhìn một người quần áo lôi thôi, trên người không có một chút khí chất của một vị quốc mẫu Đỗ Hiểu Nguyệt.

Đương nhiên đúng vậy rồi, nếu không hậu cung phi tử dùng để làm gì? “Đương nhiên không phải, Hoàng thượng yêu nước, thương dân, chăm chỉ giải quyết chính sự, có thể nói là rồng trong loài người,…là gương sáng cho dân chúng noi theo”. Ack, mấy lời này sao càng nghe càng kỳ quái? “Này danh của Hoàng thượng có thể sánh với Nghiêu Thuấn làm sao lại háo sắc được? Khổng phu tử cũng có nói, nam sắc tính chất cũng như nữ sắc. Cho dù Hoàng thượng có thích nam nhân cũng rất bình thường…” Đỗ Hiểu Nguyệt, mày đang nói cái gì vậy? Vuốt mông ngựa (nịnh nọt) cũng không biết vuốt cho đúng. Bây giờ vỗ nhầm vó ngựa rồi, chờ coi nó đá đau thế nào. Hiểu Nguyệt có chút hoảng, liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy mặt hắn thật kỳ quặc, có vẻ vừa vui vừa giận – quả nhiên thánh ý không thể đoán được.

“Hoàng hậu nói chuyện…nghe thật thú vị”, Đàm Văn Hạo cười khẽ một tiếng, cựa mình chuyển sang một tư thế dễ chịu hơn, dựa vào thành giường.

“Ack…” hắn không tức giận? Hiểu Nguyệt có chút may mắn, người ta thường nói gần vua như gần cọp, sau này mình phải tỉnh táo một chút, với lại, sau này không thể vuốt mông ngựa rồi, hình như mình không có khiếu trong chuyện này. Bất chợt, Hiểu Nguyệt thấy Đàm Văn Hạo dựa vào thành giường, tay hắn đang chạm vào đống sách trên giường, hoảng hốt – gió trăng tiểu thuyết vốn là sách cấm, nếu như bị hắn phát hiện không biết sẽ gặp phiền toái gì?

“Hoàng thượng! Trời đã khuya rồi, Hoàng thượng không trở về tẩm cung nghỉ ngơi sao? Hay hoàng thượng thật sự muốn cho thần thiếp hầu hạ?”, hiện tại Hiểu Nguyệt đúng là đại bất kính, nhưng nàng dám mang đầu ra để thề, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cùng một người không có phương tiện thân mật. Hắn còn nhiều nữ nhân khác mà, không nhất thiết phải “ủy khuất” chính mình.

Đàm Văn Hạo nghe Đỗ Hiểu Nguyệt nói tâm trạng liền khó chịu, nàng cho mình là cái gì hả? Mình cho dù thế nào cũng không ép buộc nữ nhân không có phương tiện đến hầu hạ. Hắn liền đứng lên, lạnh giọng nói “Hoàng hậu nghỉ ngơi đi”, nói xong vung tay đi.

“Thần thiếp cung tống Hoàng thượng!” nhìn bóng dáng của hắn biến mất, Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm “Hô, rốt cục đem phiền toái đuổi đi rồi”.

Bỗng dưng bên tai vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bị đẩy ra, Hiểu Nguyệt vừa nghe được liền giật mình hoảng sợ, tưởng rằng Đàm Văn Hạo trở lại, vội quay đầu xem thì thấy Hồng Trù đang lù lù đứng ngay cửa, trống ngực mới có thể khôi phục bình thường. “Hồng Trù, sau này các ngươi khi vào phòng ta nhớ gõ cửa”, Hiểu Nguyệt cảm thấy sau khi trải qua chuyện đêm nay, dù là Thanh Trúc hay Hồng Trù vào phòng mình cũng đều phải gõ cửa, coi như đánh một ám hiệu trước, nếu không một ngày nào đó sẽ bị các nàng hù đến vỡ tim mà chết, lúc này có oán trách thì cũng muộn.

“Tiểu thư, Hoàng thượng đi rồi?”, Hồng Trù hỏi thẳng đến chủ đề nàng đang quan tâm.

“Ngươi…”, Hiểu Nguyệt nhìn Hồng Trù từ trên xuống dưới, thấy Hồng Trù đã thay đồ, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một lúc, lạnh giọng hỏi “là ngươi mở của cho Hoàng thượng phải không?”

“Nô tỳ đang trên đường về phòng ngủ thì nghe thấy có người kêu cửa, vừa mở ra thì thấy Hoàng thượng”, Hồng Trù cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng hỏi Nương nương đã ngủ chưa, nô tỳ trả lời chi tiết, kết quả là Hoàng thượng dặn nô tỳ không cần thông báo trực tiếp đi vào…”

“Tốt lắm, Đêm nay coi như chuyện này là ngoài ý muốn”, Hiểu Nguyệt cắt lời Hồng Trù, tiến đến bên giường trải lại chăn nệm, Hồng Trù cũng tiến đến giúp nàng, “Hồng Trù, sau này bất luận là ai vào phòng ta đều phải được ta cho phép, đặc biệt là Hoàng thượng”. Tiến cung đã lâu, Hiểu Nguyệt biết Hoàng thượng cố ý vắng vẻ mình, mà nàng cũng rất vui khi hắn làm vậy, nhưng đêm nay hắn đột nhiên chạy đến Chiêu Dương cung. Dù lần này may mắn tránh được một kiếp, nhưng nếu một ngày nào đó hắn lại hắn lại nổi hứng, lần nữa chạy đến Chiêu Dương cung, thì mình phải dùng lý do gì đây?

“Tại sao? Tiểu thư?” Hồng Trù không biết tại sao Hiểu Nguyệt lại đối với Hoàng thượng như vậy, “Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung, tại sao Tiểu thư không cảm thấy cao hứng, ngược lại giống như đang gặp đại nạn?”

“Haha”, Hiểu Nguyệt cười khẽ, nghiêng đầu dựa vào thành giường, nhẹ giọng hỏi lại Hồng Trù “Hồng Trù, ngươi cũng xem nhiều trăng gió tiểu thuyết vậy ngươi có hâm mộ những chuyện tình yêu sâu đậm, cảm động trời đất như vậy không?”

“Tiểu thư…”, Hồng Trù lúc đầu hơi khó hiểu sau đó mắt dần dần sáng lên, trừng mắt nhìn Hiểu Nguyệt hỏi “chẳng lẽ trong lòng Tiểu thư đã có ý trung nhân nên người mới không quan tâm đến việc Hoàng thượng có sủng mình hay không?”

“Ừ, cứ coi là vậy đi”, Hiểu Nguyệt cũng không muốn giải thích nhiều, mỉm cười, vỗ mặt Hồng Trù, “Tốt lắm, Hồng Trù cô nương, mau về ngủ đi, ta cũng muốn ngủ”, nói xong liền ngáp hai cái.

“Dạ vâng, vậy Hồng Trù lui xuống”, Hồng Trù hành lễ rồi mới đi, vừa đi vừa nghĩ ý trung nhân trong lòng Hiểu Nguyệt là ai. Theo Hồng Trù biết khi Tiểu thư còn sống tại Đổ phủ hình như chưa từng ra khỏi cửa, nên hầu như không có gặp nam nhân bên ngoài, còn người trong phủ thì cũng rất ít thấy, vậy thì nam nhân trong lòng nàng là ai đây?

Hiểu Nguyệt cũng không đế ý đến tâm trạng của Hồng Trù, vừa nằm xuống giường đã đi gặp Chu công rồi (tức là đã ngủ rồi đó mấy sis)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.