Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 40: Chương 40




“Đang học không được phép ngủ! Coi chừng cuối học kỳ thầy cho em ở lại lớp”, lạc vào một không gian mờ sương, Hiểu Nguyệt phảng phất như nghe được giọng của giáo sư ma quỷ kinh khủng nhất của trường đại học.

“Báo cáo sư phụ, em không có ngủ gục, em chỉ đang trầm tư thôi”, Hiểu Nguyệt thét lên trong tiềm thức, nếu như bị thầy cho học lại thì chỉ còn nước đi tu thôi.

“Ha ha!”, một giọng nam đang cười làm cho đầu óc Hiểu Nguyệt thanh tỉnh rất nhiêu, trước mắt hiện lên hình dáng của một nam tử, nhìn thấy quen quá ta, hắn còn mở miệng nói với mình nữa “Haizz, haizz, Đỗ Hiểu Nguyệt ! Trẫm phải thượng triều rồi”.

“Ngài vào triều hay đi đâu thì có liên quan gì đến ta?”, Hiểu Nguyệt trong tiềm thức đem hết suy nghĩ trong đầu nói ra, đồng thời liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sô, sắc trời dù còn hơi tối nhưng ánh bình minh cùng đã bắt đầu chiếu vào của sổ rồi.

“Nàng nói gì?”, Đàm Văn Hạo khoanh tay hỏi ngược lại, hắn đứng trước tháp thượng ngạo nghễ nhìn cánh tay trắng như tuyết của Hiểu Nguyệt lột ra khỏi tay áo “Chẳng lẽ nàng muốn cho các cung như cứ như vậy tiến vào?”

“Ách…”, sau khi Đàm Văn Hạo nói xong cây thứ ba, Hiểu Nguyệt rốt cục đã tỉnh táo, đồng thời rùng mình một cái: tối hôm qua suy nghĩ kế hoạch quá nhiều làm cho tâm tình kích động, khuya lắm mới ngủ nên quên mất trong phòng còn có một người khác. “Đương nhiên không phải! Ta lập tức thu dọn mấy thứ này ngay”, Hiểu Nguyệt nói xong liền ngồi dậy, bên tai đã nghe tiếng Lưu công công xin gặp Đàm Văn Hạo. Trong tình thế cấp bách, Hiểu Nguyệt quên mất mình đang mặt áo ngủ cải tiến theo kiểu hiện đại, váy dây, ngắn, không tay, chân không giày vội vã núc ních ôm một đống chăn mền cuộn thành một đống chạy đến nhét vào trong tủ, sau đó lấy từ trong tủ một bộ y phục nhanh chóng choàng lên người, tay chân hoạt động liên tục không lúc nào ngừng, cuối cùng cũng cười nói với Đàm Văn Hạo “Cho bọn họ vào đi”.

Ách…Đàm Văn Hạo trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn hành vi của Đỗ Hiểu Nguyệt, lần trong tiên trong đời hắn thấy một nữ tử chẳng có hình tượng như thế: Tóc rối tung bù xù, một bộ y phục màu đỏ khoát xộc xệch trên người, váy quá ngắn lộ hơn phân nửa bắp chân ra ngoài, chân cũng không mang giầy. Nhưng nhìn hình dáng lộn xộn xộc xệt này cảm thấy có một loại tự nhiên đắc ý, so với các phi tử xinh đẹp đoan trang khác nàng có một cảm giác ấm áp, gần gũi hơn (cái này gọi là yêu nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau bồ hòn cũng méo)

“Hoàng thượng, đã đến giờ vào triều rồi”, Lưu công công đứng ngoài phòng gọi to.

“Vào đi”, Đàm Văn Hạo xoay ra cửa nói.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra nhưng Lưu công công không có vào, đi đầu là Hông Trù, Thanh Trúc và một đám cung nữ theo sau bưng các đồ dùng rửa mặt và triều phục của Đàm Văn Hạo.

“Tiểu thư, mời thay y phục”, Thanh Trúc trực tiếp tới hầu hạ Hiểu Nguyệt, còn Hồng Trù thì cùng các cung nữ khác hầu hạ Đàm Văn Hạo rửa mặt.

Cái gì, bây giờ thay quần áo? Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn quần áo của mình, theo thói quen nàng vẫn mặc áo ngủ khi ngủ vì thế tối qua đã lén trùm chăn thay đồ dự tính sáng ra sẽ thay lại để Đàm Văn Hạo không biết bí mật này, ai ngờ. Theo quan niệm của người ở cổ đại, Đàm Văn Hạo lúc nãy đã ăn rất nhiều đậu hủ (da thịt) của mình rồi, nếu như giờ thay đồ trước mặt hắn thì thiệt thòi quá. “Chờ hoàng thượng thay đồ xong thì đến ta”, Hiểu Nguyệt ngồi xuống trước bàn trang điểm, lạnh lùng nhìn Đàm Văn Hạo đang hưởng thụ sự phục vụ của các cung nữ.

“Vậy Thanh Trúc sẽ đi thu dọn giường! Khi nào Tiểu Thư muốn rửa mặt thì gọi nô tỳ nha”, Thanh Trúc cũng rất thức thời, giờ này mới là giờ Mẹo, nàng theo Hiểu Nguyệt đã lâu, cho đến giờ vẫn chưa khi nào thấy Hiểu Nguyệt rời giường sớm như vậy. Cho nên dù có suy nghĩ bằng chân cũng biết chút nữa tiểu thư sẽ quay về ngủ tiếp, huống chi tối qua là lần đầu nàng ấy thị tẩm.

“Được”, Hiểu Nguyệt miễn cưỡng trả lời, nghiêng thân dựa vào bàn trang điểm, mí mắt cũng bắt đầu ngày càng nặng nhưng lý trí không ngừng nói trong đầu là không thể nhắm mắt ngủ, nếu không thì thật mất mặt. Đầu óc ngày cáng mê muội, Hiểu Nguyệt không thể làm gì hơn liền lấy tay xoa bóp huyệt Thái Dương, mơ màng nhìn những người trong phòng.

Bên này, Đàm Văn Hạo vội vàng rửa mặt, nhìn sang thấy vẻ mặt thiếu ngủ của Đỗ Hiểu Nguyệt, lâu lâu vội vàng nháy mắt, vỗ đầu cố gắng tỉnh táo liền nói “Hoàng hậu không thay y phục?”

“Ack”, mình có thay quần áo hay không thì có liên quan gì đến hắn đâu? “Tâu hoàng thượng, thần thiếp không vội thay y phục, ngài vội vã vào triều nên để các cung nữ chuẩn bị đồ cho Hoàng thượng trước”, Hiểu Nguyệt từ tốn nói, đồng thời vì câu nói của Đàm Văn Hạo mà tỉnh táo được ba phần.

“Chút nữa Hoàng hậu theo Trẫm đến điện Thái Hòa”, Đàm Văn Hạo ngẩng đầu nói.

“Tại sao?”, Hiểu Nguyệt trong tiềm thức hỏi ngược lạo, không hiểu Đàm Văn Hạo bị trúng gì, tự nhiên không đầu không cuối phán một câu.

“Nàng nghĩ sao? Ý chỉ của Trẫm còn cần phải giải thích tại sao?”, ánh mắt thản nhiên nhìn Hiểu Nguyệt, nhưng nàng lại thấy rất chói mắt.

Cắn răng, tức tối nói với Thanh Trúc đang thu xếp giường chiếu, “Thanh Trúc, lập tức giúp ta thay y phục”. Bây là mình với hắn là đối tác, uh, mà nói chính xác hơn thì mình là nhân viên của hắn, hơn nữa hắn còn xuất ra uy lực của Hoàn thượng, mạnh mẽ áp bức, mình mà phản kháng thì còn đường sống sao?

“Ồ”, Thanh Trúc quay đầu lại, ánh mắt quay dị nhìn Hiểu Nguyệt “Tuân lệnh, tiểu thư”.

Hiểu Nguyệt muốn hỏi Thanh Trúc tại sao lại nhìn mình với ánh mắt như thế, nhưng lại nghĩ tới Đàm Văn Hạo cũng đang ở đây liền im lặng.

“Tiểu thư, ngài…”, Thanh Trúc nhìn Hiểu Nguyệt từ trên xuống dưới, tâm lý nghi hoặc, bối rối, chẳng lẽ tiểu thư muốn cởi áo trước mặt Hoàng thượng?

“Ách…” Hiểu Nguyệt rốt cục cũng hiểu tại sao ánh mắt Thanh Trúc lại quái dị khi nhìn mình, sau đó liếc sang Đàm Văn Hạo, khụy gối nhỏ giọng nói “Mời Hoàng thượng đi trước ra chính điện uống trà, thần thiếp sẽ theo sau ngay”.

Nàng dùng hình tượng nhát gan ôn nhu, thấp mi nhỏ nhẹ của Hoàng hậu trước kia, thêm vào tóc dài đen nhánh che phủ hết hai phần ba gương mặt, môi đỏ mọng ẩn hiện sau mái tóc, vì hơi khụy gối làm cho áo của nàng trượt xuống có thể nhìn thấy một phiến tuyết trắng trước ngực nàng vì hô hấp mà hơi phập phồng. Nếu như Đàm Văn Hạo không phải rất hiểu nàng đối với hình dáng căn bản không để ý , hắn sẽ cho rằng hôm nay nàng giống với các phi tử khác đang quyến rũ hắn.

Đàm Văn Hạo cảm thấy khó chịu, phất tay ra ý bảo các cung nữ bên cạnh thối lui, lớn tiếng nói “Hy vọng hoàng hậu có thể nhanh một chút, Trẫm chưa bao giờ chờ bất cứ vị phi tử nào”, nói xong vung tay áo rời đi.

“Haizzz”, Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, vội vàng nói với Hồng Trù và Thanh Trúc đang đứng một bên “Nhanh, nhanh lên một chút giúp ta thay quần áo, còn đứng đây làm gì?”

“Hả, Ồ”, Hồng Trù lên tiếng, đồng thời cũng cười gian hỏi “Tiểu thư, người có nghe không, Hoàng thượng trước giờ chưa có chờ vị phụ tử nào, hắc hắc, Hồng Trù vốn đã chuẩn bị Hương hoa cho ngài tắm rửa, để thân thể tiểu chư có thể thoải mái một chút, đáng tiếc hình như Tiểu thư không cần tới”.

Ách,…Xem ra nha đầu Hồng Trù này đúng là học xấu! Ôi, gió trăng tiểu thuyết xem nhiều quá cũng không tốt. “Nha đầu, đứng cười ha hả như thế, mau tới giúp ta chải tóc! Kiểu tóc đơn giản một chút, bỏ bớt trâm cài đầu đi, ngày hôm qua trên đầu đầy trâm cài, nặng muốn chết”, tay gõ gõ đầu Hồng Trù, sau đó cầm lấy quần áo mà Thanh Trúc đưa, đi tới phía sau bình phong thay.

“Tiểu thư, Hoàng thượng đối với người ôn nhu không?” Hồng trù không sợ chết mà hỏi một câu như thế.

“Ôn nhu? Thiếu chút nữa sẽ chết đó!” Hiểu Nguyệt nhớ tới cuộc đàm phán hôm qua với vị Hoàng thượng này mà lòng vẫn còn sợ hãi. Cùng hắn giao dịch một phần cũng do buổi nói chuyện với Lạc Hoàng tử về sơn thủy hữu tình, làm nàng tự nhiên muốn được xuất cung đi khắp nơi nhàn nhã ngắm cảnh, ít ra so với chết trong cái lồng này vẫn tốt hơn nhiều, chưa kể còn phải đề phòng cung đấu, tránh cho các quý phi kiếm mình xâu xé.

“Thật sự?”, lần này Thanh Trúc cùng Hồng Trù đồng thơi la lên, thanh âm có đôi chút mập mờ.

Hiểu Nguyệt thoáng nhìn cũng biết ý tứ của hai nha đầu này, bước ra khỏi bình phong nhìn hai nàng khẽ cười nói “thật chính là giả, giả chính là thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Các ngươi nói xem, cái nào thật, cái nào giả?”.

Bước qua các nàng, Hiểu Nguyệt ngồi xuống trước bàn trang điểm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng “nhớ kỹ, các ngươi có thể nghi ngờ bất kỳ kẻ nào nhưng không thể nghi ngờ ta. Tốt lắm, giúp ta chải tóc đi”. Việc nàng cùng Đàm Văn Hạo lập khế ước không muốn nói cho người thứ ba biết, không phải nàng không tin Hồng Trù và Thanh Trúc, nhưng có một số việc càng ít người biết càng tốt.

“Tuân lệnh, tiểu thư”, Hồng Trù cùng Thanh Trúc liếc nhau, Hiểu Nguyệt mặc dù trước giờ tính tình tốt lắm, rất dễ cùng người thân cận, nhưng khi nàng làm mặt lạnh sẽ không muốn nói gì thêm, cũng không muốn hỏi nhiều, cứ theo ý của nàng mà làm là sáng suốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.