Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 55: Chương 55




Lần đầu tiên bước vào Tiêu Âm các, Đỗ Hiểu Nguyệt thật sự vẫn không quen chạy vào cửa nhà người khác, đặc biệt là chạy vào cánh cửa nhà người phụ nữ mình không ưa! Nhưng còn có biện pháp nào đâu? Tối qua, đang cùng Đàm Văn Hạo ngồi ăn cơm, còn chưa kịp ăn tới miếng thứ hai, cung nhân bên Tiêu Âm các đã tới báo rằng Lý Quý phi không khỏe, thỉnh Hoàng Thượng qua xem, kết quả là, Hoàng Đế đã giao việc này cho Hoàng Hậu; mờ sáng hôm nay Thái Hậu đã rời cung, trước khi đi còn cố ý bàn giao Đỗ Hiểu Nguyệt thay lão nhân gia người đi hỏi thăm Lý Quý phi —— nàng có cốt nhục Hoàng gia. Cho nên, Đỗ Hiểu Nguyệt không thể không mang theo một đống lễ vật bước vào Tiêu Âm các, an ủi sự vất vả của Lý Quý phi.

Vừa tới cửa lớn của Tiêu Âm các, giọng nói the thé của thái giám chấp sự đã vang lên, “Hoàng Hậu nương nương giá đáo!”, Đỗ Hiểu Nguyệt liền hé cười với đám cung nữ thái giám của Các vừa nói vừa quỳ. Chỉ tiếc chính chủ từ đầu tới cuối không hề bước ra, Đỗ Hiểu Nguyệt ra hiệu cho đám cung nữ thái giám đang quỳ đứng dậy, đồng thời cũng tiến vào sảnh lớn trong Tiêu Âm các, cũng lúc đó, âm thanh kiều trích uyển nhã[1] vang lên:

“Hoàng Hậu nương nương thỉnh an, Hoàng Hậu tỷ tỷ tới thăm, muội muội không tiếp đón từ xa!” Trong nháy mắt, Lý Thiên Nhu đã từ phòng trong đi ra, một tà váy vải dệt mỏng màu xanh lục bảo, trên có thêu vài đóa mẫu đơn lớn, mái tóc vấn lỏng nghiêng nghiêng, chỉ cài một cây trâm ngọc bích gắn trân châu, trên khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn lộ ra một loại vẻ đẹp bệnh tật. Trông nàng ta như vậy, chắc mới trải qua một trận nôn ọe rất kinh khủng!

“Ha ha, muội muội không cần đa lễ.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, nhưng không tiến lên trước đỡ Lý Thiên Nhu

“Muội muội không thoải mái thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Ôi, xem trí nhớ của bản cung này, vừa nói muội muội cần nghỉ ngơi nhiều, kết quả lại để muội muội đứng đây thế này! Mấy người kia vẫn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Mau mau đỡ chủ tử các ngươi ngồi xuống!”

Đỗ Hiểu Nguyệt quay mặt về phía một cung nữ sát bên Lý Thiên Nhu, nha đầu đó nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt chằm chằm với vẻ phòng bị, còn Hồng Trù đứng một bên thì bước lui lại một bước theo ý thức. Chẳng cần nghĩ nhiều, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết nha đầu đó là người lần trước đã tát vỗ Hồng Trù một cái!

“Mời tỷ tỷ ngồi trước!” Lý Thiên Nhu sắc mặt hơi đổi, hôm nay Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên tới thăm làm nàng ứng phó có phần không kịp, phục trang như vậy vốn để chờ Hoàng Đế đến Tiêu Âm các, không ngờ lại nghênh đón Đỗ Hiểu Nguyệt!

Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không chối từ, lập tức ngồi vào ghế chủ nhà, nhấp một ngụm trà cung nữ dâng lên, rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Nghe nói muội muội thân thể không thoải mái, nôn thốc nôn tháo, ăn cái gì nôn cái đó. Hoàng Thượng nghe xong rất sốt ruột, đáng tiếc gần đây Hoàng Thượng sự vụ bận rộn, tạm thời không thể tự mình tới thăm muội muội, cho nên giao cho bản cung mang ít thuốc bổ, tặng phẩm đến đây. Người đâu, trình đồ lên đây!”

Đám cung nhân nhận lệnh liền không ngừng mang chỗ tặng phẩm đó trình lên, chỉ riêng đồ ăn thôi, đã có tới hai, ba mươi loại, cái gì nhân sâm ngàn năm thượng đẳng, tổ Yến thượng đẳng các loại, càng không cần nói tới quần áo, châu bảo ngọc khí.

“Muội muội, đây đều là tâm ý của Hoàng Thượng.” Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn bóng dáng đám cung nhân đi đi lại lại, còn Thanh Trúc bên cạnh cũng thuận thế hai tay dâng lên một danh sách tặng phẩm cho Lý Thiên Nhu, Đỗ Hiểu Nguyệt mới nói tiếp

“Bản cung cũng muốn tặng muội muội một ít lễ vật để chúc mừng long thai của muội muội, đáng tiếc bản cung nghĩ đi nghĩ lại, những thứ bản cung có thể tặng cũng không khác những thứ mà Hoàng Thượng tặng này, nhưng nếu không tặng, về tình về lý đều không được, cho nên, bản cung đã chuẩn bị cho muội muội một phần lễ vật khá đặc biệt… Thứ đó là trước khi nhập cung bản cung vô ý mà đoạt được, nhưng bản cung cảm thấy đồ vật đó đưa cho muội muội dùng thì hay hơn! Hồng Trù, đem lễ vật của bản cung đưa lên!”

Hồng Trù tuân lệnh, đích thân đem một thứ đồ được bọc vải đỏ hai tay dâng tặng Lý Thiên Nhu, nhưng khi lui trở về, lại có vẻ mặt cổ quái bất mãn liếc Đỗ Hiểu Nguyệt một cái. Lý Thiên Nhu nhận xong định mở ra nhìn một xíu, sắc mặt Đỗ Hiểu Nguyệt liền hoảng hốt mặt hoảng sắc, vội vã ngăn cản:

“Muội muội, đồ tốt cần đợi khi không có ai xung quanh mới tỏa hương đó!”

“Vậy… Muội muội tạ ơn lễ vật của tỷ tỷ!” Lý Thiên Nhu chần chừ, nhưng trong nháy mắt cũng bày ra vẻ mặt cười cười mà đưa đồ cho một nha đầu thiếp thân, đồng thời cúi đầu đáp lễ Đỗ Hiểu Nguyệt.

“Ấy… Muội muội không cần hành lễ, bây giờ với muội muội quan trọng nhất chính là phải bảo trọng thân thể thật tốt. Phải biết rằng, cái thai của muội bây giờ có thể là quân vương sau này!” Nụ cười không tắt, ngay cả trong lời nói cũng có sự quan tâm ‘chân tình thực ý’, lý lẽ rõ ràng mà ngắn gọn. Chức trách của Hoàng Hậu là tận sức đạt mục đích a! Đỗ Hiểu Nguyệt không khỏi trong lòng tự cho mình một trăm điểm!

“Tạ ơn tỷ tỷ quan tâm! Muội muội nhất định sẽ chăm sóc thân thể thật tốt!” Lý Thiên Nhu cũng mỉm cười, lấy bất biến để ứng đối tình thế vạn biến, “Tỷ tỷ thật khó mới đến Tiêu Âm các một lần, chi bằng muội muội dẫn tỷ tỷ đi dạo quanh Tiêu Âm các nhé!”

“Không cần đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt không chút suy nghĩ mà từ chối, lại nói lời ý tình sâu xa, “Muội muội, chẳng lẽ muội đã quên, muội đang mang long thai, cần nghỉ ngơi nhiều sao? Nếu vì bản cung mà làm cho muội muội mệt mỏi, tội của bản cung to lắm!”

“Ha ha, tỷ tỷ lo lắng thái quá rồi.” Lý Thiên Nhu vốn hơi khó chịu nghe xong câu sau của Đỗ Hiểu Nguyệt, tâm tình liền tốt hơn, “Muội muội nghe Thái Y nói, khi mang thai, cũng cần di chuyển vận động vừa phải, đối với mẹ và con đều tốt!

“Vậy à!” Đỗ Hiểu Nguyệt bừng tỉnh nhận ra, cúi đầu hơi dừng lại, “Nghe ra cũng có vài phần ý nghĩa, xem ra muội muội rất nghe lời Thái Y nhỉ! Vị Thái Y nào đã nói vậy? Vẻ như cũng hiểu được chút đạo lý, hôm nào đó bản cung cũng muốn mời vị Thái Y này tới khám cho bản cung, gần đây bản cung buổi tối ngủ không ngon!”

“Là Hồ Thái Y của Thái Y viện. Hồ Thái Y tuổi còn trẻ, nhưng y thuật thật sự rất khá.” Lý Thiên Nhu đề cử với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Nhưng mà, mới đây Hồ Thái Y đã xin nghỉ phép về thăm người thân, nếu tỷ tỷ muốn triệu Hồ Thái Y, có lẽ phải chờ mấy ngày!”

Hồ Thái Y?! Nhớ kỹ! Hơi gật đầu, lại lơ đãng nhìn thấy nha đầu thiếp thân của Lý Thiên Nhu khi nghe Lý Thiên Nhu nhắc tới ba chữ ‘Hồ Thái Y’, thần sắc khẽ biến, rồi chỉ trong chớp mắt đã bình tĩnh trở lại.

“Được rồi, bản cung đoán muội muội cũng đã mệt mỏi, vậy bản cung không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, quay về Chiêu Dương cung.” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng dậy, cười nói.

“Vậy muội cũng không giữ tỷ nữa.” Lý Thiên Nhu cũng lập tức đứng dậy, cúi chào Đỗ Hiểu Nguyệt, “Cung tống Hoàng Hậu nương nương.”

Đỗ Hiểu Nguyệt đi rồi, thị nữ tiểu Mai của Lý Thiên Nhu rốt cục không nhịn được mà nói: “Nương nương, người sao có thể nói ra Hồ Thái Y! Chẳng lẽ người không sợ…”

“Mai nhi, bản cung tự có chủ ý! Ngươi không cần lo lắng!” Giữ nguyên hình tượng ôn nhu, nhưng thêm phần lệ khí, Lý Thiên Nhu nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt cùng đám cung nhân rời khỏi Tiêu Âm các, “Những người khác lui cả ra, không có ý chỉ của bản cung, không được vào! Mai nhi, mở thứ bọc vải đỏ đó ra!”

Tiểu Mai nhận lệnh, sớm đã không nhịn nổi lòng hiếu kỳ nữa, rất muốn nhìn một cái xem rốt Hoàng Hậu tặng vật gì, mà lại thần bí như vậy! Sau khi mở vải đỏ ra, tiểu Mai nhất thời hoa dung thất sắc, hét lớn tiếng “Hả!”, rồi đỏ ửng cả mặt cả cổ mà che lại thật nhanh.

Nghe tiếng hét chói tai của tiểu Mai, Lý Thiên Nhu xoay người, hỏi tiểu Mai mặt đang ửng hồng: “Làm sao vậy? Là thứ gì mà người nhìn không được hay sao?”

“Là…” Tiểu Mai yếu ớt trả lời, cố gắng bày ra vẻ mặt ngay ngắn, “Nương nương, hay là người đừng nhìn thì tốt hơn! Để nô tỳ đem thứ này đi thiêu hủy!”

“Khoan đã!” Lý Thiên Nhu thản nhiên cười, vài phần kiều diễm, vài phần xinh đẹp, “Hừ, đã sớm nghe nói trong Chiêu Dương cung lưu giữ sách cấm, nhưng người trong cung rất kín tiếng, dò xét cũng không được gì, lần này nàng lại tự đưa tới cửa!”

“Nương nương, ý người là…” Mắt tiểu Mai chợt sáng lên, lập tức hiểu rõ dụng ý của Lý Thiên Nhu, “Nhưng, tiểu thư, người vì sao phải đối phó Hoàng Hậu? Từ khi mới vào cung, nàng ta đã không được thánh sủng, cộng thêm chút tư sắc đó của nàng ta, bị phế chỉ là chuyện sớm muộn! Lúc này, người và Đồng nương nương cùng lúc mang long chủng, người muốn lo lắng thì nên lo chuyện Đồng nương nương có mang long tử hay không!”

“Ngươi chẳng hiểu rồi!” Lý Thiên Nhu ngồi xuống chỗ Hiểu Nguyệt vừa ngồi, một tay xoa tấm vải đỏ, nhìn tặng phẩm đầy nhà, “Thái Hậu nương nương giao thực quyền trong Hậu cung cho Đỗ Hiểu Nguyệt, Hoàng Thượng cũng không phản đối, ngươi ngẫm lại mà xem mấy chuyện này có ý nghĩa gì? Mấy hôm nay, nghe nói Hoàng Thượng thường tới Chiêu Dương cung ngồi chơi, còn triệu Đỗ Hiểu Nguyệt đến Ngự thư phòng —— trong đám phi tử hậu cung, trừ Đỗ Hiểu Nguyệt ra, từng có ai khác được vào Ngự thư phòng?”

“Chưa có ai ạ!” Tiểu Mai thành thật trả lời, có lần Lý Quý phi đến Ngự thư phòng tìm Hoàng Thượng, liền bị đuổi về, sau đó, Hoàng Thượng đã xuống chỉ, nói các phi tử hậu cung đương thời nếu không được gọi tới thì không cho phép tùy ý đến tiền cung và trung cung.

“Ngươi có nghe những từ nàng ta nói hôm nay không? Nàng ta nói nàng đại diện Hoàng Thượng tới đây!”

Lý Thiên Nhu cúi đầu nói, nắm chặt khăn tay, dường như muốn vắt ra nước, gương mặt kiều diễm thoáng hiện ra vẻ tức giận, “Nàng ta tính toán gì chứ?! Một Hoàng Hậu chỉ trên danh nghĩa, lại dám nói mình đại diện Hoàng Thượng tới!”

“Tỷ tỷ tức giận kìa!” Đột nhiên, vang lên thanh âm của Đồng Như Sương, tiếp đó, Đồng Như Sương mặc áo váy hoa màu tím cùng các cung nữ tiến vào, đồng thời chấp sự thái giám của Lý Thiên Nhu cũng quỳ ở một bên, miệng nói: “Thỉnh nương nương trách phạt, Đồng Hoàng Quý phi nương nương khăng khăng muốn vào trong…”

“Được rồi, đi đi!” Lý Thiên Nhu không hề để lộ một chút mất kiên nhẫn và thiếu tự nhiên, ngược lại còn tủm tỉm cười đứng dậy, “Hoàng Quý phi nương nương thật hăng hái, là ngọn gió nào đã đưa người tới Tiêu Âm các?”

“Nghe nói tỷ tỷ ngã bệnh, lại còn kinh động đến Hoàng Thượng, ta làm muội muội, dù thế nào, cũng phải tự thân tới thăm tỷ tỷ người chứ!” Đồng Như Sương cũng cười tủm tỉm mà trả lời, đồng thời lặng lẽ quét mắt tới chỗ tặng phẩm chất đầy ăn phòng, “Ồ, xem ra, tỷ tỷ thu hoạch cũng không ít nhỉ! Nhưng mà, tặng phẩm nhiều thì thế nào? Hoàng Thượng còn chưa tới Tiêu Âm các mà!”

“Không có thì sao? So với ai đó đến một cọng cỏ cũng không có vẫn còn tốt chán!” Lý Thiên Nhu đáp lễ, không tắt nụ cười, “Hoàng quý phi, vô sự bất đăng tam bảo điện[2], muội đến đây có chuyện gì cứ việc nói thẳng!”

“Tỷ tỷ nói chuyện quá khách khí rồi!” Đồng Như Sương cười khẽ, “Nói gì đi nữa, chúng ta cũng là tỷ muội mà! Cái gì mà có chuyện hay không có chuyện! Nhưng mà, thân thể muội muội đã chẳng ra làm sao, nghĩ đến tâm tình cũng không tốt đẹp gì, vậy muội muội nói với tỷ tỷ một tin đồn thú vị để giải buồn nhá!”

Không chờ Lý Thiên Nhu đồng ý hay không, Đồng Như Sương tự ngồi xuống, thủ thỉ tâm tình, “Sáng nay, ta nghe được một chuyện thú vị, nói Hoàng Thượng ở nơi cách Chiêu Dương cung hơn trăm bước tự mình ôm một cung nữ trở về Càn Thanh cung, sau đó ở trong một phòng với cung nữ đó một giờ liền, sau khi cùng cung nữ này ăn tối, còn phái người dùng nhuyễn kiệu đưa cung nữ này đưa về Chiêu Dương cung. Ta nghe xong liền nghĩ, vị cung nữ ở Chiêu Dương cung đó rõ ràng có sức quyến rũ rất lớn, khiến Hoàng Thượng tự mình ôm về Càn Thanh cung!”

“Hừ, cung nhân đồn đãi, sao có thể tin? Hoàng Thượng ngày ngày bề bộn quốc sự, sao mà làm ra được chuyện hoang đường như thế?”

Mặc dù trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng biểu hiện trên mặt của Lý Thiên Nhu rất bình tĩnh như không có chuyện gì, mạn bất kinh tâm nói, “Không có chứng cớ thực tế, loại chuyện này không thể nói lung tung, muội muội cần cẩn thận kẻo rước họa vào thân!”

Mặc dù Hoàng Thượng có hai mươi mấy phi tần, nhưng được sủng ái thực chỉ có khoảng ba, năm người, số phi tử còn lại cả năm cũng không gặp Hoàng Đế một lần! Như thế xem ra, Hoàng Đế cũng không phải một người túng dục, làm sao có thể tiện tay bắt lấy một cung nữ mang về Càn Thanh cung?

Đồng Như Sương không để ý đến lời Lý Thiên Nhu, tiếp tục cười cười: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng muội lại nghe được rằng, có cung nữ, thái giám nói, cung nữ kia và Hoàng Hậu trông giống nhau đến mười phần, Hoàng Thượng ôm Hoàng Hậu mặc quần áo cung nữ tới Càn Thanh cung, sau đó cùng Hoàng Hậu mặc đồ cung nữ dùng bữa, rồi Hoàng Thượng lại tự mình đưa Hoàng Hậu mặc đồ cung nữ về Chiêu Dương cung! Thực tế, hai người lời nói động tác thật là thân mật, vừa cười vừa nói.”

“Chuyện này liên quan gì ta?” Lý Thiên Nhu hơi nhướn mày, “Cho dù cung nữ đó chính là Hoàng Hậu thì thế nào? Ngươi nói cho ta biết có ý gì? Hơn nữa, chính ngươi nói mọi việc đều chỉ là tin đồn, ai có thể chứng thực?” Đồng Như Sương đột nhiên chạy tới nói mấy chuyện này, khẳng định đang âm mưu gì đó!

“Nếu tỷ tỷ đã hỏi câu này, vậy muội có thể nói thẳng rồi!” Đồng Như Sương nói rõ, đồng thời cũng ý bảo cung nhân lui ra hết, khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, mới nói tiếp, “Ta muốn cùng tỷ liên thủ, loại bỏ Đỗ Hiểu Nguyệt!”

“Vì sao ta phải đáp ứng thỉnh cầu của muội?” Lý Thiên Nhu hơi đắn đo, mạn bất kinh tâm mà nói. “Làm vậy có lợi gì cho ta?”

“Chẳng lẽ tỷ không phát hiện ra, giờ đây Đỗ Hiểu Nguyệt càng ngày càng được Hoàng Thượng sủng ái sao? Khi mới tiến cung, Thái Hậu đã nhìn nàng bằng con mắt khác; bây giờ, Thái Hậu đi rồi, Hoàng Thượng lại đột nhiên thay đổi thái độ với nàng, không chỉ tán thành nàng nắm hậu quyền hậu cung, thậm chí còn có chút công nhận con người Đỗ Hiểu Nguyệt này!”

Đồng Như Sương chậm rãi phân tích, đồng thời chú ý mỗi một vẻ mặt biến hóa của Lý Thiên Nhu, “Chẳng lẽ tỷ không thấy, ánh mắt Hoàng Thượng đã bị Đỗ Hiểu Nguyệt hấp dẫn sao? Hoàng Thượng có thể cho nàng ta vào Ngự thư phòng, vào Càn Thanh cung, tỷ sao? Ta sao? Các hậu phi khác thì sao? Có ai từng hưởng quang vinh đặc biệt vậy chưa?”

“Rồi sao?” Lý Thiên Nhu cười khẽ, rất châm chọc, “Hoàng Thượng muốn sủng người nào liền sủng người ấy, chúng ta có thể làm gì? Cho dù các ngươi ở đây tranh đến ngươi chết ta sống, nhưng Hoàng Thượng thủy chung không liếc đến chúng ta một cái! Nhưng thật ra người trông như cái gì cũng không tranh đoạt, đến cuối cùng cái gì cũng chiếm được!”

“Cuối cùng?” Đồng Như Sương cười lạnh một tiếng. “Trong tay ta có một bí mật lớn của nàng ta, nếu đem bí mật đó báo cho Hoàng Thượng, nàng ta không chỉ khó giữ được địa vị, mà còn nhất định sẽ bị đày vào lãnh cung!”

“Vậy ngươi đi báo cho Hoàng Thượng a! Ngươi chạy tới chỗ ta làm gì?” Lý Thiên Nhu cũng cười lạnh, “Việc khó không làm nổi, ngươi muốn mượn đao giết người ư?”

“Ha hả, chính tỷ tỷ nói đó nha!” Đồng Như Sương lập tức cười rất tươi, có mấy phần nịnh hót, “Bí mật này, ta khổ nỗi không có chứng cớ, tự nhiên muốn mời tỷ tỷ hỗ trợ, sau đó chúng ta liên thủ…” Đồng Như Sương tiến tới gần bên tai Lý Thiên Nhu, cứ nhỏ giọng như vậy mà nói…

Đỗ Hiểu Nguyệt về Chiêu Dương cung lập tức leo lên chiếc giường nàng yêu thích nhất, dựa vào chiếc gối mềm mại, cầm một quyển tiểu thuyết gió trăng mở trang đầu tiên rồi hô to: “Thanh Trúc, cô mau tới đây đem đồ thật ra giao cho ta!” .

“Tiểu thư, cô muốn tôi giao cái gì?” Thanh Trúc đang sắp xếp lại tủ quần áo của Đỗ Hiểu Nguyệ thì nghe Đỗ Hiểu Nguyệt lớn tiếng gọi, sắc mặt nhất thời trắng bệch, đôi chân cũng không bước nổi, một lúc lâu sau mới trả lời.

“Giao cái này!” Đỗ Hiểu Nguyệt giơ giơ lên quyển sách trên tay, cười tủm tỉm hỏi, “Quyển sách này mua về lúc nào? Sao ta lại không biết? Số sách cô mang về lần trước ta đã xem hết rồi, tháng này cô còn chưa ra cung mà? Thành thật nói cho ta biết, có phải tàng trữ sách không?” Tốt lắm, không ngờ dám cất giấu sách, lúc đầu không phải nói tốt lắm, các nàng đọc sách tốc độ quá chậm, cho nên sách vừa mới mua về đều là mình xem xong mới đưa các nàng a!

Mặc dù lúc này Đỗ Hiểu Nguyệt đang vừa cười vừa hỏi, nhưng Thanh Trúc chỉ cảm thấy một trận lạnh gió thổi qua lưng, không nhịn được rùng mình một cái, xoay người, cười với Đỗ Hiểu Nguyệt: “Tiểu thư, có chuyện như thế này, hôm qua tôi thấy tất cả chỗ tiểu thuyết này đều đã xem hết, nhàn rỗi quá cũng chán, nên tự chủ xuất cung một chuyến, mua chỗ một ít tiểu thuyết gió trăng đem về. Mấy quyển tiểu thư đang cầm trong tay đều là mấy quyển mới nhất tháng này, tôi cũng chưa từng xem qua!”

“Ha, Thanh Trúc thân yêu, cô đúng là tri kỷ ấm áp của ta đó!” Đỗ Hiểu Nguyệt nói rất sung sướng, “Biết tiểu thư nhà cô là tôi đây không có sách để xem, liền đi bổ sung nguồn hàng, thật là ngoan! Như vậy đi, số sách mới mua hôm qua cô chọn hai quyển, xem xong mới đưa lại cho ta!”

“Thật không ạ?” Thanh Trúc hai mắt tỏa sáng, mặc kệ việc đang làm, vui sướng đi tới chỗ Đỗ Hiểu Nguyệt cất sách tự tìm mấy quyển mình thích.

“Thanh Trúc, tôi thấy cô hết thuốc chữa rồi!” Vừa vào cửa, Hồng Trù đã nghe mấy lời Đỗ Hiểu Nguyệt nói với Thanh Trúc, thở dài một tiếng. Hồng Trù đối với việc Đỗ Hiểu Nguyệt xem tiểu thuyết gió trăng đồng thời còn phá hoại người khác không hài lòng chút nào cả, bây giờ, Đỗ Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn đầu độc Thanh Trúc rồi, mặc dù chính mình khi ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng đã xem qua.

“Ha, Hồng Trù, đừng nhìn đỏ mắt thế, nếu như cô thích cũng có thể đến chọn hai bản mà!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm ngoắc ngoắc, lại còn cầm lên một quyển rất hấp dẫn đọc mấy chữ trên mặt sách, “Tình sử bản mới nhất, hãy xem tình sử bí ẩn giữa mỹ nhân đệ nhất giang hồ và ma đầu tà phái! Một đoạn tình ẩn dấu hơn hai mươi năm, tình cờ lãng mạn, kích tình thê mỹ mà mộng huyễn, khiến bạn muốn cũng không thể ngừng đọc…”

“Hay lắm! Tiểu thư!”

Hồng Trù thật sự là không còn lời nào để hỏi ông trời rồi, sao lại gặp được vị chủ tử có sở thích đặc biệt đến thế cơ chứ! “Tiểu thư, người đã đầu độc người của Chiêu Dương cung rồi, người còn muốn… đem bản xuân cung mà Đại phu nhân tặng người chuyển cho Lý Quý phi, nếu truyền ra ngoài thì rất… rất mất mặt đó! Hơn nữa, thứ đồ đó là đồ cấm trong cung!”

“Cấm?!” Đỗ Hiểu Nguyệt trừng đôi mắt hạnh[3], mày liễu khẽ nhíu, nở nụ cười thờ ơ

“Đừng nói với tôi cấm cái gì gì, cô có thể đảm bảo trong hậu cung này không có bản xuân cung nào khác không?! Hơn nữa, thực tế các nàng cũng đã làm rồi, xem một chút thì có vấn đề gì? đã thực tế sử dụng qua, xem một chút có cái gì cùng lắm thì địa? Tôi đưa các nàng cũng chỉ muốn các nàng nỗ lực hơn nữa ở phương diện nào đó mà thôi, càng phục sự Hoàng Thượng tốt hơn! Các cô xem đi, tôi làm Hoàng Hậu xứng đáng bao nhiêu!”

“Đúng đúng! Người rất xứng!” Hồng Trù nói chắc, bất đắc dĩ trả lời, không muốn lại tranh luận với Đỗ Hiểu Nguyệt về lý lẽ lệch lạc này. “Vậy người có muốn hôm nào đó tặng mỗi vị phi tử trong hậu cung một quyển không?”

“Uh… Ý kiến hay!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười ha hả, “Nhưng mà, trừ khi Đỗ phu nhân gửi nhiều sách vào cung hơn, không thì tôi lấy đâu ra sách mà tặng? Các cô nói đi, tôi có cần truyền khẩu dụ gì đó cho Đỗ phu nhân không nhỉ?”

“Tiểu thư à, người có thể làm như tôi cái gì cũng chưa từng nói!” Hồng Trù mím chặt môi, cầm trong tay quyển sách ghi chép hôm nay tổng quản các nơi đưa tới giao cho Đỗ Hiểu Nguyệt, “Người cho mấy thức kia có giá trị, chi bằng xem cái này đi! Phải biết rằng, người mới là Hoàng Hậu, việc này vốn phải do người làm mà!”

“A! Cái gì mà ta nên làm? Ta đây là rảnh rỗi tìm việc mà làm đó!” Đỗ Hiểu Nguyệt tiếp nhận, cười lạnh một tiếng, nếu như không phải bởi vì Đàm Văn Hạo có điểm hoài nghi với các hậu phi, nếu như không phải lời đồn từ cung nữ nọ, Đỗ Hiểu Nguyệt mới chẳng muốn xem cái này ghi chép tài liệu gì! “Được rồi, các cô cũng nghỉ ngơi đi! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tìm các cô!” Kỳ thật Đỗ Hiểu Nguyệt vốn có thể đem mấy thứ này giao do Hồng Trù, Thanh Trúc làm giúp, nhưng lại nghĩ, việc này có liên quan tới vấn đề con cái nối dõi của Hoàng gia, càng ít người biết càng tốt!

“Vâng!” Hồng Trù và Thanh Trúc cũng biết khi Đỗ Hiểu Nguyệt đọc sách không thích có người ở bên cạnh quấy rầy, sắp xếp mấy thứ trong tay xong hai nha đầu liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.