Y Nhân vừa có một phen cưỡi mây đạp gió. Gió lạnh quất vào tựa như muốn xé nát da mặt.
Chờ đến lúc cuối cùng cũng đáp được xuống đất, Y Nhân bưng hai gò má, run cầm cập.
Lúc này, cô nghe thấy Lục Xuyên lãnh đạm nói với một người: “Nữ nhân này nói nhiều quá, ngươi giúp ta giết nàng đi.”
“Sao ngươi không tự mình giết đi?” Đối phương giản dị cười, hỏi. Giọng nói rất êm tai, tựa như một dòng suối bờ sông đang chảy róc rách.
“Ta không giết phụ nữ và trẻ con.” Lục Xuyên hờ hững nói: “Phượng Cửu, ngươi cũng nói quá nhiều lời vô ích rồi đó.”
Nam tử được xưng là Phượng Cửu kia cũng không giận, vẫn chỉ cười lạt, chậm rãi chuyển hướng qua Y Nhân.
Ban đầu, Y Nhân chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của một người cao gầy đơn bạc. Mái tóc lấm tấm hoa râm, xõa xuống vai phải.
Chờ hắn quay đầu lại, Y Nhân mới nhìn rõ được: Một thanh niên tướng mạo sạch sẽ lại có chút nhu nhược. Ngũ quan rất lãnh đạm, tựa như một bức tranh thủy mặc miêu tả cảnh sắc Giang Nam. Dùng lối vẽ tỉ mỉ để lột tả vẻ bề ngoài, lại chậm rãi ngâm thủy, ý cảnh cứ sinh sôi kéo dài.
“Cô gái, ngươi làm sao khiến cho Lục tiên sinh tức giận vậy?” Hắn cười rất ôn hòa. Câu hỏi cũng rất ôn hòa.
“Vì ta hỏi hắn là người ở đâu, có đón dâu chưa.” Y Nhân chớp mắt, rất vô tội mà trả lời: “Hắn không muốn trả lời thì cứ việc không trả lời là được rồi…”
Phượng Cửu mở to hai mắt nhìn cô hết nửa ngày. Sau đó bắt đầu cười sằng sặc. Cười đến nỗi ho khan, nhưng vẫn thở phì phò mà hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết hắn là ai hay không vậy?”
“Thì là Kiếm thần Lục Xuyên.” Y Nhân vô ý thức mà đi đến bên cạnh Phượng Cửu, đang định thuận tay phát vào lưng hắn một cái.
Phượng Cửu ho khan rất nghiêm trọng. Tuy rằng trên mặt hắn không hề có chút vết tích khó chịu nào, vẫn đang cười rất khoa trương. Thế nhưng lại ho khan hết trận này đến trận khác, sắc mặt vốn tái nhợt chỉ trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
Thế nhưng Y Nhân cũng chưa kịp đến đỡ thân thể Phượng Cửu thì đã bị Lục Xuyên dùng kiếm cản lại.
Chỉ thấy huyền y khẽ nhúc nhích, Lục Xuyên đã vọt đến phía sau Phượng Cửu, dùng ngón tay giữ lấy trường kiếm, vỗ về lưng hắn. Vỗ rất nhịp nhàng, sau đó phụng phịu hỏi: “Đã biết rõ là mình không thể kích động, có cái gì mà buồn cười như thế?”
Hắn tức giận thì biểu tình thật không giống với lúc thường. Cuối cùng là vẻ mặt nghiêm túc, không cảm xúc.
Phượng cửu vẫn cười, nhưng ho khan đã đỡ hơn rất nhiều. Vẻ đỏ bừng trên mặt cũng dần dần lui.
Y Nhân phát hiện. Tình huống của Phượng Cửu cũng có điểm giống với Liễu Sắc. Thế nhưng trên mặt Liễu Sắc lại không có vẻ ôn hòa và mê người như Phượng Cửu.
Bọn họ là hai người vô cùng khác biệt.
Y Nhân vừa phát hiện. Thì ra tướng mạo của Lục Xuyên cũng rất đẹp trai. Nếu như trong lúc chiến đấu, mọi người có thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, như vậy sẽ giảm bớt phân nửa lòng sợ hãi rồi. Tuy lạnh như băng nhưng ngũ quan lại tựa như thu nhận được tất cả tinh hoa của tạo hóa vậy. Thật giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trên băng.
Đứng chung với hắn, Phượng Cửu lại có vẻ bình thường không có gì mới lạ.
Sau đó, Y Nhân lại tiếp tục phát hiện. Nam tử được bao quanh bởi một vòng sát khí ấy, lại dĩ nhiên rất quan tâm đến Phượng Cửu.
Y Nhân nuốt nuốt nước miếng, “Ợ” một tiếng.
Phượng Cửu rốt cuộc hồi phục lại thái độ. Lục Xuyên cũng đã lùi tay về không lộ vết tích, lạnh như băng đứng ở một bên.
“Nói thật, ngươi cũng nên kết hôn rồi đó.” Phượng Cửu cười cười với Lục Xuyên, sau đó cản trước người Lục Xuyên, vẻ mặt ôn hòa hỏi Y Nhân: “Này, ngươi tên gì?”
“Y Nhân.” Y Nhân thành thật trả lời.
Nụ cười trên khuôn mặt Phượng Cửu trong nhất thời lụi tắt, rất thận trọng hỏi: “Chính là Y Nhân của Tiêu Dao Vương phủ?”
“Phải.” Y Nhân gật đầu nói: “Ngươi biết A Tuyết hiện đang ở đâu, đúng không?”
“Vương gia hạn cho ta nhất định phải tìm được ngươi,” Phượng Cửu cười cười, “Ta đưa ngươi đi gặp hắn.”
“Anh ấy không có việc gì chứ?” Trong lòng Y Nhân mừng vui nhảy nhót.
“Có ta ở đây, hắn xảy ra chuyện gì được chứ.” Phượng Cửu hơi tự tin mà trấn an.
Lục Xuyên bị bỏ quên ‘Hừ’ một tiếng, lãnh đạm nói: “Ta chỉ giúp Hạ Lan Tuyết lúc này thôi. Lần sau hắn gặp chuyện không may, ngươi không cần tới tìm ta nữa.”
Nói xong, hắn quả thật không nói hai lời, vừa quay người đã mất hút.
Phượng Cửu bất đắc dĩ mà nhìn một chút bầu trời đã không còn vết tích, nhẹ giọng thì nói: “Vẫn là tính cách như vậy, thảo nào thế nhân cũng không có ai hiểu nổi hắn.”
Sau đó, hắn quay đầu, tiếp tục ôn hòa mà nhìn Y Nhân, “Vì sao ngươi lại hỏi hắn đã đón dâu hay chưa, lẽ nào?”
Trong ánh mắt của hắn xẹt qua vẻ trêu tức.
“Không phải đâu.” Y Nhân rất nghiêm túc lắc đầu, giải thích: “Hình như có quá nhiều người sợ hắn. Ta muốn chỉ ra rằng, người khác không nên sợ hắn như vậy mà thôi.”
Phượng Cửu ngẩn người, chợt thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy, quá nhiều người sợ hắn. Kỳ thật, Lục Xuyên có gì đáng sợ đâu?”
Dừng một chút, Phượng Cửu lại chuyển trọng tâm câu chuyện. “Đi thôi, Vương gia cùng Dịch Kiếm đang ở cách đây không xa. Chúng ta đến đó đi.”
“Dịch Kiếm cũng đến sao?” Trong lòng Y Nhân bỗng nhiên an tâm, theo Phượng Cửu đi đến một rừng cây ở phía nam.
Bọn họ đi không bao lâu đã nhìn thấy thủ hạ của Dịch Kiếm. Trông thấy Phượng Cửu, bọn họ cung kính gật đầu hành lễ rồi phái người chạy thật nhanh vào rừng thông báo cho Dịch Kiếm.
Chẳng bao lâu sau, Y Nhân liền nhìn thấy Dịch Kiếm từ sâu trong cánh rừng bước nhanh đi ra. Đầu tiên, hắn lo lắng mà nói: “Phượng tiên sinh, vì sao Vương gia vẫn chưa tỉnh?” Ánh mắt đảo qua liền trông thấy Y Nhân
Dịch Kiếm lộ vẻ mừng rỡ: “Vương phi, người không sao chứ?”
Y Nhân lắc đầu.
“Gặp được Vương phi thật sự quá tốt rồi. Vừa rồi lúc Vương gia tỉnh lại cứ hỏi nương nương mãi – - chỉ trách ta lúc trước cố tìm Phượng tiên sinh, không bận tâm gì đến Vương phi nương nương.” Dịch Kiếm áy náy, hai tay ôm đầu. Bộ dáng vô cùng đau đớn.
“Được rồi,” Phương Cửu buồn cười mà cắt đứt màn biểu diễn của hắn, giục nói: “Chúng ta đi thăm Vương gia trước đã.”
“Được, Phượng tiên sinh nhanh lên, đi xem Vương gia đi – - Vừa rồi Vương gia cứ nói mê sảng suốt. Không biết liệu thuốc giải có chuyện gì không nữa.” Dịch Kiếm lại tiếp tục lo lắng.
“Thuốc giải đúng là không có vấn đề. Nhưng hắn uống phải cỏ vô ưu đã một thời gian rồi, cũng không thể lập tức thanh trừ công hiệu của nó được. Hiện tại, chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của hắn. Tất cả những ký ức đau khổ nhất sẽ lần lượt trở về, thậm chí sẽ quên mất một số chuyện – - Tuy sẽ không mất hết toàn bộ trí nhớ nhưng có vài thứ hắn sẽ không thể nhớ rõ được, hoặc là thật sự không thể nhớ nổi nữa.” Phượng Cữu nhàn nhạt giải thích xong, lại nhịn không được oán thán, “Vương gia cũng quá tùy hứng rồi. Biết rõ rằng chúng ta không thể chạy đến nhanh như vậy được, nhưng vẫn uống thứ mà Dung Hậu làm cho.”
“Đó là bởi vì ngài rất tin tưởng Phượng tiên sinh.” Dịch Kiếm vội vã giải vây giúp Vương gia nhà mình.
Phượng Cửu cười cười, lắc đầu nói nhỏ: “Ngươi không cần che giấu cho hắn. Ta đồng ý xuất sơn phục tùng Vương gia, tất nhiên sẽ hiểu hắn. Tuy rằng hơi phiền, nhưng vừa vặn ta cũng muốn thưởng thức Vương gia một chút.”
Dịch Kiếm cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng, không nói nhiều nữa.
Thế nhưng Phượng tiên sinh được Vương gia ba lần đến mời xuất sơn, hơn nữa, Phượng Cửu có mối quan hệ sâu xa với Kiếm thần Lục Xuyên, cũng không phải là chuyện đùa. Hắn có quan hệ với Vương gia, nếu nói là thuộc hạ, chi bằng nói vừa là thầy vừa là bạn. Từ rất lâu rồi, đều là Phượng Cửu nói gì Vương gia nghe nấy.
Cho nên, mọi người từ trên xuống dưới đều đối với Phượng Cửu cực kỳ cung kính, càng không cần phải nói đến Dịch Kiếm.
Y Nhân lại không có ý thức đó, cô cũng theo mọi người đi vào. Trong khu rừng sâu phía trước, từ lâu đã dựng lên một tòa hành dinh. Không chỉ có thủ vệ nghiêm mật mà bên ngoài hành dinh thậm chí còn có lư hương đặt trên bếp lò. Nước trà được nấu rất nhiều, hương trà tỏa ngát bốn phía.
Cô vẫn đi đến trước hành dinh. Thị vệ cũng không ngăn cản cô – - Cũng vì ban đầu bọn họ bảo hộ ở trong góc tối đã nhìn thấy cô. Mặt khác, có thể bình yên đi đến chỗ này, tất nhiên là người một nhà rồi.
Y Nhân vén mành lên, từ đó liền nhìn thấy Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nằm trên giường nệm. Trên người đắp hờ một tấm da hổ để lộ phân nửa, màu sắc loang lổ, càng làm tôn thêm dung nhan yên tĩnh của Hạ Lan Tuyết, toát ra sự mị hoặc không nói nên lời.
Lúc cô đi vào, cánh tay của Hạ Lan Tuyết đã rơi khỏi tấm da hổ, thõng xuống bên giường. Y Nhân trong vô thức lại muốn nắm tay anh nhét vào trong. Giống như rất nhiều buổi sáng, trong lúc cô còn nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Lan Tuyết đã đi vào phòng giúp cô đắp kín góc chăn vậy.
Mãi đến khi cô nắm tay anh, mới biết, thì ra tay anh lại băng lãnh như vậy.
Hạ Lan Tuyết hơi giật giật, hình như đang gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Môi khẽ nhếch, thốt ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Y Nhân chớp mắt mấy cái, cầm lấy tay anh, rồi không buông ra nữa.
Dịch Kiếm và Phượng Cửu đi đến hành dinh, nhìn thấy tình trạng bên trong, lại lén lút lui ra ngoài.
Y Nhân nhẹ nhàng cúi người xuống, tinh tế mà đánh giá Hạ Lan Tuyết đang trong cơn ác mộng. Dường như muốn xem thấu cảnh tượng anh đã thấy trong mơ, muốn cảm nhận sự hỗn loạn và không thoải mái mà anh đang có.
Bọn họ cách nhau rất gần.
Hạ Lan Tuyết đã bị cơn ác mộng làm cho vô cùng phức tạp.
Trán anh hầu như thấm đẫm mồ hôi lạnh. Biểu tình trên mặt không thể nói là sợ hãi, mà phải gọi là thống khổ – - Giống như nỗi thống khổ khi người ta đang đứng trên vách núi, không thể tiến, cũng không thể lui.
Hô hấp của Y Nhân từng đợt từng đợt phả lên chóp mũi Hạ Lan Tuyết. Những tiếng nói nhỏ của anh cũng gián đoạn mà truyền đến tai cô.
“Đây không phải là sự thật…”
“Không thể là sự thật được…”
“Đại ca…” Anh khẽ gọi, mày nhăn lại, “Ngươi thả bọn họ đi, cái gì ta cũng không cần, không cần gì hết.”
Y Nhân có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt mấy cái. Hàng lông mi thật dài đảo lướt trên da tay của anh.
Sắc môi Hạ Lan Tuyết trắng bệch, trong lúc bật hơi còn tỏa ra lan hương dễ chịu.
Anh lôi kéo tay cô, rồi đột nhiên thu lại, đặt ở trước ngực. Thân thể lật nghiêng, dùng một loại bảo hộ cực đoan cuộn mình lại, ngủ say.
Y Nhân bị động tác bất ngờ của anh làm cho lảo đảo, cả người té đổ lên người Hạ Lan Tuyết. Suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân cũng rất mệt mỏi, thiên hạ cũng quá yên bình, Y Nhân cũng không hề khách khí, thoáng một cái đá rơi đôi hài dưới chân, một tay bị anh cầm lấy, tay kia vắt nhẹ trên vai Hạ Lan Tuyết rồi bò lên giường.
Cứ như vậy mà nằm bên cạnh anh, quay mặt về phía anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, vừa nhẹ nhàng xê dịch cái mông, Y Nhân nhắm mắt lại, thiếp đi rất nhanh.
Bên ngoài hành dinh, hương trà càng đậm. Phượng Cửu và Dịch Kiếm với ghế mà ngồi. Phượng Cửu nâng ấm trà lên, mở nắp, chậm rãi đổ số nước trà ngâm đợt đầu còn lại. Sau đó, châm đầy một ấm trà thượng đẳng. Chỉ chốc lát sau, Dịch Kiếm cũng rót đầy một chén. Nước trà tràn đầy, không nhiều không ít, vừa vặn để cái chén tắm đẫm hương trà.
Hơi nước lan tràn, thân ảnh của hắn trong màn hơi nước dày đặc bỗng trở nên ưu nhã lưu luyến lạ thường.
Dịch Kiếm nghiêng người ngồi ngay ngắn. Hai tay nâng chén trà lên, một ngụm uống cạn, lại tất cung tất kính mà để xuống.
Phượng Cửu mỉm cười, một lần nữa châm đầy cho hắn một chén. Mái tóc dài lấm tấm hoa râm buông xuống, khiến cho vẻ mặt của hắn như ẩn như hiện phía sau làn tóc.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái lắm sao, ta lại cố ý để cho Viêm Hàn chạy thoát?” Phượng Cửu nhẹ hỏi.
Dịch Kiếm vốn đã nghẹn từ lâu, nghe vậy tự nhiên cảm thấy nếu không bộc bạch thì không hài lòng: “Vâng, ta biết Phượng tiên sinh làm như vậy, tất nhiên là có lý do của tiên sinh. Thế nhưng, Viêm hàn bây giờ đang là kẻ địch hàng đầu của Thiên Triều. Cho dù bên phía hắn có viện binh, thế nhưng chúng ta cũng có Lục tiên sinh, vốn dĩ có thể bắt được hắn mà…”
“Lục Xuyên không bắt giữ nam tử, hắn chỉ giết mà thôi.” Phượng Cửu cười nói, “Hơn nữa, Viêm Hàn đã bảo vệ Vương gia, không phải sao?”
Dịch Kiếm cứng họng, không trả lời được.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vì sao ta phải bắt con cò đó chứ?” Phượng Cửu vừa nói một câu, vừa nâng chén trà của mình lên, chậm rãi uống một ngụm. Sau đó lại đem đổ số nước còn lại, rồi rót đầy chén khác.
Dịch Kiếm không hiểu, cho nên cứ nhìn hắn, rất sáng suốt mà lựa chọn câm miệng.
Phượng Cửu, vốn cũng là một người truyền kỳ không thua gì Lục Xuyên. Dịch Kiếm chỉ có thể bội phục.
Người trong giang hồ, có thể không biết triều đình, nhưng không thể không biết Phượng Trang.
Phượng Trang và Lưu Viên, chính là thánh địa trong chốn võ lâm.
Lưu Viên vốn được xem là một tiểu quốc, nhân khẩu tuy chưa đầy mười vạn nhưng ẩn trong thâm sơn, quốc dân ai ai cũng thượng võ, là một nơi siêu nhiên thế ngoại.
Còn Phượng Trang, thật sự chỉ là một trang viên mà thôi, diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều.
Người của Phượng gia, hầu hết đều thông minh tuyệt đỉnh.
Trang chủ Phượng Nhất nghiễm nhiên có dáng dấp của minh chủ võ lâm. Phượng Nhị sáng lập ra Hải Sát Phái, lũng đoạn thủy vận. Phượng Tam là một nữ tử mỹ lệ tuyệt luân, được gả vào Mạnh gia trứ danh là nhạc nghĩa hảo thi (thoát nghĩ: lấy nghĩa lớn làm kim chỉ nam cho mọi hành động). Phượng Tứ, bởi vì thời thiếu nữ đã trải qua một chuyện tình tang thương nên đã xuất gia. Phượng Ngũ cũng ở tăng môn, chính là đệ tử tục gia ưu tú nhất của thiếu lâm trong một vòng một trăm năm qua. Phượng Lục trầm mê thi thư, sau đi thi khoa cử lấy được bảng nhãn cao, trở thànhthị lang (một chức quan phụ tá cho quan Thượng thư) của Thiên Triều.
Còn Phượng Thất, nghe nói chính là nữ tử đẹp nhất trong số ba chị em Phượng gia, đã lập chí suốt đời không lấy chồng, chuyên tâm xử lý công việc làm ăn của gia tộc. Nàng chính là một kỳ tài thương nghiệp, khiến cho tất cả các đại thương nhân trong cả nước đều tâm phục khẩu phục.
Phía trên Phượng Cửu không có Phượng Bát. Phượng Cửu và Phượng Bát vốn là một cặp song sinh. Một ngày kia, Phượng Bát được phát hiện đã bị cắn chết trong tã lót. Còn Phượng Cửu nằm bên cạnh hắn thì đang quơ quơ đôi tay nhỏ bé, miệng đầy máu tanh.
Trang chủ đương nhiên không đành lòng giết chết con trai ruột của mình, nhưng cũng đã nhận định hắn chính là yêu nghiệt chuyển thế, đồng ý giam lỏng hắn trong nhà đá. Cho đến khi Phượng Cửu mười tám tuổi, thế nhân cũng không ai biết có người này tồn tại.
Sau đó, chẳng biết tại sao hắn bỏ trốn được, nhờ vào trí mưu vô song của mình mà nổi danh thiên hạ.
Trang chủ rốt cuộc cũng thừa nhận hắn có quan hệ với Phượng gia. Thế nhưng Phượng Cửu cũng không hề mượn dùng bất cứ lực lượng nào của Phượng gia để tương trợ. Cũng chẳng bao giờ chính miệng thừa nhận mình là người của Phượng trang.
Mà danh tiếng của Phượng Cửu, dần dần, ngay cả Phượng trang cũng không thể sánh kịp.
Một người như vậy, hiện tại lại toàn tâm toàn ý phò trợ cho Vương gia. Dịch Kiếm thầm cảm thấy may mắn, lại có một loại cảm giác ‘đó là đương nhiên’.
Tất cả những người thượng đỉnh, đều rất cô đơn.
Bọn họ đều cô đơn, cho nên luôn luôn hiểu được sự đáng quý của hai chữ ‘quý trọng’.
Y Nhân ngủ rất say, rất say. Mệt mỏi và thiếu ngủ liên tiếp mấy ngày, từ lâu đã làm cho cô mệt mỏi rã rời không chịu nổi nữa.
Trong lúc ngủ mơ, cô không biết Hạ Lan Tuyết đã tỉnh lại.
Đôi mắt Hạ Lan Tuyết từ từ mở ra. Đôi mắt đang ngủ của Y Nhân được phóng đại cứ như vậy không hề báo trước lời nào đã hiện ra trước mắt anh. Chẳng biết tại sao, anh không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn thật lâu. Sau đó nhẹ nhàng tự nhiên mà cười. Cánh tay vốn đang tùy tiện đặt bên thân liền mở rộng ra, gác lên lưng Y Nhân. Không lỏng không chặt, vừa vặn ôm cô mà không quấy rầy giấc mộng của cô.
Y Nhân mút mút môi. Có lẽ bởi vì thật sự đã mệt muốn chết đi được, cô ngủ không yên chút nào. Tiếng ngáy vang lên từng chặp, giống như một con heo nhỏ đang cuộn trong đống cỏ khô vậy.
Hạ Lan Tuyết vốn định tiếp tục nhìn cô ngủ, nhưng trong đầu lại nổi lên một loại dục vọng kỳ quái: Muốn được nói chuyện với cô, bất luận là nói gì cũng được.
Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, thì những cơn ác mộng vừa rồi đều có thể tiêu tan thành mây khói.
Anh không muốn cô ngủ. Anh muốn nhìn thấy ánh mắt của cô, nghe thấy giọng nói của cô – - xuất phát từ một nguyên nhân mà ngay cả anh cũng không hiểu nổi.
“Y Nhân.” Chờ giây lát, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc vẫn rất không đạo đức mà lại gần bên tai cô, nhẹ giọng gọi.
Hơi thở của anh phả vào lỗ tai khiến cô có chút ngứa ngáy.
Y Nhân giơ tay lên, mơ mơ màng màng quơ quơ bên vành tai, muốn đánh đuổi con ruồi đáng ghét.
Hạ Lan Tuyết cười cười, cao giọng gọi: “Y Nhân!”
Vì vậy, Y Nhân tỉnh dậy, tâm không cam tình không muốn mà tỉnh.
Mí mắt từ chối nửa ngày, cuối cùng cũng phải mở ra. Nhưng lông mi vẫn còn cụp xuống, ánh mắt mê man như bị sương mù che phủ.
Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, cô làu bàu lên tiếng, “Anh tỉnh rồi sao?” Sau đó trở mình lại, dự định sẽ tiếp tục ngủ nữa.
Hạ Lan Tuyết giật mình.
Anh vốn tưởng rằng Y Nhân khi nhìn thấy anh sẽ rất hài lòng. Dù sao thì cô cũng đã nhờ Viêm Hàn cứu anh mà.
Thế nhưng, lúc này Y Nhân lại bình tĩnh, khiến cho Hạ Lan Tuyết hơi do dự.
Bóng lưng trước mặt, nho nhỏ yếu đuối, tựa hồ chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vào lòng. Nhưng lại không thể nắm được cái gì cả.
Anh không dám gọi cô nữa.
Y Nhân lại đang ngủ. Lúc này đây cũng không ngáy nữa, xác thực đã ngủ rất ngon lành. Hô hấp đều đều, tựa như thiên hạ luôn luôn thái bình.
Hạ Lan Tuyết hố to, ngây ngốc một hồi. Anh vừa giật giật thân mình tính ngồi dậy. Y Nhân đã lăn lông lốc mà giành phần ngồi dậy trước.
Hình dạng vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng đôi môi khẽ mím, dường như đang rất kiên quyết.
“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết đã hoàn toàn hồ đồ rồi.
Y Nhân nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi xuống gường, lục lọi tìm hài.
“Sao vậy?” Y Nhân có hành vi quái dị này khiến cho Hạ Lan Tuyết không biết phải làm sao.
Ban đầu tỉnh dậy nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Hạ Lan Tuyết đúng là tràn ngập cảm giác an bình. Giống như đang nắm được trong lòng bàn tay một điều gì đó rất thật.
Cảm giác này tồn tại, khiến cho mọi thứ đều trở nên thoải mái.
Nhưng chỉ trong chốc mắt, anh lại không còn xác định được nữa.
Không xác định được có phải Y Nhân đã từng ở trong tay trên ngực mình không.
Y Nhân cuối cùng đã tìm được hài rồi, động tay động chân mà đi vào, đang định đi về phía trước. Có thể là bởi vì động tác quá mạnh, còn chưa kịp bước, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, cô đã quăng mình xuống đất.
Tứ chi và cái đầu đều đang ôm mặt đất. Hai tay rất nghệ thuật mà nằm úp sấp ở phía trước.
“Không nên khổ sở nữa.” Hạ Lan Tuyết đang định ra đỡ cô lên thì giọng nói của Y Nhân đã từ dưới nền đất rầu rĩ mà truyền đến, “Ta sẽ đi.”
Hai câu nói không đầu không đuôi, không hề ăn nhập với nhau.
Thế nhưng Hạ Lan Tuyết đã hiểu.
Cô khuyên anh không nên khổ sở vì chuyện của Dung Tú nữa.
Cô nói cô cũng muốn đi.
“Vì sao?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết đột nhiên khàn khàn. Ánh mắt mới vừa rồi còn linh động, bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Anh nặng nề hỏi: “Ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?”
Y Nhân quỳ rạp trên đất, không đứng lên cũng không nói gì.
Hai người giằng co như vậy một hồi, Y Nhân rốt cuộc cũng cong cong vẹo vẹo mà đứng lên. Sau đó, cứ thế đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết nhịn không được gọi giật một tiếng, giọng điệu có chút gấp gáp.
Đó là trạng thái chưa bao giờ có.
Y Nhân xoay người, rất bình tĩnh mà nhìn anh. Trên mặt không có chút hờn giận nào, chỉ có bình tĩnh, nhàn nhạt, không dính tạp chất, giống như bầu trời xanh biếc không gợn mây.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên hiểu được tất cả.
Cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà chạy đông chạy tây. Một người lười biếng như vậy, lại vì anh mà mấy đêm liền ngủ không được ngon giấc.
Thế nhưng, anh đã bố trí tất cả từ lâu. Lưu vong, thật ra chỉ vì tránh né gió bão. Uống thuốc, chẳng qua chỉ vì đã biết Phượng Cửu sẽ đến cứu mình trước khi có chuyện xảy ra. Cái gì anh cũng sắp xếp chu đáo cả rồi, không hề để xảy ra bất cứ nguy hiểm nào.
Cho dù sự lựa chọn của Dung Tú đúng là vẫn làm cho anh bị tổn thương, thế nhưng trước đó, lẽ nào anh không hề có mảy may chuẩn bị nào hay sao?
Dịch Kiếm tất nhiên sẽ phụng mạng theo đúng ý anh, đón Phượng Cửu đến. Mà Phượng Cửu, chính là đường lui mà anh lưu lại cho mình.
Trừ phi Dung Tú giết anh chết ngay tại chỗ. Trừ phi nàng còn niệm chút tình xưa, cho anh một cái chết thoải mái.
Bằng không, anh tuyệt đối sẽ không chết, cũng tuyệt đối sẽ không để mình trở thành trò cười trong thiên hạ.
Mà trong tất cả những tính toán này, Y Nhân được tính thế nào?
Cô đối với anh không rời không bỏ, thế nhưng kết quả thì sao? Anh cũng không cần cô.
Thậm chí, hành vi đi tìm Hạ Lan Khâm, chẳng qua cũng chỉ là làm chuyện thừa thãi mà thôi.
Y Nhân cũng không cảm thấy ủy khuất, lại càng không tức giận, chỉ cảm thấy bản thân quá dư thừa mà thôi.
Không biết vì sao, cô lại để ý đến cái loại cảm giác dư thừa này.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, kỳ thực dù chưa nói gì nhưng lại tựa như đã nói tất cả rồi.
Thậm chí, ngay cả những gì mình không muốn nói ra, cũng đều đã nói ra rồi.
Đôi mắt, vĩnh viễn vẫn là cửa sổ tâm hồn không thể bàn cãi.
Môi Hạ Lan Tuyết khẽ mấp máy nhưng vẫn không nói lời nào.
Y Nhân lại vừa quay người lại, lắc lac lắc lư mà đi ra ngoài cửa.
Chờ đến khi cô rốt cuộc đã đi đến màn trướng, Hạ Lan Tuyết mới hạ được quyết tâm cực lớn, mở miệng gọi lần nữa: “Ở lại đi.”
“Ở lại, ta sẽ quý trọng cô.” Anh nói.
Chân thành đến nỗi không có gì sánh được.
Chân thành đến mức ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng không thể tự mình ức chế được mà run lên. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác dịu dàng thắm thiết nhưng cũng rất dũng mãnh, bóp nghẹt không có anh hô hấp.
Lúc này đây, cô vẫn không quay đầu lại, mà chỉ dừng bước, đưa tay gãi gãi đầu.
“Cỏ vô ưu không để cho ta quên bất cứ điều gì, lại làm cho ta triệt để trải qua tất cả những chuyện trước đây. Ta thấy lại mẫu hậu lúc lâm chung. Nhìn thấy phụ thân đứng bên thành tường nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn thấy đêm đó, đại ca đặt chủy thủ lên cổ ta. Nhìn thấy Tiểu Dung, cũng nhìn thấy chén cháo đó – - Thế nhưng, trong lòng cũng rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh như một cái xác vậy.”
Hạ Lan Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Y Nhân, tiếp tục nói: “Y Nhân, cô muốn bỏ lại một mình ta trong cái xác đó hay sao?”
Y Nhân cuối cùng cũng không vò đầu nữa, mà đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, mắt nhìn trời nói: “Hạ Lan Khâm nhờ ta nói cho anh biết, Tiểu Dung hoàng hậu đang ở chỗ của hắn.”
Nói xong, cô quả thật đi ra ngoài.
Không chần chờ, không lưu luyến, tựa như cô đang làm chuyện gì khác vậy – - Đây là một chuyện vô cùng bình thường. Hơn nữa, cũng vốn nên làm như vậy.
Cây này đã không cần cô bón phân nữa, cũng đủ khỏe mạnh rồi.
Khỏe mạnh đến nỗi tỏa bóng um tùm, che được cả bầu trời, không còn có góc ngách nào rành cho cô nữa.
Hạ Lan Tuyết hơi hoảng hốt, hình bóng của Y Nhân đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Ngoài hành dinh, Phượng Cửu vô cùng chuyên tâm mà đùa nghịch những lá trà còn xót lại nơi đáy chén. Nhìn những phiến lá hơi mỏng đang cuốn lên rồi héo rút xuống phía dưới, hắn lại dùng ngón tay ngoáy cho nó ngoi lên, vô cùng tự đắc.
Dịch Kiếm đứng bên cạnh, cũng không xen mồm, chỉ cẩn thận quan sát an toàn bốn phía.
Lúc Lục Xuyên đến nơi thì Bùi Lâm Phổ đã kịp thời rút đi, bây giờ đang ẩn thân ở đâu, Dịch Kiếm cũng không biết.
Cho nên, hắn phải cẩn thận.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Phượng Cửu ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Y Nhân, hắn mỉm cười, lên tiếng hỏi: “Nương nương, Vương gia tỉnh chưa?”
“Ơ, tỉnh rồi.” Y Nhân thành thật trả lời, dừng bước.
Phượng Cửu hơi cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi tiếp một câu: “Nương nương muốn đi đâu sao?”
Y Nhân chưng hửng.
Đúng vậy, phải đi đâu bây giờ?
Cô nhìn Phượng Cửu, lại nhìn khắp xung quanh một lượt, vẻ mặt mờ mịt. Phía sâu trong đôi mắt, tất cả đều là những người xa lạ, thế giới xa lạ, cảnh tượng xa lạ.
Đã có lần, cô cho rằng nơi này tồn tại một cây hoa hồng của riêng cô. Nhưng hiện tại, chỉ còn cảm thấy một khoảng không mênh mang.
Đi đâu?
“Thế sự hôm nay khó lường. Mặc dù Nương nương cùng Vương gia có chuyện gì không thoải mái, cũng không cần vội vã bỏ đi. Nương nương vẫn nên ở chung một chỗ với chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.” Phượng Cửu tuy không rõ tình huống thế nào, nhưng trực giác đã cho biết, cô và Hạ Lan Tuyết nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì rồi.
Phượng Cửu vốn dĩ cũng không hiểu Y Nhân nhiều lắm. Lúc này trông thấy biểu hiện của cô, chỉ cảm thấy rất giống một cô bé con đang làm nũng.
Y Nhân nắm chặt tay, cúi đầu suy nghĩ.
Hình như đã bị Phượng Cửu thuyết phục.
Phượng Cửu hơi hơi yên tâm rồi, lại ý bảo Dịch Kiếm vào trong hỏi Hạ Lan Tuyết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng thật ra Y Nhân cũng không muốn nghe theo lời Phượng Cửu. Cô đã quyết định ra đi thì một khắc cũng không muốn ở lại, cũng không có mảy may có ý định miễn cưỡng ở lại.
Cô chỉ đang nghĩ – - bây giờ nên đi đâu đây?
Đến cuối cùng, cô nhớ đến Thập Nhất, nhớ đến nàng đã được gả vào Cái Bang rồi, hình như Thập Nhất có khả năng thu nhận cô.
Y Nhân lại một lần nữa lấy lại tinh thần. Bước chân lại một lần nữa vững vàng đi ra ngoài, dáng vẻ tràn trề sức sống.
Cuộc sống, quả nhiên sẽ có nơi để đi tiếp.
Y Nhân cũng không biết hai chữ ‘Tuyệt vọng’ viết như thế nào.
Phượng Cửu vốn đang thầm nghĩ may mắn. Vậy mà Y Nhân lại một lần nữa bỏ đi. Hắn lại ngăn cản không được, chỉ có thể kỳ quái mà nhìn bóng lưng Y Nhân lắc lắc lư lư rời đi, vừa chờ đợi Dịch Kiếm từ hành dinh trở ra.
“Phượng Tiên sinh, mau vào đi, Vương gia thổ huyết rồi.” Không bao lâu sau, Dịch Kiếm vội vã vội vàng từ hành dinh đi ra, gấp giọng kêu lên.
Phượng Cửu biến sắc, cũng không còn cách nào khác, đành phải vội vã bước nhanh vào trong hành dinh.
Vừa vào bên trong liền nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đang vịn giường thở dốc. Dưới đất có một đống máu tươi đỏ sậm, nhìn thấy mà giật mình.
“Vương gia…” Phượng Cửu ba chân bốn cẳng chạy đến gần anh, đưa tay bắt mạch cho anh.
“Nàng đã đi chưa?” Hạ Lan Tuyết không thèm hỏi tình hình của mình, mà chỉ lo lắng hỏi thăm Y Nhân.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đưa Nương nương trở về.” Dịch Kiếm ngẩn người, sau đó đơn giản thi lễ một cái, dứt khoát nói: “Cho dù có phải dùng sức mạnh bức ép, cũng sẽ giữ được Nương nương ở lại.”
Hạ Lan Tuyết không nói gì thêm, anh đã suy yếu đến mức không nói ra nổi một câu nào.
Dịch Kiếm lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vương gia nhà mình, lại dùng ánh mắt xin chỉ thị mà nhìn qua Phượng Cửu, lúc đó mới đi ra ngoài.
Phượng Cửu cau rít chân mày. Lúc Dịch Kiếm ra khỏi cửa, hắn đã giận tái mặt. Đôi mắt luôn mỉm cười ôn hòa giờ bỗng trở nên sắc bén không gì sánh được, tràn đầy trách móc. Hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, hỏi: “Vương gia, vì sao ngươi phải làm như vậy?”