Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 6: Q.2 - Chương 6: CÂY HOA HỒNG




Hạ Lan Tuyết đi cũng không nhanh. Anh đã biết bọn Dịch Kiếm nhất định sẽ đuổi theo, nên cũng lười không tiếp tục chơi trò mất tích nữa.

Y Nhân thở hồng hộc mà chạy, cuối cùng cũng vượt qua được Hạ Lan Tuyết.

Chạy đến bên cạnh anh, Y Nhân liền vươn tay, mạnh mẽ kéo cánh tay anh lại, cả người như đọng lại trên người anh – - thở hổn hển.

Tốc độ có thể so với thi chạy một trăm mét nha.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhẫn nhịn, cũng không rũ bỏ.

Chẳng biết tại sao. Bây giờ nhìn thấy Y Nhân, anh lại có cảm giác như gặp được người thân.

Có thể nói là người thân thì Hạ Lan Khâm mới đúng là người thân của anh. Hạ Lan Thuần cũng là người thân, thậm chí Dung Tú cũng là tẩu tẩu của anh.

Nhưng bọn họ lại có vẻ xa xôi như vậy. Bọn họ ngồi trên đại điện xanh vàng rực rỡ, ung dung đẹp đẽ cao quý, tựa như thần tiên.

Chỉ có thể mong muốn, không thể với tới.

Nhưng người bên cạnh này dường như rất mơ hồ, dường như là người không đúng tí nào nhưng lại giản dị thân thiết, đối với anh không rời không bỏ.

“Thật ra, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.” Bị Hạ Lan Tuyết kéo đi một hồi, Y Nhân quay qua thở dốc, không đầu không đuôi nói một câu.

Khi nói câu này, cô vẫn nhìn chăm chú vào phía trước, thần sắc bình tĩnh như nước.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu căm tức mà nhìn Dịch Kiếm đang theo sát phía sau. Dịch Kiếm vội vã xua tay, sợ hãi giải thích: “Vương gia, tuyệt đối không phải do thuộc hạ nói!”

Hạ Lan Tuyết tất nhiên không tin, vẫn đang trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Dịch Kiếm. Y Nhân cố bình lặng hơi thở, tiếp tục nói: “Nàng đã là hoàng hậu rồi, không phải sao? Thân là hoàng hậu thì sẽ có một số chuyện không thể tự chủ được. Anh không nên quá đau lòng.”

Đau lòng đến nỗi không chịu thừa nhận bản thân.

“Ta không đau lòng.” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc không dùng ánh mắt mưu sát Dịch Kiếm nữa, quay đầu lại rầu rĩ mà nói.

Dịch Kiếm nhanh lẹ dùng tay áo lau mồ hôi, thở phào một hơi.

“Sẽ khiến lòng bị tổn thương.” Tầm mắt của Y Nhân đảo qua Hạ Lan Tuyết, cực kỳ nghiêm túc phản bác: “Anh có thích nàng không, chỉ cần thích thì sẽ đau lòng. Ta hiểu mà.”

Người không thể chung đụng, vĩnh viễn sẽ không tổn thương anh.

Còn người tổn thương anh sâu sắc nhất, thường lại là người anh yêu thương nhất.

Hạ Lan Tuyết không nói, yên lặng đến nửa ngày mới mở miệng: “Từ nay về sau sẽ không thích nữa. Thật ra, từ khi rời khỏi kinh thành, ta cũng đã quyết định buông xuống rồi.”

Nhưng lại tìm một cách rời bỏ khổ sở đến như vậy, có phải là đã thật lòng buông bỏ rồi không?

Y Nhân vừa cười tủm tỉm vừa liếc mắt nhìn anh, hiểu rõ nhưng dường như lại quá hời hợt.

Tựa như thật sự đã bị lý do thoái thác của Hạ Lan Tuyết thuyết phục rồi. Nhưng con ngươi lại trầm tĩnh một cách khó hiểu.

Lần đầu tiên, Hạ Lan Tuyết có cảm giác bị người ta nhìn thấu. Cảm giác đó thật kỳ quái, buộc anh phải tiếp tục biện bạch: “Kỳ thật với Dung Tú, vẫn là do ta một lòng tình nguyện. Lúc trước nàng nhập cung, ta vốn đã có thể ngăn cản nhưng ta không làm. Là ta tổn thương nàng trước. Nàng đối với ta thế nào, cũng rất đáng.”

Y Nhân nhạt nhẽo nhìn anh, nghe mà làm như không nghe.

Dịch Kiếm theo ở phía sau, bởi vì khoảng cách rất gần nên đều nghe rõ tất cả.

Trên mặt, tràn ngập ngạc nhiên.

Không ngờ có một ngày Vương gia sẽ chủ động nói chuyện với một nữ nhân khác về Dung hoàng hậu.

Mà chuyện này, bất luận là ở Tiêu Dao Vương phủ hay là toàn bộ Thiên triều đều từng là đề tài cấm kỵ đối với mọi người.

Vương phi này quả nhiên là người đặc biệt.

Dịch Kiếm âm thầm nhận định. Trong lòng bỗng nhiên có một phần tôn kính đối với Y Nhân.

Ở phía trước, giọng nói của Hạ Lan Tuyết vẫn đang vang lên.

“Ta cũng hiểu ý đồ của nàng. Cho dù ta có rời bỏ kinh thành, chung quy vẫn không thể bảo chứng được lợi ích của Dung gia. Chỉ có khi nào ta chết đi, Hoàng thượng mới không còn nghi kỵ Dung gia nữa. Đến lúc đó mới có thể bảo hộ được tính mệnh của toàn gia bọn họ – - Nàng quả thật là bất đắc dĩ.”

“Thế nhưng, Y Nhân, ta cũng là con người. Khi ta biết thích khách chính là do người mà ta dốc hết cuộc đời còn lại để bảo hộ, phái đến. Ta cũng đã rất đau lòng. Ta cũng đã phẫn nộ. Ta cũng muốn hủy diệt tất cả – - Bọn họ, đại ca mà ta tôn kính nhất, nữ nhân mà ta yêu thương nhất, Thiên triều phồn hoa và yên vui mà ta đã dồn hết tâm huyết! Ta không thể trừ bỏ bọn họ, chỉ có thể hủy diệt chính mình. Ngoại trừ nhẫn, ngoại trừ bỏ mặc, còn có thể làm thế nào đây!”

Đối với việc Hạ lan Tuyết nhất thời thất thố, Y Nhân cũng không hề cười nhạo chút nào, cũng không kích động hay kinh ngạc. Chỉ là sự không quan tâm hơn thua không gì sánh được nhìn anh. Đôi mắt thanh thuần chiếu rọi gương mặt tái nhợt mà ửng hồng của Hạ Lan Tuyết, rất an tĩnh.

Anh đưa tay tháo bỏ lớp ngụy trang. Ánh nắng chiếu rọi lên dung nhan quyến rũ. So với trước đây còn có vẻ mạnh mẽ hơn vì rám nắng đại mạc.

Cùng thê lương.

Mặt mày mộc mạc. Đáy mắt bị ưu thương xâm nhập.

“Nhưng anh chính là Hạ Lan Tuyết.” Y Nhân rốt cuộc mở miệng, “Anh sống, nếu không thể là bản thân chân thực, vậy thích cải trang lắm sao.”

“A Tuyết cũng là ta.” Hạ Lan Tuyết nói, “Mấy ngày nay ta lấy thân phận A Tuyết làm một người bình thường, cảm giác rất tốt.”

“Hạ Lan Tuyết cũng được. A Tuyết cũng được. Dù sao ta cũng sẽ nương tựa vào anh.” Y Nhân cười ha ha, rồi phụng phịu nói: “Trên đời này ta không có năng lực sinh tồn đâu. Anh đã đáp ứng ta rồi. Phải cho ta ăn, cho ta ở. Anh không được nuốt lời đâu.”

“Y Nhân, cô phải trở lại.” Dừng bước, Hạ Lan Tuyết quay mắt nhìn về Y Nhân. Lần đầu tiên dùng giọng nói chân thành không gì sánh được, nói với cô.

Lúc anh nghiêm túc, giọng nói có một lực hấp dẫn mê người, mê đến mức muốn nghe theo lời anh.

“Ta sẽ không nuốt lời.” Y Nhân bình thản mà kiên định trả lời.

Hạ Lan Tuyết ngắm nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cuốn trên cánh tay mình.

Bàn tay nhỏ bé tròn trịa, nắm vào tay rồi, vừa vặn chạm đến điểm ôn nhu nhất trong tận đáy lòng.

“Được, chỉ cần cô không đổi ý. Ta nhất định sẽ nuôi cô suốt đời, bảo vệ cô một đời.”

Hạ Lan Tuyết cười rạng rỡ. Nụ cười đó vô cùng tươi đẹp, vô cùng rực rỡ, thổi bay vẻ lo lắng trong nhiều ngày qua, “Nhưng từ một Vương phi ăn ngon mặc đẹp trở thành một nông phụ bình thường, cô có cam tâm không?”

“Không sao.” Y Nhân cũng tươi cười sán lạn không kém, không có đến một tia lo lắng.

“Hình như cô không giống lúc trước nhỉ. Lại còn nói không sao nữa.” Hạ Lan Tuyết giống như bị cô lây nhiễm, ngúc ngoắc ngón tay gõ gõ cằm, nói như thật.

“Bởi vì, hình như ở đây, ta đã tìm được cây hoa hồng rồi.” Y Nhân cũng làm như thật mà trả lời.

“Cây hoa hồng?”

“Tiểu Vương Tử nói. Trong thiên hạ có rất nhiều cây hoa hồng, giống như bầu trời có rất nhiều tinh cầu. Trong mắt anh bọn chúng đều một dạng giống như nhau. Chỉ đến khi nào có một cây hoa hồng trong số đó là do tự tay anh chăm nuôi thì nó sẽ trở thành độc nhất vô nhị. Khi nó lớn lên, cho dù cây hoa hồng đó ngốc nghếch hay tinh khôn thì nó vẫn thật sự đặc biệt. Cho nên, bầu trời cũng trở nên không còn giống như lúc trước nữa.” Y Nhân ngửa đầu, nhìn bầu trời sáng sủa trên cao, nhàn nhạt nói tiếp, “Ta từ trước luôn có cảm giác, bầu trời này đúng thật là không có quan hệ gì với mình, bởi vì nó không có cây hoa hồng của ta. Bây giờ, nó đã không giống như trước nữa.”

“Tiểu Vương Tử? Là Vương tử của nước nào? Băng Quốc, Viêm Quốc hay là Lưu Viên?” Hạ Lan Tuyết giật mình hỏi, “Cây hoa hồng là hoa gì vậy?”

“Thì là hoa hồng đó.” Y Nhân tủm tỉm cười, trả lời, sau đó vọt ra, nhảy lên phía trước.

“Thì ra là cây hoa hồng.” Hạ Lan Tuyết ở phía sau lẩm bẩm nói, “Loài hoa rất bình thường mà. Vương phủ cũng có. Nếu cô thích ta cho cô một chậu.”

Tự nói xong, anh quyết định thật nhanh, xoay người hướng về Dịch Kiếm đang đứng đờ ra ở phía sau, dặn dò: “Đi tìm một chậu hoa hồng đến đây!”

Dịch Kiếm đứng thẳng người, nghe xong mệnh lệnh thì vẻ mặt nhăn nhó. Đang giữa mùa đông, làm gì có hoa hồng?

Hắn tìm ra manh mối, sau đó lau mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.