Rốt cuộc trước khi mặt trời lên thật cao, Y Nhân cũng đã đến được tiểu làng chài kia.
Cô đứng ở bên ngoài do dự một hồi, cuối cùng quyết định đi vào hỏi thăm.
Người trong làng chài đã thức dậy cả rồi. Cánh đàn ông đang thu dọn dụng cụ đánh cá chuẩn bị ra khơi. Cánh phụ nữ thì đang giặt quần áo ở bờ song, bắt đầu một ngày bận rộn.
Tiết tấu sinh hoạt bận rộn như vậy thật xa lạ với Y Nhân, buổi sáng như vậy cũng rất xa lạ đối với cô.
Cô đứng giữa một cái quảng trường ở trước làng, nhìn ngắm dáng vẻ phấn chấn mạnh mẽ của mọi người xung quanh. Có tốp năm tốp ba phụ nữ tụ lại một chỗ buôn chuyện phiếm. Y Nhân đi qua chỗ họ, vốn định hỏi thăm tin tức của A Tuyết nhưng khi đến gần lại nghe thấy tiếng nói đứt quãng của họ: “Tối qua bà có nghe lão Khang nói mạnh miệng thế nào không? Ổng nói ổng sắp có con rể rồi, rất đẹp trai nha. E rằng A Nô sắp phải gả đi rồi!”
“Hả? Con đàn bà dâm đãng A Nô mà cũng có người yêu sao?” Một người khác kinh thường thóa mạ: “Còn nói con rể đẹp trai ư, ai tin!”
“Vậy mới nói, nhất định là lão Khang say quá mới nói mấy lời nhăng cuội như vậy thôi. A Nô còn chưa thành thân đã có thai rồi. Nữ nhân như vậy, ai mà chịu cưới nó?! Nhưng mà, cái tên què ở thôn vĩ đã nói, nếu lão Khang đem hai chiếc thuyền chiến đến làm của hồi môn, có lẽ hắn cũng có thể cố mà cưới nó được.”
“Sau đó thế nào?” Nhóm đại thẩm tò mò hỏi.
“Sau đó hả, lão Khang đuổi gã què kia ra ngoài. Bà nói xem, có phải là không biết điều lắm không?”
“Phải, phải, thật không biết điều.” Một tràng âm thanh phụ họa.
Y Nhân nghe không hiểu gì cả, tỉnh tỉnh mê mê đi tới, gãi đầu hỏi: “Các vị đại thẩm, xin hỏi các vị có nhìn thấy nam nhân nào bộ dáng rất đẹp đi ngang qua đây không… Có thể là hai người…”
Nhóm thôn phụ nhìn cô như nhìn một kẻ điên. Một người không nhịn được hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi tưởng nam nhân điên hết rồi à?”
Một người không đủ, còn muốn hai?
Y Nhân giơ tay lên bắt đầu miêu tả, nói tiếp: “Chính là một người cao chừng này, mặc trang phục màu trắng, đôi mắt tinh tế thật dài, sóng mũi thẳng, môi hơi mỏng. Bộ dáng rất yêu nghiệt, lúc nói chuyện ánh mắt còn hơi mang tính trẻ con nữa…”
“Tiểu cô nương, có phải cô cũng ăn nói khùng điên giống lão Khang rồi không?” Một đại thẩm nâng tay thăm dò trán Y Nhân, sau đó gật đầu nói: “Quả nhiên có hơi phát sốt.”
Y Nhân ‘A’ một tiếng, cũng sờ sờ lại trán mình. Quả thật có hơi nóng. Khó trách vừa rồi cảm thấy đầu choáng tay run, hóa ra không phải vì mệt, mà là sốt.
Cô đã đi trọn một đêm trong gió lạnh, cũng không phải là người thường xuyên rèn luyên sức khỏe, bị cảm lạnh cảm mạo cũng là lẽ tự nhiên thôi.
“Nếu người muốn tìm nam nhân tuấn mỹ, hôm nay đến nhà lão Khang đi. Lão đó nói, hôm nay lão sẽ thu nhận một chàng rể rất tuấn tú.” Một đại thẩm hay đùa giỡn nói.
“Ồ, muốn đến nhà lão Khang thì đi thế nào ạ?” Y Nhân hỏi.
Mọi người thấy cô làm thật, cũng nửa thật nửa giả chỉ đường cho Y Nhân. Y Nhân cảm ơn xong liền không chút nghĩ ngợi đi theo hướng họ chỉ.
Nhóm đại thẩm đưa mắt nhìn nhau một lát, lại nhớ đến nổi cơm trong bếp của mình, sôi nổi giải tán.
Y Nhân lại mò mẫm lần đường. Cô vốn là người rất ngu về khoản mò đường, nhà lão Khang kia lại cực kỳ khó tìm, trên đường đi cô phải hỏi thăm không ít người. Mãi cho đến trưa, cô mới tìm được đến gian nhà nhỏ của lão Khang.
Lúc này, kinh thành đã bị vụ huyết án của Dung Vô Hồi làm cho ồn ào huyên náo. Cả kinh thành Thiên Triều đều tràn ngập trong mùi máu tươi. Người nào mẫn cảm một chút đều nghe thấy được hương vị của sự rung chuyển. Nhưng gian nhà nhỏ trong làng chài ở vùng ngoại ô lại vẫn yên lặng như không hề có chuyện gì xảy ra.
Y Nhân đứng trước cổng, xuyên qua dãy hàng rào để nhìn vào bên trong.
Cửa nhà đóng chặt, giống như chủ nhân vẫn còn chưa thức dậy.
Y Nhân đứng một hồi, sau đó lắc lắc cổng hàng rào, khách khách khí khí thét to: “Xin hỏi, có ai không?”
***
Rốt cuộc Hạ Lan Tuyết cũng gặp được Dịch Kiếm.
Thật ra Dịch Kiếm cũng chẳng bị thương tổn gì, khỏe mạnh vô cùng, cũng chẳng hề có dấu vết từng bị bắt trói hay khống chế.
Nhưng mà, hắn lại không thể đi.
Vừa đi vào khoảng sân của Khang gia, Dịch Kiếm liền đón chào, đưa tay lên bưng lấy cánh tay của Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt áy náy nói: “Vương gia, đều là bởi vì ta…”
Hạ Lan Tuyết hoảng hồn, lúc này mới phát hiện cánh tay của mình đã tê dại đến không còn cảm giác. Nhưng miệng vết thương đã được băng bó một cách tinh tế. Nhìn thấy mình được băng bó cẩn thận như vậy, Hạ Lan Tuyết đối với A Nô, rốt cuộc cũng trích ra được một tia cảm kích.
Bất kể thế nào, nàng cũng là ân nhân cứu mạng mình.
“Chất độc trên người của ngươi…” Hạ Lan Tuyết cũng không quan tâm đến bản thân lắm, nhớ đến Dịch Kiếm từng bị trúng cổ độc, không khỏi lo lắng.
“Khang đại bá đã giải độc giúp ta rồi. Hóa ra Khang đại bá cũng là một cao thủ về cổ độc.” Dịch Kiếm quay đầu lại nhìn lão Khang đang ngồi ngay ngắn trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Còn nữa, Khang đại bá đối với ta có ân cứu mạng. Lão bảo ta sống ở đây chờ Vương gia đến. Cho nên, Dịch Kiếm cũng không thể đến chỗ Vương gia báo bình an, còn bắt Vương gia phải đích thân đến đây…”
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, xua xua tay, đi nhanh đến chỗ lão già tóc bạc da hồng đang ngồi trong nhà kia.
Lão Khang tuy đã già nhưng vẫn giữ được khí độ thong dong tự tại, thật sự khác xa những ông lão nông thôn tầm thường khác.
“Này, tiên sinh, báo danh tính của ngươi đi!” Hạ Lan Tuyết vừa đến gần, lão Khang đã hét to một tiếng.
Hạ Lan Tuyết cũng không tức giận, chắp tay trả lời: “Vãn sinh là Hạ Lan Tuyết.”
“Tên rất hay, bề ngoài cũng không tệ. A Nô quả nhiên là có mắt nhìn.” Lão Khang đánh giá cao thấp một phen, sau đó chuyển hướng về phía A Nô đang đứng sau lưng Hạ Lan Tuyết, cất tiếng vang vang như tiếng chuông đồng hỏi han: “A Nô, con nói cha của đứa bé, chính là tên tiểu tử này ư?”
“Vâng, chính là hắn.” A Nô trả lời chắc như đinh đóng cột.
Hạ Lan Tuyết vô cùng nghi hoặc: Nhanh như vậy mà anh đã thành ‘cha của đứa bé’ rồi sao?
“Tiểu tử, nam nhân làm việc gì cũng phải có trách nhiệm. Nếu ngươi đã cùng A Nô nhà ta làm chuyện vợ chồng thì nên cho A Nô một danh phận!” Lão Khang lại hung hăng hét to: “Giấu đầu giấu đuôi, bộ dáng cũng ẻo lả như vậy, nam nhân cái kiểu gì vậy!”
Hạ Lan Tuyết bình sinh hận nhất kẻ nào dám nói mình giống nữ nhân, nghe vậy lập tức sôi máu. Cũng may Dịch Kiếm hiểu biết tính nết của Hạ Lan Tuyết, hắn lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Vương gia, vương gia, Khang đại bá là trưởng bối.”
Hạ Lan Tuyết lúc này mới nhịn xuống, giận dỗi nói: “Nếu các ngươi kiên trì, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu sau này con gái của ngươi hàng năm phòng không chiếc bóng, ngươi cũng đừng trách ta.”
Lão Khang nghe vậy liền đứng bật dậy, giơ gậy lên muốn đánh.
Hạ Lan Tuyết cũng không tránh né, hiên ngang đứng yên tại chỗ.
Cây gậy nặng nề đánh xuống cánh tay phải của Hạ Lan Tuyết. Vết thương vừa rồi vẫn còn tê buốt đột nhiên đau nhức. Hạ Lan Tuyết kêu rên một tiếng, trán rỉ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như trước.
Anh quả thật đã phụ lòng A Nô, nhưng cũng vô cùng chán ghét bị ép buộc như vậy.
Cây gậy gỗ lại đánh xuống lần nữa, mỗi lần rơi xuống đều đánh trúng vào miệng vết thương của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết vẫn đứng thẳng tắp, không tránh né cũng chẳng hề kêu lên đau đớn, kiên cường chịu đựng lửa giận của lão Khang liên tiếp đổ xuống.
Dịch Kiếm muốn lên tiếng khuyên nhủ, lại bị Hạ Lan Tuyết dùng ánh mắt bức lui trở về.
Sau khi đánh hơn mười gậy, trong ánh mắt của lão Khang rốt cuộc cũng lướt qua vẻ tán thưởng.
“Ngươi nói đi, A Nô có gì không tốt? Không phải ngươi ghét bỏ xuất thân của nó đấy chứ? Ngươi mang họ Hạ Lan, nhất định vương tôn quý tộc của Thiên Triều. Ngươi cảm thấy gia đình chúng ta nghèo nàn, không với tới được ngươi đúng không!” Lão Khang dừng tay lại, lớn tiếng hỏi.
“Không phải, ta không cũng hiểu gì về A Nô, cũng không biết nàng tốt hay là không tốt. Cho dù nàng có dáng vẻ thế nào, xuất thân ra sao, đối với ta đều không có quan hệ. Đơn giản là, bất luận A Nô có tốt đến đâu, xuất thân cao quý đến chừng nào, ta đều khó lòng chấp nhận nàng. Bởi vì ta đã có một thê tử, cũng là thê tử duy nhất mà ta yêu thương. Tất cả nữ nhân khác, ở trong mắt ta đều giống nhau thôi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên trả lời.”
“Vậy thê tử của ngươi là ai? Ta đi hỏi nàng, chẳng lẽ nàng ta không cho phép tướng công mình nạp tiểu thiếp hay sao?” Lão Khang thỏa hiệp: “Cho dù ngươi đã có vợ, con gái của ta làm thiếp cho ngươi cũng được đi? Nếu không phải A Nô đã có… gì đó với ngươi, lão phu quyết sẽ không để cho tiểu tử ngươi được thoải mái như vậy.”
Hạ Lan Tuyết nhất thời không phản ứng lại, chỉ đương nhiên trả lời: “Ông không cần hỏi, Y Nhân nhất định sẽ không đồng ý. Huống chi, ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Nàng ta vì sao lại không chịu đồng ý? Chẳng lẽ lại là một đố phụ?” Lão Khang hỏi ngược lại.
Hạ Lan Tuyết đang định tra lời, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thét to: “Xin hỏi, có ai không?”
Thanh âm quen thuộc, quen thuộc đến mức Hạ Lan Tuyết cứ tưởng như mình nghe nhầm.
Nhưng khi nhìn lại phản ứng của những người xung quanh, tựa hồ, không phải nghe nhầm.
“Lão Khang có ở nhà không?” Người đó lại gọi tiếp một câu.
“Vương gia…” Dịch Kiếm quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Tuyết. Trong mắt bọn họ đều viết rõ cùng một câu hỏi: Tại sao Y Nhân lại đến đây?
“A cha, có nên mở cửa hay không?” A Nô nghe hoặc nhìn lão Khang, cũng chẳng hiểu vì sao lại chui ra một cô gái.
“Không được mở!” Trong lòng Hạ Lan Tuyết giao chiến ngàn lần. Một mặt hy vọng Y Nhân sẽ tìm đến nhưng một mặt lại không muốn Y Nhân chứng kiến tình trạng giờ phút này.
Y Nhân sẽ thất vọng.
Anh đã làm cho Y Nhân thất vọng quá nhiều lần. Bất kể thế nào, anh cũng không thể để cô thất vọng nữa.
Lão Khang nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, lại nhìn nhìn A Nô. Đột nhiên ý thức được điều gì. Lão có vẻ xấu xa cười cười, vung tay lên hô: “A Nô, mở cửa. Xem ra, chánh thất (vợ cả) của Hạ Lan công tử đã tìm tới.”
A Nô uốn éo thân mình đi ra mở cửa, rồi lại uốn éo thân mình đi ra mở cổng rào.
Y Nhân nhìn nàng, mỉm cười thân thiện hỏi: “Xin hỏi Khang lão nhân có ở nhà không?”
A Nô cũng không khách khí, dịu dàng mỉm cười, nhún chân kính cẩn chào: “A Nô ra mắt tỷ tỷ.”
Y Nhân chẳng hiểu thế nào, ngơ ngác nói: “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi.”
“Y Nhân!” Hạ Lan Tuyết rốt cuộc không nín được, hiện thân ở cửa hướng ra phía ngoài gọi một tiếng.
“A Tuyết, rốt cuộc cũng tìm được chàng!” Y Nhân vui mừng nhảy nhót, cũng chẳng màng quan tâm đến A Nô, lách qua nàng ta rồi chạy ào đến trước mặt Hạ Lan Tuyết, ôm cổ anh: “Ta biết chàng sẽ không sao mà.”
“Nào dám có việc.” Động tác của cô khẽ động vào miệng vết thương của Hạ Lan Tuyết. Anh chợt lạnh, vầng trán toát mồ hôi nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, tràn đầy phấn khởi cùng sủng nịch.