Phượng Cửu rốt cuộc cũng tiến cung.
Mới vừa sáng sớm, Bùi Nhược Trần đã đứng hầu ở cửa quán trọ, im lặng chờ đợi Phượng Cửu xuất hiện.
Một lúc sau, Phượng Cửu cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, Bùi Nhược Trần rất bất ngờ, nhưng cảm giác khó hiểu còn nhiều hơn cả sự ngạc nhiên: Biết rõ đang bị Thiên Triều truy nã, vậy mà hắn vẫn có thể trắng trợn xuất hiện ở đây như vậy sao?
“Hắn chính là thuốc dẫn của ta.” Phượng Cửu mỉm cười, giải thích: “Cứu chữa thái hậu, phải dùng máu của người con chí hiếu làm thuốc dẫn. Mà người đó, nhất định phải là cốt nhục do chính thái hậu sinh ra. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Tam hoàng tử điện hạ là thích hợp nhất.”
Bùi Nhược Trần cúi đầu hạ mắt, cười yếu ớt hỏi: “Chẳng lẽ Bệ hạ cùng Hạ Lan Khâm Đại tướng quân không phải là người con chí hiếu hay sao?”
“Bùi Đại nhân nghĩ sao?” Phượng Cửu không trực tiếp trả lời, chỉ hờ hững hỏi lại.
Bùi Nhược Trần không nói gì nữa, chỉ vươn cánh tay ra mời, chỉ đến cỗ kiệu đậu trước mặt.
Phượng Cửu cùng Hạ Lan Tuyết lần lượt tiến vào bên trong kiệu. Hạ Lan Tuyết đi đến cửa kiệu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên lầu.
Lúc anh rời đi, bước chân rất nhẹ, Y Nhân không bị đánh thức, vẫn còn ở trong cảnh mộng.
Anh đã an bài Dịch Kiếm: Đợi sau khi Y Nhân tỉnh lại, hãy đưa cô trở về Y phủ thăm hỏi phụ mẫu một chút. Vất vả lắm mới trở về kinh thành, Hạ Lan Tuyết rất muốn đưa Y Nhân về thăm cha mẹ sinh thành. Tuy rằng cha mẹ bất nhân, nhưng tốt xấu gì thì cũng là cha mẹ của cô. Khi gặp lại, bọn họ cũng sẽ yêu thương cô.
Hạ Lan Tuyết bây giờ chỉ hy vọng có rất nhiều, rất nhiều người cùng nhau yêu thương Y Nhân, đừng để cô phải cô đơn.
“Bùi đại nhân, lúc ta tiến cung, ngươi có thể hộ vệ Y Nhân chu đáo được không?” Dù nói thế nào thì nơi này cũng không phải là địa bàn của Hạ Lan Tuyết. Ngẫm nghĩ, Hạ Lan Tuyết vẫn nhắn gửi một câu.
Bùi Nhược Trần cũng thuận thế ngẩng đầu, nhìn nhìn lên căn phòng nằm sát con đường.
Phòng của Y Nhân.
Chỉ là đưa mắt nhìn, sau đó hắn thu hồi ánh mắt cực nhanh, thản nhiên nói một tiếng: “Có thể.” Sau đó ngoắc, nhỏ giọng dặn dò vài câu với tên thân vệ bên cạnh.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới yên lòng tiến vào trong kiệu. Cỗ kiệu được một đoàn binh mã vây quanh, kéo dài cuồn cuộn thẳng hướng về cung điện.
Cỗ kiệu đi vào thiên môn, Hạ Lan Tuyết xốc màn kiệu lên. Nhìn thấy cảnh tượng tường đỏ ngói xanh quen thuộc trước mắt, trong lòng xúc động, không thể nói rõ là hoài niệm hay là thổn thức.
Đây là nơi anh đã trưởng thành. Anh đã từng chạy băng băng chơi đùa trên những dãy hành lang quanh co gấp khúc, còn những cung nữ, thái giám cầm đèn lồng chạy theo phía sau hô to gọi nhỏ: Tam ân hạ! Đừng chạy! Tam điện hạ! Đừng chạy!
Anh đã ở đây học tập, ở đây nghe phụ vương dạy bảo, đã ở nơi này cùng hai vị ca ca tập kiếm, đánh luân phiên.
Ở khúc quanh hành lang phía trước có một gốc cây Dong cao lớn. Năm ấy phụ vương bệnh nặng, bọn họ vì muốn cầu phúc, ba anh em đã cùng nhau trồng nó. Mà nay, đã cao vút phổng phao.
Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu nhìn tán cây sum sê, rốt cuộc cũng buông mành xuống. Không hiểu vì sao, trong lòng lại là một mảnh tiêu điều.
Rốt cuộc, đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Huynh đệ ba người, càng lúc càng xa cách, cuối cùng trở thành ba người xa lạ.
Cỗ kiệu ngừng lại, Hạ Lan Tuyết khom người đi ra. Anh đứng lên, không phải bất đắc dĩ, nhìn những người đang đứng trước mặt.
Hạ Lan Thuần đang đứng trên bậc thang cao nhất. Hạ Lan Khâm đứng ở bậc thang thứ hai.
Một người mặc hoàng bào vàng óng, một người mang áo giáp sáng rỡ.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Hạ Lan Tuyết có chút đau nhức, bị chiếu vào đến hoa mắt.
“A Tuyết.” Hạ Lan Thuần lẳng lặng mở miệng, gọi thẳng tên anh như trước đây vậy.
Hạ Lan Tuyết hơi do dự, sau đó phất áo bào, chậm rãi quỳ xuống: “Tội thần Hạ Lan Tuyết, kính chúc bệ hạ thánh an.”
“A Tuyết, đứng lên đi.” Hạ Lan Khâm đi lên phía trước, đưa tay đỡ lấy anh. Hạ Lan Tuyết vốn không muốn đứng dậy, nào ngờ trong tay Hạ Lan Khâm lén chất chứa chân khí, tay vừa mới đỡ lên, Hạ Lan Tuyết liền đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu, ở trên bậc thang, Hạ Lan Thuần đứng yên bất động, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như lúc ban đầu.
“Vị này là Phượng Cửu tiên sinh đó ư?” Hắn tựa hồ cũng không để ý xem Hạ Lan Tuyết thế nào, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Phượng Cửu đang đứng phía sau Hạ Lan Tuyết.
Phượng Cửu vẫn với dáng vẻ thong thả như trước, nghe vậy khom người, thản nhiên đáp lời: “Thảo dân Phượng Cửu.”
“Nghe nói Phượng Tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu.” Hạ Lan Thuần nhìn hắn thật sâu, trầm giọng hỏi: “Lại không biết tiên sinh có phương pháp gì kỳ diệu?”
“Thảo dân mặc dù có phương thuốc tổ truyền, nhưng phải đợi đến khi ra mắt Thái hậu mới có thể chẩn đoán chính xác. Nếu Bệ hạ không ngại, có thể cho thảo dân được gặp Thái hậu ngay bây giờ được không?” Phượng Cửu không mặn không nhạt trả lời.
“Điều đó đương nhiên. Người đâu, đưa Phượng tiên sinh đến Phật đường của Thái hậu.” Hạ Lan Thuần thản nhiên dặn dò một câu, lập tức có thái giám đi tới, khách khí mời Phượng Cửu rời khỏi đại điện, đi đến hậu đường.
Thái hậu hàng năm lễ Phật, cho dù bị bệnh, vẫn ở lại sương phòng tại Phật đường.
“Chúng ta cũng đi qua đó thôi.” Hạ Lan Khâm vỗ vỗ tay, thuận miệng nói.
Hắn đã nhận thấy giữa Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Thuần có mạch nước ngầm đang chảy xiết. Bất kể thế nào, hiện tại Thái hậu đang bệnh nặng, hắn không hy vọng giữa bọn hắn lại phát sinh chuyện gì không thể cứu vãn được.
Hạ Lan Thuần cũng không nói gì. Bất luận trước kia bọn hắn từng xảy ra chuyện gì, bây giờ bệnh tình của mẫu thân đang nguy kịch, nếu vào lúc này mà hắn lại làm gì Hạ Lan Tuyết tất sẽ bị thế nhân nhục mạ. Thiên Triều luôn luôn lấy lễ hiếu để răn dạy thiên hạ.
“Bệnh tình của mẫu thân, rốt cuộc sao lại ra nông nỗi này?” Đợi cho Hạ Lan Thuần đi trước, Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm mới chậm rãi bước theo sau, Hạ Lan Tuyết hạ giọng hỏi Hạ Lan Khâm.
Hạ Lan Khâm thần sắc ngưng trọng, bước chân chậm lại dần, tạo một khoảng cách tách rời Hạ Lan Thuần.
“Rốt cuộc…” Hạ Lan Tuyết biết rõ có điều khác thường, không khỏi nhớ đến những lời tối hôm qua Phượng Cửu đã nói: Bệnh tình của Thái hậu lần này rất đáng nghi. Lúc Tiên hoàng băng hà, từng để lại cho Thái hậu một mật lệnh, dặn rằng, nếu Thiên Triều có biến liền mở mật lệnh ra xem. Nghe nói vào ngày Thái hậu phát bệnh đã sai người lấy mật lệnh được giấu sau bảng hiệu ra, lúc sau liền ngã bệnh. Còn nội dung của mật lệnh kia, cũng không có người nào được biết.
“Mẫu hậu không tranh sự đời, luôn luôn thiện tâm. Một đoạn thời gian trước thái y còn nói, sức khỏe của mẫu hậu cực kỳ khỏe mạnh. Đột nhiên bị bệnh quả thật là kỳ quái.” Hạ Lan Khâm trầm ngâm một lát, tiếp tục nói, “Thật ra trước khi mẫu hậu lâm bệnh, bà từng viết cho ta một phong thư.”
“Thư?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc. Thái hậu luôn tạo cho người ta cảm giác lãnh đạm, gần như là ngăn cách. Bà chủ động viết thư cho Hạ Lan Khâm, chuyện này rất không tầm thường.
“Một phong thư rất kỳ quái, hỏi ta gần đây có tốt không, còn nhắc tới một số chuyện trước đây.” Hạ Lan khâm nói ngắn gọn: “Bà nhắc lại, năm đó lúc phụ hoàng bệnh nặng, chúng ta đã trồng cái cây kia.”
“Là cây dong thụ kia?” Hạ Lan Tuyết giật mình, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, chính là cái cây chúng ta đã trồng để cầu phúc cho phụ hoàng.” Hạ Lan Khâm cũng nghi hoặc, trăm mối không thể giải.
Hạ Lan Tuyết cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu hỏi: “Lúc nhị ca hồi kinh, mẫu hậu đã hôn mê bất tỉnh rồi sao?”
Hạ Lan Khâm buồn bã trả lời: “Ừm, vẫn chưa từng tỉnh lại. Thái y cũng bó tay hết cách.”
“Nhị ca…” Hạ Lan Tuyết vốn định nhắc lại chuyện mật lệnh, lại nhẫn nhịn, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Ngày đó, cám ơn hổ phù của huynh.”
“Ồ, hổ phù gì chứ?” Hạ Lan Khâm nhìn trời, rất tự nhiên nói: “À, đó là do Y Nhân trộm đi, không liên quan đến ta. Ta đã nói sẽ không can thiệp vào chuyện hai huynh đệ các ngươi, thì sẽ không can thiệp.”
Hạ Lan Tuyết mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa.
“Đúng rồi, Y Nhân lần này có cùng ngươi trở lại kinh thành không?” Hạ Lan Khâm lại hỏi.
“Ừm.”
“Nàng là một cô gái tốt.” Hạ Lan Khâm khẳng định một câu, “Ngày đó, nàng chạy đến cầu ta, ta thật giật mình, cũng rất mừng cho ngươi.”
“Nhị ca…”
“A Tuyết, bất luận bệnh tình của mẫu hậu có nỗi khổ âm thầm gì, bất luận đại ca đã làm cái gì, đệ có thể nghe ta một câu không?” Hạ Lan Khâm đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hỏi.
Hạ Lan Tuyết cũng nghiêm túc, “Xin nhị ca cứ nói.”
“Lấy Thiên Triều làm trọng, lấy quốc gia làm trọng.” Hạ Lan Khâm bỏ lại mười chữ, sau đó ngưng chốt đề tài.
Hạ Lan Thuần đi ở phía trước đã xoay người lại nhìn bọn họ, con ngươi thâm thúy, sâu không lường được.
Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm chỉ có thể bước nhanh chân hơn, kéo gần khoảng cách giữa ba người.
Phật đường đã đến gần trước mắt.
***
Khi Y Nhân tỉnh lại, mặt trời đã tỏa nắng chói chang.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Dịch Kiếm đang ôm kiếm, ngồi đối diện với cô giống hệt một bức tượng điêu khắc. Bộ dáng cẩn trọng, vô cùng trung thành.
Y Nhân vươn vai vặn mình, uốn vặn lưng mỏi, ngồi dậy.
“Vương phi, cô tỉnh rồi?” Dịch Kiếm vội vàng đứng lên, tận chức tận trách nói, “Vương gia sai ta đưa Vương phi về nhà mẹ đẻ thăm viếng. Vương phi thấy sao?”
Y Nhân gật gật đầu, chậm chạp rời khỏi giường.
Đi thăm Y gia cũng tốt, cô cũng rất nhớ gian phòng ngày xưa từng ở.
Y Nhân kiếp trước từng ở nơi nào, lần này quay trở lại, ghé qua nhìn một chút cũng tốt.
Ra cửa, bên ngoài mặt trời đã chiếu cao cao. Y Nhân đi trên đường cái vài bước, đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng trung tâm con phố.
Dịch Kiếm nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.
Những tàn vụn của pháo hoa đêm qua đã bị những người họp chợ sáng nay đạp quét đi hết, không bao giờ còn nhìn thấy nữa.
Y Nhân thở dài, sau đó xoay người, lắc lư đi tiếp.
Cô đi rất chậm, đi một chút lại dừng, dừng một chút lại đi. Bước chân nho nhỏ, tư thế cực kỳ nhàn nhã.
Dịch Kiếm cũng không dám thúc giục, một bước nhỏ lại một bước nhỏ, cứ như vậy theo sát phía sau.
Cũng không biết đã đi bao lâu, khoảng cách ngắn ngủi lại thật sự tiêu phí hơn một canh giờ. Y Nhân rốt cuộc cũng đứng trước cánh cổng chính của Y phủ.
Phủ đệ của nhà giàu nhất Thiên Triều, tất nhiên rộng rãi thoáng đãng. Trong trong ngoài ngoài đều tạo nên cảm giác vinh hoa phú quý: Sắc vàng lòe lòe, thô bỉ trắng trợn.
Y Nhân đứng trước cửa, dừng ở cửa, nhìn thấy trên cạnh cửa bày một bảng hiệu đề chữ Y Thật to, nhìn thấy hai con sư tử bằng đá canh gác trước cửa, mất hết nửa ngày, lâu đến mức Dịch Kiếm cũng đâm ngủ gà ngủ gật. Y Nhân đột nhiên xoay người, nhẹ giọng nói một câu: “Về thôi.”
Sau đó, cô thật sự đi trở về.
Dịch Kiếm trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà, đối với Y Nhân mà nói, thế cũng đã đủ.
Cô quả nhiên không thuộc về nơi này. Đứng trước cửa nhà mà chẳng có chút lòng dạ nào.
Cô không có nhà, cũng không có cố hương.
— Từ nay về sau, nơi nào có anh, nơi đó là cố hương.