Phượng Thất lồm cồm bò dậy, bỏ chạy.
Nếu cứ ở lại đây, nàng lo lắng mình sẽ thất thố.
Lưu Trục Phong và Y Nhân đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó không hẹn mà cùng xoay người, lén la lén lút men theo đường cũ lộn trở về.
Đã phát hiện được bí mật kinh thiên động địa của Kiếm Thần, nếu không muốn bị diệt khẩu thì phải mau chóng chuồn đi.
Chỉ có điều, có vẻ như chuồn đi cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Y Nhân chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, một luồng hàn khí từ phía sau phút chốc phóng lên phía trước.
Lưu Trục Phong dừng bước, cánh tay khẽ nhếch, kéo Y Nhân ra nấp ở phía sau mình.
Phía trước thanh sam lãnh ảnh, tay áo phất phơ, không gió mà tự động. Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã có kiếm khí, thấm vào ruột gan.
“Lục Xuyên, chúng ta không cố ý nghe lén.” Lưu Trục Phong trong lòng run sợ. Sát khí của Lục Xuyên cũng không rất rõ ràng, chỉ là man mác rồi dần dần sâu đậm. Lưu Trục Phong linh mẫn hơn Y Nhân, tất nhiên có thể phát hiện ra ý đồ của Lục Xuyên.
“Nhưng các ngươi đã biết.” Lục Xuyên thản nhiên nói, không hề nhúc nhích.
Chỉ một câu, chính là lệnh truy sát.
Lưu Trục Phong nhếch miệng, quay trái quay phải quan sát đường lui, suy nghĩ xem làm sao mới có thể chạy thoát được phong sát của Lục Xuyên. Tất cả chiến lược đều bị phủ định. Một mình hắn thì còn may ra, chứ nếu dẫn theo cả Y Nhân, thật sự rất khó.
Kiếm của Lục Xuyên quá nhanh, động tác còn nhanh hơn.
Y Nhân nhận thấy sự khó xử của Lưu Trục Phong, cô nhìn Lưu Trục Phong rồi lại nhìn Lục Xuyên. Đột nhiên, cô đi thẳng lên phía trước mấy bước, ngửa mặt lên nhìn dung nhan ngàn năm không thay đổi của Lục Xuyên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi xấu hổ không dám thừa nhận sao?”
“Cái gì?” Lục Xuyên hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Thích Phượng Cửu, là một chuyện đáng xấu hổ lắm sao?” Y Nhân theo dõi ánh mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Là tình cảm không thể để cho người đời biết đến? Là bí mật không thể tiết lộ sao?”
“Không phải.” Lục Xuyên quả quyết phủ định. Thanh âm chưa dứt, đã lạnh băng như trước. “Chỉ là ta không hy vọng bị người khác biết.”
“Vì sao?” Y Nhân bất khuất, kiên nhẫn hỏi, “Tình cảm này cũng không cần phải che dấu làm gì. Phượng Cửu là một người rất tốt. Cho dù hắn không tiếp nhận ngươi, cũng sẽ không vì thế mà sỉ nhục ngươi. Ngược lại, chẳng những hắn sẽ cảm tạ ngươi mà còn nguyện ý làm bằng hữu với ngươi nữa. Nếu ngay từ đầu đây đã là một chuyện quang minh chính đại, vì sao lại phải trốn tránh?”
Lục Xuyên trầm mặc, tuy rằng không nói gì nhưng cũng không có hành động gì khác thường.
Lưu Trục Phong túm lấy tay áo Y Nhân, hạ giọng nói: “Này, thừa dịp bây giờ hắn bị cô nói đến mê muội, cô nhanh chóng đi đi, vào sơn động tìm sư phụ ta, ta giữ chân hắn.”
“Lời ta nói đều là lời nói thật.” Y Nhân cắn cắn miệng, khe khẽ khiếu nại.
“Biết rồi biết rồi, ngươi nhanh chóng đi thôi.” Lưu Trục Phong chú ý thấy sát khí kia vẫn không suy giảm chút nào, không khỏi thúc giục.
“Ừm, cùng nhau đi.” Y Nhân lại túm chặt lấy tay áo Lưu Trục Phong, bắt hắn phải xoay người.
“Ngươi là Y Nhân, đúng không?” Nào ngờ, đang lúc hai người tính trốn đi, Lục Xuyên đột nhiên mở miệng.
Hắn còn nhớ rõ tên của cô, lần đó khi giúp Phượng Cửu, Y Nhân cũng có mặt.
“Đúng vậy, ta là Y Nhân.” Y Nhân đành phải dừng bước, gãi gãi đầu, thật vinh quang và may mắn trả lời. “Ngươi còn nhớ rõ tên ta ư, trí nhớ của ngươi thật tốt.”
Y Nhân nghĩ rằng, Lục Xuyên giống như thần tượng của quần chúng vậy, nhất định mỗi ngày đều có thể nghe thấy vô số người mến mộ đến tự giới thiệu. Đã rất lâu rồi không gặp lại mà vẫn có thể nhớ rõ cái tên chẳng đáng nhắc đến của cô, chẳng phải là trí nhớ rất tốt sao?
“Nếu nam tử lại đi yêu thích nam tử, hắn thật sự sẽ không bị người khác khinh thị sao?” Lục Xuyên đột nhiên rất thành khẩn hỏi.
“Ngươi câu nệ bị người khác khinh thị sao?” Y Nhân còn thật sự hỏi lại.
“Không.” Lục Xuyên ngạo nghễ trả lời. “Ta căn bản không cần biết thế nhân cảm thấy thế nào về ta.”
Đế ý, là Phượng Cửu mà thôi.
Sợ hắn bị người xem thường, sợ hắn bị người phỉ báng. Phượng Cửu vừa sinh ra đã bị gán trên lưng tội danh yêu nghiệt, phải sống mười mấy năm dưới bóng ma mưu sát huynh đệ song sinh của mình. Lục Xuyên còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy Phượng Cửu, đôi mắt hắn ôn nhu như nước mà linh lợi như băng lăng, tràn ngập cô đơn cùng sự nghi ngờ thế nhân. Vất vả lắm hắn mới chiếm được sự chấp nhận của thế giới. Lục Xuyên không thể đẩy hắn lâm vào hoàn cảnh bị người nghi ngờ. Đây chính là nguyên nhân khiến Lục Xuyên phải chôn sâu tình cảm nhiều năm như vậy, trước sau vẫn không hề nói ra nửa lời.
“Nếu ngươi đã không sợ, vậy thì Phượng Cửu cũng sẽ không sợ. Hắn không phải là người yếu đuối như vậy.” Y Nhân cười híp mắt, nói tiếp. “Hơn nữa, chuyện này vốn là chuyện giữa hai người, chẳng liên quan gì đến ai. Bất luận ngươi cùng với người nào, đều luôn có người đồng ý, có người phản đối. Hà tất cứ phải để ở trong lòng?”
Lục Xuyên trầm tư suy nghĩ.
Lưu Trục Phong lại nhìn qua Y Nhân, than nhẹ một tiếng. “Nếu nàng nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”
Về phần nàng là ai, Y Nhân không hỏi, Lưu Trục Phong cũng không nói tiếp nữa.
“Ngươi theo ta đi.” Sau một lúc giằng co suy nghĩ hồi lâu, Lục Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Y Nhân. Y Nhân nhìn Lục Xuyên chớp mắt mấy cái, không hiểu thế nào.
Lưu Trục Phong nhanh chóng xua tay, “Này này, cô ấy chính là nương tử của ta đó, không thể tùy tiện đi cùng nam nhân khác được. Ngươi muốn đi thì đi một mình đi, đi mà thổ lộ với Phượng Cửu đi. Ta, không, tất cả mọi người trong Lưu Viên chúng ta đều ủng hộ ngươi. Nếu kẻ nào dám nói ra những lời không tốt, ta sẽ nhốt hắn vào nhà lao ngay, dùng mười tám khổ hình hầu hạ hắn…”
Lục Xuyên lười nghe Lưu Trục Phong ở đó mà bu lu ba la, thanh sam khẽ lay động, người đã ở sát bên Y Nhân. Lưu Trục Phong cũng không phải là kẻ dễ chơi. Miệng vẫn lải nhải như cũ nhưng tay đã túm chặt lấy Y Nhân, vội vàng thối lui ra sau vài bước.
“Lục Xuyên, ngươi không chịu nói lý lẽ a!” Lưu Trục Phong vừa che chắn Y Nhân, vừa ba la hỏi.
“Ta không quan tâm.” Lục Xuyên trả lời, không do dự chút nào.
Lưu Trục Phong thực hãn. Cuối cùng hắn cũng gặp được một người càng không thèm nói đạo lý hơn cả sư phụ.
Đang cảm thán, tay Lục Xuyên đột nhiên khẽ phất lên. Chỉ nghe thấy một tiếng gió rít như rồng ngân, tuyết quang hiện lên lạnh như băng – Một luồng kiếm phóng như chất chứa toàn bộ dòng khí của vũ trụ, mãnh liệt phóng đến.
Lưu Trục Phong cũng vận khí, mái tóc đen tung bay, sát khí bắn ra tứ phía, trong đôi mắt cũng có sắc máu. Hắn nghênh đón kiếm của Lục Xuyên, còn Y Nhân đã sớm bị Lưu Trục Phong đẩy sang một bên. Cô kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó giống như hiệu ứng điện ảnh vậy. Nếu trước đây chỉ là những trận đánh nhỏ lẻ bình thường thì bây giờ, rốt cuộc hai đại cao thủ cũng quyết định quyết đấu. Lúc này đây, cũng không biết sẽ có tác động cỡ nào nữa.
Thế giới của nam nhân, nữ nhân thủy chung vẫn không thể nào hiểu được.
“Dừng tay.” Đang lúc hai bên sắp đánh đến nơi, mắt thấy khó tránh khỏi thương vong thì một giọng nói nhẹ nhàng mà ngưng trọng, chậm rãi vang lên.
Y Nhân quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Độc Cô Tức mặc áo choàng trùm đầu. Chỉ là kiếm khí quá lớn, bão cát nổi lên bốn phía, áo choàng kia giật giật rồi bị hất tung, để lộ ra một khuôn mặt kiều diễm tuyệt luân.
Tim Y Nhân đập rộn ràng. Thân là nữ nhân, thế nhưng cũng có cảm giác không thể thở được.
Đó là một khuôn mặt không thuộc về nhân gian, tựa như thần nữ đi lạc đến phàm trần. Không có dấu vết thời gian, cũng không có bất cứ bụi bặm trần tục nào nhiễm vào nhan sắc đó.
Mặc dù lúc ở trong ngôi mộ của nàng, Y Nhân đã từng được nhìn thấy hình ảnh của Độc Cô Tức, nhưng hình ảnh sống động thế nào cũng không sao bì được vẻ linh động tươi mới của người thật.
Lưu Trục Phong cùng Lục Xuyên đồng thời dừng tay lại.
Lưu Trục Phong vô cùng mừng rỡ. Hiển nhiên Độc Cô Tức xuất hiện đã khiến hắn vô cùng cao hứng. Lục Xuyên lại thản nhiên quét mắt liếc nàng một cái, một tay chấp kiếm, một tay giắt sau lưng, lãnh ngạo đứng nguyên tại chỗ.
So sánh một chút thì giữa ba người, Y Nhân là người có vẻ háo sắc nhất. Hai người còn lại đều không có chỗ nào thất thố.
“Sư phụ.” Lưu Trục Phong sớm đã ném Lục Xuyên lên chín tầng mây, hắn nịnh nọt chạy đến đứng ở bên người Độc Cô Tức, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.
“Chẳng phải ta đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì không được đến hậu sơn sao?” Độc Cô Tức lạnh lùng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi.
“Có chuyện quan trọng ạ.” Lưu Trục Phong nhanh chóng kéo chiêu bài Y Nhân vào cuộc, “Y Nhân nói đôi mắt của nàng không được thoải mái…”
Độc Cô Tức cũng không thèm nhìn tới Y Nhân, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh lưu chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Trục Phong, giống như muốn nhìn đến tận xương cốt của hắn.
Lưu Trục phong nhất thời chột dạ, buồn bực thừa nhận. “Được rồi, Y Nhân cũng không có gì không thoải mái…”
“Lần sau không cần làm những chuyện ngây thơ như vậy.” Độc Cô Tức thản nhiên buông một câu, nhốt Lưu Trục Phong vào quy củ.
Ở trong mắt của nàng, hắn thủy chung vẫn chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm mà quật cường.
Lưu Trục Phong cúi đầu, căm giận lắm nhưng không dám cãi nửa lời.
Độc Cô Tức răn đe Lưu Trục Phong xong liền chuyển hướng sang Lục xuyên: “Ngươi đến nơi này, là muốn tìm kiếm cảnh giới cao nhất của võ học chứ không phải là đến náo loạn Lưu Viên. Ngươi đưa kẻ bên ngoài là Phượng Thất vào đây đã xem như là vi phạm quy tắc rồi. Nếu còn tái phạm, Lưu Viên không rộng cửa đón tiếp ngươi nữa.” Nàng cực kỳ hòa nhã cũng cực kỳ sắc bén nói “Lục Xuyên, ngươi đang ở trong bế tắc. Nếu không có sự trợ giúp của ta thì cuối cùng, cả đời này ngươi cũng không có cách nào thông qua được. Hãy suy nghĩ rõ ràng đi rồi quyết định.”
“Ta nhất định phải đưa nàng đi.” Lục Xuyên không hề thay đổi chủ ý, chỉ là đối mặt với sự uy hiếp của Độc Cô Tức, không khỏi có chút tiếc nuối.
“Vì sao?” Độc Cô Tức có vẻ ngạc nhiên. “Y Nhân cũng không phải là nhân vật gì có tính quyết định. Theo như ta được biết, nàng căn bản chưa từng dung nhập với thế gian này. Cái gì đã khiến ngươi phải từ bỏ cơ hội cuối cùng giúp ngươi đi lên đỉnh cao võ học mà lựa chọn đưa nàng đi?”
“Không vì cái gì cả, chỉ là những chuyện ta đã quyết định, không thích bị những người khác thay đổi, cho dù là ngươi cũng không được.” Lục Xuyên tản mạn hồi đáp, “Độc Cô phu nhân, về điểm này, chúng ta cùng một loại người, cho nên, không cần phải giải thích nhiều chứ.”
Độc Cô Tức hạ đôi mắt xuống. Đôi môi tuyệt đẹp đến cực điểm, nở ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. “Lục Xuyên quả nhiên là Lục Xuyên. Ta tự nhận mình không ngăn được ngươi. Ngươi đưa nàng đi thôi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi để nàng bị thương một sợi tóc, ta nhất định sẽ truy đòi gấp nghìn gấp vạn lần. Những lời ta đã nói, cũng chưa bao giờ thay đổi.”
“Ta sẽ không để nàng bị thương hại, cáo từ.” Lục Xuyên tra thân kiếm vào vỏ, tùy ý nói một lời tạm biệt. Thanh sam vừa động, cổ tay Y Nhân đã bị nắm lấy. Cô bị dẫn theo đi ra ngoài.
Lưu Trục Phong kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Lục Xuyên cùng Y Nhân biến mất trong khu rừng rậm xa xa, chuyển qua nhìn Độc Cô Tức đầy vẻ nghi hoặc. “Dư phụ, thật sự không có cách nào ngăn cản Lục Xuyên sao?”
Ở trong lòng Lưu Trục Phong, Độc Cô Tức luôn luôn là không có việc gì làm không được. Nếu nàng cố ý muốn ngăn cản Lục Xuyên, không phải là không có khả năng.
“Cứ để Y Nhân đi thôi.” Độc Cô Tức nhìn ra phương xa đã mơ hồ thành một màng sương khói, thản nhiên nói: “Lịch kiếp của nàng không đủ. Người mà ta lựa chọn, phải là người có thể hoàn thành những chuyện mà ta chưa thể hoàn thành, chứ không phải là một đứa ngốc ngếch, chẳng biết chuyện gì như vậy.”
“Chuyện sư phụ vẫn chưa làm xong? Là chuyện gì?” Lưu Trục Phong vẫn là lần đầu tiên nghe Độc Cô Tức nói đến chuyện trước kia, không khỏi hỏi thêm một câu.
Độc Cô Tức không trả lời, nhưng ánh mắt đang nhìn ra phương xa đã trở nên mê ly mà ưu thương.
Lưu Trục Phong đứng yên tại chỗ, không đành lòng hỏi tiếp nữa.
Có đôi khi, hắn cảm thấy sư phụ cường đại như thần.
Có đôi khi lại cảm thấy sư phụ yếu đuối đến mức, không chịu nổi một kích.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lưu Trục Phong cũng không biết trong lòng nàng đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, không biết nàng từ đâu mà đến, cũng không biết nàng sắp sửa làm gì, đi đâu.
Lưu Viên, chung quy vẫn không thể giữ được bước chân nàng.
***
Đông Sơn là một nơi rất đẹp. Khe núi u minh, suối tiên huyền hoặc, núi cao trùng điệp.
Trên đường đi lên Đông Sơn, có một người ăn mặc đạm bạc, thần sắc đạm bạc, phong trần mệt mỏi nhưng điệu bộ vẫn vô cùng tĩnh nhã. Hắn dừng chân trong một quán trà. Mới vừa uống một ngụm trà, liền phát hiện tiểu cô nương trong quán trà liên tục nhìn lén mình.
Bùi Nhược Trần mỉm cười, hiền lành gật đầu với tiểu cô nương nọ.
Bàn bên cạnh có hai đại hán cao to lực lưỡng, uống trà bằng chén lớn. Trông thấy biểu hiện thẹn thùng của tiểu cô nương đó thì không khỏi cười ha hả. Bọn họ bưng lấy chén của mình, chạy đến bàn Bùi Nhược Trần. Một người trêu chọc nói: “Tiểu huynh đệ, thấy ngươi khí thế không hề tầm thường, hẳn là từ kinh thành tới đúng không? Bộ dáng của ngươi không giống mấy kẻ làm cu – li…”
“Ta từ kinh thành đến, muốn lên Đông Sơn dạy học.” Bùi Nhược Trần khách khí trả lời.
Hắn vốn là một người nho nhã thư sinh. Trả lời như vậy, cũng thật làm cho người tin phục.
Nghe nói là tiên sinh dạy học, thái độ cảu hai người kia lập tức trở nên cung kính. Càng là dân chúng bình thường, càng hiểu được truyền thống tôn sư trọng đạo.
“Thì ra là tiên sinh. Chúng ta chỉ là hai kẻ lão thô đường đột. Chén trà này, xem như chúng ta mời tiên sinh.”
Bùi Nhược Trần dứt khoát từ chối thì bất kính, trong lòng cảm thán. Anh hùng trượng nghĩa đều là đồ cẩu bối, kẻ vong ân đều là phần tử trí thức.
Lời này là thật.
“Ngài từ kinh thành đến, vậy có biết cái tên đại quân bán nước ở kinh thành không? Gọi là cái gì Bùi Nhược Trần, tiên sinh đã từng gặp qua chưa?” Chờ sau khi hàn huyên vài câu, một người bỗng có hứng thú hỏi.
“Đã gặp.” Nụ cười của Bùi Nhược Trần vẫn không thay đổi.
“Thật không! Tiên sinh quả nhiên là người từng trải hiểu nhiều!” Người nọ bội phục kêu la, “Tên đó có bộ dáng như thế nào? Nghe nói hắn rất xấu xí. Nghĩ lại một chút cũng đúng. Quân bán nước làm sao có thể đẹp đẽ cho được? Nhất định là xấu xí, bộ mặt hầm hố lắm.”
“Không sai biệt lắm đâu.” Bùi Nhược Trần uống trà, giống như đang nói về một đề tài chẳng liên quan gì đến mình.
“Còn Tuyết Đế vừa mới đăng cơ, tiên sinh có phải cũng từng gặp qua?” Người nọ hưng trí bừng bừng, lại tha thiết mong chờ hỏi han Bùi Nhược Trần.
“Đã gặp.” Bùi Nhược Trần thành thật trả lời.
“Tiên sinh thật sự là quá giỏi.” Đôi mắt của hai người kia đều ánh lên những đốm nhỏ sùng bái. “Nghe nói bệ hạ lúc còn là vương gia đã từng bị cái tên Bùi Nhược Trần kia hại cho thê thảm, còn vu cáo ngài hãm hại tiên hoàng. Nhưng bệ hạ đã lấy ơn báo oán, sau khi đăng cơ chẳng những không trả thù người nhà của Bùi Nhược Trần, còn chăm sóc tiểu hoàng đế rất tốt. Đối với thuộc hạ trước đây của Bùi Nhược Trần cũng không hề giết tuyệt, có thể quy phục thì liền quy phục, không quy thuận thì cùng lắm cũng chỉ giáng chắc từ quan mà thôi. Chẳng giống Bùi Nhược Trần, chỉ một chuyện vây bắt bè phái Thiên Nhất Các cái gì đó mà đã hại chết không biết bao nhiêu người. Thật là nghiệp chướng. Trong thôn chúng ta cũng đã bị chết mất hai người. Đám quan lại nói bọn họ là vây cánh của Thiên Nhất Các, bắt bọn họ đi lĩnh công. Kết quả, đã bị người ta tra tấn đến chết ở trong lao ngục. Cái tên Bùi Nhược Trần này, chém ngàn đao còn chưa hả giận. Nghe nói hắn bị bệnh cấp tính mà chết, thật là lợi cho hắn quá rồi!” Lúc nói chuyện, thần sắc hai người có vẻ rất dữ tợn.
Bùi Nhược Trần yên lặng nghe xong, sau đó nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi.”
“Tiên sinh xin lỗi cái gì a.” Hai người kia ngạc nhiên hỏi lại.
Bùi Nhược Trần muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về phía chân trời mênh mông. Ở cuối chân trời mênh mông đó, chính là kinh thành mỗi ngày đều có gió giục mây vần.
Kinh thành có bất cứ một quyết sách hay thay đổi gì, đều sẽ tạo thành biết bao bi kịch nhân gian.
Hắn hạ chân mày, thả lỏng vai, đột nhiên cảm thấy trong lòng tư lự, giống như sống mà đã không còn tinh huyết.
“Bởi vì ta chính là Bùi Nhược Trần.” rốt cuộc, hắn thản nhiên trả lời.
Hai người kia ngây người một hồi, sau đó đứng bật dậy. Bọn hắn đứng lên quá mạnh, quá bất ngờ, cái bàn lập tức bị ngã đổ xuống đất. Tiểu cô nương vốn đang trốn ở nhà trong, một lần nữa lại thò đầu ra, tò mò mà nhìn.
Thần sắc Bùi Nhược Trần vẫn không thay đổi. Hắn quay đầu, lẳng lặng nhìn hai hán tử sắc mặt giản dị kia, lặp lại lần nữa. “Ta chính là Bùi Nhược Trần. Là Thế quyền vương Bùi Nhược Trần trước kia, là Bùi Nhược Trần đã được tuyên bố thiên hạ vì bệnh nặng mà chết.”
“Ngươi…” Sau khi trải qua kịch liệt bất ngờ lúc ban đầu, một hán tử có vẻ xúc động hơn xông lên phía trước, túm lấy cổ áo của Bùi Nhược Trần, ném hắn xuống đất.
Thật ra, với thân thủ của Bùi Nhược Trần, mấy anh nông dân không hiểu biết võ công như vậy, cho dù là hai mươi, ba mươi người cũng không thành vấn đề. Chỉ là, hắn lười chống cự, thậm chí ở trong tiềm thức còn hy vọng bọn họ không cần hạ thủ lưu tình.
Người kia cũng vọt lên, đánh một quyền vào mặt Bùi Nhược Trần.
Tơ máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống, hắn má bầm tía, vậy mà thần sắc của hắn vẫn rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức làm cho hai kẻ đang đánh hắn kia lầm tưởng mình đang đánh một thân thể không còn sinh mệnh.
Bọn hắn dần dần khiếp sợ. Sau khi vung ra mấy quyền, nói thêm vài câu cái gì là vì người chết đòi lại công đạo thì hả giận bỏ đi.
Người đơn giản, yêu hận cũng đơn giản.
Đợi bọn hắn đi rồi, Bùi Nhược Trần mới gian nan ngồi dậy, lấy tay áo lau vết máu tanh trên khóe miệng. Tiểu cô nương cũng cẩn thận dò dẫm đi tới, đưa cho hắn một chiếc khăn mặt tương đối sạch sẽ.
Bùi Nhược Trần tiếp nhận, lau sơ qua rồi lễ phép nói, “Cám ơn.” Vẫn lễ độ nho nhã như trước
Tiểu cô nương không có yêu hận, ý nghĩ của nàng rất đơn giản: Thì ra Bùi Nhược Trần đẹp trai như vậy, khó trách sao năm đó công chúa lại gả cho hắn.
Bùi Nhược Trần lau xong đem trả khăn mặt rồi cẩn thận đứng lên.
Vừa rồi có một người đá trúng đầu gối cảu hắn. Đại khái là đá đến xương cốt, chỉ hơi dùng lực một chút là đau vô cùng.
Hắn cúi đầu, đang muốn tra xem thương thế ra sao, trước mặt đột nhiên vang lên một âm thanh nhẹ nhàng mà vui sướng. “Bùi Nhược Trần, là ngươi sao?”