“Vương gia, Lãnh nữ vương của Băng Quốc gửi mật thư đến, hình như có việc gấp.”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, thả Y Nhân xuống, sau đó tiếp nhận bức thư mà Dịch Kiếm đưa cho.
Đọc hết một lượt, hàng lông mày bắt đầu nhăn tít lại.
“Sao vậy?” Y Nhân thấy biểu hiện của anh như vậy, nhẹ giọng hỏi.
“Băng Quốc sai lầm, Hạ Ngọc khăng khăng đòi Lãnh Diễm xuất binh đến Thiên Triều đánh đuổi nghịch thần. Lãnh Diễm không đồng ý, Hạ Ngọc đang làm loạn cả lên.” Hạ Lan Tuyết gấp bức thư lại, buồn bực nói. “Lãnh Diễm là người trí tuệ như vậy, lại bị một tên tiểu tử quậy phá đến mức không thể sống yên ổn. Trong thư nàng có nói, Hạ Ngọc đã liên kết với những thế lực trước kia phản đối Lãnh Diễm, ý đồ muốn dùng bọn họ uy hiếp nàng.”
“Ý của nữ vương là muốn vương gia đến giúp nàng sao?” Dịch Kiếm thử hỏi.
“Ta có năng lực hỗ trợ được cái gì chứ. Lãnh Diễm muốn ta giúp nàng điều tra xem bối cảnh của Hạ Ngọc, cũng như bối cảnh của Hạ Hầu. Nàng cảm thấy hành động lần này của Hạ Ngọc cũng không phải xuất phát từ lòng trung thành với Hạ Lan Thuần, mà là có dụng ý khác.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói. “Hạ Hầu là người của Liễu gia. Chuyện này Lãnh Diễm cũng đã hoài nghi rồi.”
“Phải lập tức hồi âm cho nữ vương bệ hạ sao?” Dịch Kiếm lại hỏi.
“Không cần nóng vội, ta muốn điều tra kỹ lưỡng trước đã, xem lần này Liễu Sắc rốt cuộc có ý đồ thế nào.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu, sau đó tự nhủ: “Không biết Bùi Nhược Trần và Du nhi bây giờ như thế nào rồi?”
***
Thiên Triều, kinh đô.
Sau khi lâm triều, Bùi Nhược Trần phủi phủi bào phục, đang chuẩn bị xuất cung thì có một tiểu cung nữ vui vẻ chạy tới, cúi người thi lễ với Bùi Nhược Trần rồi nói: “Thế quyền vương, thái hậu mời ngài qua đó một chuyến.”
Bùi Nhược Trần nhíu nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa mà lãnh đạm như trước, “Được, bổn vương sẽ lập tức đến đó.”
Tiểu cung nữ lại nhìn hắn một cái, lúc này mới vui vẻ chạy đi.
Có lẽ là một cung nữ mới vừa vào cung, Bùi Nhược Trần mỉm cười: Còn chưa bị cung điện này đồng hóa, cho nên mới có thể có được biểu hiện tươi mát tự nhiên như vậy.
Nhưng mà, phẩm chất như vậy có năng lực bảo trì được bao lâu đây?
Bùi Nhược Trần lại không khỏi ảm đạm.
Hắn thong thả đi đến trước cung thái hậu. Đi tới cửa liền nghe thấy tiếng Y Lâm đang ru tiểu hoàng đế. Vừa đẩy nôi vừa ngâm ca: “Tiểu Thiên An, mau mau lớn lên, lớn lên rồi mặc đại long bào. Tiểu Thiên An, mau mau ngủ đi, ngủ đi rồi mơ thấy đại…”
Bùi Nhược Trần nghe nàng ru một rồi, đột nhiên đã không còn cảnh giác như lúc ban đầu. Hắn đi vào, cúi người thi lễ với Y Lâm, “Thái hậu.”
Y Lâm dừng động tác, chuyển hướng qua hắn.
Bùi Nhược Trần lúc này mới chú ý thấy Y Lâm đã thay triều phục bằng một bộ sam váy nhẹ nhàng thường mặc trong nhà. Sam váy may bằng tơ lụa mỏng manh trong suốt, mơ hồ lộ ra màu sắc và hoa văn của chiếc yếm thắm bên trong.
Y Lâm vốn là mỹ nhân, ăn mặc trang điểm như vậy tất nhiên là có một loại hấp dẫn khác thường.
Bùi Nhược Trần vừa mới buông lỏng cảnh giác, bây giờ lại cứng người. Hắn cụp mắt đứng tránh thật xa chứ không dám tới gần.
“Thế quyền vương, tiểu hoàng đế vừa rồi đã cười. Lúc nó cười trông rất giống Lan tỷ tỷ. Thế quyền vương chẳng lẽ không muốn đến đây nhìn xem?” Y lâm cười khanh khách nhìn hắn, khửu tay lộ ra khỏi lớp áo dựa trên nôi, đưa đẩy.
Bùi Nhược Trần nhìn về phía Hạ Lan Thiên An. Hắn quả thật rất muốn đến nhìn đứa bé một chút, hơn nữa, nếu cự tuyệt lại không khỏi để lộ dấu vết.
Chần chừ chốc lát, Bùi Nhược Trần cũng đi qua, đứng ở bên nôi cúi người nhìn ngắm đứa bé.
Hạ Lan thiên An càng ngày càng xinh đẹp hơn trước. Mi thanh mục tú, dung mạo cũng càng ngày càng giống Bùi Nhược Trần. Đôi mắt luôn mở to đầy vẻ tò mò. Bất luận là ai đến nhìn nó, nó đều có thể nhìn lại thật lâu, chớp cũng không chớp, đen nhánh, còn rất đáng yêu.
Bùi Nhược Trần nhìn thấy trong lòng vui mừng, nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Thân mình cũng theo bản năng nghiêng về phía trước.
Sau đó, hắn ngửi thấy một mùi hương hoa nồng đậm. Mà dưới mùi hoa đó còn có một vị thuốc an thần tĩnh tâm.
Bùi Nhược Trần ngẩng đầu. Y Lâm không biết đã đứng lên từ lúc nào, đang thuận tay châm lửa đốt bấc trong tạng hương. Làn khói bốc lên, hương thơm thoang thoảng cũng theo đó mà lan tỏa.
Y Lâm trong làn khói hương càng có vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Hai má đã ửng hồng, thân thể dưới lớp áo mỏng manh càng hiện rõ những đường cong lả lướt.
“Nghe nói công chúa đang giận dỗi thế quyền vương, đến nay cũng không chịu gặp thế quyền vương, đúng không?” Y Lâm nhẹ giọng hỏi, đôi mắt to tròn thân thiết nhìn hắn.
Bùi Nhược Trần không hề hờn giận, nhưng lại ngại cấp bậc lễ nghĩa, vẫn thấp giọng trả lời: “Công chúa chỉ nhất thời nóng nảy, cũng không đáng ngại.”
“Nhưng thế quyền vương một lòng vì nước, hao tâm tổn lực. Công chúa lại chẳng chịu thông cảm cho thế quyền vương. Ta đây làm thái hậu cũng hiểu, tâm không đành lòng. Hay là, bổn cung làm chủ, nạp thiếp cho thế quyền vương…” Y Lâm vừa nói, vừa chậm rãi dựa qua. Hai quả đào tiên mềm mại cơ hồ áp đến cánh tay Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần nhẹ nhàng khéo léo lách sang bên trái, sau đó chắp tay nói: “Công chúa có lẽ đã ở nhà chờ thần trở về tiêu tan hiềm khích trước kia. Thái hậu nếu không có chuyện gì khác, xin cho phép Nhược Trần được cáo lui trước.”
Y Lâm không lên tiếng trả lời, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Bùi Nhược Trần tự động lui về phía sau từng bước. Cứ như vậy một mực thối lui ra khỏi tẩm cung của Y Lâm, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lúc trước hắn lựa chọn Y Lâm, là bởi vì nàng là một nữ nhân rất có tâm cơ lại không có nhiều trí tuệ. Nhưng bây giờ xem ra, trực tiếp từ chối lòng dạ của nữ nhân như vậy, có lẽ sẽ có phiền toái.
Bùi Nhược Trần thật đau đầu. Nhưng chính bản thân hắn đã đưa nàng lên ngôi cao, sẽ không thể nào chớp mắt một cái mà kéo nàng xuống ngay được. Tôn ti trật tự, còn phải gắn bó.
Huống chi, nàng lại là tỷ tỷ của ai đó – chính nhận thức này lại càng làm cho Bùi Nhược Trần trở nên mơ hồ. Y Lâm và Y nhân, căn bản không hề tạo cho người khác cảm giác họ là tỷ muội. Hai nàng không có lấy một điểm giống nhau.
Trở lại phủ thừa tướng, có một gia đinh chạy lại, nhìn thấy hắn liền thở dốc bẩm báo: “Đại nhân, đại nhân, công chúa đòi bỏ đi. Đám tiểu nhân ngăn cản thế nào cũng không được.”
“Không cần phải kiêng nể đến thân phận của nàng.” Bùi Nhược Trần bị kiềm hãm, sau đó lạnh lùng nói: “Thử xem, chính công chúa đã nói, nếu chúng ta dùng vũ lực, nàng sẽ chết trước mặt chúng ta.”
Tên gia đinh toát mồ hôi lạnh: “Người trong toàn phủ bây giờ đang phải quỳ gối trước mặt công chúa để can ngăn mới có thể giữ công chúa ở lại trong phủ. Đại nhân, xin đại nhân qua đó xem thế nào ạ.”
Bùi Nhược Trần nghe vậy nhíu mày, theo tên gia đinh bước nhanh ra hướng cửa sau.
Hạ Lan Du quả nhiên đang cùng mọi người giằng co. Nàng cầm một cây chủy thủ kề lên cổ của mình, uy hiếp đám người từng bước từng bước một, đi ra cửa sau.
Mọi người cũng không dám thật sự ngăn cản, chỉ có thể quỳ lết trước mặt nàng, ngăn cản lối đi của nàng. Hạ Lan Du không thể cứ thế mà bỏ đi được. Từ hiên nhà ra đến cửa sau chỉ nửa dặm đường ngắn ngủn, vậy mà nàng đã phải đi từ giữa ngọ cho đến buổi chiều vẫn chưa ra được đến nơi.
Mãi cho đến khi Bùi Nhược Trần trở về.
“Nàng đang làm gì vậy?” Sau khi Bùi Nhược Trần xuất hiện, mọi người trong nhà đều nhẹ nhàng thở ra, lập tức tách sang hai bên rồi tự giác rút lui có trật tự.
Chuyện giữa phu thê bọn họ, người ngoài không tiện xen vào.
Người trong Bùi phủ đều học được cách quan sát sắc mặt của chủ nhân.
Trong đình viện rất nhanh chóng đã không còn bóng người, chỉ còn lại Hạ Lan Du cùng Bùi Nhược Trần đứng cách nhau không xa, dừng lại nhìn nhau.
“Vì sao lại phải đi?” Bùi Nhược Trần trầm giọng hỏi.
“Ngươi biết rõ nguyên nhân.” Hạ Lan Du ngẩng đầu lên, lãnh đạm trả lời: “Ta không thể nào chung sống dưới một mái nhà với một tên đao phủ.”
“Ta là đao phủ?” Bùi Nhược Trần trào phúng nhìn nàng, “Công chúa, nàng cũng đừng quên, Hạ Lan Thuần chết dưới kiếm của Hạ Lan Tuyết.”
“Tất cả đều nhờ vào kế hay của ngươi. Bùi Nhược Trần, ngươi cần gì phải ở đây giả mù sa mưa.” Hạ Lan Du căm tức nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi nói
“Thật thật giả giả, cũng chỉ là do đám người trong hoàng thất các ngươi thôi.” Bùi Nhược Trần cười lạnh, nói. “Nếu không phải các ngươi có lòng đấu đá lẫn nhau, ta làm sao có thể thiết kế được tất cả chuyện này?”
Hạ Lan Du ngơ ngẩn, lại không thể nào phản bác.
Hai người giằng co một hồi, Hạ Lan Du đột nhiên xoay người, không thèm quan tâm tiếp tục đi ra cửa sau.
“Nàng không thể đi.” Thân hình Bùi Nhược Trần chợt lóe, rất nhanh đã xuất hiện ngay phía sau Hạ Lan Du. Hắn tự tay bắt lấy cánh tay Hạ Lan Du.
“Vì sao? Ta chẳng phải cũng là người trong hoàng thất mà ngươi xem thường đó sao? Ta đối với ngươi đã chẳng còn giá trị gì nữa. Ngươi cho rằng, chúng ta chung sống với nhau, ngoại trừ tra tấn lẫn nhau thì còn có tác dụng gì! Ngươi thả ta đi, bằng không, một ngày nào đó ta sẽ nhịn không được, lấy đao giết ngươi!” Hạ Lan Du hung hăng quay đầu, mắng chửi.
Sắc mặt Bùi Nhược Trần vẫn không chút thay đổi, chỉ nhợt nhạt nhìn nàng, hỏi: “Nàng có thể đi đâu?”
Hạ Lan Du giật mình, ngập ngừng nửa ngày mới thở hắt ra như không còn sức lực, nói: “Cho dù ta có phải ăn mày ở bên ngoài, chết cóng chết đói ở bên ngoài, cũng tốt hơn là ở trong này sống không bằng chết!”
“Nhìn thấy ta, nàng thật sự cảm thấy sống không bằng chết sao?” Bùi Nhược Trần cũng không tức giận nữa, giọng nói đột nhiên bình tĩnh ôn hòa đến thần kỳ. “Hạ Lan Du, chúng ta cùng nhau lớn lên, lại đã thành thân với nhau một năm trời. Ngoại trừ chuyện bức bách Hạ Lan Thuần ra, ta có từng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng chưa?”
“Cho dù không có lỗi với ta, nhưng cách làm của ngươi cũng khiến ta cảm thấy ghê tởm!” Hạ Lan Du thử giãy tay ra khỏi xiềng xích của Bùi Nhược Trần, căm giận trả lời.
“Vì sao? Bởi vì ta lộng quyền? Bởi vì ta bức vua thoái vị? Bởi vì ta nhiếp chính?” Bùi Nhược Trần dừng ở trước mặt Hạ Lan Du, nhẹ giọng nói: “Hay là bởi vì, căn bản là nàng chưa bao giờ dùng danh nghĩa thê tử để lo lắng cho tình cảnh của ta, cho nên mới cảm thấy không thể chịu đựng nổi? Hạ Lan Du, nếu nàng bắt buộc phải đi, ta sẽ không ngăn cản nàng nữa. Ta chỉ muốn cho nàng biết rằng, bất luận nàng nghĩ như thế nào, bất luận nàng làm gì, ta đã cưới nàng thì sẽ luôn có trách nhiệm với nàng. Cho dù bây giờ nàng có bỏ đi, sau này, nàng vẫn có thể quay về bất cứ lúc nào.” Nói xong, Bùi Nhược Trần nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi: “Muốn đi hay ở, tự nàng lựa chọn đi.”
Hạ Lan Du ngơ ngác đứng một lúc lâu, sau đó xoay người, kiên định đi ra ngoài.
Bùi Nhược Trần không ngăn cản nữa. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Hạ Lan Du dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Ngoài cửa, trời xanh mây trắng, lại chỉ còn là một bức tranh đìu hiu.
Hắn cứ đứng ở đó thật lâu.
Sau đó, hàng lông mi thật dài chớp chớp phủ kín tầm mắt. Thần sắc hắn mộc mạc, điệu bộ cử chỉ lại thong dong như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mọi người trong nhà lúc này mới dám đi lại bình thường. Đối với chuyện công chúa bỏ đi, ai cũng đều thông minh lựa chọn im lặng, không hề nhắc đến nửa lời.
Bùi Nhược Trần trở lại thư phòng.
Trong thư phòng sớm đã có người chờ sẵn. Hắn trở ra tiện tay khép cửa lại rồi hỏi: “Điều tra thế nào?”
“Hạ Lan Tuyết đã tới Lạc Phượng sơn trang.” Người nọ ngẩng đầu lên, để lộ ra một gương mặt rất quen thuộc, chính là Hoàng A Ngưu, chồng của Thập Nhất.
“Hạ Lan Thuần rốt cuộc đã chết thật hay chưa?” Bùi Nhược Trần lại hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa điều tra ra.” Hoàng A Ngưu nịnh nọt nói: “Nếu thế quyền vương muốn tra đến cùng, thuộc hạ sẽ đích thân đến Lạc Phượng sơn trang tìm hiểu.”
“Đi đi, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện.” Bùi Nhược Trần chần chờ một chút, vốn muốn hỏi xem Y Nhân hiện giờ thế nào, đột nhiên lại cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.
Y Nhân như thế nào, đối với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn đã không còn là ai của nàng nữa rồi.
“Ngươi đi đi!” Hắn lại xua tay, ánh mắt xẹt qua một tia đoạn tuyệt.
Hoàng A Ngưu lui người rời đi.
***
Y Nhân ngẫu nhiên cũng suy nghĩ, không biết Thập Nhất hiện giờ thế nào. Nhưng nghĩ chung quy cũng chỉ là nghĩ, cô cũng không chấp nhất đi tìm đáp án. Chỉ là đôi lúc nhìn trời, có điểm ảm đạm.
Hạ Lan Tuyết phát hiện Y Nhân càng ngày càng bớt lười. Có rất nhiều lần Hạ Lan Tuyết có việc về trễ, vẫn thấy Y Nhân nằm ở trên giường mở to hai mắt, vừa ngẩn người suy nghĩ vừa chờ anh về. Nếu là ngày trước, nhất định cô đã ngủ say như chết, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa rồi.
Y Nhân thay đổi từ lúc nào thì không biết, nhưng Hạ Lan Tuyết biết cô đã thay đổi, cũng có chút vui mừng, nhưng cảm giác đau lòng lại càng nhiều hơn.
Cô lúc nào cũng luôn lo lắng cho anh. Mà tình cảnh của Hạ Lan Tuyết lúc này, không thể nào cho Y Nhân cảm giác an bình được.
Có một ngày, chạng vạng Hạ Lan Tuyết mới trở về, phát hiện Y Nhân đang ngồi ngẩn người vuốt ve Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của Y Nhân, ngủ say sưa.
“Đã nói rồi mà, nàng không cần phải chờ ta.” Hạ Lan Tuyết thấy thế oán giận nói. “Ta biết nàng rất buồn ngủ mà.”
Y Nhân ngửa mặt lên, nhìn nhìn anh, lại cúi đầu xuống. “A Tuyết.”
“Ửm?”
“Thiếp không biết mình nên làm gì mới có thể bảo vệ chàng. Lại cứ có cảm giác, cảm thấy chàng đang gặp nguy hiểm.” Đó là một loại dự cảm không thể nói rõ, làm cho Y Nhân không tài nào ngủ yên được.
Hạ Lan Tuyết sửng sốt, sau đó đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập ôn nhu: “Đồ ngốc à, đương nhiên phải là ta bảo vệ nàng, làm sao lại cần nàng phải bảo vệ. Nàng yên tâm, tướng công của nàng là một nhân vật rất lợi hại, không dễ dàng gặp phải nguy hiểm như vậy đâu.”
Anh vừa nói vừa vuốt ve mái tóc cô, vỗ về cô như dỗ dành một con chó nhỏ.
Y Nhân vẫn cúi đầu, không nhìn tới anh, “A Tuyết, sáng nay A Nô đến tìm thiếp.”
“Ừm, sau này đừng đi một mình gặp cô ta nữa, rất nguy hiểm.” Hạ Lan Tuyết trầm tư, dặn dò.
“Nàng đưa cho thiếp một món đồ.” Y Nhân nói. “Nàng biết chàng đã biết thân phận của nàng, cho nên quyết định bỏ đi. Chỉ có điều, trước khi rời đi, nàng giao lệnh bài cho thiếp, dặn thiếp…dặn thiếp rằng, nếu gặp phải chuyện gì trở ngại, chỉ cần xuất ra lệnh bài này, những người đó sẽ không làm hại đến thiếp nữa. Nàng nói, chủ nhân của nàng không muốn thiếp bị thương tổn gì.”
“Chủ nhân của cô ta, là Viêm Hàn?” Hạ Lan Tuyết cũng chẳng giật mình nhiều. Ngày đó khi xem xét thương thế của A Nô cùng với số ngân châm rơi rụng ngoài cửa phòng đã bán đứng thân phận của cô ta rồi. Phái Tiên Mị lại là giáo phái của Viêm Quốc. Hạ Lan Tuyết sớm đã suy ra người đứng sau màn giật dây chính là Viêm Hàn. Cũng bởi vì vậy mà anh mới yên tâm để Y Nhân ở chung với A Nô – Hạ Lan Tuyết tin tưởng Viêm Hàn sẽ không làm điều gì bất lợi với Y Nhân, cũng như Viêm Hàn luôn tin tưởng Hạ Lan Tuyết sẽ không cô phụ Y Nhân vậy.
“Ừm, A Nô còn nói, thật lòng nàng rất thích chàng. Nhất dạ phu thê bách nhật ân (một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm), hy vọng sau này gặp lại, chàng đừng làm như không quen biết nàng.” Y Nhân lại nói.
Hạ Lan Tuyết hơi quýnh, buồn bực nói: “Ai là vợ chồng với cô ta…”
Y Nhân sau khi nói xong, cũng không truy cứu đề tài này nữa. “Lệnh bài thiếp đã đưa cho người khác rồi. Nhưng mà A Tuyết, sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Y Nhân cúi đầu cân nhắc.
Cục diện bây giờ rất loạn, có điểm nghĩ không ra, lại không thể buộc mình không suy nghĩ nữa.
Cô nghĩ nhiều một chút, Hạ Lan tuyết có thể sẽ an toàn hơn một chút.
“Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần có ta ở đây, nàng không cần phải lo lắng gì cả.” Hạ Lan Tuyết còn tưởng rằng Y nhân lo lắng hoảng sợ cho bản thân cô, không khỏi thấp giọng an ủi. “Nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng. Cho dù không cẩn thận để lạc mất nàng, chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được nàng. Cho nên, bây giờ cứ thanh thản ngủ đi, ửm?”
“Ừm.” Y Nhân cũng không biện giải, thành thật gật đầu. Sau đó cực kỳ ngoan ngoãn đi vô giường. Hạ Lan Tuyết chần chừ đứng đó một hồi, lại nghĩ đến chuyện A Nô biết khó mà lui. Anh vốn định lá mặt lá trái một thời gian, moi chút tin tức, không ngờ cô ta lại ra đi đúng lúc như vậy. Hạ Lan Tuyết cảm thấy rất bất an.
Vẫn nên đến chỗ ở của cô ta xem thử, có lẽ còn lưu lại chút dấu vết gì đó…
Hạ Lan Tuyết nghĩ vậy bèn đi ra khỏi phòng. Đứng ở cửa đưa mắt liếc nhìn Y Nhân đang nằm trên giường một cái, hơi hơi mỉm cười, sau đó khép cửa phòng lại.
Sắc trời đã tối.
Bên ngoài trăng đã lên cao, chiếu xuống thứ ánh sáng vàng dìu dịu.
Hạ Lan Tuyết đứng trước phòng ở của A Nô, đang định đẩy cửa mà vào. Xuyên qua cửa sổ, anh đột nhiên trông thấy bên trong có một bóng người, là một nữ tử mặc váy trắng. Cô ta đang định ngồi xuống bên bàn, tư thế nhàn hạ lười nhác. Bóng dáng nhìn nghiêng đã có một loại mị lực mê hồn, làm lòng người rung động.
Anh không khỏi sinh lòng cảnh giác. Đang tính lách người sang bên cạnh len lén quan sát, nào ngờ người bên trong lại quay đầu ra.
Ánh trăng rất sáng, trong phòng không hề đốt đèn nhưng cũng đủ ánh sáng để có thể nhìn rõ khuôn mặt hai người.
Khuôn mặt Hạ Lan Tuyết như được dát ánh trăng, còn khuôn mặt của nữ tử kia so với ánh trăng lại càng mơ hồ, càng xa xưa, càng lung linh xinh đẹp tựa như tranh vẽ, tựa như ký ức vui tươi thời thơ ấu xa xôi.
Nàng mỉm cười với anh, sau đó cất giọng thanh thanh nói: “A Nô sợ tướng công sau này nhận không ra, thiếp không cam tâm, đặc biệt dùng gương mặt thật đến gặp tướng công. Hy vọng tướng công đừng quên A Nô.”
Tiếng nói vừa dứt, A Nô đã theo cửa sổ nhảy ra ngoài. Ánh trăng thê lương, áo trắng bay bay, tư thế thoát tục tuyệt đẹp. Hạ Lan tuyết cũng không khỏi ngây ngốc si mê. Đợi đến khi hoàn hồn đã không còn trông thấy A Nô đâu nữa.
Anh cười khổ một tiếng, cũng không để tâm nhiều, chỉ từ từ cảm thán một câu: “Phái Tiên Mị quả nhiên danh bất hư truyền”. Sau đó, anh xoay người trở về tìm Y Nhân.
Về đến phòng, Hạ Lan Tuyết dừng lại trước cửa. Cửa phòng vẫn khép kín như trước, trong phòng rất im lặng. Có lẽ Y Nhân đã ngủ rồi.
Nghĩ đến tư thế của Y Nhân giờ phút này, nếu không trùm mền kín mít như con nhộng thì cũng cuộn tròn người giống con tôm khô, hoặc không thì cũng nằm quay đơ như con chó nhỏ. Tất cả đều làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy rất an tuệ.
Trên mặt anh bất tri bất giác hiện lên một nụ cười rạng ngời. Gần đây đều luôn như vậy. Cứ mỗi lần nhớ đến Y Nhân là anh lại mỉm cười. Nhưng đại đa số thời điểm, chính anh cũng không phát hiện ra.
Anh chậm rãi đẩy cửa phòng.
Ánh trăng lập tức chen vào phòng.
Hạ Lan Tuyết cũng lập tức cứng người.
Trong phòng, cái bàn đổ nhào trên mặt đất, còn trên giường đã không một bóng người.
Nhìn kỹ lại, Tiểu Bạch đang ngồi xổm bên cạnh giường. Bộ lông màu trắng nhuộm mấy vết máu. Cái đầu nhỏ bé run rẩy, đáng thương nhìn anh.