Vì ban ngày Y Nhân bị mất tích, nên thủ vệ đại điện nhất thời trở nên vô cùng nghiêm mật. Rất nhiều thị vệ bị phái đến, giơ đuốc, chia thành từng nhóm thay phiên nhau đi tuần tra.
Đến đêm khuya, đột nhiên có một bóng người từ Tây điện đi ra, chẳng coi ai ra gì, đi thẳng đến bờ hồ rồi ngồi xổm xuống.
Những vì sao trên bầu trời thản nhiên hiện ra, khúc xạ trên mặt hồ phẳng lặng, chiếu lên mặt hắn.
Dung nhan tuấn mỹ khác hẳn ban ngày, cũng sinh động hơn rất nhiều. Nhưng ánh mắt mông lung, dù thế nào cũng không thể biến mất.
Vẫn khó chạm vào lòng người như trước.
Mặt mày thanh tú, lại mang theo vẻ lãnh khốc bạc thần, đúng là nguyên dạng (dáng vẻ ban đầu vốn có) của Liễu Sắc.
“Biển sao thạch có thể cải tử hồi sinh, hẳn là cũng có thể chữa khỏi đôi mắt của Vưu chủ quản.” Ngón tay của hắn ngoáy xuống mặt hồ, tự nói một câu rồi đứng lên, sau đó đi vào trong điện.
Y Nhân bị dấu ở nơi nào?
Chuyện này đã là một câu đố mà mọi người dù tìm trăm mối vẫn không có lời giải đáp, thật ra lại vô cùng đơn giản.
Y Nhân trước sau vẫn ở trong đại điện, trước sau vẫn một mực ở trong phòng Liễu Sắc.
Cô bị điểm huyệt, thay đổi hình dạng, trên mặt luôn có một nụ cười cứng ngắc, đứng thẳng tắp bên cạnh giường của Liễu Sắc.
Những người tiến vào tìm người, vừa đưa mắt nhìn thấy tiểu nha đầu dung mạo chẳng có gì đáng kể, cười đến là ngu ngốc thì lập tức chuyển lực chú ý sang vị trí khác. Làm sao có thể nghi ngờ cô bé không thể động đậy, có thể nói rằng hai chân đã đứng lâu đến mức run lẩy bẩy kia, lại chính là Y Nhân?
Y Nhân đảo đảo con ngươi, trơ mắt mà nhìn những người đi tìm kiếm cô ở trước mặt mình đi tới đi lui, lục tung khắp nơi, cuối cùng lại kéo nhau lũ lượt ra về.
Cô buồn bực.
Chân run, tay đau, mặt cũng đau.
Kiên trì như vậy cả một ngày, rốt cuộc Liễu Sắc cũng rời khỏi phòng Hạ Ngọc, về tới Nam điện.
Trông thấy Liễu Sắc, Y Nhân vui mừng ra mặt. Bất kể thế nào, ít nhất cũng có thể thoát khỏi trạng thái cứng ngắc hiện tại.
“Ngươi đã nghĩ kỹ xem sẽ kể câu chuyện gì chưa?” Liễu Sắc lập tức đi đến trước mặt cô, ngón tay vòng quanh lọn tóc rơi trên vai cô, thấp giọng hỏi.
Y Nhân không động đậy, chỉ có thể nhìn hắn với đôi mắt trong suốt, tỏ vẻ mình đã nghĩ kỹ rồi.
“Nếu câu chuyện thứ nhất của ngươi không hay, ta cũng không còn hứng thú để nghe câu chuyện tiếp theo đâu.” Liễu Sắc nhếch mép cười âm lãnh, sau đó ra tay giải huyệt đạo cho cô.
Huyệt đạo vừa mới được buông lỏng, Y Nhân đã tựa như một vũng bùn, ngã xuống đất. Nằm bất động, tứ chi mở rộng tạo thành một tư thế vô cùng mất hình tượng.
Bây giờ, cho dù có giết chết cô, cô tuyệt đối cũng không động đậy nữa.
Chưa từng bị mệt đến như vậy a! Hóa ra, giữ cho thân mình bất động còn mệt mỏi hơn cả việc vận động nữa.
Nằm, vẫn là sướng nhất. Y Nhân nghĩ.
Từ nay về sau, chỉ cần có thể nằm, tuyệt đối sẽ không ngồi, đứng lại càng không!
Liễu Sắc có chút không thể tưởng tượng nổi, nhìn đống thịt nát dưới đất. Khẽ nhíu mày, dùng mũi chân đá đá Y Nhân, quát khẽ: “Đứng lên!”
Y Nhân không chút sứt mẻ, vẫn nằm yên bất động như cũ.
Liễu Sắc lại dùng lực đá cô mấy cái.
Y Nhân dịch người qua bên cạnh một chút, mấp máy, mấp máy, tránh ra ngoài phạm vi đá chân của Liễu Sắc, rồi tiếp tục nằm. Tứ chi kiên quyết dán chặt xuống đất tạo thành một tư thế “Thà chết chứ không đứng lên.”
Liễu Sắc nhìn Y Nhân như nhìn một con quái vật.
Y Nhân cũng nhìn lại hắn. Ánh mắt mở thật to, rõ ràng sạch sẽ, rất là thuần khiết – Giống như một con thỏ nhỏ đang chờ được chủ nhân cho ăn vậy.
“Đứng lên, lên giường mà nằm.” Liễu Sắc bị ánh mắt của cô mê hoặc, giọng nói trở nên dịu dàng một cách thần kỳ.
Y Nhân nghe vậy, lập tức lăn lông lốc, sau đó vui vẻ chạy đến giường Liễu Sắc, leo lên.
Quả nhiên, ở trên giường vẫn là thoải mái nhất.
Y Nhân hận không thể biến mình thành một vũng nước, cứ như vậy mà thấm vào tấm nệm giường luôn cho rồi, để toàn bộ cơn đau nhức khắp toàn thân biến mất.
Nhìn thấy Y Nhân không nói hai lời đã chui thẳng vào trong chăn đệm, Liễu Sắc cũng chẳng còn lời nào để nói.
Hắn đứng một hồi, sau đó sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Đã nghĩ xem hôm nay kể chuyện gì chưa?”
“Nghĩ rồi.” Y Nhân dùng gối đầu lót phía sau rồi dựa lưng vào giường, trả lời: “Chuyện Hoàng tử Hamlet, có muốn nghe không?”
“Hoàng tử Hamlet?” Liễu Sắc kinh dị, tên gì mà kỳ quái thế!
“Đây hẳn là câu chuyện mà mẫu thân ngươi thích nhất.” Y Nhân nhớ lại dòng chữ đã nhìn thấy ngoài mộ phần của Tức phu nhân ngày nào.
‘To be or not to be, that is the question.’
“Mẫu thân của ta?” Liễu Sắc giận tái mặt, “Làm sao ngươi biết được câu chuyện mẫu thân ta thích nhất?”
“Bởi vì, câu nói trên mộ phần của mẫu thân ngươi, được trích ra từ câu chuyện này.” Y Nhân trả lời.
“Ngươi làm sao biết được?” Liễu Sắc kinh nghi.
“Ơ, chỉ là vừa khéo đã từng đọc qua thôi.” Y Nhân nhức đầu, hàm hồ trả lời một câu. Sau đó tự nhiên chuyển đề tài. “Có nghe không?”
“Ngươi kể đi.” Liễu Sắc thản nhiên đáp ứng, nhưng tinh thần lại chìm vào sâu thẳm.
Câu chuyện mẫu thân thích nhất ư?
Đối với ký ức về mẫu thân, Liễu Sắc luôn luôn là mơ hồ. Nhưng ngay từ khi còn nhỏ, đã có rất nhiều người nói với hắn rằng: Mẫu thân ngươi là một nữ nhân vĩ đại. Bà hô mưa gọi gió, không có việc gì mà không làm được. Bà nắm giữ vận mệnh khắp thiên hạ. Bà bị Hạ Lan Gia mưu hại. Bà là thần, là trời, dù ngươi có đầu thai mấy kiếp cũng không thể với tới được.
Nhưng bản thân hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào. Không có bàn tay ấm áp, không có những lời ru nỉ non trước khi đi ngủ, mà cũng chẳng có nụ cười hiền hậu bên bàn cơm.
Câu chuyện này, lại là câu chuyện mà bà thích nghe nhất sao?
Liễu Sắc đột nhiên như vừa chạm đến được một loại cảm giác rất chân thật. Mà cảm giác chân thật này, lại làm cho hắn rung động và nhát sợ.
Cùng lúc đó, giọng nói của Y Nhân đã vang lên.
Bình tĩnh mà xem xét, còn réo rắt hơn giọng nói của Lãnh Diễm, còn linh hoạt kỳ ảo hơn cả của Dung Tú. Giọng nói của Y Nhân thật ra rất bình thường: sạch sẽ bình thản, có vẻ mềm mại. Nhưng giọng cô khi kể chuyện, lại cực kỳ dễ nghe.
Toàn thân đều miễn cưỡng, giống như sẽ bị giọng kể của cô dìu vào câu chuyện bất cứ lúc nào. Người tự do ở trong câu chuyện, kẻ tự do ở ngoài câu chuyện.
Y Nhân kể đến đoạn hoàng tử Hamlet gặp được hồn ma của phụ vương, sau đó hắn giả điên. Hắn phải đứng trước sự lựa chọn giữa việc báo thù cho phụ thân hoặc giữ gìn mẫu thân. Hắn nhìn lên trời, hỏi một câu hỏi kinh điển nhất: Sinh tồn hay là hủy diệt?
Vẻ mặt Liễu Sắc khẽ nhúc nhích.
Sinh tồn hay là hủy diệt?
Nếu để bản thân được sinh tồn, lại chính là vì hủy diệt. Đây thật sự là một lựa chọn hay sao?
Là nghi ngờ được nghi rõ trước mộ phần của mẫu thân.
Hắn vô cùng xúc động: Nghi hoặc của hoàng tử Hamlet, theo phương diện này mà nói, cũng chính là nghi hoặc của hắn.
Bọn hắn phải gánh vác một vận mệnh không thể kháng cự. Cho dù chính bọn hắn cũng không thể chấp nhận, nhưng mà… to be or not to be. Có thật sự khác nhau không?
Cuối cùng, rốt cuộc hoàng tử Hamlet đã chết.
Hắn bình thường trở lại.
Y Nhân nhẹ nhàng ngừng kể.
Liễu Sắc không nói gì một lúc thật lâu.
Y Nhân vẫn đang nhìn hắn, chờ hắn nói vài lời nhưng lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào. Y Nhân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, ngáp một cái thật lớn. Sau đó xoay mặt vào vách tường, vùi mình trong chăn, chuẩn bị đi ngủ.
“Y Nhân,” Liễu Sắc nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cô, rốt cuộc lên tiếng, “Vì sao bà ấy lại thích chuyện này?”
“Không biết,” Y Nhân cũng không quay lại, chỉ đáp: “Ta ngủ trước đây.”
Liễu Sắc “Ừm” một tiếng, bỗng nhiên ra tay nhanh như điện xẹt, lại điểm trúng huyệt đạo của Y Nhân.
Y Nhân cứng đờ, nhưng cũng không có kháng nghị gì. Dù sao thì đã nằm xuống rồi. Nếu cứ phải nằm như vậy tám hay mười năm, cô cũng không để ý.
Y Nhân nghĩ được vậy thì tâm tình thoải mái, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Liễu Sắc lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật, nhìn thoáng qua Y Nhân, kẻ không hề ý thức được ‘mình đang bị giam cầm’ kia.
Sau đó, hắn cũng lên giường, nằm bên cạnh Y Nhân. Ánh mắt thẳng tắp nhìn lên trần nhà, nghĩ một số chuyện vẫn chưa nghĩ ra, mãi cho đến bình minh.
———- *** ———-
Liên tục ba ngày, Y Nhân không hề có chút tin tức nào.
Viêm Hàn nhanh chóng trở nên tiều tụy. Lãnh Diễm cũng tự giác cảm thấy mình nhất định phải có trách nhiệm, liền phái thêm rất nhiều người đến.
Ngoại trừ chuyện Hoàng tử Hamlet, Liễu Khê còn được nghe ‘Vua Lear’ và ‘Romeo and Juliet’.
Lúc nghe kể đến truyện Romeo and Juliet, Liễu Khê hơi hơi nhướng mày, khinh thường nói: “Có vậy mà cũng tự sát, ngu xuẩn. Càng ngu xuẩn hơn chính là, rõ ràng chu li ét cái gì đó vẫn chưa chết, hắn lại xăm xăm đi chết! Chẳng lẽ ngay cả bắt mạch cũng không biết sao!”
Y Nhân nhìn hắn, ú ớ nửa ngày mà vẫn không biết phải trả lời thế nào.
“Ngu xuẩn!” Cuối cùng, Liễu Khê vừa hận vừa chửi một câu.
Y Nhân vốn tính không thèm để ý đến hắn, nhưng Shakespeare tốt xấu gì cũng là một trong số ít tác giả mà Y Nhân yêu thích. Cô trầm mặc một hồi, sau đó ngồi xếp bằng trên giường nhìn Liễu Khê, còn nhiệt tình phản bác: “Thật ra, như vậy không phải là ngu xuẩn đâu.”
Liễu Khê dùng ánh mắt để chỉ trích cô ngốc nghếch: Dám tranh luận với ta sao? Chẳng lẽ muốn ngày mai lại bị điểm huyệt bắt đứng cả ngày?
Đã nhiều ngày qua, cuộc sống của Y Nhân nói bi thảm thì hơi quá mà nói thoải mái thì lại không đúng, chỉ là ban ngày bị điểm huyệt đạo. Ngày thứ còn may, cứ nằm suốt trên giường cả ngày. Buổi tối, lúc Liễu Khê trở về trông thấy cô ngủ ngon đến mức quên luôn trời đất, còn vui vẻ hơn cả mình nữa thì vô cùng buồn bực. Vì thế, ngày thứ hai, Y Nhân bị bắt đứng một ngày. Tới tối, Y Nhân lại một lần nữa biến thành một vũng bùn. Vẻ đáng thương tội nghiệp kia làm cho Liễu Khê trong lòng âm thầm vui thích không thôi. Tới ngày thứ ba, sau khi trở về giải huyệt đạo cho cô, liền bắt đầu nghe kể chuyện Romeo and Juliet.
Không biết vì sao, tra tấn Y Nhân đã trở thành niềm vui thú nhất của hắn.
Hiện tại, tiểu nha đầu này nhằm đúng nửa đêm, chích cho hắn một câu chuyện kể về một tên ngốc và một ả ngu, còn dám nói với hắn rằng hành vi của bọn hắn không hề ngu xuẩn!
Liễu Khê vừa tức giận vừa âm độc nghĩ: lại có cớ để tra tấn ngươi rồi.
Y Nhân tựa hồ như cũng nhìn ra tâm tư của hắn, không khỏi co rúm lại một chút. Nhưng cuối cùng, cô vẫn dũng cảm trừng lại hắn, gằn từng chữ: “Bất luận như thế nào, vì tình yêu mà làm ra chuyện này cũng đều không phải là việc ngốc.” Dừng một chút, Y Nhân thấy Liễu Khê vẫn tỏ vẻ rất không chấp nhận thì nhiệt tình hỏi han: “Liễu Sắc, ngươi có tin vào kỳ tích hay không?”
“Ta chỉ tin vào chính mình.” Liễu Sắc nhướng mi, kiêu ngạo nói.
“Có kỳ tích. Nếu trên đời còn có cái gì không thể nắm chắc, thì phải là lòng người. Bởi vì không thể nắm chắc được lòng người, cho nên trên đời sẽ có kỳ tích, sẽ phát sinh rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể nghĩ ra, cũng sẽ có rất nhiều chuyện không theo logic, không thể giải thích được. Chuyện này, đó là kỳ tích.” Y Nhân thản nhiên nói: “Bọn hắn chết đi, chính là sáng tạo ra kỳ tích.”
Liễu Sắc nghe xong, chuyên chú nhìn cô thật lâu, sau đó bành miệng phun ra một câu: “Chẳng hiểu gì cả!”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, lại gãi gãi đầu, không nói gì nữa.
Giống như cho tới bây giờ vẫn chưa hề nói gì vậy.
Cứ như thế lại qua thêm hai ngày nữa.
Đến ngày thứ năm, Viêm Hàn rốt cuộc ngồi không yên. Hắn đưa ra đề nghị với Lãnh Diễm: Điều tra hoàn toàn cả bốn đại điện, gặng hỏi tất cả hạ nhân làm nhiệm vụ trong điện, nhất định phải tìm được Y Nhân.
Lãnh Diễm chẳng những không hờn giận, mà còn đáp ứng.
Sau khi Liễu Khê nhận được tin tức, cũng không còn dám trắng trợn dấu Y Nhân trong điện nữa. Vừa rồi Hạ Ngọc lại ồn ào cạu cọ, đòi ra khỏi viện đi dạo.
Liễu Khê bèn cải trang cho Y Nhân qua loa thành một gã sai vặt hầu bên cạnh mình, sau đó điểm huyệt câm của cô, trước mặt lính canh, dẫn cô ra khỏi điện.
Nhưng hoàng cung cũng đã có lệnh giới nghiêm. Mặc dù có thể ra khỏi tứ đại điện, nhưng cũng không có cách nào ra khỏi Băng Cung.
Liễu Khê do dự một hồi, đột nhiên đi đến một nơi có vẻ âm lãnh, nằm ở góc phía tây của hoàng cung
Phía trước được phòng vệ nghiêm mật, người đến kẻ đi thần tình đều ngưng trọng, không hề giống đám thị vệ đi tìm Y Nhân chút nào.
“Đây là nơi nào vậy?” Liễu Khê hỏi.
“Ờ, là địa lao.” Hạ Ngọc không chút để ý, trả lời: “Hạ Lan Tuyết đang ở chỗ này.”
“Ngươi có chắc rằng Hạ Lan Tuyết đang ở đây không?” Liễu Khê lạnh lùng cười, “Lãnh Diễm đối với Hạ Lan Tuyết tình thâm nghĩa trọng. Nếu ngươi thật sự tin rằng nàng bắt người trong mộng của mình nhốt vào đại lao, vậy thì ngươi chính là đồ con lừa.”
Hạ Ngọc giận tím mặt. Hắn túm lấy cổ áo của Liễu Khê, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì! Ta đã sớm thấy ngươi không vừa mắt! Đừng tưởng rằng phụ hầu yêu thích ngươi rồi muốn làm gì thì làm!”
“Vậy ngươi có dám vào trong xem hay không?” Liễu Khê vẫn lãnh đạm như trước, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
Hạ Ngọc căm giận buông hắn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến mức phình ra, đỏ bừng. Hắn buồn bực nói: “Tất nhiên là dám. Ta tin tưởng nữ vương tuyệt đối sẽ không lừa gạt sứ giả của Thiên Triều!”
Liễu Khê không để ý đến hắn, chuyển mắt qua địa lao.
Hạ Ngọc đã tung vạt áo, bước vào địa lao.
Liễu Khê nắm chặt lấy cổ tay của Y Nhân, không xa không gần, bám sát phía sau.
Miệng Y Nhân không thể nói, thân thể như nhũn ra, chỉ có thể theo sát bên cạnh Liễu Khê. Nhưng bọn hắn mới vừa rồi nói những gì, cô đều nghe hết cả.
Thì ra, A Tuyết ở bên trong.
Y Nhân nhìn vào cánh cửa địa lao tối om ở phía xa xa, bỗng nhiên rung động một cách khó hiểu.
Nơi đó, có phải rất tối, rất lạnh hay không?
“Đứa con trai của Hạ Hầu này, quả nhiên là một bao cỏ.” Liễu Khê nhìn bóng lưng Hạ Ngọc dần dần đi xa, đột nhiên cảm thán một câu: “Vưu chủ quản còn trông cậy Hạ Hầu giúp ta nữa chứ. Chỉ sợ rằng Hạ Hầu, sớm hay muộn cũng sẽ tàn trong tay đứa con bao cỏ này.”
Y Nhân nhìn hắn một cái. Liễu Khê mỉm cười đùa cợt, lại không biết là đang đùa cợt Hạ Ngọc hay là đang đùa cợt chính thân phận của nhiệm vụ vớ vẫn của mình.
Hạ Ngọc chạy đến cửa địa lao. Thủ vệ tuần tra bên ngoài tụ tập đến. Hạ Ngọc yêu cầu được đi vào thăm Hạ Lan Tuyết, tất nhiên là mọi người không cho phép. Hạ Ngọc cũng không phải là một người dễ đối phó, hai phe vừa tranh vừa hung. E ngại thân phận của Hạ Ngọc, thị vệ tuy rằng vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể lần lượt báo lên cấp trên. Cửa địa lao vì vậy là bị một trận ồn ào.
Liễu Khê thừa dịp hỗn loạn, đi vào. Hắn men theo bờ ven đi tới cửa, phía trước vừa vặn có người xoay người lại, trông thấy hắn. Liễu Khê mỉm cười với người đó, môi khẽ nhếch, phun ra một cây châm nhỏ. Người đó liền trúng châm, chẳng kịp ừ hử tiếng nào, ngã xuống đất. Tất cả mọi người đều đang vây quanh Hạ Ngọc, cho dù người đó có ngã xuống cũng không có ai chú ý đến.
Liễu Khê nắm thật chặt cổ tay của Y Nhân, lẻn vào địa lao.
Mới vừa đi vào, liền có một làn hơi nước nồng đậm phả vào mặt.
Hai người tưởng như đang ở trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.
“Phía dưới địa lao nhất định có thủy lao.” Liễu Khê thản nhiên nói: “Nếu Lãnh Diễm thật sự bắt Hạ Lan Tuyết nhốt vào lao ngục, nhất định sẽ nhốt hắn vào thủy lao rét lạnh nhất.”
Nói xong, hắn xoay người nhìn Y Nhân, cười nói: “Cho ngươi cùng Hạ Lan Tuyết làm bạn với nhau vậy. Cho dù bọn hắn có điều tra địa lao, cũng tuyệt đối sẽ không lục soát chỗ Hạ Lan Tuyết.”
Điểm lợi hại nhất của việc cầm tù, không phải đơn giản chỉ là bắt nhốt một ai đó, mà là cô lập hắn, bắt hắn ở trong nhà tù tăm tối, âm u, rét lạnh, không thể nói chuyện, không thể tự hỏi, không biết đến ngày tháng… Hoàn toàn cô lập cùng tịch mịch.
Liễu Khê biết một ít chuyện về Lãnh Diễm cùng Hạ Lan Tuyết. Bởi vậy, tự nhiên tin tưởng Lãnh Diễm sẽ dùng phương thức đoạn tuyệt nhất để đối đãi với Hạ Lan Tuyết.
Y Nhân vẫn không thể nói chuyện. Nhưng vì địa lao hàn khí tận xương, cô rùng mình một cái, run run đi sát theo phía sau Liễu Khê.
Liễu Khê tựa hồ rất quen thuộc với vận mệnh ở địa lao. Hắn nhẹ nhàng tránh qua, né tránh những binh lính và cơ quan vụn vặn trong địa lao, càng chạy càng đi sâu vào địa lao, cũng càng lúc càng lạnh.
Đôi môi Y Nhân đông lạnh đến mức trắng bệch, hai chân di động một cách máy móc.
Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, rốt cuộc Liễu Khê cũng ngừng lại, đứng bên ngoài một khung cửa sắt.
Trên cửa sắt đầy vụn rỉ sét, hẳn là vì nơi này hơi nước quá nặng… Một lớp rỉ sét ngưng đọng, lại bong ra từng mảng, sặc sỡ mà tiêu điều.
Liễu Khê lại phun ra một cây châm rồi nâng ổ khóa lớn trên cửa sắt lên, bắt đầu chuyên tâm chủ định mở khóa.
Y Nhân không có việc gì làm, chỉ có thể ôm hai tay, đi xung quanh nhìn ngó.
Đôi mắt cô vẫn không sao cả, hoàn toàn thấy được một hình bóng vô dùng quen thuộc. Y Nhân vui mừng, há miệng định gọi, nhưng huyệt câm đã bị điểm, trong miệng chỉ phát ra một loạt những âm thanh ú ớ hỗn độn. Đồng thời, một âm thanh ‘rắc rắc’ rất nhỏ cũng vang lên – - Liễu Khê đã mở được ổ khóa.
Đương nhiên, hắn cũng chú ý đến vẻ khác thường của Y Nhân. Vừa mới đẩy cửa sắt ra liền chuyển hướng về phía người mới đến.
Cửa sắt lâu rồi chưa được mở ra, lúc mở ra liền kéo lê theo cả đất đá trên mặt đất, vi vu rớt xuống. Rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng vang phía dưới.
Đi qua cửa sắt, đó là một thủy lao sâu không thấy đáy.
Y Nhân hơi co rúm người lại, liếc mắt nhìn vào chỗ tối om kia.
Còn người mới đến, vừa nháy mắt đã ở trước mặt bọn hắn.
“Liễu Như Nghi!” Cùng với m tiếng quát lớn, người nọ đã tung ra một quả đấm.
Đúng là Vũ gia.
Y Nhân ở bên cạnh hoa chân múa tay vui sướng, liều mạng gây sự chú ý với Vũ gia. Nhưng cô đã trải qua cải trang, đã biến thành một gã sai vặt rồi, hơn nữa còn không nói được. Vì không nói được, động tác lại giống như đang hoảng sợ né tránh, tất nhiên không thể làm cho Vũ gia chú ý
Thân mình Liễu Khê hơi lóe lên, tránh thoát vòng công kích đầu tiên của Vũ gia. Đến khi đứng vững rồi, hắn thu mắt trầm giọng nói: “Ta không phải là Liễu Như Nghi.”
“Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ da người thì ta không nhận ra ngươi!” Vũ gia trợn mi trừng mắt, vung nắm tay đánh vào mặt Liễu Khê.
Liễu Khê vốn muốn tránh né lần nữa, nhưng vì công lực còn kém Vũ gia quá nhiều, chỉ nghe ‘rẹt’ một tiếng, Vũ gia đã kéo một lớp da mặt của hắn xuống.
Dây cột tóc của Liễu Khê cũng bị xổ tung, tóc đen như bộc, xõa lòa xòa quanh khuôn mặt gầy guộc tuấn mỹ tái nhợt. Mặc dù là nguyên dạng của Liễu Sắc, lại cảm thấy hình như khắc hẳn Liễu Sắc.
Liễu Sắc trước kia vốn chỉ mang theo một luồng âm lãnh hết sức nhỏ, không biết từ khi nào, lại bốc lên một luồng tà khí nồng đậm, tà khí cùng lệ khí.
Đôi mắt mờ mịt, không nhìn thấy được, nếu lúc trước nhìn vào liền cảm thấy vô tội và trống rỗng thì nay lại quỷ dị đến mức làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào.
“Liễu Như Nghi!” Vũ gia chỉ thẳng vào hắn quát to: “Ngươi không phải Liễu Như Nghi thì là ai! Dù thế nào ta cũng sẽ không quên được bản mặt của ngươi! Bộ dạng thì xinh đẹp, hành vi lại không bằng loài cầm thú!”
Liễu Sắc nín thở, hít sâu một hơi. Sau đó trầm giọng hỏi: “Ta đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú?”
Đối với phụ thân Liễu Như Nghi, Liễu Sắc cũng chỉ biết được chút ít.
Hắn chỉ biết là năm đó, lúc Hạ Lan Vô Song tứ hôn mẫu thân cho phụ thân, mẫu thân không hề thương yêu phụ thân.
Nhưng vẫn sinh ra hắn.
Sau đó, phụ mẫu (cha mẹ) bởi vì mang tội mưu phản, cả nhà bị diệt, chỉ còn lại một mình hắn, được Vưu chủ quản liều chết cứu ra.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ nhận được một sự giáo dục duy nhất, đó chính là: Báo thù.
Tìm Hạ Lan Gia báo thù.
Mà thực tế thế nào, hắn càng không ngừng nghe về truyền thuyết của phụ mẫu, chân tướng khó bề phân biệt. Vưu chủ quản cho dù tiếp tục cường điệu, cũng không thể nào làm tiêu tan những nghi hoặc trong lòng hắn.
Hắn cần biết sự thật, ít nhất cũng phải biết được, bản thân rốt cuộc đang sắm một vai như thế nào.
Cho nên, khi ý thức được Vũ gia thật sự hoàn toàn hiểu lầm mình là phụ thân, Liễu Sắc quyết định đâm lao phải theo lao.
Hắn hỏi: “Ta đã làm chuyện gì không bằng loài cầm thú?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi đến địa lao này làm gì?” Vũ gia chỉ thẳng vào mũi Liễu Sắc, giận không thể át, nói: “Phu nhân vốn không thích ngươi, ngươi vì cái gì mà cầm tù nàng, tìm mọi cách chà đạp! Suốt hai năm, ngươi đã nhốt phu nhân suốt hai năm. Ngươi làm phu nhân mang thai, ngươi bắt phu nhân sinh con cho ngươi. Ngươi cho rằng làm như vậy thì sẽ có được phu nhân hay sao? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ! Ngươi làm như vậy chỉ có thể khiến cho phu nhân càng ngày càng hận ngươi!” Dừng một chút, Vũ gia lại nói tiếp, có điểm không rõ ràng. “Nha đầu vừa rồi còn nói phu nhân mất tích. Ta đã biết ngươi đưa nàng đến địa lao rồi. Nói, phu nhân hiện giờ đang ở đâu! Ta sẽ không để ngươi thực hiện được! Ta sẽ không cho ngươi khi dễ phu nhân. Ta sẽ không cho ngươi chà đạp nàng! Liễu Như Nghi, tên cầm thú nhà ngươi. Cầm thú a cầm thú, uổng công phu nhân từng tin tưởng ngươi như vậy!”
Liễu Sắc nghe được, sắc mặt trắng bệch. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi ngược lại: “Đứa bé kia, đứa con của phu nhân, đã được sinh ra như thế nào? Phu nhân… Phu nhân có từng ôm nó không, có từng thương yêu nó không?”
Vũ gia nặng nề nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trừng mắt nói: “Cái tên nghiệt tử đó! Phu Nhân hận còn không hết, ôm hắn thương hắn, đừng có nằm mơ!”
Liễu Sắc lảo đảo lui từng bước. Sau cơn kinh hoàng thật lâu, lại tiện đà lạnh lùng cười rộ lên.
Vũ gia cũng lười quản hắn, chỉ nhìn xung quanh, trong miệng cứ gọi bậy ‘Phu nhân’, ‘Phu nhân’.
Y Nhân liếc mắt nhìn Liễu Sắc thật sâu, sau đó đi đến trước mặt Vũ gia, quơ quơ hai tay, ú ớ gọi. Ý bảo mình chính là người ông muốn tìm.
Vũ gia lại trừng mắt liếc nhìn cô một cái, buồn bực nói: “Cái tên sai vặt đáng ghét này!”
Nói xong, Vũ gia duỗi dài cánh tay, đẩy Y Nhân – vốn không hề có khí lực, một cái. Mặt đất ẩm ướt trơn trượt, Y Nhân ngã về phía sau, tay vung loạn ra phía trước. Vốn định túm lấy cửa sắt, đáng tiếc tay chân Y Nhân quá ngắn, hai tay chỉ bắt được hư không.
Ngay sau đó, thân thể cô hụt hẫng.
Y Nhân cứ như vậy bị Vũ gia tiện tay đẩy, quăng mình xuống khoảng không sau cánh cửa sắt.
Giữa không trung hắc ám, Y Nhân đá loạn chân tay, nhưng làm thế nào cũng không túm bắt được bất cứ vật thể nào. Đúng vào lúc cô tưởng mình đã tàn đời rồi, cả người đột nhiên ngã vào trong lòng một thân hình rất dày rộng. Chân cô run lên, giày rớt xuống. Dưới thân truyền đến tiếng nước bì bõm.
“Vì sao ngươi lại bị ném xuống đây? Chẳng lẽ ngươi cũng đắc tội với nữ vương bệ hạ?” Trong bóng tối, người đang ôm lấy cô nhợt nhạt cười hỏi: “Rốt cuộc cũng có người làm bạn. Này, ngươi còn sống không đấy?”