Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 9: Q.2 - Chương 9: VIÊM HÀN




Y Nhân cũng chẳng hề kiêng dè mà ngồi, còn xê dịch cái mông tìm một tư thế thoải mái nhất.

Lão già kia nhíu nhíu mày xét nét, còn bộ dáng của sáu người kia thì làm như gặp phải đại địch vậy. Chỉ có cừu y nam tử vẫn mỉm cười, đưa cho cô một bộ chén đũa.

Y Nhân cảm kích nhìn hắn một chút. Chợt phát hiện dây cột tóc cuộn tròn trên đầu, cùng dung mạo của hắn rất tương xứng: Khuôn mặt của hắn cùng đường viền hoàn mỹ theo kiểu Hy Lạp, cao quý mà rõ ràng.

Thật giống chiến thần Apollo trong tranh châm biếm.

“Nghe nói phụ nữ Thiên Triều rất hàm súc, tiểu nha đầu này cũng không phải khách khí gì.” Ông già râu bạc thấy Y Nhân vừa cười cười vừa xông lên nhai cắn tới tấp, không khỏi thấp giọng oán giận một câu.

Trước khi cô đến, mọi người vẫn bị vây trong trạng thái đề phòng. Chỉ đến lúc Y Nhân thật sự ngồi xuống bên bàn, thì những ý nghĩ cùng ánh mắt thù địch mới tan biến mất tăm mất tích. Lời nói của ông lão cũng dần trở nên tùy ý.

Cô là một cô bé mà không ai có thể còn giữ được ý định bố trí phòng vệ cô.

Nghe vậy, Y Nhân liền nuốt xuống miếng thịt dê vừa nhét vào miệng. Nuốt xong mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Chúng ta tỷ thí đi.”

Mọi người hơi kinh ngạc. Cừu y nam tử hỏi: “So cái gì?”

“Ngươi mới vừa nói rượu rất lạt. Vậy thì chúng ta so tài uống rượu. Ngươi nhất định không có cách nào có thể thắng nổi ta đâu.” Y Nhân đưa tay lên chùi hai bên mép bóng mỡ, tràn đầy tự tin nói, “Rượu này thực sự rất lạt rất nhẹ, ngươi có muốn so hay không?”

Giọng điệu này, cơ hồ là đang công nhiên dụ dỗ người khác tham gia.

Cừu y nam tử ngạc nhiên ngưng cười, “Cược cái gì?”

“Nếu ngươi thua thì ngươi phải giúp ta một chuyện. Còn nếu ta thua, ta sẽ làm cho ngươi một chuyện. Bất kể nặng nhọc.” Y Nhân nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Trước phải làm quen một chút. Ta là Y Nhân. Y Nhân là họ tên thật.”

Người nọ cúi đầu, nghẹn cười nói: “Được, một lời đã định. Ta là – - Ta là Viêm Hàn” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Cũng là tên thật.”

“Ồ.” Y Nhân nhàn nhạt đáp, sau đó ôm lấy vò rượu vốn vẫn để ở một bên, tự châm cho mình một chén.

Ông lão vốn vẫn im lặng không lên tiếng, thấy thế, ánh mắt lóe lóe rồi đột nhiên đưa tay nói: “Chờ một chút. Tiểu cô nương, ngươi nghe thấy cái tên này lại không nhớ đến cái gì sao?”

Y Nhân ngẩng đầu lẳng lặng nhìn ông, thản nhiên nói: “Ta không biết cái tên này.”

Ánh mắt cô rất chân thành, nhìn không ra chút giả tạo nào.

Thế nhưng câu nói kế tiếp lại làm cho ông già không dám có chút thư giãn.

“Nhưng ta biết hắn là ai.” Y Nhân bình tĩnh nói, “Hắn là Hoàng đế của Viêm Quốc, đúng không?”

Y Nhân vừa dứt lời, sáu người ngồi phía đối diện lập tức rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào Y Nhân.

Viêm Hàn lúc này cũng không ngăn cản thủ hạ, mà chỉ dùng khửu tay che miệng ngáp một cái, rồi mỉm cười nhìn phản ứng của Y Nhân.

Trong tim hắn không hề có gì cố kỵ.

Y Nhân nhìn cảnh dàn trận cũng không sợ hãi đến mức mặt mày thất sắc như nữ nhi tầm thường. Biểu hiện của cô, có thể nói là trấn định, trấn định đến mức dường như không hề nhìn thấy đao kiếm trùng trùng trước mặt.

“Lúc ta vừa đi tới thì đã đoán ra rồi.” Y Nhân tiếp tục giải thích. Ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ như đang bàn chuyện phiếm, dáng dấp không từ không hoãn. “Lúc ta học vẽ tranh, thầy ta có nói khuôn mặt của con người thật sự rất đáng để học. Xem tướng số ở Trung Quốc đã có bề dầy lịch sử hơn mấy nghìn năm, không phải là không có đạo lý của nó. Lúc trước ta cũng không tin. Gặp hắn rồi, ít nhiều gì cũng tin một ít – - Tướng mạo của hắn, đường cong, trán, toàn bộ đều tạo cho người ta cảm giác không hẹn mà cùng tạo thành thái độ vương giả. Hơn nữa, cách nói năng, cách ăn mặc của các ngươi cùng với thái độ của bọn họ đều khiến ta nghĩ ngay đến, đây chính là Hoàng đế của một nước.”

“Ta biết về thế giới này không nhiều lắm, nhưng đã từng nghe A Tuyết nói. Nước có hứng thú nhìn hướng trời, chính là Viêm quốc. Ngươi lại mang họ Viêm, tất nhiên là hoàng đế của Viêm Quốc rồi.”

“Ngươi đã biết thân phận của ta mà vẫn nói ra như vậy, không sợ ta diệt khẩu sao?” Viêm Hàn thu hồi vẻ ngạc nhiên ban đầu, rất hứng thú hỏi.

Y Nhân cúi đầu, khe khẽ thở dài, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, “Ta cũng biết là sẽ như vậy mà.” Sau đó, cô ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn, “Thế nhưng, chuyện cá cược của chúng ta coi như đã định rồi, đúng không?”

“Ngươi chỉ đang nghĩ là mình sẽ thắng cược, sau đó yêu cầu ta không được tổn hại tính mạng của ngươi?” Viêm Hàn cười hỏi. “Nếu như ngươi thắng, ta đáp ứng ngươi cũng không sao – - Nhưng mà, ngươi thắng không nổi.”

“Đương nhiên không phải.” Y Nhân lắc đầu nói, “Nếu là như vậy, ta chỉ cần không đi vào là được rồi, hà tất còn phải cùng ngươi thi uống rượu làm gì – - Ngươi biết đó, uống rượu thật ra cũng là một chuyện rất hại người.”

“Người nói vậy thì, ngươi đã nhận ra thân phận của ta cho nên mới vào?” Khuôn mặt tươi cười muôn đời bất biến của Viêm Hàn rốt cục chìm nghỉm.

“Đúng vậy.” Y Nhân mở to hai mắt nhìn hắn, nặng nề mà gật đầu, vô cùng thành thật.

“Vậy mục đích của ngươi là gì?” Chẳng biết tại sao, nghe thấy vậy, trong lòng Viêm Hàn lại thấy không hài lòng chút nào, tiện đà nghiêm mặt nói: “Năm đó phụ vương bại trong tay Tức phu nhân. Viêm Quốc tuân thủ lời thề, hai mươi mấy năm không hề đặt chân vào Thiên Triều nửa bước. Hôm nay, nếu ngươi nghĩ có thể lấy chuyện cá rượu mà muốn ngăn cản Viêm quốc giấu tài hơn hai mươi năm thì ngươi đã quá coi thường ta rồi.”

“Đại sự quân quốc, từ trước đến nay ta đều mặc kệ, cũng không hiểu gì.” Y Nhân vội vã xua tay nói, “Ta chỉ muốn biết, nếu như ta thắng, ngươi cũng không thể giúp ta làm một chuyện hay sao?”

“Nếu không phải muốn ta thả ngươi, cũng không phải chuyện đại sự quân quốc…” Viêm Hàn nheo mắt nhìn cô, giọng nói chìm xuống, “Ngươi muốn cái gì?”

“Thật ra cũng chưa hẳn là muốn làm cái gì.” Y Nhân ôm má, nói: “Nếu không có việc gì thì tất nhiên là hay nhất, nhưng ta có cảm giác, sẽ phải xảy ra việc gì đó.”

Viêm Hàn cũng không xen vào, ngưng thần chuyên tâm mà nghe những lời không đầu không đuôi của cô.

Y Nhân bắt gặp thần sắc của hắn, trong lòng khe khẽ thở dài: Viêm Hàn là một người lắng nghe xuất sắc. Xem ra Thiên Triều đang có một kình địch vô cùng lợi hại. Lẽ nào ngày tháng yên lành sẽ chấm dứt?

“Nói ngắn gọn đi. Nếu như đêm mai còn chưa gặp phải chuyện không may thì cũng không cần hỗ trợ rồi. Nếu như có chuyện, ta mong rằng, ngươi có thể giúp ta bắt cóc một cô gái, tên là Dung Tú.” Y Nhân cũng nghiêm chỉnh thân hình, nói liền một mạch: “Có thể không?”

Viêm Hàn thoáng vẻ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó tuyệt nhiên trả lời: “Được. Nhưng nếu ta thắng, ta muốn mang ngươi về, làm nữ nô của ta.”

“Được.” Y Nhân gật đầu, mị mị cười.

Không có họa sát thân thì đã cảm tạ trời đất rồi.

“Vương thượng!” Ông già mắt lạnh bên cạnh rốt cục nhịn không được phải lên tiếng khuyên can, “Ở đây chúng ta không hiểu tình thế. Ngày mai Hạ Lan Khâm sẽ đến Tuy Xa. Chúng ta phải rời đi trong hôm nay. Hơn nữa, cô gái này không rõ lai lịch…”

“Lẽ nào tiên sinh cho rằng quả nhân sẽ thua?” Viêm Hàn nhẹ giọng hỏi ngược lại một câu. Lão già lúc này không buồn nhắc lại nữa.

Y Nhân thì thật biết điều mà không hề mở miệng, chỉ làm như không nghe được đoạn đối thoại này.

Rượu đã được rót đầy rồi.

Trước lúc bắt đầu, Viêm Hàn đột nhiên nghiêng người áp sát vào bên mặt Y Nhân, thấp giọng nói: “Ngươi biết vừa rồi vì sao ta lại gọi ngươi vào hay không?”

“A, vì sao?” Y Nhân mờ mịt hỏi lại.

“Bởi vì dáng vẻ của ngươi vừa rồi, thật sự rất mê người. Làm cho – - muốn nuốt tuột vào bụng.” Viêm Hàn nửa giả nửa thật nói đùa một câu. Sau đó làm như không có việc gì lại ngồi thẳng người lên, làm một bộ dạng chính kinh sang sảng.

Y Nhân ngây ngốc trợn mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt Viêm Hàn, bỗng phát hiện. Đôi con ngươi của hắn có màu nước biển pha chút xanh lam.

Sâu không thấy đáy.

Đến chung thứ mười thì cái bụng của Y Nhân đã trở nên căng tròn rồi.

Viêm Hàn quả nhiên nói không sai. Rượu của Thiên Triều chỉ chú ý ôn nhuận tinh khiết và mùi thơm, nhưng lại thiếu chất đậm đà. Sau mười chung, hai bên đều chưa đến nơi đến chốn, chỉ khiến dạ dày căng trướng khó chịu.

Y Nhân chỉ hận mình không có Lục Mạch Thần Kiếm như Đoàn Dự.

Tiện đà còn hận bản thân còn chưa kịp hỏi rõ ràng nhà xí nằm ở đâu.

Viêm Hàn chống khửu tay, khí định thần nhàn mà uống một chén nữa, sau đó buông xuống chờ Y Nhân.

Tửu lượng của Y Nhân đúng thật là không tệ, nhưng uống rượu vào thì sắc mặt cũng đã hồng hồng, búng ra nước được.

“Dung Tú là ai?” Hắn rảnh rỗi không có gì làm, bèn hỏi.

Y Nhân vừa rót hết một chén, trả lời: “Chính là người trong lòng của A Tuyết.”

“A Tuyết là ai?”

“A Tuyết – -“ Y Nhân chần chờ một chút, dĩ nhiên không biết làm sao định nghĩa được anh.

Viêm Hàn cũng không hề truy hỏi đến cùng, dời trọng tâm câu chuyện qua chỗ khác, “Vì sao lại phải bắt cóc Dung Tú?”

“Có cảm giác, nàng hình như sẽ gây bất lợi cho A Tuyết.” Y Nhân thành thật trả lời: “Mong rằng chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều thôi.”

“Y Nhân.”

“Dạ?”

“Ngươi cố tình chuẩn bị sẵn ư?”

“…”

Lúc này, đã là chén thứ mười lăm rồi.

Cô đã mót quá mức nghiêm trọng.

Dạ dày chống đỡ đến mức khó chịu. Khó chịu muốn chết đi được.

Thế nhưng không thể dừng lại.

Năng lực yếu kém. Ở dị thế này, cô chỉ là một con phù du bé nhỏ không đáng kể, sinh sôi gắt gao, râu ria. Chỉ có thể mượn lực.

Còn Viêm Hàn, hiện nay hắn là người duy nhất có quyền lực mà cô có thể mượn dùng.

“A Tuyết kia đối với ngươi rất quan trọng sao?” Viêm Hàn mặt không đổi sắc, vẫn đang thật tâm cùng so tài với cô bé này.

“Cũng không phải quan trọng, chỉ là… Ta đã không thể không lo đến chuyện của hắn.” Y Nhân nói xong, vừa cau mày, nỗ lực bắt mình uống thêm một chén nữa.

Đang uống được phân nửa, Viêm Hàn đã vươn tay ra đè cái chén xuống, nói: “Cứ như vậy đi, Y Nhân. Tóm lại cô sẽ không thắng nổi ta đâu. Chi bằng ta trao đổi với cô. Ta giúp cô, cô phải theo ta trở về.”

Y Nhân ngẩng đầu, hơi khó hiểu nhìn hắn. Làn da của Viêm Hàn dưới ánh mặt trời hiện lên màu sắc những đường gân nhỏ. Đôi mắt dài hữu thần, sóng mũi hơi cao, viền môi rất sạch sẽ. Toàn bộ hình tượng cực kỳ giống với tượng thạch cao điêu khắc mà cô thường vẽ. Chính là tác phẩm tinh xảo nhất của đại sư La Đan.

Cô cân nhắc một lúc, sau đó gật đầu.

Tiếp sau đó, cô đứng lên.

Viêm Hàn bật cười, chỉ chỉ về phía trong hậu đường.

Y Nhân nhanh chân chạy đi, càng chạy càng nhanh. Ngay cả tập tính chậm chạp thường ngày cũng biến mất – - Quả nhiên là con người có ba việc gấp, gấp rồi thì cho dù là người nào cũng không thể không vội.

Viêm Hàn mỉm cười, vẫn nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia, hoang mang rối loạn mà biến mất phía sau cánh cửa.

“Vương thượng, ngài thật sự muốn mang nàng theo về sao? Chúng ta thậm chí còn không biết nàng là ai. Còn có cái tên A Tuyết kia là ai nữa? Về phần Dung Tú – - cựu thần tất nhiên biết. Chính là Dung Tú, hoàng hậu của Thiên Triều. Cho nên, không thể không có khả năng nàng cùng với hoàng thất Thiên Triều có quan hệ sâu xa gì đó?” Chờ Viêm Hàn quay đầu lại, ông lão nãy giờ vẫn mặt mày lo lắng, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khuyên can.

“Thì sao?” Viêm Hàn lơ đãng gõ bàn, nói: “Ta muốn nàng, chỉ đơn giản vậy thôi. Nàng là ai, cùng Thiên Triều có cái gì sâu xa, thì có can hệ gì đến ta? Lẽ nào ta phải sợ?”

“Vương thượng, nếu như chỉ muốn tìm thú tiêu khiển…” Lão già nghĩ tìm từ, hiển nhiên muốn tiếp tục can gián.

“Tiên sinh, ngươi tin có nhất kiến chung tình (vừa gặp một lần đã yêu) hay sao?” Viêm Hàn dừng ngón tay, nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt lão già bỗng nhiên biến đổi, hơn nửa ngày mới dùng giọng điệu cực kỳ trầm thấp đáp: “Năm đó Tiên vương gặp phải Tức phu nhân, cũng đã hỏi một câu như vậy.”

Từ đó, Viêm quốc đã phải ngủ đông hơn hai mươi năm.

Lúc này đây, lại xuất hiện một nữ nhân không rõ lai lịch y như vậy, sẽ mang đến chuyện gì nữa đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.