Trên đường quay về Chiêu Dương Cung, Đỗ Hiểu Nguyệt cực kỳ buồn bực,
theo lý thuyết, quốc tiệc đã kết thúc, hoàng thượng cũng bị kéo đi xử lý quốc sự, sứ thần Ly quốc cũng đã trở về hành cung nghỉ ngơi, Hiểu
Nguyệt rốt cục cũng có thể hồi cung nghỉ ngơi như ý nguyện, tại sao còn
buồn bực?
“Tiểu thư, người sao lại mất hứng vậy?”,
Hồng Trù đang cùng Thanh Trúc thảo luận về bữa tiệc hôm nay, nhắc đến
chuyện Hiểu Nguyệt làm cho Lý Thiên Nhu bẽ mặt, hai nàng đồng thanh cười ha hả, nhưng Hiểu Nguyệt cũng không nói tiếng nào, không cười, không
vui, vẻ mặt lạnh lùng giống như bị người ta thiếu nợ một trăm hai mươi
nghìn lượng hoàng kim.
“Cao hứng hả, ta thật cao hứng”, Hiểu Nguyệt nghĩ một đằng mà nói một nẻo, trên mặt cũng rất phối hợp nặng ra một nụ cười, “Hoàng thượng bắt
ta đêm nay chủ trì du viên hội, bày tiệc rượu chiêu đãi gia đình các đại thần có con gái được gả vào cung. Hai ngươi nói xem, Hoàng thượng chiếu cố ta như vậy, đem một chuyện trọng yếu đưa cho ta lo liệu, các người
nói xem ta có phải cảm thấy phi thường cao hứng?”
“Chuyện này đương nhiên là rất tốt”, Thanh Trúc tiếp lời, “Tiểu thư,
đây chính là cơ hội để thể hiện mình, làm cho hoàng thượng đối với người thêm vài phần kính trọng. Tiểu thư phải nhân cơ hội này làm cho hoàng
thượng nhận ra mị lực của người, sau đó thường đến CHiêu Dương cung…”
Nhìn Thanh Trúc càng nói càng vui vẻ, Hiểu Nguyệt không nỡ cắt ngang, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, mà suy nghĩ của Thanh Trúc vĩnh viễn không có khả năng thành sự thật, để nha đầu này nằm mộng giữa ban
ngày một chút cũng tốt. Mấy ngày nay, người của Chiêu Dương cung bị
người khác xem thường, coi như đã làm khổ các nàng. Để Thanh Trúc nói
thêm vài câu, Hiểu NGuyệt rốt cục cũng cắt ngang: “Hai ngươi về cung
giúp ta chuẩn bị trang phục đi, ta ở đây suy ngẫm một chút, xem có cách
nào ứng phó chuyện đêm nay”.
“Tuân lệnh”, Hồng Trù cùng Thanh Trúc cười đáp lại, biểu hiện của
Hiểu Nguyệt hôm nay thật ngoài ý muốn của Hồng Trù, mà quyết định của
Hoàng Thượng càng làm cho hai nàng thấy tương lai thật tươi sáng.
Nhìn Hồng Trù cùng Thanh Trúc cao hứng rời đi, Hiểu Nguyệt thở dài
nhớ lại: Đàm Văn Hạo sau khi tạm biệt Lạc Hoàng Tử, nhân tiện quay lại
nhìn mình ra lệnh – đêm nay hắn muốn cử hành du viên hội.
Hiểu Nguyệt cũng không biết Du viên hội là cái gì, sau khi nghe Hồng
Trù và Thanh Trúc giải thích rốt cục cũng hiểu Du viên hội thực tế là
một bữa tiệc chiêu đãi người thân. Nhiều năm quay, Du viên hội chính là
do Thái hậu chủ trì, nhưng năm nay Hoàng thượng lại đem cho Hiểu Nguyệt
chủ trì, có điều cũng thật vội vàng, dù tốc độ làm việc của Hoàng gia
không thể đo lương, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm người chủ trì, cho nên việc này chắc chắn là một lời khiêu chiến.
“Đêm nay sẽ là một buổi tối phiền toái và thống khổ đây”, Hiểu Nguyệt thầm than, tùy ý ngồi lên lan can của hành lang, hai chân phe phẩu,
“không cần phải nghĩ nhiều cũng biết, đêm nay Thái hậu cùng đám phi tử
nhất định cùng nhào vô giúp vui; Hơn nữa gia đình đám quan viên nhất
định góp mặt rất đông, cũng rất hỗn tạp bát nháo! Quan trọng nhất là
hoàng thượng vội tổ chức Du viên hội chắc chắn là có liên quan đến đám
hỏi với Ly quốc. Nếu mình đoán không nhầm, Hoàng thượng muốn chọn nữ nhi của một đại thần hoặc hoàng thân thúc bá của hắn, phong làm công chúa
gả đến Ly quốc. Bất quá, cũng có khả năng Ly quốc tống một mỹ nữ đến
đây. Ôi, quên đi, dù hắn cưới hay gả cũng liên quan gì đến mình? Thừa
dịp lúc này không có ai, còn tới hai giờ rảnh rỗi, ngồi ở đây nghỉ ngơi
một chút”.
“Hoàng hậu nương nương thật thảnh thơi, nhàn nhã”.
Hiểu Nguyệt đang mơ màng buồn ngủ, tự nhiên bên tai vang lên một
giọng nói quen thuộc, mang theo vài phần trêu chọc. Nàng thoáng cái liền thanh tỉnh, bởi vì thanh âm này hình như là của Lạc hoàng tử. Bất quá,
không phải Lạc hoàng tử quay về hành cung rồi sao? Nơi này là ngự hoa
viên cò một đường tắt thông tới Chiêu Dương cung, là một tuyến đường rất ít người lui tới cũng khá khó tìm. Không biết hắn làm thế nào để đến
được đây?
Mang đầy tâm trạng nghi hoặc, Hiểu Nguyệt vội vàng đứng lên, thuận
tay sửa sang lại quần áo, sau đó dùng nụ cười ngoại giao, nhẹ giọng nói
“chào Lạc hoàng tử”
Cách Lạc dùng vẻ mặt thú vị nhìn Hiểu Nguyệt, vừa rồi trong lúc vô
tình đi ngang qua, thấy một thân phượng bào của Hiểu Nguyệt ngồi dựa vào lan can, rất nhàn nhã. Nhìn thần thái của nàng lúc này cùng khí chất
biểu hiện ở bữa tiệc lúc này thật lá khác xa, nếu như không thấy nàng
vẫn mặc phượng bào, thật khó tưởng tượng người trước mặt hắn đây là một
quốc gia chi mẫu, chỉ như một tiểu cô nương mà thôi. NHưng trong nháy
mắt, nàng liền biến thành một người khác, trầm ổn, nhỏ nhẹ, thật không
thể không bội phục.
“Hoàng hậu nương nương, một mình ngồi ở đây phơi nắng, ngắm cảnh?”, Cách Lạc cười nhẹ hỏi.
Câu hỏi này không phải thật nhảm nhí sao? Hiểu Nguyệt nghĩ vậy nhưng
vẫn trả lời: “Bổn cung cho nha đầu quay về tẩm cung lấy một vài món đồ”.
“Nói cách khác, Hoàng hậu nương nương bây giờ đang rảnh rỗi?”, Cách
Lạc không đợi nàng trả lời, liền nói “Hoàng hậu nương nương là chủ, có
thể vì một vì khách phương xa tới mà giới thiệu phong tục tập quán của
Phí Á quốc?”
Ack,… nói về phong tục tập quán không chừng vị Lạc hoàng tử này so
với mình còn hiểu rõ hơn. “Việc này…” Hiểu NGuyệt cười khẽ, “Bổn cung
cho rằng nếu như Lạc hoàng tử muốn biết phong tục tập quán của Phỉ á
quốc, Bổn cung có thể nói với Hoàng thượng tìm cho ngài một người hướng
dẫn du lịch chuyên nghiệp, để hắn có thể giải thích chi tiết với Lạc
hoàng tử, chung quy so với bổn cung tốt hơn rất nhiều”.
“Hoàng hậu nương nương thật hài hước”, Cách Lạc cũng thuận thế tựa
vào cây cột, cười khẽ “bất quá, Bổn vương không biết hướng dẫn viên du
lịch là gì, nhờ Hoàng hậu nương nương giải thích cho bổn vương một chút, như vậy Bổn vương mới có thể nhờ Hoàng thượng tìm cho bổn vương một
người như thế”.
Hướng dẫn viên? Thật là, sao tự nhiên mình lại thốt ra một từ hiện
đại? Ở cổ đại, khách di lịch không nhiều, hướng dẫn viên thật sự khó
tìm, nếu như muốn tìm một người am hiểu phong tục tập quán của Phỉ á
quốc thì chỉ có tìm trong Lại bộ thôi. “Hướng dẫn viên du lịch”, Hiểu
Nguyệt trong đầu cố gắng tìm một từ thật thích hợp để giải thích cho hắn hiểu “Bổn cung dùng một ví dụ để giải thích cho Lạc hoàng tử: Bổn cung
nghe nói Ly quốc có một địa danh rất nổi tiếng là — Vọng Nguyệt hồ?”
“Đúng vậy! Xem ra Hoàng hậu nương nương thật sự là học vấn uyên thâm”, Cách Lạc theo nàng mà trả lời.
Hiểu Nguyệt mỉm cười, sở dĩ nàng nhớ rõ địa danh này chằng qua là vì
tên của nó thôi, “Vậy Lạc hoàng tử là Ly quốc hoàng tử, nhất định rất
hiểu rõ mỹ danh của Vọng Nguyệt hồ vì sao mà có phải không?”
“Đương nhiên, người dân Ly quốc ai cũng biết truyền thuyết về Vọng Nguyệt hồ”.
“Nếu, Bổn cung nói là nếu”, Hiểu Nguyệt tiếp tục nói “Nếu Bổn cung
một ngày nào đó đến Vọng Nguyệt hồ của Ly quốc du ngoạn, mà Bổn cung lại không biết gì về Vọng Nguyệt hồ thì tự nhiên chơi đùa sẽ không đủ hứng
thú. Lúc này, Bổn cung nhờ Lạc hoàng tử vì Bổn cung giới thiệu về truyền thuyết của Vọng Nguyệt hồ, Lạc hoàng tử lại dẫn Bổn cung du ngoại vòng
quanh Vọng Nguyệt hồ. Lúc này, Lạc hoàng tử đối với Bổn cung chính là
một hướng dẫn viên du lịch.”
“Hoàng hậu nương nương muốn mời Bổn vương làm hướng dẫn viên?”, Cách Lạc cười nhẹ hỏi.
“Ừ…Bổn cung nghĩ muốn, dựa vào thân phận của Lạc hoàng tử, nếu như
mời ngài làm hướng dẫn viên nhất định phải trả rất nhiều tiền”. Hiểu
Nguyệt cười khẽ, nghe giọng của Cách Lạc Hiểu Nguyệt tự nhiên đoán biết
hắn là đang nói đùa, cũng theo lời hắn mà nói tiếp. “Nếu như Lạc hoàng
tự lấy tiền khi hướng dẫn, Bổn cung quyết không do dự mời ngài. Ngẫm lại xem, mời một hoàng tử là hướng dẫn viên, muốn gió có gió, muốn mưa có
mưa”.
“Hoàng hậu nương nương bây giờ so với người trong bữa tiệc thú vị hơn nhiều”, Cách Lạc đột nhiên chuyển đề tài, dù khóe miệng vẫn còn cười
như trước, “Một quốc gia chi mẫu trước mặt người khác so đo vấn đề tiền
bạc, người tựa hồ đã trải nghiệm rất nhiều trong cuộc sống”.
“Haha”, Hiểu Nguyệt cười nói “Chẳng lẽ Lạc hoàng tự chưa từng nghe,
có tiền thì đi khắp thiên hạ, không tiền nửa bước cũng khó đi sao?”
“Cũng đúng”, Cách Lạc gật đầu “bất quá, Hoàng hậu nương nương vừa chỉ cho Bổn vương như cách kiếm tiên thì phải?”.
A, không hổ danh là một quốc gia rất giỏi về kinh thương (kinh tế +
thương mại), mình mới nói có mấy cầu lập tức nghĩ đến một cách buôn bán
mới! Xem ra, học trò này đầu óc có thể dạy dỗ được. “Ừ, kiếm tiền được
hay không Bổn cung đâu có biết”, Hiểu Nguyệt cười khẽ “nếu Lạc hoàng tự
ngày nào đó giàu to, cũng đừng quên sự chỉ điểm của Bổn cung”.
“Việc này đương nhiên”, Cách Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Hiểu Nguyệt
“Hoàng hậu hậu nương nương rất biết cách kinh thương, tại sao không nói
với Hoàng thượng?”
“…hậu cung không được khô chính, Bổn cung chỉ là một nữ lưu bình
thương, đương nhiên không dám kiến nghị quốc gia đại sự”, Hiểu Nguyệt
lập tức cảnh tỉnh trả lời, ý cười trong mắt cũng giảm đi bảy phần,
“Hoàng thượng anh minh, an bang, bảo quốc, trì thiên hạ, nhưng việc này
Hoàng thượng làm rất tốt. Lạc hoàng tử, ngài nói đúng không?”
“…” Cách Lạc một lần nữa đối với Hiểu Nguyệt thêm phần kính trong,
sớm nghe nói Hoàng hậu Phỉ á quốc không được sủng ái, nhưng nghe những
lời hôm nay, Hoàng hậu tựa hồ rất giữ gìn Hoàng đế. Nhưng Cách Lạc lại
phỏng đoán, Đàm Văn Hạo không phát hiện năng lực của Hiểu Nguyệt, nếu
không một nữ tử thông tuệ, thú vị như vậy, hắn thế nào lại bỏ không để ý tới?
Đối với sự trầm mặc của Cách Lạc, Hiểu Nguyệt cũng không để ý, dù sao bọn họ thấy Đàm Văn Hạo thế nào đối với mình không có quan hệ. Đang
trầm mặc, Hiểu Nguyệt chợt lạnh người, trái tim cũng đột nhiên lo lắng:
nơi này là hậu cung, tự nhiên phải để ý đến cung quy, cho nên mới vừa
rồi khi Lạc hoàng tử tới nàng mới không vội vã bỏ đi mà đối với hắn trò
chuyện. Nhưng trên danh nghĩa, Hiểu Nguyệt là hoàng hậu, muốn tiếp tục ở lại Hoàng cung kiếm cơm ăn thì phải tuân thủ cung quy. Cho dù vị này
chính là khách quý của hoàng thượng, nhưng một mình cùng hắn nói chuyện
thì thật không phù hợp với thân phận Hoàng hậu. Sauk hi ý thức được điều này, Hiểu Nguyệt vội vàng hành lễ: “Lạc hoàng tử, Bổn cung còn có việc, thứ lỗi không tiếp đón được”.
“Hoàng hậu nương nương đi đường cẩn thận”.
Nhìn bước chân nhẹ nhàng rời đi, Cách Lạc khẽ cười: xem ra lần này lạc bước vào rừng sâu, không ngờ lại rất vui vẻ.