Sau khi dùng ngọ thiện, Cách Lạc viện lý do phải chuẩn bị hành lý rời đi, Hiểu Nguyệt cũng muốn tìm đại một cái cớ để đi luôn, nhưng lời còn
chưa nói đã bị Đàm Văn Hạo cắt đứt, lập tức theo hắn tới ngự thư phòng,
mà trong truyền thuyết nữ nhân hậu cung không được vào thư phòng của
hoàng thượng.
Ngự thư phòng thật sự rất xa hoa, tường vàng ngói ngọc cực kỳ hoa lệ, khắp nơi toát lên khí phách độc nhất vô nhị của bậc cửu ngũ chí tôn,
hoàng thượng ngồi trên bảo toạ khí thế bức người, có điều loại uy nghiêm đế vương này cũng do các loại trang trí bên mình tạo ra phần nào.
“Nơi này trang trí đẹp mắt lắm sao?”. Vừa
vào ngự thư phòng cắp mắt của Hiểu Nguyệt đảo loạn liên tục, thỉnh
thoảng lại còn gật đầu, hiển nhiên nàng đang đánh giá nơi đây.
Đang cẩn thận đánh giá một cái bàn trong ngự thư phòng Hiểu Nguyệt
liền trả lời theo tiềm thức “Ừ, cũng không tệ lắm nhưng quá nghiêm túc,
mặc dù bộc lộ được uy quyền của hoàng thất nhưng quá mức cứng nhắc, nếu
bắt ta đọc sách cả ngày ở nơi này thì chỉ cần một ngày thì phát điên
ngay”, trang trí quá mức sang trọng không phải là sở thích của nàng.
“Nàng có nghiên cứu về trang trí phòng ốc?” Đàm Văn Hạo ngồi trên
long ỷ mà không mở tấu chương ra coi, ngược lại hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
“Ha hả, không biết, ta chỉ hồ ngôn loạn ngữ thôi! Ngài đừng có tin”,
Hiểu Nguyệt biết mình trong vô thức đã nói bậy rồi, sao mình có thể
trước mặt một đấng cửu ngũ chí tôn mà chê này nọ thư phòng của hắn?
“Hoàng thượng, ngài lệnh cho thần thiếp đến ngự thư phòng có chuyện gì
không?”
Thân phận đột nhiên chuyển đổi, hình như nàng rất thích trò này, được rồi, vậy mình sẽ bồi nàng chơi đùa! “Ý của hoàng hậu là nếu không có
việc gì thì hoàng hậu không hề muốn gặp Trẫm?”, Đàm Văn Hạo dựa vào long ỷ, cười nhẹ, không nóng, không lạnh hỏi.
Đương nhiên không muốn thấy ngươi rồi! Thấy ngươi thì chả có chuyện
gì tốt! Tỷ như chuyện đến ngự thư phòng hôm nay đi, chỉ sợ hậu cung phi
tử không có bao nhiêu người được bước chân vào đây! Nhưng giờ ai cũng
biết vị hoàng hậu thất sủng này đã tới rồi, còn là do hoàng thượng tự
mình mang vào nữa. Đối với nữ tử hậu cung đây là sự kiện vinh quang đến
nhường nào. Chút nữa khi về đến Chiêu Dương cung thì các phi tử sẽ hâm
mô, đố kỵ như thế nào, tiện thể cũng mang đến biết bao nhiêu là phiền
toái. “Sao lại như vậy được, có thể thấy hoàng thượng là vinh hạnh của
hậu cung phi tử, là giấc mộng của biết bao giai lệ nơi thâm cung, là cơ
hội mà bao nhiên phi tần kiển chân chờ đợi, đó là bao nhiêu…”
“Bao nhiêu người trong mong nhưng không có nàng phải không?”, Đàm Văn Hạo không chút do dự cắt lời Hiểu Nguyệt, cười khẽ, thì ra Đỗ Hiểu
Nguyệt cũng có lúc như thế này “nàng đó, đang nghĩ cái gì vậy?”
Nghĩ gì? Nghĩ như thế nào? Nếu như có thể, đôi khi thật muốn một cước đá ngươi đến tới chân trời! “Tốt lắm, trở lại chủ đề chính, ngài đưa ta đến tận thư phòng này là vì chuyện gì?”, nàng thật không muốn cùng Đàm
Văn Hạo nói nhăn nói cuội, nếu hắn cứ kích thích mình như vậy hoài, nhất thời không nhẫn nại được vung chân đá bay hắn thì phải tính sao?
Vĩnh viễn không chiếm được một câu trả lời thật tâm của nàng, tựa hồ
mỗi khi nhắc đến cách nhìn của nàng đối với mình thì chung quy nàng luôn nói sang chuyện khác, chẳng lẽ nàng đối với mình khinh thường vậy sao?
“Mẫu hậu đem phượng ấn giao cho nàng, vậy bắt đầu từ bây giờ hậu cung
chính thức giao cho nàng chưởng quản”. Đàm Văn Hạo lên tiếng, bắt đầu
nói chuyện nghiêm túc.
“Việc này ta biết. Hơn nữa sang nay, tổng quản nội vụ phủ và tổng
quản các nơi khác trong hậu cung vốn muốn tới thỉnh an ta, lại bị ngài
kéo đến chỗ Lạc hoàng tử, cho nên bọn họ sang mai mới có thể đến Chiêu
Dương cung, đem mọi việc bàn giao cho rõ ràng”, Hiểu Nguyệt có chút oán
giận trách, bây giờ phải tiếp nhận quyền lực hậu cung, việc lớn, việc
nhỏ phải giải quyết, haizz thời gian nghỉ ngơi của mình phải bớt nhiều
rồi.
“Ừ, nếu có gì không biết có thể đi hỏi mẫu hậu – ba ngày nữa mẫu hậu mới đi Hành cung”, Đàm Văn Hạo vẫn có điều lo lắng, dù Đỗ Hiểu Nguyệt
có thông tuệ như thế nào đi nữa, nàng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, giao việc này cho nàng hình như có chút khó khăn.
“Ta biết”, đi hỏi mới là lạ, từ Chiêu Dương cung đến Trữ Tuyên cung
gần mười phút đồng hồ, chỉ vì một vấn đề nào đó mà đi một đoạn đường xa
như thế thì lỗ nặng! “Ta có thể nhờ Hồng Trù cùng Thanh Trúc giúp đỡ
không?”
“Việc này… tuỳ nàng – nếu như nàng cảm giác được người bên cạnh nàng
đáng tin thì có thể dung”, Đàm Văn Hạo có chút chần chờ nói.
Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đang nói, Hồng Trù cùng Thanh Trúc
không đáng tin? Đỗ Hiểu Nguyệt muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lời chưa kịp
nói thì Đàm Văn Hạo đã lên tiếng “mấy ngày gần đây hậu cung có chuyện gì không?”
“Không”, Hiểu Nguyệt trả lời hắn, đem nghi vấn nhét trở lại trong
bụng “Gần đây hậu cung có nhiều việc vui lắm, Lý quý phi cùng Đồng quý
phi có hài tử của ngài – xem như có hai việc vui, việc thứ ba là mười
ngày nữa hình như là sinh nhật mười chín tuổi của Lý quý phi. Hai ngày
nay, các phi tử trong hậu cung phần lớn suy nghĩ xem phải lấy lòng và
hối lộ Lý quý phi như thế nào. Bất quá ta đoán từ ngày hôm qua các phi
tử hậu cung cũng bắt đầu suy nghĩ xem phải hối lộ Đồng quý phi như thế
nào rồi”. Nói tới đây, Hiểu Nguyệt ngập ngừng, các tế bào tò mò bắt đầu
là hét điên cuồng “có thể hỏi ngài một vấn đề hơi riêng tư một chút,
ngài…ngài có nhiều phi tử như vậy sao đến giờ chưa có một đống hài tử
chạy loạn trong hậu cung? Chẳng lẽ cái loại Tuyệt tử thang trong truyền
thuyết thật sự rất hữu dụng…mà tại sao ngài chỉ làm cho hai phi tử này
mang thai…đây không phải là cách làm của một người thông minh”.
“ Nàng đối với phương diện này rất có nghiên cứu?” Đàm Văn Hạo sắc
mặt không đổi, khẽ cười “một cô gái chưa trải việc đời lại biết đến cái
gọi là Tuyệt tử thang, xem ra cái loại gió trăng tiểu thuyết dạy nàng
không ít đó”.
“Xí! Không ăn qua thịt heo cũng không có nghĩa là chưa từng thấy heo
chạy thế nào”, Hiểu Nguyệt nhỏ giọng trả lời, sau đó lại lớn tiếng “ta
chỉ cảm thấy người trúng thưởng thật quá trùng hợp, trước không trúng,
sau không trúng mà nay lại trúng một lần cả hai người đặc biệt chờ
thưởng”, nếu có cơ hội nhất định sẽ kéo hắn về hiện đại đánh xổ số.
“Nàng…nàng đối với việc này có hoài nghi?” Đàm Văn Hạo không hiểu rõ lời của nàng nhưng cũng hiểu nàng đang nói về cái gì.
“Đương nhiên… không có!”, Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa là nói ra suy
nghĩ của mình “ngài là người trong cuộc, ngài đương nhiên rõ ràng hơn
bất cứ ai, trừ phi ngài… hoặc là …” Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy có chút kỳ
quái, theo lý thuyết một nam nhân khi nghe tin mình sắp làm cha ít nhiều gì cũng có điểm vui mừng mới đúng, nhưng nàng không nhìn thấy bất cứ
niềm vui nào trên nét mặt Đàm Văn Hạo. Nghe nói ngày ấy tại Tiêu Âm Các, Đàm Văn Hạo chỉ dặn dò Lý Thiên Nhu chú ý nghỉ ngơi, sau đó phân phó
với thái y vài câu liền xoay người đi. Hôm qua tại Hành Vân Các, phản
ứng của hắn lại càng lãnh đạm dù như trước vẫn hỏi thái y một chút, cũng dặn dò Đồng Như Sương nhưng thái độ của hắn nhìn thế nào cũng chỉ như
qua loa cho xong. Loại phản ứng này thật quá không bình thương, không
khỏi làm Hiểu Nguyệt đoán hắn tựa hồ không thèm để ý đến việc con nối
dõi, nhưng với một đế vương mà nói thì đế vị phải được lưu truyền ngàn
đời, cho nên con nói dõi là một vấn đề phải được hắn coi trọng, chính
hắn cũng từng nói qua ‘rốt cục cũng hoàn thành tâm nguyện của thái hậu’
sao? Nhưng vẻ mắt mất hứng của hắn phảng phất cảm giác phi tử của hắn
mang thai vốn là một sự kiện cực kỳ…cực kỳ khó tin!
“Nếu như nàng muốn biết chuyện gì, nàng cảm giác được hậu cung này có chuyện gì cần điều tra, ta không có ý kiến, chỉ cần nàng đừng gây đại
hoả làm lớn chuyện thì Trẫm sẽ không trách cứ nàng”.
“Ngài…ngài đem vấn đề quăng cho ta”. Qúa phận! Thật sự quá phận! Dù
hậu cung này có nhiều vấn đề đi nữa thì chính mình mới không có hứng thú đi đào bới bất kỳ bí mật nào “Nếu như ngài không tin mình trúng thưởng
rồi, ngài có thể tự mình đi nghiệm chứng sao lại đổ lên ta?”. Nàng không thèm giữ ý nữa, đem tất cả nghi hoặc trong lòng nói ra, nều như hắn cho rằng việc phi tử hắn mang thai là một việc rất khó tin, việc không có
khả năng xảy ra cũng đã xảy ra, vậy thì chỉ có thể là: sau khi hắn sủng
hạnh hai vị phi tử này căn bản vẫn để hai nàng uống Tuyệt tử thang,
nhưng các nàng vẫn có hài tử, chẳng lẽ Tuyệt tử thang mất tác dụng rồi?
Nhưng nếu thế thì tại sao các phi tử khác không mang thai? Chẳng lẽ lại
xảy ra chuyện ly miêu tráo chúa?
“Nàng đừng quên, chính nàng đã đáp ứng giúp ta an ổn tốt hậu cung!”,
Đàm Văn Hạo khẽ cười, bình thản tiếp nhận chỉ trích của nàng.
“Này!” trong nháy mắt Hiểu Nguyệt đứng bật dậy cùng đối mặt cùng Đàm
Văn Hạo, giữa hai người chỉ cách nhau cái bàn, “Ngài…Được!”, sau ba giây cùng Đàm Văn Hạo đối mặt, trước một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, Hiểu
Nguyệt biết rằng lựa chọn đối mặt với hắn vốn là một sai lầm, ánh mắt
của hắn làm cho nàng rất tức giận, vẻ mặt bình thản tự nhiên đó làm cho
người ta phát điên “bất quá, hậu cung biến đổi khó lường ta muốn ngài
cam đoan rằng dù phát sinh chuyện gì cũng phải tin tưởng ta, tin ta
không có bất cứ ác ý gì, ta đối với việc ghen tuông trong hậu cung không có hứng thú! Những việc ta làm hết thảy đều là vì thực hiện theo nội
dung trong khế ước!”. Nếu như không có sự khẳng định của hắn, một ngày
nào đó sự thật phơi bày làm cho long nhan giận dự, rất có khả năng nguy
hiểm đến tính mạng, phải biết rằng người trong thâm cung thật khó lòng
phòng bị.
“Trẫm đáp ứng!”, nhìn đôi mắt phẫn nộ của nàng đang cố gắng duy trì bình tĩnh một lúc lâu, Đàm Văn Hạo mới trả lời.
“Tốt, hy vọng đến lúc đó ngài có thể nhớ rõ những lời hôm nay”, Hiểu
Nguyệt rất muốn phất tay áo rời đi, bắt đầu từ bây giờ phiền toái không
còn tìm đến mình nữa mà chính là mình tự chủ động đi tìm phiền toái!
Nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh lui về sau hai bước, lạnh nhạt hỏi “Hoàng
thượng còn gì phân phó không? Nếu như không có, thần thiếp nghĩ muốn
quay về Chiêu Dương cung”. Nếu lúc đầu mở to mắt mà nhìn nhận sự việc
thì hôm nay trái tim cũng không phải lo lắng nhiều như thế này. Lúc
trước đầu óc chắc nóng quá mà phát điên nên mới chọn một cách quang minh chính đại mà xuất cung.
“Chờ một chút” Đàm Văn Hạo cũng nhìn ra được hiện tại tâm tình của Đỗ Hiểu Nguyệt không được tốt lắm, thái độ lạnh nhạt này hình như là đang
giận chính mình, nhưng nàng đang giận cái gì? “chút nữa Trẫm cùng nàng
đi Trữ Tuyên Cung”.
“Vâng”, nàng bình tĩnh nhìn Đàm Văn Hạo thản nhiên nói “muốn đi gặp
mẫu hậu thì thần thiếp phải về Chiêu Dương cung chỉnh trang lại, giờ
thần thiếp về trước sau đó mới qua bên thái hậu được”. Những phiền phức
này tránh được bao nhiêu thì cứ tránh, bây giờ mà ngồi đây với hắn đợi
hai ba tiếng chỉ sợ lời đồn đãi lại nổi lên bốn phía, làm cho mấy vị phi tử đang được sủng ái càng bất mãn với mình hơn. Cứ như vậy thì việc
mình chưởng quản hậu cung càng có thêm nhiều trở ngại. Hơn nữa, giờ này
thái hậu đang nghỉ trưa, theo ý hắn mình phải ở đây ngồi đợi đến sau khi thái hậu nghỉ trưa xong rồi mới cùng nhau đến Trữ Tuyên cung. Nói cách
khác, trong gần một tiếng đồng hồ này mình phải ngồi đây nhìn hắn phê
tấu chương? Còn nữa, hôm trước thấy hắn ngồi làm tại Ấm Các, sao bây giờ chuyển đến Ngự thư phòng rồi, chẳng lẽ hắn dùng văn phòng lưu động hay
sao? Tự mình theo hắn đến đây, không biết sau này có bắt mình lưu động
theo hắn hay không nữa?
“Nàng cứ như vậy đi gặp mẫu hậu cũng được mà!” Đàm Văn Hạo nhìn nàng
đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở gương mặt mộc, sáng
nay nàng có trang điểm nhẹ nhưng sau một buổi tới lui, son phấn đã nhạt
đi phân nửa, nhưng không làm xấu đi, trái lại lộ ra làn da trắng mịn
hồng hào. Có điều đôi mắt trong suốt của nàng lại lộ ra tia ủ rũ, mệt
mỏi, Đàm Văn Hạo đột nhiên hiểu ra lý do vì sao mà nàng cứ đòi về Chiêu
Dương cung.
Ghê tởm! Hiểu Nguyệt thầm mắng, nàng chỉ giả bộ chọn lại một cái cớ
thay trang phục thôi, ngủ trưa mới là mục đích chính. Bị hắn chế giễu
với lại buông một câu chặn mất đường lui rồi! “Hoàng thượng, ngài mỗi
ngày đều dậy từ sáng sớm nhất định rất mệt đúng không? Hơn nữa khí trời
ngày càng oi bức, tối ngủ không được ngon giấc, cứ như thế thì sẽ ảnh
hưởng đến công việc của hôm sau. Việc này đối với người khác thì không
sao, nhưng ngài là vua của một nước thì chính là đại sự đó nha! Nếu như
ngài đầu óc rối loạn, không tỉnh táo khi truyền thánh ý sẽ tạo thành hậu quả rất lớn đó! Cho nên, Hoàng thượng, xin ngài hãy vì giang sơn xã
tắc, lê dân bá tánh mà suy nghĩ, đồng thời cũng vì thân thể khoẻ mạnh
của mình nữa…”, Đỗ Hiểu Nguyệt nuốt nước miếng lấy hơi, nói một tràng
như vậy thiệt mệt, “thần thiếp nghĩ rằng hoàng thượng nên dành một khoản thời gian nho nhỏ mà nghỉ trưa trong chốc lát!”. Haha, lần này mình
“vuốt mông ngựa” (nịnh) nghe trơn tru hơn mấy lần trước nhiều, ngựa ơi
ngựa, ngươi còn không nhanh chóng gật đầu đi, đừng phụ lòng ta nãy giờ
vỗ mông ngươi chứ, Hiểu Nguyệt trong lòng chấp tay thầm cầu nguyện hắn
mau chóng đồng ý.
“Thì ra Hoàng hậu nương nương lại quan tâm đến sức khoẻ của Trẫm đến
thế!”, Đàm Văn Hạo khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng “còn quan tâm đến
giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh, xem ra nàng thật đúng là đại trí tuệ”.
“Hoàng thượng khen nhầm” Hiểu Nguyệt mỉm cười, mặt không đỏ, hơi không loạn, ánh mắt thản nhiên trả lời.
“Được rồi, nàng về Chiêu Dương cung trước đi”, Đàm Văn Hạo tiếp tục
cầm bút, tay trái cầm một cuốn tấu chương, nhẹ nhàng phê duyệt nhưng ánh mắt vẫn để lại trên người Hiểu Nguyệt “Trẫm xem hết đám tấu chương này
rồi sẽ đến Chiêu Dương cung”.
Ách,…ngươi không cần tới đâu, ta biết đường đi Trữ Tuyên cung mà!
“Tuân lệnh”, dù lèm bèm trong miệng nhưng nàng vẫn phải vâng lệnh hắn
bởi vì Đàm Văn Hạo đang dùng từ “Trẫm” nói chuyện. Ôi, Hiểu Nguyệt ơi là Hiểu Nguyệt, mày thật là vô dung, dưới sự uy hiếp của hoàng quyền thì
bao nhiêu ngạo khí, cốt cách đều mất hết.