Ánh dương buổi sớm xuyên qua khung cửa sổ chạm hình hoa, rơi trên tấm trướng phù dung, sưởi ấm cả mành che. Nhưng dù ánh mặt trời có rực rỡ ấm áp ra sao cũng chẳng thể sưởi ấm trái tim
Đỗ Hiểu Nguyệt. Ôm chân ngồi trên giường,
trong đầu cứ vương vấn mọi chuyện xảy ra tối qua ở Đỗ phủ: Tưởng Lương
đệ chẳng còn khí tức gì nữa, cứ nằm thẳng đờ ra như thế, Đỗ Chính Hiên
và Đàm Văn Bác đồng thời xuất hiện, lời bọn họ nói đều rất kỳ quái, nội
tâm mình kích động, ép buộc Đỗ Chính Hiên nói ra chân tướng, rồi vì thế
mà nổ ra tranh cãi, sau đó… sau đó thế nào nhỉ? Bản thân mình đã về
Chiêu Dương cung như thế nào? Đúng rồi, tối qua Đỗ Chính Hiên có đưa cho mình một lá thư, nói là của Tưởng Lương đệ gửi lại. Vội vội vàng vàng
tìm đông sờ tây khắp nơi, cuối cùng tìm được ở mặt trong thắt lưng mấy
tờ giấy đã bị vò nhàu tới mức không nhận ra nổi, nghĩ bình tĩnh như mình mà lại không cẩn thận vò thành như vậy. Từ từ mở ra, những nét chữ đẹp
đẽ tú lệ thực đúng là do Tưởng Lương đệ chấp bút, chỉ là nội dung trong
thư lại khiến đầu mày Đỗ Hiểu Nguyệt càng lúc càng nhíu chặt…
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à?” Vừa vào cửa đã thấy Đỗ Hiểu Nguyệt ngơ ngác đờ đẫn ngồi trên giường, thần sắc hoảng
hốt, ánh mắt xa xăm.
“Ừm.” Vô thức trả lời lại một câu, Đỗ
Hiểu Nguyệt vò nát lá thư trong tay, rồi nhét vào túi trong tay áo. Đưa
chân xuống giường, liếc mắt nhìn Hồng Trù đang bê chậu nước rửa mặt và
Thanh Trúc đang cầm đồ dùng để rửa mặt, nói lạnh nhạt, “Trang điểm cho
tôi, trang nhã chút thôi, nhưng cũng đừng nhợt nhạt quá, tôi cần đi chủ
trì tiệc sinh nhật của Lý Quý phi.”
“Tiểu thư, cô…” Hồng Trù đặt chậu nước
xuống, lo lắng, Đỗ Hiểu Nguyệt quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức như thể
chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!
“Tôi thế nào hả?” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng
yên, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi phải khóc tới trời cao đất dày mới giống
người vừa mất mẹ, phải không?”
“Dạ… không phải… là..” Nhìn ánh mắt bình
thản như vậy của Đỗ Hiểu Nguyệt, cả người Hồng Trù run bần bật, dường
như mình từ tháng năm nhảy vèo tới tháng mười một, khẽ nuốt nước miếng,
không biết nên trả lời sao, trả lời hơi ngập ngừng đứt quãng, nhưng càng muốn trả lời tốt, lại càng trả lời không tốt.
Đỗ Hiểu Nguyệt không để ý đến Hồng Trù,
nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn thấy Thanh Trúc đã chọn được một
bộ y phục trắng, đang cầm qua bên này.
“Hôm nay mặc Triều phục!” Đỗ Hiểu Nguyệt không lạnh không nhạt nói, đứng dậy tự đi lấy bộ Triều phục rồi đi về phía bình phong.
Thanh Trúc ngẩn người, vẫn cầm nguyên bộ
quần áo trong tay, không hiểu nổi tại sao hôm nay Đỗ Hiểu Nguyệt lại kỳ
bí như vậy, hồi trước phải mặc Triều phục, Đỗ Hiểu Nguyệt luôn ai oán,
bởi Triều phục có mười sáu tầng lớp, mặc rất phiền phức, hơn nữa nhất
định phải có người giúp mới mặc vào được. “Hồng Trù, phải giúp tiểu thư
mặc Triều phục sao?”
“Không biết nữa!” Cả người Hồng Trù còn
chưa hết lạnh, ra sức lắc đầu, “Hôm nay tâm trạng tiểu thư rất khó chịu, có lẽ hôm qua đã chịu đả kích rất lớn.”
“Việc ấy với việc giúp nàng mặc đồ liên quan gì nhau?” Thanh Trúc thấy khó hiểu hỏi.
“Tôi không biết!” Hồng Trù tiếp tục lắc đầu, “Tôi chỉ biết là hôm nay không thể để tiểu thư không vui!”
“…”
“Mấy cô đứng đó làm gì thế?” Đỗ Hiểu
Nguyệt từ trong bình phong nghển cổ lên, trên mặt đã nở nụ cười nhạt
quen thuộc thường ngày, tựa như mọi mưa gió đều đã qua đi, trời quang
mây tạnh rồi, “Qua đây, bộ Triều phục này nhiều tầng như vậy tôi không
biết mặc đâu!”
“Dạ!” Hồng Trù với Thanh Trúc không theo
kịp thái độ thay đổi như chong chóng của Đỗ Hiểu Nguyệt, rất khó hiểu,
không biết nên dùng thái độ thế nào đối diện với Đỗ Hiểu Nguyệt, chỉ có
thể trả lời lơ ngơ như vậy, rồi vội vã chạy vào bình phong, đồng thời
kêu thầm, tính tình Đỗ Hiểu Nguyệt càng ngày càng khó nắm bắt.
“Hồng Trù, Thanh Trúc, các cô thấy tôi đối đãi các cô có tốt không?” Lúc chải tóc, Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên thốt ra một câu.
“Tốt lắm ạ! Tiểu thư với bọn em thân như
tỷ muội, trước giờ chưa từng coi bọn em là nô tỳ.” Hồng Trù vừa chải tóc cho Đỗ Hiểu Nguyệt vừa nhỏ giọng trả lời .
“Đúng vậy! Thanh Trúc mười tuổi đã đến Đỗ gia làm tỳ nữ, đến hôm nay cũng gần tám năm rồi, những ngày đi theo
tiểu thư là những ngày tháng vui vẻ nhất.” Thanh Trúc vừa đưa cho Hồng
Trù một cây trâm cài tố hoa, vừa mỉm cười nói, “Tiểu thư, sao cô lại hỏi đến chuyện này?”
Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn
Thanh Trúc đứng bên cạnh, nụ cười của nàng rất chân thành, chân thành
tới mức khiến đám mây mù trong lòng Đỗ Hiểu Nguyệt cũng tan biến. “Tùy
tiện hỏi thôi.” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ than, rồi liền cười khổ, bàn tay xoa
xoa mặt gương đồng mờ mờ, thì thầm, “Chỉ là tôi cảm thấy có một số
người, một số việc, thực sự là một đi không trở lại! Mà người bên cạnh
mình, với những người mình muốn ở bên, rồi sẽ ra sao?”
“Tiểu thư, cô đừng quá thương tâm!” Nghe
Đỗ Hiểu Nguyệt nói những lời mà bình thường chẳng bao giờ nàng nói ra
như vậy, Hồng Trù cũng biết Đỗ Hiểu Nguyệt thực sự rất đau lòng, cái
chết của Nhị phu nhân là một đả kích rất lớn đối với Đỗ Hiểu Nguyệt, lại nhìn thấy bát cháo mà tối qua mang cho nàng vẫn nguyên si trên bàn.
“Nhị phu nhân mà biết cô tự ngược đãi mình thế này, Nhị phu nhân sẽ rất
đau lòng đấy.”
“Tôi đâu có tự ngược đãi mình!” Đỗ Hiểu
Nguyệt lạnh lùng chặn lời Hồng Trùi, đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đi thôi! Ngày hôm nay thật khó trôi qua!”
Cứ tưởng hộ vệ Ngự lâm vẫn ở bên ngoài
Chiêu Dương cung, không ngờ vừa bước ra cửa lớn đã thấy đám hộ vệ không
biết đi hết từ lúc nào rồi. tại bao lâu đã bỏ chạy rồi. Cùng cung nhân
Chiêu Dương cung đi thẳng đến Ngự hoa viên, khi tới, các phi tử Hậu cung đã có mặt gần đủ rồi, chỉ có vị trí thọ tinh vẫn bỏ trống.
“Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngài tới rồi!” Đồng Như Sương vốn đang ngồi tán chuyện với phi tử khác, vẫn chỉ huy được mọi
hoạt động của tất cả đám cung nhân trong điện, thoạt nhiên thấy Đỗ Hiểu
Nguyệt nghiêm trang ngồi lên chính vị, như cười như không nhìn ngó người khác đương bận rộn, hơi giật mình: không phải nàng đang bị giam lỏng
sao? Cớ gì có thể xuất hiện nơi đây? Hôm qua Hoàng Thượng tuyên chỉ lệnh cho mình chủ trì và quản lý mọi chuyện trong hôm nay, cứ cho là giờ
nàng ta đến rồi, mình cũng sẽ không trao quyền quản lí cho nàng đâu!
“Bản cung là quốc gia chi mẫu, không được tới à?” Đỗ Hiểu Nguyệt sắc mặt không đổi, thậm chí khóe miệng còn nhoẻn nụ cười nhạt, “Hình như nhân vật chính trong yến tiệc hôm nay đâu phải
muội muội ngươi nhỉ!”
“Ngươi… Hoàng Hậu tỷ tỷ đương nhiên đến
được!” Đồng Như Sương mấp máy khóe miệng rồi cuối cùng phun ra mấy từ,
mặt tươi như hoa nhưng lại lộ tầng tầng sương mù, rất giả dối, “Tỷ tỷ
tối qua ngủ ngon giấc không?”
“Rất ngon! Cả đêm không mộng mị, rất yên
lành!” Đỗ Hiểu Nguyệt không hề do dự, nhận lấy chén trà lạnh Hồng Trù
đưa tới, “Cám ơn muội muội quan tâm. Nếu như đêm qua muội muội vì hưng
phấn mà ngủ không đủ giấc, bản cung có thể đề nghị Hoàng Thượng phái bảy mươi hai hộ vệ Ngự lâm đến bảo vệ tẩm cung của muội muội.”
Nụ cười trên mặt Đồng Như Sương trở nên
sượng sạo, hóa ra, Đỗ Hiểu Nguyệt còn có lúc miệng lưỡi trơn tuột như
vậy! Nghe nói hôm qua nàng ta to tiếng với Hoàng Thượng, dù không biết
nguyên nhân là gì, nhưng Hoàng Thượng lấy cớ bảo vệ Hoàng Hậu mà thực
chất là giam lỏng, theo dõi mọi cử chỉ của nàng, còn giao mọi việc ngày
hôm nay cho mình làm, nên đã tưởng hôm nay nàng ta không thể xuất hiện ở đây, chẳng ngờ nàng ta vẫn tới! Xem ra, Hoàng Thượng có sự dung túng
khác biệt với nàng ta! “Muội muội không tiếp nhận nổi hậu đãi ấy, phúc
phận này để lại cho tỷ tỷ đi nha!” Nếu như Hoàng Thượng biết được chuyện đó, chỉ e sẽ không chỉ giam lỏng đơn giản vậy đâu!
Phúc phận?! À! Quả thực là phúc phận! Đỗ
Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì một thái giám
chấp sự đến bẩm báo: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, yến hội đã chuẩn bị
xong rồi ạ, chỉ là, chén ngọc phỉ thúy chuẩn bị sẵn thiếu một chén, vậy
thỉnh nương nương. . .”
“Khoan đã!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ chặn
lời thái giám nọ, cũng mặc kệ sắc mặt Đồng Như Sương bên cạnh khó coi
bao nhiêu, nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi đưa lên miệng, rồi lại
đặt xuống, lạnh nhạt lướt nhìn tên thái giám, “Việc này, ngươi nên bẩm
báo với Đồng Quý phi nương nương —— yến hội hôm nay bản cung không
quản.” A, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ bề bộn không ngừng, không lường được rằng có người nguyện ý tiếp nhận cái việc gần như phế phẩm này.
“Nô tài…” Thái giám yếu ớt ngẩng đầu nhìn vị Hoàng Hậu nương nương này, chỉ thấy nàng đương chậm rãi uống trà, vô cùng nhàn nhã, như thể việc này thực sự không quan hệ đến nàng, lại khẽ quay đầu, nhìn Đồng Quý phi chờ đợi, Đồng Quý phi sắc mặt không tốt
lắm, hơi ửng hồng, có lẽ là vì sáng sớm hôm nay đã tới đây phơi nắng cả
buổi! Nhưng thấy mắt Đồng Quý phi đương bốc hỏa trừng trừng nhìn mình,
tên thái giám cả kinh, ruột gan run rẩy chuyển hướng sang quỳ dưới chân
nàng, “Mời Quý phi nương nương định đoạt.”
“Hoàng Hậu nương nương đang ở đây, hay là mời Hoàng Hậu nương nương định đoạt đi, Hoàng Hậu nương nương mới là
chính chủ Hậu cung này mà!” Đồng Như Sương cũng học Đỗ Hiểu Nguyệt, xoay người trở về ngồi vào vị trí của nàng, cũng nhận chén trà cung nữ dâng
lên, uống chậm rãi.
A! Hóa ra muốn chơi đá bóng à! Đỗ Hiểu
Nguyệt mỉm cười, nhưng lại khiến cho Hồng Trù đứng bên cạnh trong lòng
run rẩy, vô thức cầm lấy tay Thanh Trúc, thấp giọng thầm thì: “Thanh
Trúc, tiểu thư… tiểu thư cười đáng sợ quá!”
“Có đâu? Tôi thấy bình thường mà!” Thanh
Trúc lại liếc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt. “Nhưng mà, hôm nay tiểu thư rất kỳ
quái, ngoài mặt thì cười cười bình thường như các phi tử khác, cứ cười
như thể chuyện của Nhị phu nhân với nàng thật sự không có ảnh hưởng gì
vậy!”
“Ờ… Tỷ nói cũng đúng lắm!” Hồng Trù rất
đồng tình với lời Thanh Trúc, “Chẳng lẽ tính tình tiểu thư thật sự lạnh
lẽo? Hay nàng khóc trong cười?”
Đỗ Hiểu Nguyệt từ từ uống trà, nghe rõ
hết mấy lời thì thầm của hai a đầu phía sau, đôi mày liễu nhíu nhẹ, nặng nền đặt chén trà trong tay xuống bàn, nói không lạnh không nhạt, “Hồng
Trù, Thanh Trúc, các cô nhiều lời quá rồi.” Đỗ Hiểu Nguyệt bây giờ có
thể bình tĩnh, các phi tử khác trong cung nhất định chưa biết chuyện xảy ra ở Đỗ phủ, nếu như các nàng biết mẹ mình gặp chuyện, chỉ sợ Như Sương cơ hội này sẽ không chỉ cười nhạo một câu ‘ngươi bị giam lỏng rồi’ thôi đâu!
“Thỉnh Hoàng Hậu nương nương…” tên thái
giám bị động tác đặt chiếc chén xuống bàn của Đỗ Hiểu Nguyệt làm cho
hoảng sợ, đã sớm nghe nói, tính tình vị Hoàng Hậu nương nương này tốt
lắm, khi nói chuyện với đám cung nhân, trước nay đều hòa nhã, không coi
thường đám cung nhân, nhưng Hoàng Hậu nương nương hôm nay mặc dù nói
chuyện rất hòa nhã, cũng không coi thường ai, nhưng ngữ khí không lạnh
không nhạt khi nàng nói chuyện, thêm động tác gằn chén trà nữa, khí thế
không giận mà uy đó, cho dù lá gan lớn mấy cũng bị hù dọa.
“Không phải Hoàng Thượng đã có lệnh sao?
Việc hôm nay do Đồng Quý phi nương nương chủ quản!” Đỗ Hiểu Nguyệt từ
tốn nói, tự rót đầy chén trà, động tác nhẹ nhàng thong thả, “Cho nên,
ngươi đi hỏi Quý phi nương nương đi nhé, nếu như nàng không quan tâm,
vậy chính là nàng kháng chỉ. Về phần kháng lại thánh ý sẽ có hậu quả gì, cái này, không cần bản cung nhiều lời, Quý phi nương nương cũng biết.
Đúng không? Đồng Quý phi nương nương?”
“Bịch!” một tiếng, chén trà Đồng Như
Sương cầm trong tay rơi xuống bàn, cũng chính tiếng này khiến cho cả hội trường trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đồng thời đổ dồn vào Đồng Như
Sương.
“Ngươi… Lại đây, đưa bản cung đi xem
chuyện gì xảy ra!” Đồng Như Sương ‘đột nhiên’ lên tiếng, trong giọng nói có sự giận dữ không nén nổi, chỉ vào tên thái giám đang quỳ nói.
“Nô tài tuân mệnh!” Trên mặt tên thái
giám đã đầm đìa mồ hôi, vâng vâng dạ dạ khom người đứng dậy, lại vâng
vâng dạ dạ xoay người lui xuống, Đồng Như Sương cũng đứng lên, lập tức
rời đi, chỉ là lúc rời khỏi, vừa cố ý vừa vô ý trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu
Nguyệt oán hận.
Các phi tử khác cùng đám cung nhân không
hiểu nổi vì sao Đồng Quý phi bỗng chốc nổi cơn tức giận lớn vậy, không
phải mới vừa chỉ huy cung nhân làm việc rất vui vẻ sao? Thế nào mà trong chốc lát đã giận rồi?
Đương nhiên, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng thấy
được ánh mắt oán hận ấy. Mỉm cười, tiếp tục uống trà một cách thong thả
thư thái, rồi lại giương mắt lên, cười với các phi tử khác và cung nhân, uể oải nói: “Mọi người ăn uống vui vẻ chờ Lý Quý phi đến nhé!”
Một lời nói ra, có mấy vị Tiệp Dư liền
không để ý mà lấy tay che miệng, mà các cung nhân khác, có người mặt trề ra, có người môi chum chím, có người khẽ cắn môi, một hồi lâu sau mới
tiếp tục tán dóc.
Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên liếc nhìn, bất
ngờ bắt gặp một đôi mắt có theo vài phần quan tâm và đồng tình đang nhìn về phía chính mình. Đỗ Hiểu Nguyệt cả kinh, mấy ngày nay không gặp
nàng, nhưng nhìn mắt nàng dường như giống hệt đôi mắt hôm qua đã gặp ở
đó! “Liễu muội muội, thân thể muội đã khỏe hẳn chưa?” Đỗ Hiểu Nguyệt đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ Liễu Mộng Nam, đồng thời
âm thầm đánh giá: anh khí trên trán nàng vẫn như trước, sắc mặt cũng
hồng hào, hai mắt có thần, môi hồng răng trắng, nhìn thế nào cũng không
giống với người vừa qua cơn bệnh nặng!
“Cám ơn tỷ tỷ quan tâm!” Liễu Mộng Nam
đứng dậy, cúi người thi lễ với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Muội muội đã khỏi hẳn,
không còn lo ngại gì.”
Nghe giọng nàng, Đỗ Hiểu Nguyệt càng nghi hoặc, có một cảm giác lạnh nhạt quen thuộc, trong đầu nảy ra chút gì
đó, tiếc là không nắm bắt được! Khi nàng nhấc tay lên, có một hương thơm thanh nhã tỏa ra, giống y đúc mùi trên cơ thể người tối qua. Trong lòng bỗng nhiên buồn bã, Đỗ Hiểu Nguyệt cực kỳ “không cẩn thận” làm đổ ấm
trà nóng trên bàn lên người Liễu Mộng Nam, mà trong lúc chỉ mảnh treo
chuông[1] ấy, Liễu Mộng Nam lách người mạnh mẽ, tránh xa ấm trà, “Oành” một
tiếng, ấm trà rơi trên đất, nước trà theo miệng ấm chảy ra, vẫn bốc khói nhè nhẹ.
“Muội muội, muội không sao chứ? Không bị
thương bị bỏng chứ?” Giây tiếp theo, Đỗ Hiểu Nguyệt mặt mũi lo âu cầm
lấy tay Liễu Mộng Nam, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đồng thời chức
thực suy đoán của mình, “Bản cung cũng thật là, lóng nga lóng ngóng làm
đổ cả ấm trà, nếu làm muội muội bị bỏng, chẳng phải là mắc tội rồi sao?”
“Muội không có gì, tỷ tỷ lo lắng rồi.”
Liễu Mộng Nam lui lại một bước, không quen với nhiệt tình bất ngờ như
vậy của Đỗ Hiểu Nguyệt, trên mặt cũng hơi mất tự nhiên, Đỗ Hiểu Nguyệt
hôm nay tâm tình thay đổi nhanh quá, nàng từ khi đến Ngự hoa viên tới
giờ, mỗi việc làm dường như đều không thể lý giải, nhưng lại hợp tình
hợp lý.
“Thật sự không sao chứ?” Đỗ Hiểu Nguyệt
nở nụ cười xinh đẹp, nhưng lại làm cho Liễu Mộng Nam run rẩy, sởn cả tóc gáy. Đỗ Hiểu Nguyệt không để ý Liễu Mộng Nam vô thức mà lùi lại một
bước, cười tiếp, từng bước tiến gần Liễu Mộng Nam, nắm chặt tay Liễu
Mộng Nam, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, hạ giọng, “Cũng đúng, cao thủ võ công
trong đêm tối có thể tự nhiên ra vào Hoàng cung, có thể có chuyện gì
đây?”
“Cô… Sao cô nhận ra?” Liễu Mộng Nam cũng hạ giọng, không dám tin nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt chằm chằm, thắc mắc.
“Một người, dù có che mặt, nhưng đôi mắt, ánh mắt, thân hình và mùi trên người của nàng sẽ không thể thay đổi!
Tôi không ngốc, đừng tưởng rằng chỉ một miếng vải đen có thể che khuất
tất cả! Đặc biệt giọng nói của cô, cô chắc không biết, trong đám phi tử
trong Hậu cung này, người tôi lưu ý nhiều nhất chính là cô, bởi vì cô
không giống đám oanh oanh yến yến kia, cô và tôi giống nhau, không có
hứng thú với tất cả mọi thứ trong cung, khác nhau là, cô có chuyện hay
không có chuyện đều thích “ngã bệnh”, còn tôi cũng có chuyện hay không
có chuyện đều thích ngủ!” Những người đồng loại, chỉ là quen biết mà
không quen thân. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không hiểu, rõ ràng Liễu Mộng Nam
đối với cuộc sống trong Hoàng cung, thậm chí đối với Hoàng Thượng đều vô tình, nàng cũng có năng lực muốn xuất cung lúc nào tùy ý, vậy sao nàng
vẫn tình nguyện ở lại Hoàng cung?
“Haizz! Đỗ Hiểu Nguyệt, cô quả nhiên
không giống trước kia nữa rồi!” Liễu Mộng Nam than nhẹ một tiếng, “Có cơ hội, mời cô một mình đến Phi Nguyệt các ngồi chơi nhiều hơn. Bây giờ
không phải lúc để nói chuyện.”
“Được thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, rồi
lui lại mấy bước, giống như người vô sự, khi xoay người định quay về chỗ của mình, cung nhân bắt đầu hô lớn: “Hoàng Thượng giá lâm! Nhu Quý phi
giá lâm!”