To gan! Chiêu Dương cung là nơi các ngươi có thể xông vào ư?” Nhìn đám thị vệ mang đao hống hách bá đạo chạy
thẳng vào chính điện, Hồng Trù trợn mắt, quở mắng người cầm đầu, khi
nhìn lại, thị vệ đã bao vây toàn bộ Chiêu Dương cung, còn tất cả cung
nhân Chiêu Dương cung cũng đã tập trung hết đằng trước chính điện.
“Chúng ta phụng thánh ý của Hoàng Thượng
tới đây.” Tiếu thống lĩnh đi tới trước mặt Hồng Trù, hai tay ôm quyền
hướng về bên trái hơi khom người, lớn tiếng mà trầm ổn nói, “Thánh chỉ ở đây, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản bổn thống lĩnh chấp hành thánh chỉ?”
“Ngươi!” Hồng Trù mặt trắng bệch, một
đoàn thị vệ mang đao xông vào, dùng chân nghĩ cũng biết không có chuyện
tốt lành! Quay đầu sang nhìn Thanh Trúc, ý muốn nàng mau mau vào báo cho Đỗ Hiểu Nguyệt, nhưng so với tờ giấy vẽ sắc mặt Thanh Trúc còn trắng
hơn vài phần, thậm chí toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, nghĩ rằng nàng bị dọa, lẳng lặng bước tới cạnh Thanh Trúc, cấu vào đùi nàng một cái, nhỏ
giọng thầm thì, “Thanh Trúc, tỷ mau vào trong báo với tiểu thư và Liễu
nương nương, nói là xảy ra chuyện lớn rồi, tôi ở ngoài này chống đỡ một
lúc!”
“Tôi… tôi…” Thanh Trúc lầm bầm trong miệng mãi chỉ thốt lên được hai tiếng, chân lại càng không chuyển động xíu nào.
“Làm sao vậy? Các ngươi ồn ào gì thế? Đã
xảy ra chuyện gì?” Trong giây lát, cánh cửa phía sau Hồng Trù đã mở ra,
Đỗ Hiểu Nguyệt cùng Liễu Mộng Nam đi ra.
“Nương nương…” Hồng Trù và Thanh Trúc xoay người, lo lắng hô.
“Các cô đứng lui ra sau.” Đỗ Hiểu Nguyệt
nhẹ giọng trấn an hai nha đầu mặt mày đã trắng bệch, rồi lại nhìn người
mới đến, vị thống lĩnh này Đỗ Hiểu Nguyệt không biết là ai, khuôn mặt
góc cạnh rõ nét, đôi mắt long lanh có thần, dưới cằm[1] có chòm râu nhỏ, nếu dùng lời của người hiện đại mà nói thì đúng là có
chút gợi cảm, rất xứng với bộ quân phục thống lĩnh trên người, đích thực rất tuấn tú, nhưng mà lại không phải kiểu Đỗ Hiểu Nguyệt thích – Đỗ
Hiểu Nguyệt không thích đàn ông để râu! “Vị tướng quân này, xin hỏi
ngươi đến Chiêu Dương cung có gì chỉ giáo?” Khóe miệng khẽ nhếch, rất
thong dong hỏi.
“Hoàng Hậu nương nương, thần mang ý chỉ
của Hoàng Thượng đến ạ.” Tiếu thống lĩnh không hành lễ, ngược lại vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, lớn tiếng tuyên bố, “Hoàng Hậu bị
tình nghi mưu hại dòng dõi Hoàng gia, giải tới Tông thẩm cục thẩm vấn,
tất cả cung nhân Chiêu Dương cung đưa tới dịch đình[2] thẩm vấn! Người đâu, phong tỏa toàn bộ Chiêu Dương cung!” Đám thị vệ nhận lệnh, cấp tốc đi vào chính điện Chiêu Dương cung.
Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn đám thị vệ vội vội
vàng vàng chạy vào, không thèm để ý tới đám cung nhân đang quỳ rạp dưới
đất, cực kỳ tức giận. Ngoan thanh lệ khí[3] hét lên: “Tất cả đứng lại hết cho bản cung! Ai cho các ngươi làm càn
trong Chiêu Dương cung?!” Bước mấy bước đi đến trước mặt Tiếu thống
lĩnh, trừng trừng nhìn hắn, “Cái gì mà khả nghi mưu hại dòng dõi Hoàng
gia? Bản cung hại người nào?”
“Thần chỉ làm việc theo ý Hoàng Thượng,
còn việc có mưu hại dòng dõi Hoàng gia hay không, e là nương nương rõ
ràng hơn cả!” Tiếu thống lĩnh hơi xem thường trả lời Đỗ Hiểu Nguyệt,
quay lại nói với đám thị vệ, “Người đâu, đưa Hoàng Hậu nương nương đi!”
“Tránh ra!” Đỗ Hiểu Nguyệt lửa giận ngút
trời, giận dữ hét lên với thị vệ đang xông lên định bắt mình, việc này
đến thật rối tung rối mù, cái gì mà mưu hại dòng dõi Hoàng gia? Đây là
chuyện ở đâu với ở đâu ra vậy? “Nói cho rõ ràng đi, ngươi cho mình là ai hả, không bằng không chứng mà đòi bắt người? Xem ra ngươi thật đúng là
không để Hoàng gia vào mắt rồi! Chỉ ý của Hoàng Thượng cái gì chứ? Đưa
thánh chỉ ra đây?”
“Thần chỉ làm theo khẩu dụ của Hoàng
Thượng!” Tiếu thống lĩnh đối mặt với vẻ giận dữ của Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng hề dao động, càng lười giải thích.
Liễu Mộng Nam mắt thấy chuyện xảy ra như
thế, cũng không hiểu đầu đuôi ra sao, đành nhẹ nhàng bước lên trước, hạ
giọng hỏi, “Tiếu thống lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng
làm sao đột nhiên lại hạ lệnh đưa Hoàng Hậu tới Tông thẩm cục?” Tông
thẩm cục, là nơi dùng để thẩm vấn Hậu cung phi tử phạm trọng tội.
“Ồ, Tiếu Dũng bái kiến Liễu Quý phi.”
Tiếu Dũng thấy Liễu Mộng Nam ở đây, mềm giọng hẳn, cúi người thi lễ rồi
mới nói, “Liễu Quý phi đã hỏi, vậy thuộc hạ sẽ nói ngắn gọn: sáng sớm
hôm nay, Lý Quý phi đến Chiêu Dương cung thỉnh an xong, trên đường quay
về Tiêu Âm các đột nhiên bất tỉnh ngã xuống đất, máu chảy không ngừng,
cung nhân mới vội đưa Lý Quý phi chạy về cung, Thái y chẩn mạch xong nói là Lý Quý phi uống phải thuốc phá thai, hoàng tử không thể giữ lại, Lý
Quý phi cũng lâm vào hôn mê. Thái y tỉ mỉ kiểm tra một hồi, phát hiện Lý Quý phi bị trúng độc, loại độc này tên gọi Thực hồn hương, loại hương
này dù tên có chữ “hương” nhưng thực ra không có mùi gì, chỉ có tác dụng với phụ nữ có thai, có thể khiến cho thai nhi của người đó mất đi, lâm
vào hôn mê, thậm chí khiến người đó chết.”
“Nực cười, chỉ bằng điểm này đã đoán định là do bản cung hạ độc?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh, hóa ra là có người
muốn hãm hại mình! Không được, không thể để người khác cứ thế hãm hại,
nhất định phải tỉnh táo, từ trong lời hắn nói tìm ra sơ hở, tìm ra mặt
có lợi cho mình.
“Mọi đồ ăn thức uống của Lý Quý phi nương nương đều do y nữ của Thái y viện lo liệu, mà nghe nói Lý Quý phi sáng
sớm hôm nay có đến Chiêu Dương cung thỉnh an, uống một chén trà ở đây.”
Tiếu Dũng đối mặt với Đỗ Hiểu Nguyệt lại mang vẻ mặt không tốt đẹp gì,
lạnh giọng nói, “Hoàng Thượng nói, bắt lại tất cả những người hôm nay
cho Lý Quý phi ăn bất cứ thứ gì, hiện giờ y nữ cũng đã bị đưa tới Tông
thẩm cục.”
“A! Một chén trà?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười
lạnh, dần cười lớn hơn, “Đừng quên, cùng uống bình trà đó còn có Đồng
Quý phi, làm sao nàng ta lại không việc gì? Nếu như bản cung thật muốn
mưu hại dòng dõi Hoàng gia, vì sao không nghĩ kế chu toàn một chút – hại luôn cả Đồng Quý phi nữa! Còn nữa, hơn hai mươi chén trà vẫn còn trên
bàn, Tiếu tướng quân có thể đem chỗ trà này đi kiểm nghiệm, xem xem
trong nước trà có thật là có độc không!”
“Chuyện này nói sau, bây giờ, bổn tướng
quân chấp hành thánh ý của Hoàng Thượng! Hoàng Hậu nương nương, mời!”
Tiếu Dũng kiên trì, đồng thời ý bảo thủ hạ đưa Đỗ Hiểu Nguyệt đi.
A! Tiếng Hoàng Hậu nương nương này gọi
thật là châm chọc quá đi! Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh trong lòng, tên Tiếu
Dũng này không để ý tới phân tích của mình, chỉ đơn thuần chấp hành
thánh ý – Đàm Văn Hạo, ý chỉ này của huynh thật đáng chết! “Tránh ra!”
Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn hai thị vệ đang tiến đến, “Bản cung tự
biết đi!” A! Đây chính là bảo hộ trong truyền thuyết ư? Đàm Văn Hạo,
huynh thực rất tàn nhẫn, không bằng không cớ, chỉ mỗi một câu nói của
hắn đã nhốt mình lại!
“Hiểu Nguyệt!” Liễu Mộng Nam trong lòng
quýnh quáng, kéo tay Đỗ Hiểu Nguyệt, phân tích của Đỗ Hiểu Nguyệt rất
hợp lý, bọn họ hoàn toàn có thể cho Thái y đến kiểm tra chỗ nước trà
trên bàn. Thế mà giờ đây Tiếu Dũng lại không phân tốt xấu mà bắt người?
Cứ cho là Hoàng Thượng vì mất hoàng tử mà bị đả kích, lý trí không thanh tỉnh, đưa ra quyết định sai lầm, nhưng Tiếu Dũng là một người rất tỉnh
táo, làm sao có thể cũng bất chấp lý lẽ như vậy? “Tiếu thống lĩnh, việc
này, ngươi không thể hoãn lại sao? Truyền Thái y đến nghiệm chứng xong
mới làm việc không được sao?”
“Liễu nương nương, thuộc hạ nể mặt ngài
mới nói nhảm ở đây lâu như vậy.” Tiếu Dũng lạnh lùng nói, “Về phần Hoàng Hậu nương nương có độc hại hoàng tử hay không, còn phải thẩm tra mới
biết!”
“Mộng Nam!” Đỗ Hiểu Nguyệt than nhẹ một
tiếng, gỡ tay Liễu Mộng Nam ra, thản nhiên nhìn Hồng Trù, Thanh Trúc,
rồi lại nhìn Liễu Mộng Nam, “Không làm chuyện xấu xa, không sợ ma gõ
cửa!”
“Tiểu thư!” Hồng Trù và Thanh Trúc bị thị vệ đàn áp không thể cử động, chỉ có thể vô dụng lo lắng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt bị đưa đi.
Đỗ Hiểu Nguyệt đi hai bước, nghe thấy
Hồng Trù và Thanh Trúc kêu lên thì dừng chân, xoay người lại, bình tĩnh
nhìn Hồng Trù với Thanh Trúc rồi lại rời đi.
Chiều hôm ấy, trong Noãn Tâm các, đúng là lúc giương cung bạt kiếm.
“Hoàng Thượng, Hiểu Nguyệt tuyệt đối
không hạ độc Lý Quý phi!” Đỗ Chính Hiên mặc đồ đen quỳ trên mặt đất,
ngẩng đầu, nhìn thẳng Đàm Văn Hạo, “Nó không có bất cứ lý do với động cơ gì để hạ độc Lý Quý phi!”
“Trẫm biết!” Đàm Văn Hạo đứng dậy, đi
được khoảng hai bước, rồi lại dựa lên bàn, giận dữ nói, “Nhưng trong
nước trà Tiếu Dũng mang về quả thật có Thực hồn hương!”
“Kể cả có Thực hồn hương, cũng không nhất định là Hiểu Nguyệt làm mà!” Đỗ Chính Hiên phản bác, “Hiểu Nguyệt chưa
từng xuất cung, nó lấy mấy thứ ấy từ đâu ra? Huynh rõ ràng biết Hiểu
Nguyệt không thể nào làm ra chuyện này, vì sao vẫn…”
“Hôm nay Lý thượng thư phu nhân tiến cung thăm người thân, khéo nhất là, khi bà ấy tới vừa vặn nghe được câu hỏi
của Thái y, sau đó khóc chết khóc sống yêu cầu Trẫm trừng hung trị ác.”
Đàm Văn Hạo ngồi lên ghế, khẽ than, “Ngươi cũng nên biết trong tình
huống này, Trẫm… Bỏ đi, không nhắc đến thì hơn. Hoàng đệ, bên dịch đình
hỏi được gì không?”
“Chẳng ra sao cả.” Đàm Văn Bác đứng một bên, “Ả ta từ đầu tới cuối cũng không đứng ra thừa nhận chuyện gì.”
“Lộng Điệp, ngươi điều tra ra chi tiết rồi chứ?” Đàm Văn Hạo đứng dậy, đi xuống, chậm rãi hỏi.
“Đã tra ra ạ, giống hệt như thuộc hạ suy
đoán, ả bị uy hiếp, nên mới không thể không bán mạng cho bọn họ hãm hại
Hiểu Nguyệt.” Đỗ Chính Hiên đứng dậy, từ trong tay lấy ra một bản giấy
da trâu được bọc kín, dâng lên Đàm Văn Hạo, “Đây chính là tất cả tư liệu về người nhà ả.”
Đàm Văn Hạo nhận lấy, chưa mở ra xem vội, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, như có tâm tư.
“Trong Hoàng cung xảy ra chuyện lớn như
vậy, e rằng bọn họ cũng đã biết!” Đàm Văn Bác hơi cúi đầu, bước hai bước lại gần Đỗ Chính Hiên, “Bọn họ có thể có hành động gì?”0
“Cũng không có hành động đặc biệt gì, vẫn chuẩn bị ngày mai đưa Tưởng Lương đệ đến Tổ lăng chôn cất.” Đỗ Chính
Hiên vừa nói xong những lời này liền xoay người đi tới trước mặt Đàm Văn Hạo, quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng ngày mai cho phép
Hiểu Nguyệt đi đưa Tưởng Lương đệ!”
“Hoàng huynh, Lộng Điệp nói không sai,
nếu như không cho nàng đi, chỉ sợ nàng sẽ hận… Rất thương tâm.” Đàm Văn
Bác cũng đồng ý điểm này với Đỗ Chính Hiên, mẫu thân hạ táng, mà thân là con gái không thể đưa bà đi nốt đoạn đường cuối, cũng quá mất tính
người – mặc dù Đỗ Hiểu Nguyệt bị giam giữ, nhưng nàng chắc chắn vô tội!
“Không thể!” Đàm Văn Hạo cự tuyệt, ngồi
trở lại Long Ỷ, “Bây giờ Đỗ Hiểu Nguyệt thân mang tội, chuyện còn chưa
tra ra manh mối, nàng không thể ra khỏi Tông thẩm cục – chẳng lẽ các
người muốn bỏ qua pháp quy? Nếu như vì nàng mà phá lệ, giang sơn này sẽ
thống trị thế nào?”
Một đoạn hội thoại đã làm cho cả Đàm Văn Bác và Đỗ Chính Hiên đều hết lời nói lại.
Đỗ Hiểu Nguyệt bình yên nằm trên giường
trong phòng giam ở Tông thẩm cục, trừng mắt nhìn cây xà trên trần phòng
giam. Gian phòng này là phòng đơn, không có phạm nhân khác, có giường có bàn, trên giường có chăn mỏng, trên bàn còn có chút trà và điểm tâm.
Hơn nữa từ sau khi vào đây, vẫn chưa có ai tiến hành thẩm vấn Đỗ Hiểu
Nguyệt, càng đừng nói áp dụng mười tám mức cực hình này nọ với Đỗ Hiểu
Nguyệt. Bọn thái giám trông coi còn khá khách khí, không có hô to gọi
nhỏ, cũng không bày ra vẻ mặt khó coi. Hết thảy chỗ này Đỗ Hiểu Nguyệt
cảm thấy không giống như đãi ngộ mà một ‘tội phạm’ nên chịu!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến,
cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa nhà lao, chỉ là Đỗ Hiểu Nguyệt đương mải
mê suy nghĩ, không chú ý có người đang đứng bên ngoài quan sát mình.
“Hiểu Nguyệt!” Đàm Văn Bác nhìn Đỗ Hiểu
Nguyệt đang ngây ngốc nằm nghiêng trên giường, ánh mắt hơi đờ đẫn, trên
mặt không có tia máu nào, thức ăn trên bàn nàng cũng không có dấu vết đã từng di chuyển, trong thoáng chốc, cảm giác đau đớn chạy thẳng vào tim, mới một ngày, nàng đã tiều tụy như thế rồi!
Nghe tiếng gọi lạnh nhạt quen thuộc mà
lại không rõ ràng, dây đàn căng cứng trong đầu Đỗ Hiểu Nguyệt mới được
thả lỏng, vô thức quay đầu nhìn, thấy một khuôn mặt quen thuộc, không
khỏi phá lên cười: “Là huynh à! Sao huynh lại tới đây?” Nói xong, Đỗ
Hiểu Nguyệt lại tự tiếp lời, “À, lời muội vừa nói có phải ngốc lắm
không? Huynh là Vương gia, đương nhiên đến được!” Nhấc người dậy, đi về
phía cửa nhà lao. Nhìn Đàm Văn Bác qua cửa, trong lòng Đỗ Hiểu Nguyệt
bỗng có một cảm giác kiên định, huynh ấy là người duy nhất đến thăm mình trong nhà lao này. “Nhưng, dù huynh là Vương gia, huynh cũng không thể
bước vào nơi này nha!”
“Ở trong này vẫn khỏe chứ! Bọn họ có khó
dễ muội không?” Dù đã biết Hoàng huynh ra lệnh không cho người của Tông
thẩm cục làm khó nàng, nhưng vẫn không yên tâm nổi, trong Hoàng cung này người nghe một đằng làm một nẻo quả thực không ít!
“Khỏe khỏe! Được ăn được ngủ! Cuộc sống
của muội ở Chiêu Dương cung cũng coi như là thế thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt
thoải mái nhún nhún vai, tự ghẹo mình, “Bây giờ chỉ là đổi sang chỗ khác mà thôi, vừa đúng lúc muội ở Chiêu Dương trong cung phát ngốc phát mệt
rồi, muốn thay đổi hoàn cảnh, còn chưa kịp hướng cầu nguyện với ông trời đã được thực hiện, huynh nói xem, ông trời có phải con giun trong bụng
muội không?”
“Chuyện cười này chẳng buồn cười chút xíu nào hết!” Đàm Văn Bác nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt cười khổ, mày nhíu chặt, lại
liếc mắt nhìn ra cửa nhà lao, “Ta vào đó nói chuyện với muội nhé!”
“Không cần đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt thẳng
thừng từ chối, “Bây giờ muội là người mang tội, mà huynh là Vương gia,
nếu như bị người có lòng trong Hoàng cung phát hiện, e là lại rước lấy
phiền toái vào người, huynh cứ ở đấy, muội hỏi huynh mấy câu!”
“Muội muốn biết gì?”
“Huynh có tin rằng độc đó không phải do muội hạ không?” Đỗ Hiểu Nguyệt thử thăm dò.
“Ta biết muội sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán mà vô dụng này.” Trả lời chắc như đinh đóng cột.
Cười vui vẻ, mi mắt hấp háy: “Cám ơn
huynh. Muội còn tưởng rằng, huynh cũng không tin muội nữa!” A! Ít nhất
còn có một người vẫn còn tin mình sẽ không làm ra mấy chuyện vô vị này!
Đàm Văn Bác nghẹn ngào, nàng nói một lời
như vậy, thế thì điều nàng muốn biểu đạt chính là còn có ai đó không tin lời nàng? Có thể nào là huynh ấy không? “Ngày mai có muốn ra ngoài
không?” Không muốn hỏi tiếp, đổi sang đề tài khác, nhẹ nhàng hỏi, “Ngày
mai mẹ muội… mẹ muội sẽ được chôn cất.”
“Là thả muội ra ngoài, hay là lén trốn ra ngoài?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhẹ nghiêng đầu, tự tiếu phi tiếu hỏi.
“Vẫn chưa tìm được người hạ độc.” Đàm Văn Bác lạnh nhạt nói.
Đỗ Hiểu Nguyệt hiểu rõ ý tứ Đàm Văn Bác,
cười cười một cách vô tư, nhưng lại thê lương mười phần: “Không sao,
ngày mai muội vẫn không đi. Mẹ sẽ hiểu chỗ khó xử của muội.” Xét tình
cảnh bây giờ của mình, bất kể thế nào đều nên vô cùng cẩn thận, nếu
không giây tiếp theo có khi còn sẽ thực sự muốn cái mạng nhỏ của mình.
“Cám ơn ý tốt của huynh, muội đã hiểu rồi. Nếu như muội còn có thể xuất
cung một cách bình thường, muội sẽ mời huynh ăn tiệc đứng kiểu Tây tỏ ý
tạ ơn.” Bình thường, tức là còn sống, không bị lưu đày, không bị đổi
thành nô tỳ, coi như vẫn là một người tự do.
“Muội đừng nghĩ ngợi bi quan quá! Yên tâm đi, muội sẽ an toàn xuất cung.” Đàm Văn Bác muốn nắm tay Đỗ Hiểu
Nguyệt, nhưng giơ ra giữa chừng thì thu lại – Đỗ Hiểu Nguyệt rút tay về.
“Cám ơn!” Nhìn bàn tay huynh ấy giơ lên,
Đỗ Hiểu Nguyệt vô thức rụt tay lại, bóp nhẹ đầu ngón tay, hơi gật đầu,
tiếng trả lời phát ra từ cổ họng, lại nghĩ tới chuyện hạ độc, “Đúng rồi, các huynh đã kiểm tra thấy tất cả chỗ trà đều có độc phải không?”
“Đúng vậy!” Đàm Văn Bác cũng nói theo Đỗ
Hiểu Nguyệt, xóa đi bầu không khí đột nhiên trở nên tế nhị, “May mà muội chưa cho người thu lại những chén trà ấy, chứng thực nước trà cho thấy
chuyện sáng nay cố ý nhắm vào Lý Thiên Nhu.”
“Ừm, vậy Đồng Như Sương thì sao? Sao
không thấy ai nói nàng ta đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ độc này chỉ hữu
hiệu với Lý Thiên Nhu? Hay là chuyện Đồng Quý phi mang long thai có điều nghi vấn?” Đỗ Hiểu Nguyệt nhếch môi cười lạnh, “Xem ra, chuyện hôm nay, không chỉ mình nhà muội ưu sầu nha!”
“Đồng Như Sương nói dối có mang long tử,
phạm tội khi quân, vốn ứng với đuổi vào lãnh cung, sau đó Đồng Thị Lang
đến cầu tình, Hoàng Thượng niệm tình Đồng Thị Lang mới phế Đồng Như
Sương làm Tài Nhân, cấm túc nửa năm.”
Từ chính nhất phẩm phế xuống thất phẩm,
chỉ e Đồng Như Sương lúc này cũng đau lòng lắm! “A! Sớm biết có loại độc này, muội đã dùng sớm từ mấy hôm trước – vì hai người họ, muội thực đã nhận phải không ít tội!” Đỗ Hiểu Nguyệt oán thán, “Giờ đã chồm hỗm
trong nhà giam rồi! Đúng rồi, việc này cũng kéo Thái y của Thái y viện
xuống nước luôn chứ?”
“Ừ! Người chẩn đoán ban đầu cho Đồng Như Sương chính là Phí Thái y, nên hắn bây giờ cũng bị cách chức điều tra rồi.”
Hóa ra Phí Thái y là đồ hai mang! Bảo sao kết quả kiểm tra hôm qua có vấn đề, chỉ là hắn làm việc cho hai người
Đỗ, Đồng, lấy được chỗ tốt gì đây? “Lý Quý phi tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, Hoàng huynh đã đến Tiêu Âm
các.” Khi Đàm Văn Bác trả lời vấn đề này, có để ý đến từng tia thần sắc
trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, nhưng nàng vẫn còn bình tĩnh, không có chút vui buồn nào, điều này làm cho Đàm Văn Bác thở phào nhẹ nhõm.
Đi Tiêu Âm các à! Đỗ Hiểu Nguyệt tận dưới đáy lòng than nhẹ một tiếng, hôm nay Đàm Văn Hạo coi như chịu đả kích
không nhỏ, hai đứa con trai, một đứa vốn không tồn tại, một đứa còn chưa sinh ra đã mất đi! “Thôi, muội cũng không còn gì muốn hỏi.” Đỗ Hiểu
Nguyệt khẽ thở dài, nhìn Đàm Văn Bác, nở một nụ cười, “Tuyên Vũ Vương
nên rời Tông thẩm cục sớm một chút, nếu như để người có lòng nghe được, thị phi này sẽ để người ta nói không rõ đâu.”
Sao nàng không hỏi đã tìm được hung thủ
chưa, lúc nào nàng có thể rửa sạch oan tình? Chẳng lẽ nàng không để ý
chút nào? “Hiểu Nguyệt, muội có muốn biết là ai hại muội không?” Đàm Văn Bác thử hỏi.
“Không muốn biết!” Quay đầu nhìn sang một bên, bàn tay nắm chặt lại, Đỗ Hiểu Nguyệt cắn môi, nhẹ nhàng nói, “Muội không muốn nói về vấn đề này, huynh đi đi!”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền vào đôi
tai ngốc của Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi tiếng bước chân chậm rãi rời đi, cho
tới khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Đỗ Hiểu Nguyệt mới ngồi xổm
xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, khóc thút thít, vì Tưởng Lương đệ,
cũng vì chính bản thân!