Vì Đỗ Hiểu Nguyệt kéo dài thời gian, khi
về đến cung đã quá giờ Ngọ. Vào mùa hè, sau giờ Ngọ, rất nhiều người có
thói quen ngừng hết mọi công việc đang làm, nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng
hôm nay, trăm quan Phỉ Á quốc lại quỳ gối ở trước Ngọ môn vào giờ này.
“Bẩm Hoàng Thượng! Các đại thần đang quỳ
gối trước Ngọ môn, cầu Hoàng Thượng trừng phạt Hoàng Hậu nương nương.”
Giọng một thị vệ hơi khàn truyền vào trong xe ngựa, “Họ đã chặn đường về cung ạ.”
“A! Xem ra ai ai cũng có quyền trách phạt ta, sau đó thì rất vui nha!” Đỗ Hiểu Nguyệt trau chuốt từng chữ, cười
nhẹ, liếc mắt nhìn Đàm Văn Hạo ngồi bên cạnh, “Trông tư thế bọn họ kìa,
hôm nay huynh mà không đáp ứng họ, e là sẽ không bỏ qua đâu! Đã nghĩ ra
sẽ trừng trị ‘tội phạm’ này như thế nào chưa?”
“Truyền lệnh xuống, bảo tất cả bọn họ tới Chiêu Dương cung đợi một lát!” Đàm Văn Hạo mặc cho Đỗ Hiểu Nguyệt chế
giễu, lẳng lặng ra lệnh với thị vệ trước mặt, “Sai người đi mời Tuyên Vũ Vương và Đỗ Tể tướng tới!” Hạ lệnh xong, Đàm Văn Hạo mới xoay người lại trấn an Đỗ Hiểu Nguyệt, “Nguyệt nhi, nàng yên tâm, không ai có thể tổn
thương nàng!”
“Lo cái gì? Ta không thẹn với lòng, không sợ đi đường tối!” Đỗ Hiểu Nguyệt hừ một tiếng tức tối, cũng ngại chẳng
thèm nhắc nhở cách xưng hô của Đàm Văn Hạo nữa, người này lúc ở chợ, cứ
mở miệng lại gọi “Nguyệt nhi”, sau vô số lần sửa sai, Đỗ Hiểu Nguyệt bỏ
qua luôn việc làm lãng phí nước bọt này, dù gì cũng chỉ là một cách gọi
thôi, chỉ cần không chú ý tới phần ghê rợn trong đó, cũng chẳng có gì
tồi tệ lắm. “Để bọn họ thoải mái phóng Mã[1], binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, ta tự có đạo lý!”
Lúc Đỗ Hiểu Nguyệt theo Đàm Văn Hạo bước
vào chính điện Chiêu Dương cung, văn võ bá quan toàn triều sớm đã cung
kính chờ đợi. Sau khi cung thỉnh thánh an, Đàm Văn Hạo đúng lý ngồi lên
chính thượng vị[2], đồng thời giao việc hội thẩm lần này cho riêng Đàm Văn Bác chịu trách
nhiệm. Tất cả cung nữ Chiêu Dương cung đều bị dẫn vào, cùng với Đỗ Hiểu
Nguyệt quỳ một hàng giữa chính điện.
“Hoàng Hậu vừa có tang mẫu thân, vô cùng
đau lòng, ban tọa chịu thẩm.” Đàm Văn Hạo bình tĩnh nói, vẻ uy nghiêm
trong giọng nói thể hiện sẽ không chấp nhận lời phản bác, thản nhiên
quét mắt nhìn đám quần thần đương bất mãn, bọn họ liền an phận ngồi một
bên nghe thẩm.
Đỗ Hiểu Nguyệt không chối từ cũng không
tạ ơn, thoải mái ngồi lên chiếc ghế ở một góc, tập trung tinh thần,
chuẩn bị xem trò hay, liếc thấy Đỗ Khang Vĩnh cũng ngồi rất tự nhiên,
khóe miệng không khỏi nhếch bên trái lên vẻ khiêu khích, rồi nghiêng
người tựa lên ghế, bày ra dáng vẻ thương tâm đau đớn.
Đàm Văn Bác không thấy hết những nét biểu cảm trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, thấy nàng thỉnh thoảng lại lau khóe mắt,
đang đoán không biết nàng khóc thật hay làm vẻ cho Đỗ Khang Vĩnh ngồi
một bên xem. Nhìn lướt qua đám cung nhân đang quỳ gối giữa chính điện,
Đàm Văn Bác lạnh nhạt nói: “Bản vương phụng mệnh thẩm tra vụ án độc hại
Lý Quý phi, bởi Lý Quý phi thân thể yếu đuối, không thể đến Chiêu Dương
cung nghe thẩm, vậy Lý thượng thư hãy ở đây chứng kiến!” Kế đó đi tới
chỗ ngồi của mình, từ từ uống ngụm trà, lấy từ trong túi tay áo ra một
quyển sách, bắt đầu đọc một cách chậm rãi, không ngước lên nhìn Đàm Văn
Hạo, cũng không nhìn các triều thần và cung nhân đang quỳ phía dưới.
Trông điệu bộ này, Đỗ Hiểu Nguyệt liền
biết chủ ý của Đàm Văn Bác, giương mắt nhìn Đàm Văn Hạo, không biết hắn
lấy từ đâu ra một quyển sách, cũng đang khoan thai đọc. Ngay khi Đỗ Hiểu Nguyệt sắp gục đầu, bắt đầu ngủ gật, trong lúc vô tình, thình lình nhìn thấy trên bao da của quyển sách Đàm Văn Hạo đang cầm trên tay, một hàng chữ giản thể viết từ trái qua phải “Duệ chi hồng hạnh xuất tường lai”[3]! Liếc mắt một cái, cơn buồn ngủ của Đỗ Hiểu Nguyệt liền bay biến, ngón
trỏ sau khi bám vào ghế một lúc bị co lại, vẫn không thể duỗi ra, chỉ
vào Đàm Văn Hạo, nhưng khuôn mặt sớm đã thoắt trắng thoắt hồng – hắn tìm thấy quyển sách này ở đâu?! Đây chính là tuyệt bản tư tàng[4] của mình. Vì nội dung quá mức thành niên nên bị nhét dưới gầm giường, không ngờ lại có thể rơi vào tay hắn!
Quần thần nhìn thấy tình huống này, mặc
dù không hiểu Hoàng Thượng với Vương gia đang làm trò gì ở đây, nhưng
cũng không dám mở miệng hỏi, đành an phận ngồi đợi; đám cung nhân quỳ
trên đất từ nãy giờ vẫn đợi Vương gia thẩm vấn, đáng tiếc lâu lắc vẫn
không thấy người lên tiếng, chỉ có thể len lén ngẩng đầu, liếc nhìn
Hoàng thượng ngồi ở thượng vị và Vương gia ngồi bên trái thượng vị, thấy hai người đều cầm sách đọc rất bình thản, cũng chỉ biết an phận, lẳng
lặng quỳ ở đó, không nhúc nhích.
Thoáng cái đã một canh giờ trôi qua, ánh
nắng mặt trời đã chênh chếch len lỏi vào điện, các cung nữ bắt đầu quỳ
không nổi nữa, các quần thần cũng ngồi không yên, bắt đầu thấp giọng
thầm thì. Trong điện, chỉ có bốn người sau thời gian lâu như vậy vẫn
ngồi lặng lẽ và an tĩnh nhất: Đỗ Khang Vĩnh vẫn thản nhiên, không nói
câu nào, lại còn thi thoảng nhấp ngụm trà; Đàm Văn Bác vẫn đang chậm rãi giở sách, chưa từng giơ cao quá đầu; Đàm Văn Hạo cũng lật lật quyển
sách trong tay, cũng không giơ cao quá tầm mắt;
Còn Đỗ Hiểu Nguyệt thì đánh mắt, hai mắt
bốc lửa nhìn trừng trừng Đàm Văn Hạo, càng không ngừng lẩm bẩm: “Đây là
loại người gì thế, một quyển tiểu thuyết gió trăng năm mươi trang mà có
thể đọc trong hai giờ sao? Có thể đọc cẩn thận đến thế à? Trông hắn như
vậy, lại còn không ngừng gật đầu, có ý gì đây? Đọc xong có cảm ngộ được
gì không nhỉ?” Khi Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ đến hai chữ cảm ngộ, mặt càng tím tái – trên quyển sách ấy, hình như mình dùng bút khoanh lại mấy chỗ
miêu tả quá trần trụi hay mấy chỗ mình cho rằng không đúng với thực tế!
Nếu như hắn cho rằng mình tư xuân hoặc là háo sắc mới cố ý khoanh lại,
vậy mặt mũi này biết để đi đâu! Nghĩ tới đây, Đỗ Hiểu Nguyệt thật đúng
là muốn đập đầu vào đậu phụ mà chết[5], hoặc đào một cái lỗ tự chôn mình!
Lại thêm nửa canh giờ nữa, Đỗ Hiểu Nguyệt trợn mắt sắp lồi cả ra ngoài, nước bọt của các quần thần càng phun càng nhiều, Đỗ Khang Vĩnh sắp sửa uống tới chén trà thứ hai mươi, các cung
nữ thì quỳ sắp gãy cả chân, Đàm Văn Bác rốt cục đã ngước mắt lên nhìn,
thấy đám cung nhân quỳ trên đất, hơi kinh ngạc, rồi ra vẻ xin lỗi cười
nói: “Ôi, bản vương đọc sách nhất thời say mê, quên mất các ngươi vẫn
đang quỳ ở đây.” Quay đầu lại, đứng dậy, hơi cúi người thi lễ với Đàm
Văn Hạo, “Thần đệ bởi đọc sách mà quên việc Hoàng huynh giao phó, xin
Hoàng huynh không trách!”
“Trẫm cũng quá say sưa đọc sách, cũng
quên mất việc này, đương nhiên không thể trách Hoàng đệ.” Khi nói
chuyện, Đàm Văn Hạo còn phe phẩy quyển sách trên tay về phía Đỗ Hiểu
Nguyệt, vẻ mặt tươi cười chậm rãi nói.
Khiêu khích! Khiêu khích một cách trần
trụi! Đỗ Hiểu Nguyệt ra sức trợn mắt nhìn Đàm Văn Hạo, rồi nhìn sang Đàm Văn Bác, chờ xem cảnh diễn tiếp theo.
“Tạ ơn Hoàng huynh.” Đàm Văn Bác thi lễ
lần nữa, rồi xoay người lại, thong thả đi ra giữa chính điện, nói một
cách tức giận, “Các ngươi đứng dậy trước đi!”
Cung nhân quỳ sắp gãy cả chân vừa nghe
được lời của Đàm Văn Bác, lập tức đứng lên dần, còn có lúc lén đấm chân, bóp thắt lưng. Rồi trong lúc ấy, lại nghe thấy tiếng Đàm Văn Bác nghiêm khắc khiển trách: “Bản vương cho người hạ độc đứng lên, ai không hạ độc quỳ xuống cho bản vương!”
“Ùm” một tiếng, trong không gian an tĩnh, vang lên rõ ràng một cách đặc biệt. Mọi người nhìn thấy chính là Thanh
Trúc, nha đầu thiếp thân của Đỗ Hiểu Nguyệt. Ngay sau đó, Đàm Văn Bác
lại nói: “Những cung nhân còn lại lui cả ra, Thanh Trúc lưu lại!”
“Thanh Trúc, ngươi có gì cần nói không?” Đàm Văn Bác lạnh giọng hỏi.
“Tôi… Nô tỳ…” Thanh Trúc sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi lại nhìn Đỗ Khang Vĩnh, cuối cùng cúi mắt
xuống nhìn mặt đất. Mặc dù cố gắng trấn định, nhưng thanh âm vẫn run
rẩy, thiếu tự tin, “Nô tỳ không hạ độc!”
“A, bản vương từng nói ngươi hạ độc ư? Ngươi thế này có phải không đánh đã khai?” Đàm Văn Bác lạnh lùng hỏi.
Thanh Trúc một lần nữa ngẩng đầu nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi cúi đầu, bắt đầu rơi lệ, thầm khóc.
“Thanh Trúc, không sao đâu! Không làm là
không làm, có chuyện gì, ta sẽ lo cho cô!” Đỗ Hiểu Nguyệt đột ngột thốt
ra một câu, “Nhưng mà, ta có một câu muốn hỏi cô, những lá thư gần như
ngày nào cô cũng viết nghe đồn gửi cho một người bạn trai, đó là thanh
mai trúc mã hay là người nhà của cô?”
“Có vài lá đúng như vậy, có vài lá không phải!” Thanh Trúc nghẹn ngào nói.
“Tên ‘thái giám’ liên hệ với cô là ai?”
Đỗ Hiểu Nguyệt sốt ruột hỏi lạnh lùng, “Ta từng gặp người nọ ba lần, mặc dù mỗi lần đều không phải cùng một gương mặt, nhưng lại là cùng một đôi mắt – trò dịch dung này, hắn chơi còn chưa xong sao đã xuất sư rồi?”
“Tôi không biết là cùng một người.” Thanh Trúc vừa trả lời một câu, đầu lại càng cúi thấp hơn, nước mắt càng tí
tách tí tách rơi xuống đất.
“A! Thanh Trúc, cô ngốc quá, có thể cô đã quên, trong Hoàng cung có quan chuyên quản thư nhà của cung nhân, chính bởi người mà mỗi lần cô gửi thư có khuôn mặt khác nhau, nên ta đã sai
người tra xét – thư nhà của cô là từ bên kia gửi đi, nửa tháng một
phong; nhưng cô lại gửi cho ‘trúc mã’ của mình rất nhiều lần, mỗi ngày
một phong, có lúc ba ngày một phong – thật sự không biết người thay cô
truyền ấy có năng lực gì, lại có thể làm cho Hoàng cung trở thành cái
chợ, ngày nào cũng dạo chơi một lần!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhếch môi cười
lạnh.
Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt
ngơ ngác nhìn thẳng Đỗ Hiểu Nguyệt, cảm thấy rất khó tin, Đỗ Hiểu Nguyệt thường ngày chuyện gì cũng không thèm để ý, lại có thể biết rõ mình
ngày nào cũng đưa tin cho người khác!
Mà Đàm Văn Hạo ở một bên dửng dưng nói, vẻ chế nhạo: “Hoàng Hậu, dù thế nào, cũng không thể so Hoàng cung với cái chợ được!”
“Vậy thì so với cái gì? Nhà xí ư? Mỗi
ngày một lần, đôi khi còn cần đau bụng nữa?” Đỗ Hiểu Nguyệt bình tĩnh
phản bác. Đúng một câu nói, làm cho Đỗ Khang Vĩnh ngồi một bên còn đang
yên ổn uống trà “phụt” một tiếng phun hết nước trà ra ngoài, ướt hết vạt áo, Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi im không phản ứng gì, cũng chẳng đưa khăn lau
qua cho, ngược lại còn cười nói, “Xin lỗi nha, mấy ngày không đọc sách,
nói chuyện hơi thô tục mất rồi, nhưng lời nói rất có tính biểu tượng,
nói rõ được vấn đề này – thư tình của Thanh Trúc thì gửi quá thường
xuyên, mà hành vi của sứ giả nọ cũng quá quỷ dị.”
Đỗ Khang Vĩnh sắc mặt trắng nhợt, hung
hăng trợn mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, Đỗ Hiểu Nguyệt lại coi như không thấy gì, ngược lại lấy tay phủi phủi bùn đất trên người mình.Còn quần thần,
đặc biệt là Lý thượng thư đã bắt đầu nghiêm mặt lại, người phụ nữ như
thế mà cũng có thể lên làm Hoàng Hậu, thật đúng là đốt hết hương nhang
cả đời người![6]
“Hoàng Hậu nương nương, ý của ngài, thần
đã rõ.” Đàm Văn Bác tiếp lời, vừa đúng lúc chấm dấu chấm hết lên bức
tranh “đao kiếm không lời” của Đỗ Hiểu Nguyệt và Đỗ Khang Vĩnh, “Thanh
Trúc, ngươi trả lời nghi vấn Hoàng Hậu đề ra thế nào, thư của ngươi viết gửi ai, người gửi thư cho ngươi là ai?” Điểm này, vẫn chưa có phát hiện nào, cung nhân trong Hoàng cung quá nhiều, nếu tra xét tỉ mỉ, chỉ e lực bất tòng tâm! Không ngờ, Đỗ Hiểu Nguyệt tưởng như không để ý điều gì
lại có thể phát hiện ra vấn đề này! Về điểm này, không thể không tôn
trọng nàng hơn.
“Thanh Trúc không thể nói!” Thanh Trúc lắc đầu thật mạnh, nước mắt như nước chảy đầy mặt.
“Không thể nói? Có gì không thể nói? Chỉ
với điều này, đã có thể đánh ngươi ba mươi gậy lớn!” Đàm Văn Bác lạnh
lùng, “Ngươi thực cho rằng ở đây lừa dối người ta có thể cho ngươi chỗ
tốt gì ư? Có lẽ người ngươi muốn bảo vệ đã sớm mất mạng rồi!”
“Không thể nào!” Thanh Trúc chợt trợn mắt lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn thẳng Đàm Văn Bác, “Họ vẫn còn sống!”
“Bọn họ là ai? Ai là bọn họ?” Đỗ Hiểu Nguyệt gấp gáp nói, hỏi tiếp, quên mất chuyện hiện giờ nàng cũng là người chịu thẩm tra.
“Họ là…” Thanh Trúc nói được một nửa lại thôi, cắn chặt môi, do dự và sợ hãi.
Nha đầu này cứng miệng quá!”Thanh Trúc,
cô khiến ta rất thất vọng!” trong lời nói Đỗ Hiểu Nguyệt không hề có sự
tức giận, chỉ có tiếng thở dài nhẹ nhàng, lạnh nhạt nhìn ả, nhưng trong
mắt lại tràn đầy bi thương, “Thanh Trúc, ta tự nhận ta đối đãi cô không
tệ, trong lòng ta, chưa từng coi cô là nha đầu, thậm chí ngay cả giấy
bán thân của các cô cũng có ý sẽ trả lại, đưa cô xuất cung, thế mà cô
lại… Haiz! Kỳ thật việc này, cô không nói cũng được, ta bây giờ chỉ muốn biết, cô hại ta thì được lợi lộc gì?”
“Tiểu thư đối xử tốt với Thanh Trúc,
Thanh Trúc vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.” Thanh Trúc dập đầu mạnh, trong tiếng khóc đã khàn đi phảng phất sự tuyệt vọng khôn cùng, “Thanh Trúc
cũng không muốn tổn hại tiểu thư, chỉ là…” Nói tới đây, Thanh Trúc cắn
cắn môi, tiếng khóc cũng nhỏ dần, ánh mắt bình tĩnh đã trở nên rõ ràng,
“Hoàng Thượng, Vương gia, xin nghe Thanh Trúc nói một lời, độc trong
nước trà là nô tỳ hạ, việc này không liên quan tới nương nương, Hoàng
Thượng, Vương gia, Thanh Trúc nguyện nhận mọi trừng phạt.”
“Hừ! Ngươi nói không quan hệ thì không
quan hệ à?” Lý thượng thư lạnh giọng chất vấn. “Nàng là chủ tử nhà
ngươi, đương nhiên ngươi muốn bảo vệ nàng! Hay là nàng cho ngươi lợi lộc gì, khiến ngươi đạp lui hết thảy hy vọng mà bảo vệ nàng như vậy?”
“Tiểu thư không cho nô tỳ lợi lộc gì cả! Là nô tỳ hãm hại tiểu thư!” Thanh Trúc vội vàng phủ nhận.
“Thế ngươi nói đi, vì sao phải hãm hại chủ tử nhà ngươi?” Lý thượng thư không buông tha.
Đối mặt với chất vấn từ Lý thượng thư, Thanh Trúc lại mềm cả người, cúi đầu, không nói một lời.
“Không nói được chứ gì!” Lý thượng thư
đứng lên, lạnh lùng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi khom người thi lễ với Đàm
Văn Hạo, “Bẩm Hoàng Thượng, lão thần cho rằng, sự kiện độc hại hoàng tử
lần này chính là Hoàng Hậu Đỗ Hiểu Nguyệt sai khiến nha đầu của nàng
Thanh Trúc gây nên, mời Hoàng Thượng định đoạt!”
“Thượng Thư đại nhân!” Đỗ Hiểu Nguyệt ung dung đứng dậy, nhẹ bước hai bước lên trước, kim bộ dao[7] trên đầu đung đưa, tiếng đinh đông lanh lảnh ở trong điện rất yên tĩnh
này nghe như tiếng cái gì đó phất phơ. “Thượng Thư đại nhân có chứng cớ
nói độc là bản cung sai khiến Thanh Trúc hạ không? Độc được phát hiện
trong Chiêu Dương cung, không sai. Thanh Trúc cũng nhận mình đã hạ độc,
cũng không sai. Thanh Trúc là nha đầu của bản cung, càng không sai.
Nhưng chỉ với mấy điểm này mà nói độc do bản cung sai cô ta hạ ư? Thượng Thư đại nhân có phải quá đoạn chương thủ nghĩa[8] rồi?”
“Hừ, tự xưng bản cung! Đừng quên, ngươi
là một tội phạm trong Tông thẩm cục, là hung thủ sát hại hoàng tử!” Lý
thượng thư nhớ tới hôm qua trông thấy bộ dạng hấp hối của con gái mình,
trong lòng liền đau như cắt, nhìn hung thủ dùng độc đứng ở đây kiêu
ngạo, thật muốn xông lên tát cho ả một cái!
“A! Vậy Thượng Thư đại nhân cho rằng bản
cung nên tự xưng là gì nào?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ hỏi ngược, “Thượng
Thư đại nhân cũng đừng quên, Hoàng Thượng vẫn chưa thu hồi phượng ấn từ
chỗ bản cung, nói cách khác, coi như bản cung đã bị đưa vào Tông thẩm
cục, bản cung vẫn là quốc gia chi mẫu của Phỉ Á quốc!” Nói xong lời
cuối, Đỗ Hiểu Nguyệt vô tình cao giọng, trên mặt không còn nét tươi
cười, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng quét mắt nhìn hết một lượt đám quan
viên, một ánh mắt này cũng khiến bọn quan viên ấy toàn thân rét run,
“Việc ngày hôm nay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ: nói lớn, chính là liên quan đến vấn đề người thừa kế của Hoàng gia, nhưng bản cung
muốn làm rõ một điểm, Thượng Thư đại nhân mở miệng là nói hai chữ hoàng
tử, chẳng lẽ Thượng Thư đại nhân có thể cam đoan Lý Quý phi mang thai
chắc chắn là long tử?! Nói nhỏ thì, việc này chẳng qua là việc trong
nhà, là chuyện vợ lớn vợ bé tranh sủng. Bản cung nghĩ mỗi vị đang ngồi
đây đều có nhị phòng tam phòng vân vân! Chẳng lẽ vợ lớn vợ bé nhà các
ngươi ai ai cũng là nga hoàng nữ anh[9], sống chung hòa hợp, chưa từng có nửa điểm tranh chấp? Ta e rằng không
có đâu, theo bản cung biết, có người vì tranh chồng, ai mạng nhỏ thì
chết còn ai mạng lớn thì sống! Thế nào cũng chưa từng nghe, chưa từng
gặp ai đưa vợ mình ra hỏi cung, để toàn bộ người trong thiên hạ đến thẩm vấn?”
“Đỗ Hiểu Nguyệt, ngươi nói cho rõ ràng.
Cái gì gọi là khẳng định chắc chắn là long tử?” Lý thượng thư tức giận,
nghe ý tứ Đỗ Hiểu Nguyệt, ả nói như thể nói bào thai của con gái mình
không phải hoàng tử.
“Ý trên mặt chữ![10]” Đỗ Hiểu Nguyệt nở nụ cười hờ hững, thong thả đi tới bên cạnh Lý thượng
thư, thì thầm, “Có vài lời, không nhất định phải không để ý tới cảm nhận của người khác mà nói toẹt ra, có cơ hội, lão nhân gia ngài có thể tự
tìm đứa con gái bảo bối của ông mà nói chuyện – Hoàng Thượng không để
tâm đâu. Đấy là người còn nể mặt ông; nếu như ông cứ bám lấy ta không
buông, tới lúc đó đừng oán ta ra tay không lưu tình!” Đỗ Hiểu Nguyệt
từng nghĩ kĩ, nếu thực sự tìm ra được thuốc đối phó với tuyệt tử thang
này, mà tuyệt kỹ của Hoàng gia cũng không có gì hơn thế nữa, vậy dòng
dõi Hoàng gia e là sớm đã rải khắp thiên hạ rồi.
“Ngươi…” Lý thượng thư lần này xem như đã thực rõ ràng ý tứ trong lời nói của Đỗ Hiểu Nguyệt. Muốn nói điều gì
đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng còn lời nào nói được nữa, kể cả là
con gái mình, không biết nó ở Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì.
“Hoàng Hậu, đừng đùa quá mức!” Đàm Văn
Hạo thấy Lý thượng thư trợn mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, nhịn lời mà mặt hết tím lại xanh, chỉ có thể ngăn cản Đỗ Hiểu Nguyệt đúng lúc, kẻo Lý
thượng thư thật sự nổi cáu.
Đàm Văn Hạo tuy nói một câu lạnh nhạt như vậy, nhưng lại nghe ra ý tứ trong đó, rằng Hoàng Thượng đang dung túng
Hoàng Hậu. Nếu không vì sao phải chờ tới khi Hoàng Hậu kích động Lý
thượng thư phát điên lên mới dừng lại trò hề này?!
“Khụ!” Đàm Văn Bác cũng tiếp lời, rất nỗ
lực nhịn cười, nói nghiêm túc, “Bây giờ tiếp tục thẩm án Thanh Trúc đầu
độc. Thanh Trúc, vì sao ngươi phải hạ độc trong nước trà? Ngươi nói
ngươi hãm hại Hoàng Hậu, vậy là ai đã sai khiến ngươi làm chuyện này?”
“Thanh Trúc không thể nói!” Thanh Trúc
một mực lắc đầu, khóc lăn xuống đất, “Thanh Trúc chỉ cầu chết, Thanh
Trúc không biết gì hết!”
Nha đầu giỏi! Càng giữ càng chặt, chết
cũng không nói! Chẳng lẽ mạng của người đó so với mạng của chính cô quan trọng hơn sao? Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ thở dài, chầm chậm trở lại chỗ ngồi
của mình, nhẹ nhàng nói thầm: “Dù bây giờ không thể làm gì được cô,
nhưng hãy nhớ, tất cả mọi thứ, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Kể cả chiếc bút của Tưởng Lương đệ!”
Chén trà trong tay Đỗ Khang Vĩnh ngồi bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất, nát vụn, nước trà dần thấm ướt đôi hài
thêu hoa của Đỗ Hiểu Nguyệti. “Xin lỗi. Lão thần nhất thời lỡ tay làm
rớt chén trà. Mong Hoàng Thượng không trách.” Đỗ Khang Vĩnh chậm rãi
đứng lên, bình tĩnh ung dung thi lễ với Đàm Văn Hạo.
“Chư vị ái khanh, bây giờ mọi chuyện đã
được làm rõ. Người hạ độc Lý Quý phi không phải Hoàng Hậu mà có người
khác, vậy Hoàng Hậu vô tội phóng thích, đưa về Chiêu Dương cung.” Đàm
Văn Hạo đứng thẳng người, trong giọng nói lạnh nhạt có điệu không chấp
nhận sự phản bác, “Trẫm mệt rồi, các khanh quỳ an! Vụ án này hôm khác
tái thẩm!”
Chúng thần dù không cam lòng, nhưng cũng
không dám phản kháng, nhận lệnh rồi nối đuôi rời khỏi. Lý thượng thư và
Đỗ Khang Vĩnh đều trừng mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi mới phẫn nộ bỏ đi.
Khi Đàm Văn Bác triệu thị vệ định dẫn Thanh Trúc đi, Đỗ Hiểu Nguyệt vội
cản lại: “Vương gia, khoan đã, ta có lời muốn hỏi Thanh Trúc!”