Hoàng Hậu Lười

Chương 70: Chương 70




Loạng choạng mà đờ đẫn vừa đi vừa chạy trên tiểu đạo trong cung đình, khi thần trí tỉnh táo lại Đỗ Hiểu Nguyệt đã thấy mình đi tới Nhã Xuân các! Cẩn thận suy xét một lúc, Nhã Xuân các là cung điện gần Hội Lan các nhất, rẽ ngoặt mấy lối là tới được.

“Hic… Sao đã tới Nhã Xuân rồi nhỉ?” Hiểu Nguyệt nhìn tấm biển trên cửa, vỗ nhẹ lên đầu. “Hôm nay chịu nhiều kích thích quá, đầu óc không hoạt động cho tử tế rồi.” Khi vừa xoay người định đi, liền nghe thấy một tràng nói cười vọng từ trong ra, nghe kỹ một chút, ra là Đàm Văn Hạo và Trương Tuyết Mạn nói chuyện với nhau:

“Hoàng Thượng, thần thiếp làm vậy có được không?” Trương Tuyết Mạn vui sướng hỏi.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Giọng Đàm Văn Hạo không nóng không lạnh, khó nghe ra vui hay giận.

“Vậy thì sao ạ?”

“Cũng tốt!”

Chẳng có tâm tư nghe tiếp, cũng không nghe ra được nội dung cuộc nói chuyện của họ, chỉ biết giọng Trương Tuyết Mạn nghe rất mời gọi, còn giọng Đàm Văn Hạo thì không thấy vui vẻ cho lắm, đứng trước cửa ngốc nghếch mà nghe người bên trong nói lời lả lơi, càng vô nghĩa hơn, dứt khoát về Chiêu Dương cung thì hơn. Ngay lúc có ý rời đi, có người đạp bước đi ra khỏi Nhã Xuân các, Đỗ Hiểu Nguyệt giật mình, sợ mình bị người ta nhận ra, lặng lẽ trốn sang một bên, nấp sau cây cột.

“Hoàng Thượng phải tới chỗ Liễu Quý phi sao?” Trương Tuyết Mạn người còn chưa nhìn thấy, tiếng đã nghe thấy rồi, hình như có chút không vui.

Ngay sau đó, Đàm Văn Hạo và Trương Tuyết Mạn cùng xuất hiện ở cửa lớn, Trương Tuyết Mạn kéo tay Đàm Văn Hạo, rất thân mật. “Tuyết phi, lúc nào rảnh hãy đi thăm Liễu phi. Mấy ngày nay tâm tình nàng ấy không được ổn định, nàng tới trò chuyện với nàng ấy chút nhé.” Đàm Văn Hạo nói không mau không chậm. “Được rồi, nàng vào trong trước đi, Trẫm đi đây.”

Đợi Đàm Văn Hạo đưa theo cung nhân rời đi, cửa cung Nhã Xuân các cũng đóng lại rồi, Hiểu Nguyệt mới từ phía sau cây cột đi ra, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.



“Tiểu thư, ngài đang viết gì vậy? Tại sao đã muộn thế này còn chưa đi ngủ?” Hồng Trù nhẹ nhàng đặt hoa quả lên bàn, đứng một bên tò mò nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt viết rất nhanh dưới giá cắm nến. Nên biết, đã hơn nửa năm ở bên Hiểu Nguyệt, vẫn chưa bao giờ thấy nàng thức đêm liều mạng viết gì cả!

“Ta đang viết tiểu thuyết gió trăng ấy mà!”, Hiểu Nguyệt nhận thấy Hồng Trù vẫn chưa đi, nhẹ nhàng lấy một tờ giấy trắng che lên trang giấy đang viết dở, cười cười nhìn Hồng Trù, “Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, lại đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi, muốn tự viết một quyển cho các cô xem thử.”

“Thế ngài che đậy làm gì?” Vừa nghe thấy Đỗ Hiểu Nguyệt tự động tay động chân viết lách gì đó, Hồng Trù tỏ vẻ khó tin nổi, cũng muốn nhìn xem Hiểu Nguyệt viết gì, tiếc là nàng lại giấu đi mất.

“À, còn chưa xong, đương nhiên chưa thể cho các cô xem được! Chờ ta viết xong đã nhé, cô sẽ là người đầu tiên được xem!” Hiểu Nguyệt vội cho một hạt anh đào vào miệng, trong ngọt có chua. Khẽ nở nụ cười, nhìn lên hạt anh đào ngọt ngào óng ánh mà cũng chua chua, càng nói gì phần điểm tâm vốn trước giờ chưa từng ngọt ngào. “Hồng Trù, cô đi đi, ta ngồi thêm lát nữa rồi sẽ ngủ thôi.”

“Vâng, tiểu thư, vậy ngài nghỉ ngơi sớm nhé.” Hồng Trù luôn cảm thấy trong lòng Đỗ Hiểu Nguyệt có tâm sự, từ lúc Nhị phu nhân ra đi, Hiểu Nguyệt lúc nào cũng u uất, nặng nề như vậy; sau khi Thanh Trúc bị giam giữ, hình như nàng cũng có lòng phòng bị với mình. Chuyện gì cũng không nói ra, ngoài mặt thì không khác trước là mấy, nhưng Hồng Trù vốn tỉ mỉ có thể cảm nhận được sự xa cách dần dần từ nàng. Hơn nữa mấy hôm nay khi Hoàng Thượng đến Chiêu Dương cung, luôn có cảm giác rằng giữa Hoàng Thượng và Đỗ Hiểu Nguyệt có gì đó là lạ, mà không nói được lạ ở điểm nào.

“Ừ!” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi nhếch miệng, mãi đến lúc Hồng Trù đi rồi, nàng mới cúi đầu viết tiếp. Đột nhiên, nến tắt lịm, một bóng đen xông thẳng vào phòng.

Hiểu Nguyệt cả kinh, tay run bắn, giọt mực trên bút lông rơi xuống giấy, hơn nửa tờ giấy bị nhuộm mực đen. Ổn định lại tinh thần, nhìn động tác khác thường của hắc y nhân, Hiểu Nguyệt mới buông bút trong tay xuống, đứng dậy, từ từ hỏi: “Các hạ là ai? Đêm khuya viếng thăm thế này, ta giúp được gì cho ngươi?”

“Ha! Tiểu muội, muội thật bình tĩnh!” Đỗ Chính Hiên chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, cười rất rạng rỡ nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt mặc đồ ngủ. “Trông muội như vậy ta cũng được yên tâm, chỉ sợ đã chịu đả kích quá lớn vì chuyện của mẹ muội mà khôi phục lại bộ dạng tiểu muội nhát gan sợ sệt thôi.”

“Tam ca?!” Đỗ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên hết sức, không dám tin vào mắt mình, Đỗ Chính Hiên vào giờ này lại có thể xuất hiện tại Chiêu Dương cung! Muốn tới gần Chính Hiên hơn nhưng đôi chân vì sự xuất hiện đột ngột của hắn tác động mà trở nên cứng đờ, không cách nào di chuyển, chỉ có thể đứng yên một chỗ hỏi, “Tam ca, sao huynh có thể xuất hiện ở đây?”

“Đương nhiên là vì muội đã năm lần bảy lượt nhờ người truyền khẩu tín[1] nên ta tới thôi.” Đỗ Chính Hiên rất tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế, đặt mặt nạ sang bên cạnh, “Không thể không nói, tiểu muội à, muội càng ngày càng có mị lực, lại có thể khiến cho người tôn quý nhất toàn thiên hạ này…”

“Tam ca!” Đỗ Hiểu Nguyệt không để Đỗ Chính Hiên nói tiếp, ngồi xuống đối diện Đỗ hắn, vẻ mặt bình tĩnh, “Đêm nay huynh tới đây, có người ngoài biết không?”

“Thế nào?” Chính Hiên tỏ vẻ khinh thị, “Với thân thủ của Tam ca muội, tự do ra vào Hoàng cung này không có vấn đề. Chuyện này từ trước khi đến tuổi cập kê muội hẳn đã biết rồi chứ!”

Cập kê?! Là hơn hai năm trước? Nói cách khác, việc này chắc Đỗ Hiểu Nguyệt trước kia đã hiểu rõ! “Vậy là tốt!” Hiểu Nguyệt gật đầu, “Tam ca, nha đầu bên người mẹ muội tên Hoa Hồng ấy, có từng xuất hiện lần nào nữa không?”

“Nó đã bị người ta giết rồi.” Tuy Đỗ Chính Hiên ra vẻ bình thản, nhưng trong giọng nói cũng lộ ra sự thương cảm sâu sắc.

“Không thể nào! Không đâu! Sao con bé lại chết được?” Đỗ Hiểu Nguyệt mờ mịt, ngay cả đường dây cuối cùng này cũng chặt đứt, vậy cái chết của Tưởng lương đệ thực sẽ đi vào ngõ cụt, trở thành bí ẩn sao! Không đúng, bà bị người khác giết chết! Điều này liệu có phải nói lên rằng, con bé ấy chắc chắn biết tình hình bên trong nên mới bị người ta diệt khẩu!

“Tiểu muội, hôm đó lúc ta tìm thấy nó, con bé chỉ còn hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn đứt quãng nói ra được đại khái câu chuyện.” Đỗ Chính Hiên vừa chuyển chủ đề, mắt Đỗ Hiểu Nguyệt liền sáng lên, “Tiểu muội, muội đoán không sai, cái chết của mẹ muội thực đúng là có ẩn tình.”

“Hoa Hồng nói gì?”

“Nó nói gì không quan trọng, điều quan trọng là, trước khi chết mẹ muội từng gặp mặt Đinh Anh Uy, sau khi Đinh Anh Uy rời đi, con bé liền phát hiện mẹ muội đã mất.” Đỗ Chính Hiên tránh nặng tìm nhẹ trả lời .

Nhưng Hiểu Nguyệt không vừa ý với câu trả lời của Chính Hiên, tiếp tục hỏi tới: “Còn Hoa Hồng? Nó nghe được cái gì mới bị diệt khẩu phải không?”

“Không, chắc là bọn họ sợ muội tra xét!” Đỗ Chính Hiên phát hiện mình nói có chút khó thuyết phục.

“Nói như vậy, Hoa Hồng coi như đã chết vì muội ư?” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi không tự tin, dựa theo lời Đỗ Chính Hiên mà nói, bởi một câu nói của mình ngày ấy tại Đỗ phủ Hoa Hồng mới bị giết chết! “Còn mẹ thì sao?! Những lời trong thư mẹ nói đều là khuyên muội không nên tham gia vào cuộc phân tranh trong triều đình, sao bà lại biết tat ham gia vào cuộc phân tranh trong triều? Có phải mẹ cũng là vì muội mà chết không?” Đến câu sau, Hiểu Nguyệt đã nói ra được sự đoán định chôn giấu trong lòng từ lâu, nước mắt đã vòng quanh… Nếu quả thật là như vậy, cũng có thể nói rằng chính vì mình mà đã hại chết hai mạng người! Không đúng, hẳn là rất nhiều, cái chết của người nhà Thanh Trúc, cũng có liên quan đến mình!

“Không phải vậy đâu.” Đỗ Chính Hiên lấy tay lau nước mắt trên mặt Hiểu Nguyệt, ồm ồm nói, “Những chuyện đó không liên quan gì tới muội, muội không nên tự trách mình!”

“Tam ca, có liên quan tới muội hay không, trong lòng muội tự hiểu rõ!” Hiểu Nguyệt mím chặt môi, mặt đã trắng bệch, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi hỏi, “Với thế cục hiện nay, Đỗ Khang Vĩnh quyết định vứt bỏ quân cờ vô dụng là muội, có phải đã tới giai đoạn cuối cùng rồi không, hai phe các người đều đến lúc phải đấu đến chết mới thôi?”

“Gần như là vậy, đợi tới khi Nhị ca của muội về triều, cũng chính là lúc tính toán rõ ràng tất cả nợ cũ nợ mới.” Chính Hiên nhẹ nhàng đáp lại, trong mắt hiện ra vẻ thư thái, dường như đã mong ngóng chuyện này rất lâu rồi.

Đỗ Chính Hiên như vậy làm cho Đỗ Hiểu Nguyệt thấy khó hiểu, dù hắn ngồi ngay trước mặt mình, nhưng Hiểu Nguyệt lại cảm thấy hắn ở rất xa mình. “Tam ca, tại sao huynh có thể có quan điểm khác với chính cha mình, nhưng lại không thể đánh đổ lão ta?”

“Muội thì sao? Tại sao muội vừa có thể phản lại ông ấy, vừa khiến ông ấy cho rằng không thể bỏ qua muội?” Chính Hiên không trả lời, quay đầu, nhìn thẳng Hiểu Nguyệt hỏi ngược lại.

“Muội chỉ là không thích bị người ta lợi dụng thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt không tránh né, thản nhiên trả lời. “Muội có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, sao phải chịu sự áp đặt của lão? Nhưng muội cũng chưa làm chuyện gì quá phận cho lắm, chỉ đưa ra đề nghị nhỏ với Đàm Văn Hạo mà thôi.”

“Muội có biết không, đề nghị nhỏ ấy của muội lại khiến thế lực của hắn bị tổn thương rất lớn!” Đỗ Chính Hiên cười nhẹ, “Kỳ thật ta càng thêm tin rằng, Đỗ Khang Vĩnh rất hối hận đã đưa muội vào cung… Nếu như ông ta sớm biết con gái mình có trí mưu và kiến thức như thế.”

“Muội rất thắc mắc, làm thế nào mà lão ta biết được muội đang giúp Đàm Văn Hạo?”

“Trước kia trong Hoàng cung có người của ông ấy, bây giờ đã thanh trừ bọn chúng rồi.”

Đỗ Chính Hiên nói nhẹ như lông hồng, nhưng lại khiến Đỗ Hiểu Nguyệt sợ hãi, trong Hoàng cung này hình như khắp nơi đều có tai mắt, nhất cử nhất động đều bị người ta quan sát! Xem ra, thật sự không thể coi thường Hoàng cung này nha! “Muội trả lời xong hết rồi, có phải huynh nên nói cho muội biết hay không, huynh thì sao?” Chuyện khác tạm thời không thèm nghĩ nữa, trước tiên làm rõ chuyện trước mắt cái đã.

“Ta ư?” Đỗ Chính Hiên cười lạnh, đứng lên, nhìn cây nến bên cạnh, “Chuyện này nói thì hơi phức tạp, mà bây giờ đêm đã quá khuya, hôm khác nói sau nhé!” Nói xong, cầm mặt nạ đeo lên mặt, nói giọng buồn buồn, “Tiểu muội, muội nghỉ ngơi sớm đi, nhớ khi ngủ thì đóng cửa sổ cho chặt!” Nói xong liền hô một tiếng, rồi từ cửa sổ phi thân ra ngoài.

Đỗ Hiểu Nguyệt lại sửng sốt, người này thật đúng là đến không thấy bóng, đi không thấy hình, khó trách hắn đi làm ‘gián điệp’.

Đêm đã khuya, đúng là lúc mọi mưu kế bắt đầu.

“Hoàng Thượng, Tiêu Điệp xin báo tin tình báo mới nhất: sứ giả Hồng Lang quốc nội trong ba ngày sẽ cùng đại quân của Đỗ Sơ Dương đến kinh thành trước, nhưng trước đó sứ giả Hồng Lang sẽ gặp mặt Đỗ Khang Vĩnh ở nhà trọ Duyệt Quân ngoài kinh thành ba mươi dặm, hai ngày sau mới cùng Đỗ Sơ Dương diện Thánh.” Tiêu Điệp quỳ một gối trên mặt đất, trầm giọng bẩm báo với Các chủ ngồi trên chính vị.

“Bẩm Hoàng Thượng, Hôi Điệp thăm dò được Thương Dao đã hạn hán, thiếu lương hai tháng nay. Ngân lượng và lương thực cứu tế thiên tai sớm đã phát hết, mà cứ mỗi tầng quan viên lại cắt xén, cuối cùng đến được tay nạn dân đã ít lại càng ít hơn, hiện nay bên đường ở Thương Dao khắp nơi đều là nạn dân bị chết đói, bán con trở thành chuyện bình thường, thậm chí chuyện thê thảm như ăn thịt người chết cũng đã phát sinh.” Hôi Điệp cũng quỳ một gối trên mặt đất, thâm trầm báo cáo tin tức lấy được mới nhất. “Hôi Điệp đã ghi chép lại tên tuổi quan viên tương ứng trên án, xin Hoàng Thượng minh thị.” Cung kính trình quyển sổ trên tay lên, rồi đứng sang một bên nghe chỉ thị.

“Bẩm Hoàng Thượng, ‘thương nhân’ phái vào Ly quốc đã mọc rễ thành công tại đó. Hơn nữa đã cùng các tầng lớp nhân sĩ khơi thông quan hệ tương ứng. Bây giờ họ có thể tiếp tục hành động theo kế hoạch.” Tụ Điệp quỳ xuống đất báo cáo.

Đàm Văn Hạo ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, lật lật xem quyển sổ Hôi Điệp trình lên. Sau thời gian nửa chén trà, đặt quyển sổ xuống, giọng nói uy nghiêm phân phó: “Tiêu Điệp, tiếp tục phái người theo dõi sứ giả Hồng Lang quốc, đặc biệt cuộc gặp mặt vào ba ngày sau của bọn họ; Tụ Điệp trở lại Ly quốc, sở chỉ huy có bố trí, khi cần thiết, có thể tiền trảm hậu tấu; Hôi Điệp tạm thời lui xuống, chuyện đó Trẫm tự có chủ trương.”

Tam Điệp lĩnh mệnh liền phi thân rời đi, sắc mặt Đàm Văn Hạo lập tức đen lại, cầm chặt quyển sổ trên bàn lên rồi ném thật mạnh, ‘đùng’ một tiếng rơi xuống bàn, cái đám vô lại lừa trên gạt dưới đáng chết, vốn định chuẩn bị sáu tháng mới xử lý các ngươi, bây giờ xem ra, không trừng trị không được!

“Lưu công công, vừa rồi là ai ồn ào bên ngoài?” Mở mạnh cánh cửa Noãn Tâm các ra, người hầu hạ bên ngoài chính là Lưu công công.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là cung nhân Tiêu Âm các ạ. Nhưng theo sự sai bảo của Hoàng Thượng, nô tài đã đuổi bọn họ đi rồi.” Lưu công công cung kính trả lời.

“Bây giờ lập tức truyền lệnh xuống, gần đây Lý Quý phi tâm thần bất định, đặc biệt cho phép Lý thượng thư cùng phu nhân ngày mai vào cung thăm nom Lý Quý phi.” Đàm Văn Hạo rất bình tĩnh, chậm rãi ra lệnh.

“Vậy bây giờ Hoàng Thượng muốn đi Chiêu Dương cung hay quay về Càn Thanh cung ạ?” Dù thế nào cũng phải sắp xếp chuyện của Hoàng Thượng cho xong đã, mới có thể đi tuyên lệnh; mà mấy ngày nay, Hoàng Thượng chỉ đi Chiêu Dương cung, càng không tuyên Kính sự phòng đưa tuyệt tử thang. Hơn thế, những tặng phẩm lớn đều đưa đến Chiêu Dương cung cả, hết thảy những điều này đều cho thấy rằng, Hoàng Thượng đang rất sủng Hoàng Hậu.

Đối với vấn đề Lưu công công nói ra, Đàm Văn Hạo chưa biết quyết định thế nào, chỉ trầm mặc. Trong lòng lúc này thì muốn đi Chiêu Dương cung, nhưng từ ngày hôn môi Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng đối với mình càng lãnh đạm hơn, cố hết sức tránh để khoảng cách giữa hai người xích lại. Có nói chuyện đều là đứng cách ba bước, sẽ không tùy hứng ngồi cạnh mình, chỉ có thể ngồi cách nhau một cái bàn. Sự chối từ này của Hiểu Nguyệt khiến Đàm Văn Hạo cảm thấy thật nhục nhã, thử hỏi có người phụ nữ nào trong Hậu cung không mong chờ sự sủng ái của mình? Nhưng nàng thì sao, không có hứng thú với mấy đồ tặng phẩm, trò chuyện cũng nhàn nhạt, trừ hỏi chút chuyện Đỗ Khang Vĩnh ra thì không có lời thứ hai. “Bãi giá đi Chiêu Dương cung!” Không phải muốn mặt nóng đi dán mông lạnh[2], chỉ là muốn thử xem, có phải thật sự nàng không có cảm giác gì với mình, thật sự đối với mình chỉ là một hồ nước động mà thôi?! “ Lưu công công, ngươi sai một tiểu thái giám đi truyền lời là được, còn ngươi cứ về nghỉ ngơi, Trẫm tự đi Chiêu Dương cung.”

Bên trong Chiêu Dương cung, Đỗ Hiểu Nguyệt ngừng bút, vươn người đứng dậy, cắt tâm nến, rồi trở lại trước bàn sách, một bên xoay cổ trước sau trái phải, một bên cầm lấy tờ giấy vừa viết xong vẩy vẩy để làm mực khô nhanh hơn, rồi gấp giấy lại, đặt vào một tấm giấy da dày, kẹp vào một cuốn sách khác.

“Nguyệt nhi đang làm gì vậy? Sao đã muộn thế này còn chưa ngủ? Có phải đang đợi ta không?” Khi Đàm Văn Hạo bước vào, thấy Đỗ Hiểu Nguyệt đang chỉnh đốn bàn sách, không hề chú ý có người đang đến, nhè nhẹ bước tới bên người nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, khẽ khàng hỏi.

Đang thu dọn đồ đạc, lưng đột nhiên bị ôm lấy, không tránh được bị hoảng sợ một phen. Tới khi phát hiện ra là Đàm Văn Hạo, liền giãy dụa như thường: “Á! Da mặt huynh dày thật, con mắt nào của huynh nhìn thấy ta đang đợi huynh?”

Siết chặt người trong lòng hơn, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Vậy là ai nửa đêm nào cũng trèo lên giường của ta?”

Không nhắc tới chuyện đó thì thôi, vừa nhắc tới Đỗ Hiểu Nguyệt liền nổi giận: “Cũng không biết là ai vô lại nhân lúc nửa đêm thích chơi trò thay người đổi giường!” Mấy hôm nay, rõ ràng buổi tối mình ngủ trên tháp lạnh, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đều sẽ ở trên giường! “Buông ta ra, nam nữ thụ thụ bất thanh, đừng có động tay động chân!” Thực không làm rõ được, hắn đến đây mình chưa từng nể mặt, càng không có nhuyễn ngọc ôn hương để ôm ấp, sao hắn ngày nào cũng thích chạy tới đây?! Hại mình mấy ngày nay bị đám phi tử dùng đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn chằm chằm… như ngồi trên kim châm vậy!

“Không động tay chân?” Đàm Văn Hạo không thèm suy tư, ngược lại còn nhếch miệng cười, chỉ tiếc Hiểu Nguyệt đưa lưng về phía hắn, nếu không đã biết nụ cười này có bao nhiêu gian tà. Tới gần tai ngọc của nàng hơn, nhè nhẹ thổi một hơi, hạ thấp giọng, mang vẻ mê hoặc, “Vậy động miệng được chứ?”

Hiểu Nguyệt nhất thời đỏ mặt mang tai nóng rực, người càng thêm rung rung, trong đầu vang tiếng ong ong. Nửa ngày sau, mới làm cho trái tim đang đập nhanh hết sức bình ổn trở lại, ngữ khí thản nhiên kèm chút trêu đùa hỏi: “Hoàng Thượng, ngài đang thể hiện kỹ thuật tán tỉnh của ngài sao? Không thể không nói, ngài tình trường lão luyện, biết dùng biện pháp gì để mị hoặc phụ nữ! Nhưng Hiểu Nguyệt không có hứng thú với loại kỹ xảo này của ngài đâu, hay là ngài đi tìm phi tử khác thi triển mị lực đi nha!”

Vốn rất hài lòng với phản ứng trên thân thể Đỗ Hiểu Nguyệt, nhưng càng thích thú với phản ứng của đầu óc nàng hơn, dù cho người nàng cũng không phải vô cùng bài xích mình, đáng tiếc nàng luôn lý trí như vậy, hai ba câu đã có thể đẩy người ta vào hầm băng. “Nguyệt nhi, nàng là người phụ nữ đầu tiên ta mị hoặc, lại không thành công, cho nên, ta không được coi là một kẻ lão luyện trong tình trường.” Phải biết rằng, người con gái khác, chẳng cần mình phải nói hay làm gì nhiều, các nàng đều đã như nhuyễn bì đường[3], bám chặt không tha.

Hừ! Còn có mặt mũi nói mình không phải?! Nếu như đệ nhất phiêu khách trong thiên hạ này mà không được coi như kẻ lão luyện tình trường, thì ai mới là kẻ ấy đây?! “Không thèm nói với huynh!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng chẳng muốn tào lao thêm về vấn đề này với hắn nữa, ngồi viết hơn nửa ngày, tay cũng đã mỏi, đầu cũng đã mệt, bây giờ việc muốn làm nhất chính là đi ngủ, “Buông ta ra, ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Đàm Văn Hạo cũng biết Hiểu Nguyệt bẩm sinh mê ngủ, chỉ cần nàng nói muốn ngủ, thì có nghĩa là giây tiếp theo nàng đang đứng cũng có khả năng ngủ ngay! “Được!” Buông tay ra, chờ nàng tự đi tới tháp lạnh, không ngờ nàng lại đi thẳng tới giường lớn, hơn nữa còn chuyển một chiếc gối sang một bên, ngã thẳng lên giường, lăn mấy cái đã vào ngủ phía trong. “Đêm nay nàng không ngủ ở tháp?”

“Hừ, dù sao buổi sáng khi tỉnh lại đều là nằm trên giường!” Hiểu Nguyệt không lược bỏ vế “Thà rằng bây giờ tự giác ngủ luôn ở đây, miễn lại bị người ta ăn đậu phụ”.

“Chúng ta mỗi người ngủ một bên, đêm nay không cho phép huynh lấy ta làm gối ôm!” Nghĩ tới đây, Đỗ Hiểu Nguyệt lại càng buồn bực, trước kia buổi tối khi ngủ có thói quen thay áo ngủ, bị ai đó di chuyển mấy lần lại còn lần nào cũng là trong tình huống ở trong vòng tay ai đó bị tỉnh lại vì nóng, cuối cùng Hiểu Nguyệt quyết định, sau này tự giác ngủ ở một bên, mà khi ngủ không cởi áo khoác!

Hừm… Xem ra đêm nay không có đậu phụ non mềm để ăn rồi! Chuyện này Đàm Văn Hạo không cam lòng mà lại không thể không ngủ bên chân Đỗ Hiểu Nguyệt, ôi, tính hết đám phụ nữ trong cung, người nào có dũng khí dùng chân đối diện thiên tử? Đáng tiếc chính là, người phụ nữ hàng ngày dùng chân nhắm ngay mặt thiên tử này lại rất hợp khẩu vị thiên tử!

“Nguyệt nhi, ngày mai có muốn lên triều ngồi nghe bên cạnh không?”

“A…” Đỗ Hiểu Nguyệt đã đi vào tình trạng mơ màng, không hề biết Đàm Văn Hạo đang nói cái gì, chỉ đáp lại một cách vô thức.

“Thương Dao hạn hán hai tháng rồi!” Đàm Văn Hạo khẽ thở dài, điều này xem như là ông Trời trừng phạt ư? Trong hai tháng trời Thương Dao không rơi lấy một giọt mưa, mấy ngàn mạng người không có thức ăn không có nước uống, trong lòng vô cùng ưu sầu!

“Ừm…” Đỗ Hiểu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm, “Ngày mai còn muốn…” Trong ý thức nghĩ đến chính là, ngày mai lại phải phí óc rồi.

Đàm Văn Hạo cười nhẹ nhàng, thanh âm của nàng mơ hồ không rõ, e là đang nói mớ thôi! Quên đi, việc này có gấp cũng không có cách nào, bây giờ chủ yếu nhất chính là áp chế đám người xảo quyệt ấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.