“Nương nương, quả như người sở liệu, Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng đi vào trong điện Chiêu Dương!” Tiểu Mai vội vã cuống quít chạy về Tiêu Âm các, vui mừng báo cáo với Lý Thiên Nhu đang nhàn rỗi đánh đàn, “Nô tỳ còn nghe nói, Hoàng Thượng vốn muốn triệu Hoàng Hậu đến điện Thái Hòa, nhưng Hoàng Hậu lại lấy một câu đang nghỉ ngơi mà từ chối. Hoàng Thượng đối với việc này không những
không giận, mà còn cố ý lệnh cho Mao đại nhân đến trưa mới gặp nàng, để
nàng nghỉ ngơi! A! Có điều, vẫn là nước cờ của nương nương cao hơn một
bậc, khi Hoàng Thượng hạ triều liền tìm Hoàng Thượng qua đây, lại còn để Hoàng Thượng đi thẳng tới Hội Lan các tìm hai kẻ gian…”
“Được rồi, tiểu Mai, đạt được mục đích là tốt rồi. Điều bây giờ bản cung muốn xem chính là thành quả, không phải
mấy lời nhảm nhí!” Lý Thiên Nhu ngừng đàn, khoan thai đứng dậy, cười
lạnh, “Ngươi nói Hoàng Thượng đang tới Chiêu Dương cung?”
“Đúng ạ!”
“Còn cô ta? Vẫn ở Hội Lan các hay bị Hoàng Thượng dẫn về theo?”
“Vẫn ở Hội Lan các ạ, tiếp tục tình chàng ý thiếp với Vương gia!” Tiểu Mai rót thêm chén nước cho Lý Thiên Nhu.
“Ồ?” Lý Thiên Nhu hơi ngây người, rồi mỉm cười ngay, mắt híp nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tiểu Mai, ra ngoài xem
xem có phải trời có sấm sét, sắp mưa rồi không?” Trời cũng trở mặt rồi,
liệu có phải đổ thêm dầu vào lửa không?
“Trời mưa?” Tiểu Mai bước tới trước cửa
sổ, trời đã mưa lất phất, hạt mưa to như hạt đậu, gió cũng rất lớn, mây
đen bay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, sấm giật chớp lòe, mưa nặng nề đổ xuống. “Nương nương, người thật lợi hại, làm sao người lại biết trời
sắp mưa? Ban nãy khi nô tỳ quay về mặt trời vẫn đang treo cao lắm?” Tiểu Mai kinh ngạc đóng cửa sổ lại, rồi về đứng hầu hạ cạnh Lý Thiên Nhu.
“Long nhan sắp nổi giận, ngươi nói trời
có biến đổi không nào?” Lý Thiên Nhu cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa mưa đã đọng thành vũng nước, nghiến răng hạ giọng, “Đỗ Hiểu Nguyệt, bản cung
thật muốn xem xem lần này là ai thua trong tay ai! Đứa bé vì ngươi mà
mất, bản cung sẽ lôi ngươi xuống địa ngục với con ta!” Trừng mắt nhìn
bọt nước bắn lên, con ngươi lạnh lẽo, tới khi tầm mắt đã mơ hồ, Lý Thiên Nhu mới hồi thần, khóe miệng khẽ nhếch. “Tiểu Mai, lát nữa đợi mưa tạnh thì đến Chiêu Dương cung mời Hoàng Thượng lại đây, cứ nói bản cung đột
nhiên nôn ra máu, bất tỉnh ngã xuống.”
…
“Tiểu thư, cứ xông vào như vậy có được
không?” Hồng Trù nhìn cửa lớn Tiêu Âm các, hơi kéo ống tay áo Đỗ Hiểu
Nguyệt, rất không an tâm hỏi. “Hai người chúng ta không thông báo mà
xông vào, nói gì đi nữa cũng rất mất thân phận với uy nghi của Hoàng Hậu đó.”
“Cái gì gọi là xông vào? Cái này gọi là
quang minh chính đại tiến vào!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhếch mắt liếc nhìn Hồng
Trù rồi quay đầu lại, nhìn cửa lớn Tiêu Âm các, khẽ than, “Hồng Trù,
thực sự hiện giờ tôi không muốn vào chút nào, hắn ở trong đó, ta mà hùng hùng hổ hổ đi vào, thấy giống y như đi tróc gian ấy! Tiếc là người ta
là cô vợ bé danh chính ngôn thuận, tôi làm như vậy thì ra gì nữa?”
“Hức…” Hồng Trù gắng sức nháy mắt, đoán ý trong lời nói của Đỗ Hiểu Nguyệt, miệng mấp máy, ngón tay cũng nhè nhẹ
giơ lên, nghiêng ngả chỉ chỉ, cong cong mấy bận mới bỏ xuống, “Tiểu thư, người… ý của người là… Người thừa nhận Hoàng Thượng là… Không phải,
tiểu thư… người đang ghen đấy ư?”
“Ớ… Khụ!” Đỗ Hiểu Nguyệt bị câu cuối của
Hồng Trù làm cho sặc, vỗ ngực ho nhẹ, ho tới độ mặt mũi ửng hồng, sụ mặt kêu tu tu, “Hồng Trù, cô chẳng biết gì cả, nói loạn gì vậy! Tôi nói cô
biết, tôi không có hứng thú với đàn ông đã có vợ, đối với loại đàn ông
có nhiều vợ lại càng không có hứng thú! Hiểu chưa nào! Nói cách khác,
đương kim Hoàng Đế vĩnh viễn sẽ không phải nhân tuyển lý tưởng cho vị
trí phu quân tương lai của tôi!” Có điều, đây chỉ có thể là lý tưởng.
“Tiểu thư… Hồng Trù không thể không nhắc
nhở người… Người hiện giờ đã không tuyển được nữa rồi!” Hồng Trù không
nể mặt vạch rõ hiện thực tàn khốc nhất.
“Haiz, Hồng Trù, cô cố tình làm khó tôi
phải không? Tôi nói tuyển được là tuyển được!” Đỗ Hiểu Nguyệt trừng mắt
giận, “Thôi, bây giờ cả người tôi đều không thoải mái, về Chiêu Dương
cung ngủ thôi!” Đàm Văn Hạo đáng chết, không biết là lần đầu tiên của
người ta sao, chẳng thương hương tiếc ngọc tẹo nào!
“Ồ!” Hồng Trù không dám nói thêm câu nào, đi sau Đỗ Hiểu Nguyệt, theo nàng đi con đường nhỏ là đường tắt về Chiêu Dương cung.
Trời quang mây tạnh, trên lá cây còn đọng lại giọt nước mưa óng ánh, lấp lánh ánh tịch dương, bảy màu sặc sỡ.
Bước chầm chậm dưới bóng cây, trong lúc lơ đãng, một giọt nước từ lá cây trượt xuống, rơi vào cổ, man mát.
“Hoàng Thượng, ngài nhìn hoa mẫu đơn này xem, trải qua mưa gió dập vùi vẫn nở bừng kiều diễm như vậy, thật đẹp!”
Một giọng nói nhỏ vang tới làm Đỗ Hiểu
Nguyệt ngừng bước, tìm nơi vọng ra tiếng nói, nhìn xuyên qua lá cây, chỉ thấy hoa mẫu đơn bên kia nở rực rỡ, nào hồng, nào vàng, nào trắng, đẹp
mà không chói mắt, thứ chói mắt nhất chính là một đôi đang dựa dẫm lẫn
nhau, nam thanh nữ tú, vô cùng hài hòa.
“Nhu phi, giờ đã dễ chịu chút nào chưa?”
Trong giọng nói thanh nhã không hẳn có phần tình tứ, nhưng đủ để làm
rung động trái tim người phụ nữ.
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm!” Lý Thiên Nhu
hơi cúi người, giọng nũng nịu ngọt ngào như chim vàng anh cất tiếng hót. “Hoàng Thượng đi dạo với Nhu nhi một hồi như vậy, Nhu nhi rất vui, đầu
cũng không nhức nữa.”
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi!” Hồng Trù
mắt thấy Đỗ Hiểu Nguyệt vặn vẹo chiếc khăn tay dùng để lau giọt nước ban nãy – tuy ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng Hồng Trù biết nàng đã
giận rồi. Mà tình thế hiện nay, không cần nói cũng biết, Hoàng Thượng
vừa ôm ấp tiểu thư xong xoay người một cái đã ở bên người phụ nữ khác,
tình huống này có người phụ nữ nào có thể đối mặt một cách tỉnh táo?
Hừm, vẫn nên tìm cách đưa tiểu thư ra khỏi vườn hoa này mới được, nếu
không tiểu thư sẽ bị lửa giận thiêu cháy mất! “Sắp đến giờ cơm chiều
rồi, hôm nay Hoàng Thượng cố ý…”
“Hồng Trù, sau này trước mặt tôi không
được phép nhắc tới hai chữ đó nữa!” Đỗ Hiểu Nguyệt xoay người lại, nói
gằn từng chữ với Hồng Trù, đôi mắt mở to bừng bừng tức tối.
“Tiểu thư…” Khí tức lạnh lẽo tản ra khắp người Hiểu Nguyệt khiến Hồng Trù khiếp sợ, thậm chí vô thức rùng mình một cái.
Sự sợ hãi của Hồng Trù đã giúp Hiểu
Nguyệt tỉnh táo lại nhiều, hít nhẹ một hơi, cười nhàn nhạt: “Được rồi,
vừa nãy là tôi trêu cô ấy mà! Hồng Trù về sau muốn nhắc thế nào thì cứ
nhắc như vậy thôi. Về cung đi, ta mệt rồi!” Phải, đã sớm biết như thế,
cớ gì còn đơn phương chui đầu vào rọ? Giờ thì hay rồi, tim mất, người
cũng mất, còn gì có thể giữ lại nữa? “Đỗ Hiểu Nguyệt, từ khi nào mày đã
đánh mất trái tim mình vậy? Là từ khi hắn chăm sóc mày ân cần một cách
vô thức hay từ những buổi sớm mai tỉnh dậy, thấy bên cạnh có một bờ vai
ấm áp để dựa vào? Hay từ sự dung túng thường xuyên của hắn với mình?”
Hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh tịch dương, trong lòng thầm hỏi những hiềm
nghi của mình, chỉ là, tịch dương vô ngôn.
“Ai da!” Không cẩn thận vấp vào đá, đầu
ngón chân hơi đau, bất giác túm lấy tay Hồng Trù mới đứng vững được,
tránh một lần tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Tiểu thư à, lúc đi đường thì cần nhìn
mặt đất, không phải ngước lên trời đâu!” Hồng Trù không nhịn được muốn
oán trách sự sơ ý của Đỗ Hiểu Nguyệt, lần trước cũng bởi lúc đi đường
làm chân bị trẹo, bị Hoàng Thượng đưa về tận Chiêu Dương cung, cứ tưởng
đi một ngày đàng học một sàng khôn, chẳng ngờ nàng suýt nữa lại ngã.
“À! Hồng Trù giáo huấn rất đúng! Làm
người, vẫn nên nghiêm túc và thực tế mới tốt, không nên tự đắc, không
thể cầu vọng quá xa xỉ cũng như cưỡng cầu, đi đường của chính mình, tìm
sự tiêu dao của chính mình, cần gì vì một người không cùng cam nguyện mà giẫm lên con đường vừa xa xôi vừa không thực nơi chân mây?” Đỗ Hiểu
Nguyệt khẽ lầm bầm, hình như đang tự nói cho mình nghe, cũng như đang hạ quyết tâm gì đó.
“Tiểu thư càng nói càng sâu xa, câu cuối
cùng Hồng Trù nghe không hiểu.” Hồng Trù dìu Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng giúp nàng phủi bụi đất trên quần áo.
“Cô không hiểu ư?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười
cười, nghiêng đầu, nụ cười như có như không nơi khóe miệng vẫn chưa bỏ
xuống, “Kỳ thật chính tôi cũng không hiểu nữa! Vấn đề này phức tạp quá,
tôi ngại nghĩ lắm. Một ngày nào đó có cơ hội, tự nhiên sẽ hiểu được, hết thảy mọi điều cứ tùy duyên thôi, điều cô cần phải hiểu thì có trốn cũng không có tác dụng gì, điều cô không cần hiểu thì cô có gấp cũng không
được.” Những lời này không chỉ nói cho bản thân và Hồng Trù nghe, mà còn nói cho người ở tàng cây bên kia nghe thấy.
“Tiểu thư càng nói càng huyền hoặc.” Hồng Trù đỡ tay Hiểu Nguyệt, cười ha ha. “Tiểu thư, người đọc được mấy thứ
ấy ở đâu vậy? Hôm nào dạy Hồng Trù được không?”
“Ha ha, không được đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt
nhấc gót đi về phía khác, trước sau không hề liếc nhìn về phía sau, “Dạy đồ đệ xong sư phụ chết đói, thứ lý luận vô lại này của tôi cô không nên học thì hơn, tôi sợ làm hư trẻ con mất!”
“Sao lại như thế được? Hồng Trù nghe thấy rất hay! Hồng Trù thường nghĩ, nếu một ngày nào đó Hồng Trù cũng có
được trí tuệ của tiểu thư thì tốt quá, ăn xong lại ngủ cả ngày, mà vẫn
có thể hiểu biết nhiều như vậy… Ôi, tiểu thư, người đừng đè Hồng Trù mà, Hồng Trù sắp không đi nổi nữa rồi… “
Nhìn bóng hình dần đi xa hơn ấy, Đàm Văn
Hạo mới bước ra từ lùm cây, hai bàn tay nắm chặt, thiếu chút nữa là mình không khống chế được bản thân mà lao ra trước mặt nàng, lay tỉnh nàng,
chất vấn nàng vì sao nhìn thấy mình ở bên người phụ nữ khác, mà nàng vẫn có bộ dạng không sao cả đó, còn nói cái gì mà cưỡng cầu không được.
Nàng từng cưỡng cầu mình sao? Từ trước tới nay đều là mình cưỡng cầu
nàng, còn nàng thì sao, chưa đặt mình vào lòng bao giờ. Cứ cho là hôm
nay đã miễn cưỡng đoạt được thân thể nàng, thì sao chứ? Quan trọng nhất
vẫn là trái tim nàng!
Dù muốn đi chất vấn nàng như vậy, nhưng
lại sợ thấy nàng. Lúc người bên Tiêu Âm các đến tìm, mình đã lập tức rời đi chính bởi không dám đối mặt nàng. Cưỡng bức nàng là vì quá giận,
ngọn lửa đố kỵ thiêu cháy tâm can, lại bị nàng chọc giận nên mới có thể… Nhưng bây giờ mặt không đối mặt thì sao chứ, nàng luôn có thái độ không sao hết đó, thậm chí còn có thể an tĩnh, bình thản tản bộ trong khu
vườn nhỏ này, có thể thấy được, nàng đến cuối cùng cũng không để mình
trong lòng, dù mình làm chuyện quá đáng với nàng, nàng vẫn như thể đến
ghét bỏ cũng không thèm làm!
“Hoàng Thượng!” Lý Thiên Nhu thấy Đàm Văn Hạo nắng mưa thất thường, hơi sợ, hắn hình như rất giận, buồn bực khó
chịu, khí thế lạnh lùng kèm sự uy nghiêm của Đế Vương khiến người ta rất sợ hãi, chỉ có thể gọi rất khẽ như thế, “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn
quay về Tiêu Âm các.”
“Nàng tự về đi!” Đàm Văn Hạo mặt tỉnh bơ, cũng không nhìn thẳng mặt ả, “Trẫm còn quốc sự cần xử lý!” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
“Hoàng…” Lý Thiên Nhu gấp gáp gọi lớn, nhưng thế nào
cũng không ngăn nổi hình bóng người vội vã rời đi đó, chỉ có thể nuốt
vào miệng chữ cuối, “Hoàng Thượng, vì sao ngài chưa từng để mắt nhìn
thiếp một lần? Dù thiếp từng động tay động chân chuyện mang thai, nhưng
cũng là bởi… là bởi…” Bởi vì sao? Lý Thiên Nhu cũng không nói ra được,
đúng là rất thích Hoàng Thượng, nhưng có phải chỉ vì thích hay không? A, vấn đề này thật khó trả lời.