Hoàng Hậu Lười

Chương 75: Chương 75




“Cầu xin các người, cho nô tỳ gặp Hoàng Thượng đi! Tiểu thư mất tích rồi! Cầu xin các người mà, hai vị đại ca, làm ơn rủ lòng thương xót, cho nô tỳ gặp Hoàng Thượng được không?” Bên ngoài tẩm cung của Hoàng Đế ở Càn Thanh cung, Hồng Trù khóc lóc nỉ non cầu xin hai hoạn quan canh cửa.

“Hoàng Thượng đi nghỉ rồi. Có việc gì để sáng mai nói.” Tên hoạn quan không tin lời Hồng Trù nói. Trời đã khuya lắm rồi, một người lớn đang sống sờ sờ làm sao có thể mất tích được?

“Ùm!” Hồng Trù quỳ xuống, kéo góc áo tên hoạn quan, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhòe nhoẹt nước mắt ngẩng lên, hét thật to: “Việc này không chờ được, tiểu thư có thể bị trộm bắt cóc mất rồi. Các người để nô tỳ vào gặp Hoàng Thượng đi – nếu để lỡ thời gian đi cứu tiểu thư, tiểu thư nhỡ ra gặp chuyện không may, các người cũng không sống được nữa đâu!”

“Chuyện này…” Hai tên hoạn quan nhìn nhau, sự sủng ái mà Hoàng Thượng dành cho Hoàng Hậu ai ai cũng mắt thấy tai nghe. Nếu như Hoàng Hậu thật sự xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ này thực không giữ nổi nữa.

“Nháo nhác cái gì đấy?” Cánh cửa mở ra két một tiếng. Đàm Văn Hạo mặc đồ ngủ tơ tằm màu vàng sáng bước ra, hung hăng trợn mắt nhìn hai hoạn quan canh cửa, rồi lại nhìn Hồng Trù mặt mày đang hốt hoảng lo lắng.

“Hoàng Thượng!” Hồng Trù vừa thấy Đàm Văn Hạo liền cuống quít dập đầu, vừa vội vàng vừa khóc nấc. “Hoàng Thượng mau mau đi cứu tiểu thư… Không thấy tiểu thư đâu nữa…”

“Không thấy?” Ầm một tiếng, đầu óc Đàm Văn Hạo nhất thời trống rỗng, không để ý nắm chặt lấy vai Hồng Trù, lắc lắc thật mạnh, “Sao lại không thấy đâu? Trời tối đen như thế này rồi, làm sao lại không thấy đâu? Đã tới Phi Nguyệt các tìm chưa?” Đã có kinh nghiệm từ lần trước trốn ra ngoài với Liễu Mộng Nam rồi, chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

“Nô tỳ tới đó tìm rồi, Chiêu Dương cung không có, Phi Nguyệt các cũng không có người!” Hồng Trù không chịu được lực tay của Đàm Văn Hạo, đau đến mặt trắng bệch cả ra, “Lúc sập tối nô tỳ theo lệ thường đến xem tiểu thư đã tắt nến chưa, kết quả là phát hiện ra tiểu thư mất tích, trong phòng thì hỗn loạn, bồn hoa trên cửa sổ cũng bị vỡ nát dưới đất, còn có hoa cài trên đầu tiểu thư cũng rải rác trên mặt đất……”

“Người đâu!” Không tài nào nghe tiếp được nữa, Đàm Văn Hạo thoắt cái liền buông tay, bước ra ngoài cửa, gấp gáp ra đại mệnh lệnh với đám thị vệ vừa chạy tới. “Đi lục soát hết mọi ngóc ngách trong cung, tìm Hoàng Hậu cho Trẫm! Lưu công công, di giá Chiêu Dương cung!” Tại sao lại như vậy? Đám thị vệ cài trong Chiêu Dương cung chết hết rồi à? Một người không biết chút xíu võ công cơ bản nào chuồn ra khỏi Chiêu Dương cung cũng không bị ai phát giác?

“Hoàng Thượng!” Liễu Mộng Nam bước như bay vội vã đi tới, đứng chắn trước mặt Đàm Văn Hạo, thở hổn hển, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ nói chuyện của nàng, “Thần thiếp đã đến nhìn qua Chiêu Dương cung rồi, thị vệ Chiêu Dương cung bị người ta đánh thuốc mê, cả đám ngủ say như chết; trong phòng Hiểu Nguyệt không có dấu vết đánh nhau rõ ràng, bồn xương rồng ấy giống như bị ai đó nhảy vào qua cửa sổ nên bị đổ vỡ; sách vở trên đất chắc là bị ai hất từ trên bàn xuống, nhưng trên bàn sách lại có một xếp giấy rất ngay ngắn. Thần thiếp xem qua nội dung, chắc là Hiểu Nguyệt viết cho Hoàng Thượng ngài đấy.” Vừa nói, Liễu Mộng Nam vừa giao xếp giấy ra, rồi nói tiếp, “Chiếc thoa ngọc trên đất đã vỡ thành hai đoạn, rất giống bị rơi vỡ…”

Nhận lấy món đồ Liễu Mộng Nam đưa, Đàm Văn Hạo nóng lòng mở ra, đồng thời trong lòng lại có cảm giác xấu, phỏng đoán nội dung trong này có thể nào là lời tuyệt biệt hay không… Nhưng khi đọc được nội dung bên trong, Đàm Văn Hạo chợt phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra, lớn giọng than thở, “Thì ra là thế, Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng thật nhẫn tâm. Đã mưu tính từ trước chuyện phải rời khỏi Hoàng cung đúng không? Cứ cho là đêm nay không bị người ta tóm đi, nàng cũng đã lên kế hoạch làm sao thoát khỏi đây an toàn rồi mà! Tiếc là nàng đã tính sai rồi, Đỗ Hiểu Nguyệt, bất luận nàng đi tới đâu, Trẫm cũng sẽ tìm được nàng!”

Nhẹ nhàng cất tờ giấy vào tay áo, bình tĩnh nhìn Lưu công công và thống lĩnh Ngự lâm quân đứng bên cạnh: “Tiếu thống lĩnh nghe lệnh, lập tức truyền lệnh xuống, đóng hết tất cả các đường ra khỏi kinh, tìm kiếm trong kinh thành. Tìm từng nhà từng hộ một, dù có phải lật ba tấc đất lên cũng phải tìm ra Hoàng Hậu cho Trẫm! Lưu công công, chuẩn bị ngựa, Trẫm muốn xuất cung!” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, nội thị các vội vàng theo sát, vào mặc quần áo cho chủ tử.

Liễu Mộng Nam không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Hồng Trù đang khóc vì lo lắng, vỗ vỗ vai nàng, sai người dìu nàng, từ từ đi về Phi Nguyệt các. Nhưng trong đầu lại nghĩ tới những gì Hiểu Nguyệt viết trên tờ đầu tiên trong xấp giấy:

“Hoàng Thượng! Mà thôi, gọi huynh là Đàm Văn Hạo đi! Mặc kệ huynh nói ta không để Hoàng Đế nhà huynh vào mắt cũng được, không phân tôn ti cũng được, có lẽ đây là lần cuối gọi huynh như thế rồi.

Khi huynh nhìn thấy phong thư này, ta nghĩ ta đã khoái hoạt tiêu dao chạy trên con đường thênh thang tự do của ta rồi!

Đừng hỏi tại sao ta muốn rời cung. Cả ta và huynh đều biết rõ nguyên nhân mà. Ta không hợp với cuộc sống trong cung, mặc dù ngày nào cũng được ăn được ngủ, trong đời này những thứ ta theo đuổi cũng chẳng cao xa gì, với lý tưởng của ta, Hoàng cung quả thật cực kỳ phù hợp yêu cầu. Đáng tiếc cái gì trong Hoàng cung này cũng tốt, chỉ thiếu mỗi tự do. Ta quen tùy tiện rồi, không chịu nổi những gò bó hạn chế nơi đây, càng không chịu được đám vợ bé của huynh, có chuyện hay không cũng suốt ngày chạy đến Chiêu Dương cung tìm ta uống trà, khoe khoang với nhau các nàng được sủng như thế nào – thật không biết bọn họ đầu heo óc lợn kiểu gì nữa, sao lại có hứng thú với thiên hạ đệ nhất phiêu khách nhà huynh vậy chứ?

Khụ, ta không cố ý nói những lời này đâu, nhưng ta vẫn muốn nói, mong huynh đừng nổi giận nhá! Giận nhiều không tốt cho sức khỏe, lúc nào cũng nên cười nhiều chút. Mặc dù dễ tạo nếp nhăn ở khóe mắt, tổn hại đến hình tượng tuấn mỹ của ngài, nhưng các cụ thường nói: cười một cái, trẻ mười tuổi! Thấy huynh tận tâm trị quốc như vậy, vì bách tính trong thiên hạ, hãy sống lâu thêm mười năm nữa nhé!

Còn ta ấy à, ta sẽ vô cùng vui sướng du ngoạn khắp nơi, về vấn đề lộ phí và các khoản khác, ta đã chuẩn bị xong rồi – không đói chết là được! Lúc đi chơi tiện thể phát triển mùa xuân thứ hai của mình, tìm một người đàn ông ta yêu, y cũng yêu ta, và y có khả năng chỉ yêu mình ta, lấy mình ta thôi, rồi gả cho y. Rồi sau đó lại tham ăn lười biếng sống hết cuộc đời này.

Hừm, những ngày tháng lưu lại trong Hoàng cung cũng xem là tốt đẹp. Thi thoảng đấu trí với người khác cũng giúp thân thể được khỏe mạnh, tiện thể hóng hớt mấy chuyện bát quái với bí mật trong cung cũng rất thú vị. Ta tính sẵn rồi, xuất cung xong sẽ bắt tay vào viết một quyển Hoàng cung bí tịch[1], truyền ra dân gian chút chuyện dã sử, để dân chúng sau khi an ổn ăn cơm no bụng rồi thì có mấy chuyện mà buôn bán.

Ừm, hình như nói nhảm hơi nhiều rồi nhỉ. Vậy thôi ta không viết thêm nữa, dù sao một chốc một lát lúc này ta cũng chưa đi, để hôm nào nghĩ ra cái gì nữa thì bổ sung sau nhé! Kết hợp những điều tâm đắc ta học được trong hơn mười năm cùng với tình trạng cụ thể của Phỉ Á, dùng những lý luận tiên tiến người ta tổng kết lại qua mấy ngàn năm, ta đã chỉnh sửa thành một phương pháp trị quốc trị dân cho huynh, không hy vọng huynh sẽ trở thành một siêu Thái tông hay Đế Vương như Khang Hi, nhưng ít nhất là sánh được với thế hệ vua Nghêu vua Thuấn!

Minh hữu[2] Đỗ Hiểu Nguyệt kính dâng.”

“Cô nương, nào, uống miếng canh nóng đi!” Bà Cố mặt mũi ôn hòa đưa chiếc bát màu vàng đất ra trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, có thứ gì đó như lá cây nổi trên mặt bát canh. Điều đó làm cho Đỗ Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt.

“Hic… Cám ơn đại nương.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lịch sự, dù không biết lá này là gì nhưng từ chối thì không tốt, liền đón lấy bát canh nóng, nhấm nháp nhỏ nhẹ, không đắng cũng không mặn, có mùi thơm nhàn nhạt.

Nhị Hắc không đưa Đỗ Hiểu Nguyệt ra khỏi khu rừng, chỉ nói đi hướng nào thì ra được. Khi trời vừa hửng sáng, Hiểu Nguyệt rốt cục cũng thoát khỏi cánh rừng, gõ cửa ngôi nhà đầu tiên cạnh rừng, chỉ có một đôi vợ chồng già.

“Sao cô nương lại một thân một mình đi từ trong rừng ra? Nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô nương không giống với con gái nhà nghèo!” Ông Cố miệng ngậm tẩu thuốc, sau khi cẩn thận đánh giá Đỗ Hiểu Nguyệt một lượt, nhả khói thuốc rồi nghiêm túc hỏi.

Đỗ Hiểu Nguyệt hiện giờ mặc một chiếc áo bích hà la màu vàng nhạt thêu hoa bách hợp, dưới mặc quần lụa mỏng màu hồng khói. Bộ đồ này trông rất bình thường khi ở trong Hoàng cung, nhưng y phục bình thường trong cung mang ra ngoài dân gian thì con gái nhà nghèo cũng không có khả năng mặc. Hiểu Nguyệt liếc mắt tự đánh giá mình một chút, tầm mắt di chuyển, vẻ ưu thương nhợt nhạt đọng trên mi mắt, đặt chiếc bát xuống, nhìn ông Cố: “Bác Cố à, nói thật tôi là người ở kinh thành. Vì gia phụ đắc tội với người có quyền có thế trong triều đình, bị tống vào ngục. Tôi cố hết sức chạy trốn đi tìm người cậu ở nơi xa nhờ cứu giúp, vì sợ bị chặn đường cướp bóc nên không dám đi đường lớn, chỉ có thể chạy đường nhỏ mà thôi.” Không biết trả lời kiểu này có thể làm hài lòng ông Cố sáng suốt này hay không.

“Còn mẹ cô đâu? Sao chỉ có mình cô trốn ra?” Bà Cố hỏi tới. “Những người khác trong nhà cô thì sao?”

“Mẹ tôi mất sớm.” Đỗ Hiểu Nguyệt dịu dàng trả lời, “Tôi không còn người nhà nào khác.”

Ông Cố và bà Cố nhìn nhau rồi hỏi tiếp: “Cô nương có thể cho lão biết cô nương họ gì không?”

Hiểu Nguyệt cất ngay vẻ ưu thương trên mặt, chuyển thành vẻ mặt phòng bị nhìn đôi vợ chồng già: “Tôi không biết.”

“Ha ha, cô nương không cần nhìn vợ chồng nhà lão như thế đâu.” Ông Cố cười cười, buông tẩu thuốc xuống, “Vợ chồng lão già này mấy năm nay thường nghe nói trong triều đình hay có quan viên bị hạ ngục, trong đó có rất nhiều vị quan tốt được ca tụng vì dân, cho nên vợ chồng lão mới muốn biết phụ thân cô nương có phải cũng…”

“Tôi không biết, gia phụ chưa bao giờ tiết lộ chuyện chốn quan trường với tôi.” Hiểu Nguyệt cúi mắt, trong lòng thầm than đôi vợ chồng già này còn có thể lưu tâm loại chuyện này, xem ra không thể coi thường hai người này! Trông đôi vợ chồng này tuy ăn mặc như người, nhưng cử chỉ nhìn thế nào cũng không giống như người nông thôn đơn thuần.

“Lão già, ông nhìn xem cách ăn mặc của vị cô nương này chính là cô gái nơi khuê phòng, nàng ta làm sao biết được mấy chuyện này?” Bà Cố vừa nói thay Hiểu Nguyệt, vừa tự tiếu phi tiếu nhìn ông Cố, “Cha đứa nhỏ à, ông nên vào thành bán củi rồi đấy.”

“Ồ, đúng rồi, được vào thành rồi, nếu không chỗ củi này sẽ không bán được.” Ông Cố đứng dậy, vội vã chạy ra phía ngoài, vác một bó củi nơi góc tường trong mảnh vườn rồi bước ra khỏi cửa.

“Ừm, đại nương, cho tôi mượn một bộ quần áo được không?” Cuối cùng Đỗ Hiểu Nguyệt cũng nói ra mục đích khi gõ cửa ngôi nhà này. Bây giờ mặc bộ quần áo này mà đi đường lớn thì hơi chói mắt, sẽ gây chú ý, rất có khả năng mang đến phiền toái. “Góc váy bộ này bị ướt, mặc rất khó chịu.”

“Được chứ, nhưng quần áo của lão cô nương không mặc được đâu, để tôi đưa cô đồ của con dâu tôi nhé!” Bà Cố cười ha ha gật đầu.

“Hóa ra đại nương còn có con trai, thế sao họ không sống cùng đại nương vậy?” Hiểu Nguyệt thấy khó hiểu, người ở đây có khái niệm rất mạnh mẽ về gia đình, nhưng người nhà họ Cố này lại không như thế, không sống cùng con trai và con dâu.

“Vợ chồng chúng nó buôn bán ở kinh thành, mỗi tháng về một lần.” Bà Cố đưa Hiểu Nguyệt vào phòng, tìm thấy một bộ quần áo vải gai màu vàng cát, hơi ngại ngùng nhìn Hiểu Nguyệt. “Nông dân chúng tôi chẳng có quần áo đẹp, cô nương chịu khó nhé!”

“Không có gì, tôi thấy rất tốt!” Hiểu Nguyệt không quá coi trọng mấy việc này, lại nói, một người đơn độc ở bên ngoài, còn ăn mặc chói lóa quá mới thực sự không an toàn ấy chứ! “Cám ơn đại nương! Mới sáng tinh mơ đã tới quấy rầy, tôi cũng chẳng có gì để đưa hai bác, cái này, coi như là tiền mua bộ quần áo này nhé!” Hiểu Nguyệt vừa nói vừa tháo đôi khuyên tai xuống, đôi khuyên này mặc dù rất đơn giản, nhưng mặt đá lục bảo đính trên đó có giá không rẻ.

“Cái này…” Bà Cố hơi do dự, xoa xoa mu bàn tay, có chút ngượng nghịu nhìn Hiểu Nguyệt.

“Đại nương, bác cứ cầm lấy đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười ha ha kéo tay bà Cố, đặt đôi khuyên vào tay bà, “Nói thực, tôi còn muốn xin bác cho mượn cái ô nữa cơ!” Đã gần tháng sáu, mặt trời rất độc, không có ô phòng tia tử ngoại, cũng không có thiết bị đủ điều kiện tránh nắng, mang theo chiếc ô này so với không có gì chung quy vẫn tốt hơn!

Bà Cố cũng hiểu chuyện có vay có trả mà Hiểu Nguyệt nói, tức thì cầm lấy đôi hoa tai, ra ngoài lấy ô cho Hiểu Nguyệt.

Sau khi từ biệt bà Cố, Hiểu Nguyệt cứ đi vô định trên con đường nhỏ ở thôn nọ, đầu óc trống rỗng, không biết bước tiếp theo mình nên đi đâu. Đến gần trưa, nàng rốt cục cũng thấy một quán trà nhỏ trên đường cái.

Bước vào quán trà, gọi mấy chiếc bánh bao với một chén trà, Hiểu Nguyệt ngồi xuống chậm rãi ăn uống, đồng thời cũng tính toán tiếp theo nên đi về đâu – hôm qua thức trắng cả đêm, mà hôm nay thì đi bộ từ sáng đến trưa, vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn nghỉ ngơi.

“Đã nghe nói chưa” Người khách Giáp nhỏ giọng thì thầm với người khách Ất ngồi cùng bàn nhưng những khách khác lại có thể nghe rõ, “Tối qua Hoàng cung bị trộm đi một bảo bối hết sức quan trọng, hiện giờ Hoàng Thượng đã phong tỏa kinh thành, chỉ cho vào mà không cho ra, lục soát từng nhà một.”

“Bảo bối gì cơ?” Người khách Ất tò mò hỏi, các khách khác cũng dỏng tai lên nghe.

“Không biết!” Người khách Giáp lắc đầu, nói với vẻ mặt bát quái, “Cậu nghĩ xem, thứ bảo bối có thể làm cho Hoàng Thượng để ý đến thế thì nhất định rất trân quý, chắc chắn giá không rẻ đâu!”

Hoàng cung bị mất đồ? Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, e là y đã phát hiện ra chuyện mình bị bắt cóc rồi! Hừm, xem ra cần mau chóng rời khỏi khu ngoại thành, nếu không y tìm trong thành không thấy, rất có khả năng sẽ tiếp tục tìm bên ngoài. Nhưng mình phải đi đâu mới được? Giờ không có tiền trên người, chỉ có mấy thứ nữ trang, tiêu xài hết rồi thì ăn gì, dùng gì?

Đương lúc Hiểu Nguyệt sắp bước đến đường cùng, một giọng nói như ngọc vang lên: “Xin hỏi vị cô nương này, tại hạ muốn ghép bàn với cô nương, cô nương có để ý tại hạ ngồi xuống không?”

Nghe tiếng, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn người mới đến, là một thư sinh nhã nhặn trẻ tuổi đang chắp tay lại, vô cùng nho nhã, sau lưng còn có hai thư đồng, “Được, cứ ngồi thoải mái.” Hiểu Nguyệt cười nhạt, mắt đảo một vòng quanh quán trà nhỏ – ra là khách đã ngồi đầy quán, bàn mình có chỗ trống duy nhất.

“Cảm ơn cô nương!” Người thư sinh mặt hơi ửng hồng. Nam nữ vốn nên ngồi cách xa nhau, tiếc là ở đây không còn chỗ nào khác, không thể không ngồi cùng bàn với cô nương duy nhất trong quán trà này.

“Đừng khách sáo!” Đỗ Hiểu Nguyệt lịch sự cười đáp, thầm đoán thư sinh này chắc bởi ngồi cùng bàn với con gái nên đỏ mặt! Ôi, một thư sinh hiền lành! Một chút cũng không như ai đó, ngày nào cũng động tay động chân… Hic, sao lại nghĩ xa xôi rồi? Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu là nghĩ ra chỗ để đi chứ!

“Công tử, sao phải lên đường cấp bách như vậy? Ngài trông xem, hôm nay nóng thế, đến ngựa cũng chẳng muốn chạy!” Thư đồng mặc y phục màu xanh oán trách người thư sinh.

“Tứ Ất, công tử phụng mệnh về quê, thân mang Hoàng lệnh[3] sao chậm trễ được?” Một thư đồng khác mặc y phục màu xám trợn mắt trắng dã nhìn thư đồng Tứ Ất, rõ ràng cảm thấy vấn đề Tứ Ất nói rất xuẩn ngốc.

“Kể cả Hoàng lệnh cũng nghĩ đến mạng người chứ!” Tứ Ất không phục, ưỡn ngực thể hiện mình có đúng không sợ gì hết, liếc lại nói, “Cậu xem đi, hôm nay trời nóng nực, mặt mũi công tử bị phơi nắng đã chảy mồ hôi ròng ròng rồi kìa.”

Ha, thời tiết hôm nay dù không phơi nắng cũng đổ mồ hôi! Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ nhếch môi, khẽ cười rồi tiếp tục vùi đầu ăn bánh bao, uống nước trà của mình. “Tứ Ất, Lục Bính, mau mau ăn gì đi, ăn xong còn phải vội đi nữa! Nếu trước khi mặt trời lặn mà không tìm được nhà trọ, thì đêm nay phải ngủ trên đường cái đấy.” Công tử nhã nhặn mở miệng nói, chặn lại cuộc tranh chấp của hai thư đồng nọ.

Nhà trọ? Trông họ có vẻ quen thuộc nơi này, có lẽ bàn với họ một chút có thể quyết định tiếp theo nên đi thế nào! “Vị công tử này, tôi họ Tô, tên Tiểu Tiểu.” Hiểu Nguyệt khoan thai nói, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tứ Ất ngắt lời.

“Này, cô nương, ai hỏi tên họ nhà cô đâu, gọi công tử nhà ta làm gì?” Tứ Ất trợn mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt. Hừ, công tử nhà mình ngoài hình đẹp mắt liền có không ít cô gái chẳng buồn ngượng nghịu đến bắt chuyện.

“Tứ Ất!” Nho nhã công tử trừng mắt nhìn Tứ Ất xong mới quay sang cười nói với Hiểu Nguyệt, “Tô cô nương, Tứ Ất trước giờ thẳng thắn bộc trực, tuyệt đối không có ý mạo phạm Tô cô nương.”

“Ha ha, không sao! Tứ Ất công tử ngay thẳng nói thật, Tiểu Tiểu rất thích!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, cũng sảng khoái tiếp lời giải vây, không để ý đến Tứ Ất đang chẳng vui vẻ gì, “Tiểu Tiểu giới thiệu bản thân với công tử, chủ yếu là muốn hỏi thăm công tử một việc.” Nhanh chóng nói ra mục đích, tránh lại bị người ta hiểu lầm.

“Mời cô nương nói.” Công tử nho nhã cười khẽ, mở quạt phẩy nhẹ.

Cơn gió nhỏ này cũng giúp Hiểu Nguyệt được thoải mái không ít, bộ quần áo nàng mặc làm bằng vải gai không thoáng khí chút nào. “Xin hỏi công tử họ gì?” Đỗ Hiểu chắp tay bình thản hỏi. Vừa nãy nghe hai thư đồng nói y phụng mệnh về quê, mà mấy hôm nay đâu có nghe Đàm Văn Hạo nhắc tới chuyện muốn đuổi vị quan nào về quê.

“Tại hạ họ Mao,” Mao Thu Thánh đáp lại hơi do dự. Nói chuyện với vị cô nương Tô Tiểu Tiểu này bỗng thấy bị áp lực, tuy giọng nàng nói khá thản nhiên nhưng có loại khí thế khiến người khác không thể cự tuyệt. Đặc biệt là cả người nàng từ trên xuống tỏa ra một luồng khí rất an ổn. Không một chút e dè ra vẻ – một cô nương nói chuyện với một người đàn ông xa lạ lại có thể thản nhiên như vậy, quả thật hiếm thấy.

Họ Mao? Đỗ Hiểu Nguyệt hơi cúi mắt, trong lòng lại trù tính người họ Mao này là nhân vật nào. Bỗng nhớ ra tối qua Hồng Trù có nhắc đến chuyện Đàm Văn Hạo ra lệnh cho một vị Trạng nguyên tên Mao Thu Thánh về Thương Dao trị hạn, còn giao biện pháp mình viết ra cho y, thậm chí còn chuẩn bị cho y và mình gặp mặt, cẩn thận giảng giải những điều y không hiểu. Nếu vị Mao công tử này chính là người tên Mao Thu Thánh kia thì việc này có khi dễ làm hơn nhiều, “Mao công tử!” Hiểu Nguyệt ngước mắt lên, vẻ bình tĩnh đầy trong mắt, dùng cách trò chuyện thường ngày nhỏ giọng nói, “Tiểu Tiểu nghe khẩu âm của Mao công tử như là người Thương Dao vậy!”

“Ấy? Tô cô nương thật lợi hại, đến cái đó cũng nghe ra.” Lục Bính tiếp lời, kinh ngạc, “Nhưng khẩu âm Tô cô nương không phải của Thương Dao, làm thế nào nghe ra vậy?”

“Thật không dám giấu, người cậu của Tiểu Tiểu chính là người Thương Dao.” Tô Tiểu Tiểu mặt không đỏ, hơi không gấp nói, “Tiểu Tiểu từng sống ở Thương Dao một thời gian ngắn, mặc dù không học được khẩu âm Thương Dao nhưng Tiểu Tiểu vẫn có thể nghe ra.” A, đã biết huynh là người Thương Dao, sợ gì không hòa nhập được với huynh?

“Tô cô nương từng sống tại Thương Dao ư?” Tứ Ất cười ha ha tiếp lời, sau khi nghe Đỗ Hiểu Nguyệt nói một chốc, Tứ Ất liền có cảm giác tốt đẹp với vị Tô cô nương tuy ăn mặc bình thường nhưng khí độ nói năng bất phàm này.

“Đúng vậy!” Hiểu Nguyệt cười nhẹ trả lời, “Tiểu Tiểu từng ở Thương Dao hai năm. Bây giờ lại muốn về Thương Dao đây!”

“Cô nương lên đường một mình à?” Có thể là tha hương gặp cố nhân, Mao Thu Thánh cũng có cảm giác thân thiết với Hiểu Nguyệt.

“Cha mẹ Tiểu Tiểu đã qua đời, bất đắc dĩ chỉ có thể đến Thương Dao tìm người thân nhờ cậy.” Đỗ Hiểu Nguyệt vẻ mặt nghiêm trọng, giọng cũng nhỏ dần, “Tiểu Tiểu không có người thân nào khác, không thể làm gì khác hơn là lên đường một mình.”

“Vậy chắc cô nương cũng biết, bây giờ Thương Dao không phải thái bình cho lắm?” Mao Thu Thánh rất tin tưởng lời của Tô Tiểu Tiểu, không hề ngờ vực, nàng mặc áo gai đơn giản, cũng không giống cô gái nhà có tiền, hơn nữa trên người nàng không có món trang sức đáng giá nào, có thể thấy quả nhiên nàng sắp sống không nổi nữa mới phải đi tìm người thân để nương tựa. Chỉ có điều nàng một thân một mình đi như thế rất thiếu an toàn!

“Biết, tôi có nghe nói.” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, khẽ thở dài. “Nghe nói Thương Dao hạn hán, đã có rất nhiều người dân không còn gì để ăn, người chết người chạy, vô cùng thảm thương.”

“Thế sao cô còn muốn đi Thương Dao?” Mao Thu Thánh không hiểu, “Cô không sợ không tìm được người thân à?”

“Ừm, cái này gọi là chưa tới Hoàng Hà chưa bỏ ý định[4]!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhún vai. “Nếu tôi bỏ cuộc, không tới Thương Dao tìm thử, nhất định tôi sẽ hối hận muốn chết; nhưng nếu tôi thử đi tìm, dù không tìm được cũng coi như xứng đáng với lời dặn dò của cha mẹ. Còn công tử thì sao, mới rồi nghe công tử và thư đồng nói chuyện với nhau, công tử hẳn là quan gia, mà còn chắc là đến đó nhận chức.”

Mao Thu Thánh nên đáp lại thế nào cho phải, vị cô nương này hình như không có lòng đề phòng người khác, mới nói mấy câu đã gần như kể hết chuyện nhà mình ra; nhưng nàng hình như lại rất có lòng, hỏi ngược lại mình, còn thể hiện rõ ban nãy nàng cố tình nghe cuộc nói chuyện giữa Tứ Ất và Lục Bính, còn phân tích một chút nữa. Thậm chí nàng có cái nhìn rất quái lạ với việc tìm người thân, như thể nàng chẳng hề để ý chuyện có tìm được người thân hay không, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ nào đó, bất kể thành quả kiên trì tới cùng.

“Thật hay, công tử cũng muốn về Thương Dao!” Tứ Ất thay Mao Thu Thánh trả lời. “Là tuân lệnh Hoàng Thượng làm quan đấy!”

“Tứ Ất!” Lục Bính không hài lòng, cái đồ mồm rộng này, người ta mới ba câu đã moi được lời cậu rồi.

Đỗ Hiểu Nguyệt mặc kệ sự phòng bị của Lục Bính với mình, nghe lời Tứ Ất nói, tỏ ra kinh ngạc: “Tứ Ất công tử nói thật không? Hóa ra Mao công tử thật sự là quan gia!”

Mao Thu Thánh cười nhẹ, vẻ mặt này của Tô Tiểu Tiểu làm tất cả sự thản nhiên trên người nàng biến mất hết, trong đôi mắt thuần lương đầy vẻ mừng rỡ, “Ừ.”

“Vậy Tiểu Tiểu có thể đưa ra một đề nghị hơi quá tự tin không?” Đỗ Hiểu Nguyệt níu tay áo Mao Thu Thánh, vẻ mặt khẩn cầu, “Liệu Tiểu Tiểu có thể đi cùng công tử không? Tiểu Tiểu một thân nữ nhi đi lại trên đường, nói gì thì nói vẫn không thể yên tâm – mặc dù ngoại hình Tiểu Tiểu không phải khuynh quốc khuynh thành gì, nhưng ít nhất cũng là một tiểu gia bích ngọc[5]. Nếu gặp phải người xấu thì thật bi thảm. Tiểu Tiểu thấy công tử rất chính trực, tử tế. Đi theo công tử cũng giúp Tiểu Tiểu được an lòng. Công tử có thể đáp ứng Tiểu Tiểu không? Giúp Tiểu Tiểu được không? Tiểu Tiểu cam đoan sẽ không tiêu tiền của công tử. Ăn mặc ở trên đường Tiểu Tiểu sẽ tự chi, chỉ muốn đi nhờ xe ngựa của công tử mà thôi. Kỳ thật tôi nghĩ công tử nhất định sẽ không cự tuyệt Tiểu Tiểu. Công tử sắp làm quan phụ mẫu của Thương Dao, mà Tiểu Tiểu sắp cư ngụ tại Thương Dao. Thế nên công tử chính là quan phụ mẫu của Tiểu Tiểu. Công tử sẽ không bỏ rơi con dân của mình, phải không?”

Đỗ Hiểu Nguyệt còn chưa nói xong, đầu tiên là bị cả hai thư đồng khinh thường, đợi nói xong rồi mới phát hiện Mao Thu Thánh đã hóa đá, một lúc lâu sau mới nén được đỏ mặt, dịu dàng đẩy tay Hiểu Nguyệt ra, ngẩn ngơ đáp một câu: “Được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.