“Tô cô nương, ở bên này, phiền cô nhanh
lên một chút được không? Công tử đã đợi cô nửa canh giờ rồi!” Lục Bính
ngồi trước bàn ăn hơi oán giận nhìn chằm chằm vào Đỗ Hiểu Nguyệt đang
thở hộc hồng chạy xuống, “Đã nói là giờ Mão xuất phát, giờ thì hay rồi,
giờ Mão ba khắc cũng không đi kịp nữa!”
“Xin lỗi!” Hiểu Nguyệt vừa lấy tay gãi
gãi mép trán, vừa cuống quít chạy tới ngồi vào bàn ăn, cười cười, “Thật
vô ý quá, không cẩn thận một xíu đã ngủ quên mất! Thừa Ân, huynh đừng
trách tôi nhé!”
“Cô còn không biết xấu hổ nói ra nữa!” Tứ Ất dài mặt. Ngày hôm qua còn tưởng Tô Hiểu Nguyệt này cũng coi như là
một người tốt, không ngờ nàng ta lại là đồ hết ăn lại uống! “Cô phải
biết là thời gian của công tử nhà ta quý giá biết bao, trên người công
tử còn có Thánh lệnh nữa!”
Có Thánh lệnh thì sao chứ? Giỏi giang
tuyệt vời lắm sao! Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn Tứ Ất rồi lại nhìn Lục
Bính, không nghĩ ra được vì sao hai thư đồng này lúc nào cũng có ý đối
địch với mình. Mình đã làm gì có lỗi với bọn họ à?
“Tứ Ất!” Mao Thu Thánh trừng mắt với Tứ
Ất trước rồi quay sang Hiểu Nguyệt, lắc đầu, “Không đâu! Giờ Mão xuất
phát cũng hơi sớm quá, nhưng giờ trời khá nóng rồi, hơn nữa ta cũng có
việc gấp. Cho nên không thể không…”
“Tôi hiểu mà! Hôm nay là lỗi của tôi, tôi không đúng hẹn làm hại mọi người không thể lên đường đúng giờ!” Thấy
thái độ của Mao Thu Thánh khá ôn hòa, Hiểu Nguyệt cũng cười nhạt chặn
họng y. “Tôi cam đoan ngày mai sẽ không đến muộn nữa!” Giao hẹn một câu
giống như hồi đó đi học buổi sáng mỗi lần đến muộn lại hứa với thầy
giáo.
“Hừ! Ai mà tin cô được!” Không phải Lục
Bính không muốn tin Đỗ Hiểu Nguyệt, mà là trước giờ chưa hề tin tưởng.
Hôm qua trên xe ngựa xóc như thế nàng ta còn ngủ được, huống chi nằm
trên giường buổi sớm – sáng sớm mà được ngủ là thích thú nhất, đặc biệt
trong thời tiết nóng nực của mùa hè này.
“Nếu không thì thế này nhé, từ nay về
sau, các huynh ai dậy sớm hơn thì tới gõ cửa phòng tôi, nếu tôi không
đáp lại thì các huynh cứ gõ tiếp!” Đỗ Hiểu Nguyệt lập lời thề. Ôi, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu[1], bản thân bây giờ đã lưu lạc còn bị hai thư đồng khi dễ!
“Được rồi, việc này về sau hãy nói!” Mao Thu Thánh lên tiếng chặn lại cuộc cãi cọ vô nghĩa, “Ăn điểm tâm trước đi!”
Đỗ Hiểu Nguyệt không ý kiến gì, cầm đôi
đũa lên liền động thủ, cũng không chú ý đến cái gì mà khí chất thục nữ.
Bây giờ chỉ nhớ đến cái bụng đói là lão đại thôi! Mao Thu Thánh chỉ cười dịu dàng, cũng cúi đầu ăn sáng. Tô Hiểu Nguyệt này không giống với
những người con gái khác, tính cách thẳng thắn không giả tạo, ở cùng chỗ với nàng rất hòa hợp và tự nhiên.
“Chủ quán, cho hỏi thăm một người!” Hai người đàn ông ăn vận bình dân đứng trước quầy to tiếng gọi chủ quán đang gảy bàn tính.
“Khách quan muốn hỏi ai?” Tiếng gảy bàn
tính tanh tách dừng lại, tiếng cười ha ha bắt chuyện vang lên, “Khách
quan có muốn ăn chút gì, nghỉ chân một lát không? Mới sáng sớm thế này,
trông hai vị phong trần mệt mỏi, chắc đã vất vả cả đêm trên đường!”
“Ừm, nghỉ một lát vậy!” Một người lên tiếng, “Chủ quán, ông thật biết nhìn người! Tìm ông hỏi thăm người là không sai rồi!”
“Không phải thổi phồng đâu nhưng trí nhớ
của Vương lão bát ta chính là nhất đẳng, là tốt nhất đấy, chỉ cần từng ở khách điếm của ta và cậu mô tả bộ được dạng người đó, ta chắc chắn nói
được người đó đã ở đây hôm nào!” Ông chủ dẫn hai người nọ tới bàn bên
cạnh bàn Hiểu Nguyệt đang ngồi, “Mời khách quan! Muốn ăn uống gì đây ạ?”
“Thế hôm qua có thấy một cô gái trẻ đi
một mình hay một chàng trai trẻ vẻ ngoài như hoa, lời ăn tiếng nói nhã
nhặn trí thức hay không?” Sau khi ăn một chút, một người khác liền đặt
câu hỏi.
“Hôm qua à… Hôm qua không có ai đi một
mình đến đây thuê phòng!” Chủ quán nghĩ nghĩ, “Chỉ có bọn họ mới đến trọ hôm qua, nhưng nhìn thế nào cũng giống người một nhà!”
“Người một nhà?” Hai người đều hướng tầm mắt nhìn về phía bàn bên cạnh có ba nam một nữ.
Cảm thấy ánh mắt khác thường, Đỗ Hiểu
Nguyệt giả vờ không để ý, tiếp tục ăn đồ của mình; Mao Thu Thánh đầu
tiên là quay đầu nhìn nàng rồi sau đó nhìn sang hai người nọ, cũng ăn
uống rất bình tĩnh.
“Chủ quán, đi lấy chút đồ đưa lên đây
nào!” Chỉ chốc lát sau, ánh mắt khác thường biến mất, Hiểu Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm một cách mù mờ – ánh mắt ấy, Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy hai người đó hình như phục trang không hợp lý và chỉ là người dân
bình thường, húp một miếng cháo rồi lặng lẽ nghe ngóng họ nói chuyện với nhau:
“Này, cậu nói xem, chúng ta tìm thế này
có thể tìm được người sao? Một bức tranh cũng không có, đi tìm chỉ với
hai câu nói khác gì mò kim đáy bể!”
“Nếu như cậu muốn nhìn tranh vẽ người đó, chỉ e là cậu muốn đi gặp tổ tiên!”
“Nghiêm trọng thế cơ à?”
“Đương nhiên, tôi nghe nói người chúng ta đi tìm lần này kỳ thật chính là…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dù Hiểu
Nguyệt đã dựng đứng lỗ tai cũng không nghe thấy mấy chữ về sau.
“Thật à! Nhưng, nhất quốc chi…” Đột nhiên mấy lời này bị chặn lại.
Mà nghe đến đó xong, Hiểu Nguyệt cũng
không còn tâm tình nghe lén tiếp, buông bát xuống, ngây ngốc nhìn Mao
Thu Thánh ưu nhã húp cháo, trong đầu lại nghĩ tới những lúc trước kia ăn sáng cùng Đàm Văn Hạo:
“Này, Đàm Văn Hạo, về sau hàng sáng huynh đều đến Chiêu Dương cung ăn điểm tâm nhé!” Lòng đầy thỏa mãn nhanh tay
đặt bát xuống bàn, tủm tỉm cười nhìn động tác ưu nhã của Đế Vương, đồng
thời than thầm, Đế Vương đúng là Đế Vương, ngay cả húp cháo cũng có khí
chất như vậy!
“Thế nào, muốn Trẫm bồi nàng ư?” Đàm Văn Hạo buông bát, nháy mắt hỏi.
“Thèm vào! Nhớ huynh á? Là ta nhìn vào
chỗ cháo này thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt trề môi, “Chẳng lẽ huynh không biết
là mỗi lần huynh ở đây, cháo mà Ngự thiện phòng đưa tới sẽ ngon hơn
sao!” Thân phận khác biệt, đãi ngộ bất đồng, những điều này thể hiện
trong Hoàng cung rất rõ ràng.
“Ôi, chẳng lẽ so với Trẫm món cháo đấy còn hấp dẫn Hoàng Hậu hơn ư?” Văn Hạo khẽ than, thể hiện chút không cam lòng.
“Há há! Đương nhiên không phải! Hoàng
Thượng tài năng nổi bật, tướng mạo ngời ngời, đi đến đâu là tỏa sáng đến đấy.” Hiểu Nguyệt cười nịnh, “Có điều thần thiếp cảm thấy chỉ nhìn một
người tỏa sáng thì không no bụng được, vì vậy, thần thiếp vẫn thấy sức
quyến rũ của món cháo ấy có thể so sánh với Hoàng Thượng ngài!”
“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng chán sống rồi à?
Dám đem vua của một nước đặt ngang hàng với món cháo!” Giả vờ nổi giận,
hung hăng nói nói, nhưng trong đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Ha ha đặt Hoàng Thượng ngang hàng với
cháo cũng có thể nói là Hoàng Thượng với cháo giống nhau, đều không thể
thiếu được!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười ha ha đứng dậy, đi vào phòng ngủ,
“Hoàng Thượng nên vào triều sớm một chút, thần thiếp sẽ không cũng tiễn
Hoàng Thượng đâu! Ta buồn ngủ chết đi được, về phòng ngủ một giấc trước
đã.”
…
“Hiểu Nguyệt, cô ăn no rồi à?” Mao Thu
Thánh thấy Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn mình không chớp mắt, thấy ăn hơi mất
ngon, đành đặt bát xuống, khẽ hỏi, “Nhớ ăn nhiều một chút, lát nữa lên
đường rồi chắc chắn không có chỗ nào ăn uống đâu.”
“Ừ, được rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt lúc này mới giật mình, cúi mắt nhìn, nhẹ nhàng che giấu sự đau lòng trong mắt, thầm hận bản thân vô dụng, đầu óc lại nghĩ tới y! “Nếu đã cần lên đường thì
mang thêm chút lương khô và nước uống, như thế thì dù không tìm được
khách điếm cũng không lo đói bụng.”
“Cách hay!” Mao Thu Thánh gật đầu. “Vẫn là Hiểu Nguyệt nghĩ chu đáo!”
Đỗ Hiểu Nguyệt không đáp, chỉ mỉm cười
gật đầu, lại thầm than Mao Thu Thánh này đúng là loại người ít chịu khổ, không rời cửa mấy lần, chỉ cần thường xuyên hành tẩu bên ngoài đều biết đến biện pháp này!
“Có gì đâu, tôi cũng vừa nghĩ ra! Chỉ là
chưa kịp nói thôi!” Lục Bính quay sang. “Thế nhưng trông Tô cô nương
không giống người từng bước chân ra cửa, sao lại biết điều đó?” Nếu là
người từng xa nhà, dù bận bịu thế nào cũng sẽ mang theo tiền lên đường!
Mà nhìn mặt nàng ta non nớt thế, nhìn kiểu gì cũng không giống người
từng trải qua mưa nắng, cũng không biết công tử nghĩ thế nào nữa, cứ thế tin nàng ta!
“Từ nhỏ tôi đã theo cha rời nhà, khắp đại giang Nam Bắc xem như đã từng đi qua. Nếu như không có chút thường thức cơ bản này có lẽ đã chết đói từ lâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt hoạt bát nói, “Lục Bính, cớ gì huynh lúc nào cũng chống đối tôi? Tôi đã đắc tội gì
với huynh phải không? Không có đâu nha, tôi rất tin tưởng hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
“Hừ, loại phụ nữ mới gặp lần đầu đã chạy theo một đám đàn ông có phải người tốt không?” Lục Bính phản kích.
Đỗ Hiểu Nguyệt, hít thở thật sâu nào,
hiện giờ đang ăn nhờ người ta, không thể quá kiêu ngạo! Nhưng mà thực sự nhịn không nổi nữa, tên Lục Bính này nói chuyện thật quá đáng! “À ừ!”
Đỗ Hiểu Nguyệt híp mắt, một nụ cười cao thâm khó dò hiện ra nơi khóe
miệng. “Thế tôi đây muốn hỏi Lục Bính tiên sinh, phụ nữ nào thì được coi là tốt, phụ nữ như thế nào bị coi là xấu? Lục Bính tiên sinh đề phòng
tôi như vậy, lẽ nào là sợ tôi? Sợ tôi ăn huynh, hay sợ tôi ăn công tử
nhà huynh? Hử?” Chữ cuối cùng nói hơi cao giọng, có chút mờ ám.
“Khụ…” Ba tiếng khụ vang lên, còn có tiếng bát rơi.
Lục Bính giơ tay chỉ vào Đỗ Hiểu Nguyệt
còn chưa nói được chữ nào đã bị Mao Thu Thánh vỗ vào tay bỏ xuống, nhìn
Hiểu Nguyệt áy náy, cười ngượng ngập: “Hiểu Nguyệt không cần để ý đến
Lục Bính vô lý, chỉ tại tại hạ trên đường vào kinh từng gặp một người
con gái, nàng cũng mượn cớ lên xe, sau đó lại cố ý đi theo tại hạ… đeo
bám tại hạ một hồi xong tại hạ mới triệt tiêu được ý nghĩ không tốt của
nàng ta…” Nói tới đây, mặt Mao Thu Thánh ửng đỏ, giọng cũng nhỏ lại
nhiều.
Oa! Hóa ra y còn có cuộc diễm ngộ bậc
này! Có điều Mao Thu Thánh này thẹn thùng nho nhã như vậy, không biết
rốt cuộc y đã xử lý đoạn tình đẹp đẽ của liệt nữ đeo đám kia thế nào!
Cũng không biết bọn họ có công lũy[2] hay không… Đỗ Hiểu Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn cười ha ha của
mình, cắt đứt dòng suy nghĩ bát nháo trong đầu rồi cười ha ha vỗ vai Mao Thu Thánh: “Huynh đệ, huynh đừng lo lắng về tôi, tôi đã kết… Tôi đã có
người trong lòng rồi.” Nhắc tới chuyện này, trái tim chợt thấy xót xa.
Cứ cho là mình có lòng với y thì sao? Cứ cho là y luôn miệng nói mình là vợ của y thì sao? Nhưng từ đầu chí cuối y không hề hứa hẹn điều gì. Có
lẽ y chỉ nhất thời hứng thú, cho rằng thứ không chiếm được mới là thứ
tốt nhất. Đến khi đạt được rồi, có lẽ ngay giây tiếp theo y sẽ dịu dàng
với một người phụ nữ khác! Huống hồ những lời hứa hẹn đều không đáng
tin. Năm đó Hán Vũ đế hứa với Trần A Kiều kim ốc tàng chi, kết cục thì
sao? Hậu cung giai lệ ba nghìn. Từ xưa đến nay Hoàng Đế đều tham sắc
đẹp, có mới nới cũ là chuyện thường, có người phụ nữ nào có thể chân
chính độc sủng Hậu cung đến già? So với suy tính được mất, một đời ai
oán, chẳng bằng tiếu ngạo thiên hạ tự do tự tại!
Liếc mắt nhìn bàn tay Hiểu Nguyệt đặt
trên vai mình, mảnh mai trắng nõn, lại nhìn sang đôi má lúm đồng tiền
ấy, con mắt linh hoạt lóe lên chút ai oán, mày nhíu lại đôi phần ưu sầu, tựa như có gì đó kết dính chặt chẽ vướng trong tâm trí không tháo gỡ
được; nhưng vẻ bình tĩnh và cởi mở trong đôi mắt nàng thật tự tại, dường như trên đời này không còn gì có thể trói buộc nàng nữa! “Ừm…” Mao Thu
Thánh nói nhỏ. “Nếu Hiểu Nguyệt đã có người trong lòng, vậy vì sao không tìm y nương tựa?” Không biết làm sao, lúc Mao Thu Thánh nhắc tới hai
chữ nương tựa, trong tim toát lên một sự buồn thương và tiếc nuối nhàn
nhạt.
Khó lắm mới thoát khỏi đấy, cớ gì còn
quay lại? Chẳng lẽ từ ấy về sau mỗi ngày đều mở to mắt nhìn đám phụ nữ
kia ghen tức ngấm ngầm với nhau mà vẫn phải tươi cười đối diện? “Y không phải nơi tôi quay về, y chỉ là một phong cảnh trong cuộc sống của tôi
thôi!” Nếu không có cách tương thủ, thì thôi tương vong đi![3] Thở dài nhè nhẹ, miệng lại hơi cười, cẩn thận nói: “Không nhắc đến
chuyện này nữa! Tôi ra ngoài hóng gió, các huynh ăn xong thì ra tìm
tôi!”
Mao Thu Thánh nhìn Tô Hiểu Nguyệt thoáng
chốc đã lạnh nhạt, bỗng cảm thấy đây mới chính là bản tính của nàng,
lạnh nhạt hữu lễ, có vài phần hơi hơi xa cách. Thậm chí lời nàng nói
cũng như thật như giả, rất khó nắm bắt. Cho dù nàng chủ động bắt chuyện, dù nàng có đổi cách nịnh nọt mình, nhưng đối với mình mà nói, nàng vẫn
rất bí ẩn, khó mà tiếp cận.
“Công tử! Lúc nào tôi cũng cảm thấy người phụ nữ họ Tô này nhìn không hề đơn giản!” Lục Bính lên tiếng.
“Đúng! Tứ Ất cũng cho là vậy!” Tứ Ất gật
đầu phụ họa, “Tính tình nàng ta tựa như chẳng tốt đẹp gì, lúc lạnh lúc
nóng, còn có lúc nãy nói chuyện có chút giống yêu tinh khiến lông lá
trên người tôi dựng đứng hết cả!”
Mao Thu Thánh hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Hiểu Nguyệt đang đứng lẳng lặng ngoài cửa, tuy mặc quần áo vải
thường, mái tóc dài cũng búi đơn giản, không đeo trang sức, nhưng nàng
cả người trên dưới đều toát ra vẻ đạm nhã, khiến nàng có vẻ cao quý lạ
thường, chỉ là trong sự cao quý lại có mấy phần lười nhác.
Mao Thu Thánh chợt cảm thấy Tô Hiểu
Nguyệt này nhìn thế nào cũng không giống con gái nhà nông, khí độ của
nàng đến cả những khuê tú nhà người cũng khó lòng so sánh! “Tranh thủ
trời còn sớm vẫn mát mẻ mau chóng lên đường mới phải!” Mao Thu Thánh
không bình luận gì với hai thư đồng, đứng hẳn dậy nói, “Tứ Ất đi tính
tiền đi!”
“Này, Thập Tứ Nga, cậu có cảm thấy người
phụ nữ đứng ở ngoài cửa vừa mới rồi có thể nào chính là người chúng ta
muốn tìm không?” Thập Tam Nga huých huých khủy tay người đang mải mê ăn
uống bên cạnh.
“Tôi làm sao mà biết được!” Thập Tứ Nga
nhét bánh bao vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Hơn nữa, không thấy cô gái
đó đi cùng với ba người đàn ông nữa à? Cậu phải nhớ chúng ta đi tìm nam
hoặc nữ độc thân!”
“Ăn! Cậu chỉ biết ăn thôi!” Thập Tam Nga
hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Thập Tứ Nga, “Lúc nãy cậu
không nghe bọn họ nói chuyện à?”
“Bọn họ nói gì?”
“Tôi chẳng thèm nói với cậu! Tóm lại, tôi cảm thấy người phụ nữ đó rất có khả năng chính là người chúng ta muốn
tìm!” Thập Tam Nga chẳng còn lòng dạ nào trừng mắt nhìn Thập Tứ Nga nữa, quay đầu nhìn chiếc xe ngựa của bốn người nọ biến mất. “Chúng ta nên
nhanh chóng quay về báo cáo Hắc Điệp đại nhân!”
“Chỉ cần cậu cảm thấy đúng liền đi báo
cáo, Hắc Điệp đại nhân không biết nhận được bao nhiêu tin tức kiểu này!” Thập Tứ Nga bất mãn, “Hơn nữa, cậu nhìn xem người phụ nữ đó nghèo khổ
rách rưới, tuy so với đám con gái nhà nghèo có dễ nhìn hơn một chút,
nhưng lúc nãy nàng nói ra miệng cả những lời thô tục, còn kề vai bá cổ
một người đàn ông, làm sao có thể là nhất quốc chi mẫu được?”
“Cũng đúng nhỉ!” Thập Tam Nga nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cho rằng Thập Tứ Nga nói cũng có lý. “Vậy chúng ta lại đi tìm thôi!”