Một đêm không trăng nổi gió đúng là thời
cơ tốt để chạy trốn! Đỗ Hiểu Nguyệt tay trái nhấc váy tay phải cầm một
túi vải lớn nhón từng ngón chân lẳng lặng chuồn ra từ cửa sau khách
điếm. Trên con đường tối đen như mực chẳng có một bóng ma nào, âm thanh
của không khí lưu chuyển vang lên trong yên lặng. Đỗ Hiểu Nguyệt thở
phào một hơi: “Rốt cục đã ra rồi! Không may là chưa ra khỏi cửa thành
được, hừm, một lát nữa là gà gáy rồi, mình cần nắm chắc thời gian mở cửa thành để vọt ra ngay tại thời khắc đầu tiên!”
Hiểu Nguyệt thong thả bước đi trên con
đường trống trải, một chút sợ hãi khiến mồ hôi lạnh tuôn ra trong lòng
bàn tay, nhưng dù sợ thế nào đi nữa nàng vẫn mạo hiểm đi về phía cửa
thành bởi nếu không đi tiếp thì có lẽ sẽ không đi được nữa! “Đại ca, Tam ca, các huynh cũng không thể trách muội không nói tình nghĩa huynh
muội, vất vả mãi mới xuất cung được, sao có thể để các huynh cứ thể lôi
về chứ?!” Đỗ Hiểu Nguyệt thầm nhủ, đầu đang nghĩ tới cuộc nói chuyện với họ trong ngày hôm đó:
“Tiểu muội, ta và Đại ca đã thương lượng
rồi, muội đã mang huyết mạch Hoàng gia đương nhiên không thể thất lạc
trong dân gian. Bất kể thế nào muội cũng phải về cung.” Đỗ Chính Hiên
nghiêm túc nói với Hiểu Nguyệt đang ăn đặc biệt nhiều.
“Tiểu muội, bọn ta bàn xong rồi, sáng sớm mai sẽ xuất phát đưa muội về Kinh.” Đỗ Dạ Hàn cũng tỏ vẻ nghiêm túc nói với giọng điệu anh cả trong nhà.
“Không được!” Đỗ Hiểu Nguyệt vứt miếng
sườn gà đang cầm xuống bàn, tiện tay dùng chiếc khăn đặt bên cạnh lau
sạch dầu mỡ trên tay rồi nghiêm trang nhìn hai vị huynh trưởng với đôi
mắt long lanh ngấn lệ, “Đại ca, Tam ca, các huynh cũng biết muội đâu
muốn ở lại Hoàng cung, muội vất vả lắm đến giờ mới ra khỏi đó được, các
huynh nỡ lòng nào đưa muội quay lại chứ?”
“Tiểu muội à, giờ không phải lúc bướng
bỉnh đâu!” Đỗ Chính Hiên thấy thật đau đầu, sớm biết Hiểu Nguyệt phản
đối chuyện về cung rồi nên cũng không định để con bé về, nhưng tình
huống bây giờ đã khác, dù thế nào cũng không thể để huyết mạch Hoàng gia thất lạc đến dân gian! “Chuyện về cung đã được quyết định bất kể muội
đồng ý hay không!”
“Không được! Muội nói không về là không
về!” Đỗ Hiểu Nguyệt kiên trì từ chối, “Còn nữa, muội không bướng! Muội
là một người đã trưởng thành, có tư tưởng và quan niệm riêng, muội biết
mình đang làm gì và muội cũng sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình!”
“Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế
nào? Không lẽ một mình muội có thể nuôi đứa trẻ ư?” Đỗ Dạ Hàn khuyên
giải nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, rét như gai đâm. “Trong một
tháng xuất cung nếu không phải có Mao đại nhân chiếu cố chỉ e muội đã
sớm chết đói rồi!”
“Đại ca, muội thừa nhận hơn một tháng nay đã nhận ân huệ của người ta, nhưng cũng không có nghĩa là muội sẽ nhận
ân huệ của người khác cả đời!” Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn bình tĩnh không lạnh
không nhạt nhìn Đỗ Dạ Hàn, “Chuyện đứa bé các huynh không cần quan tâm,
nếu muội đã không đành lòng vứt bỏ sinh mạng này và quyết định giữ nó
lại thì đương nhiên sẽ không để nó chịu khổ trên đời này! Còn nên nuôi
nấng thế nào thì muội tự có cách!”
“Tiểu muội, muội đừng ương nữa được không hả?” Đỗ Chính Hiên nổi giận cầu khẩn. “Một người con gái yếu đuối như
muội thì có cách gì nuôi con chứ? Muội có thể làm quan kinh thương ư?
Làm quan là chuyện của đàn ông, dù muội có tài trị thế cũng không được
trọng dụng trong chốn quan trường; còn kinh thương, mặc dù ở Phỉ Á cũng
có phụ nữ làm kinh doanh nhưng điều kiện tiên quyết là muội phải vốn đầu tư! Điều quan trọng nhất là Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không dung tha
cho huyết mạch Hoàng gia thất lạc nơi dân gian! Sớm muộn y cũng sẽ đưa
được muội về, dù muội không về y cũng sẽ mang đứa con về, chẳng lẽ muội
thật sự muốn có ngày mẹ con chia lìa hay sao?”
“Chuyện này… chỉ cần các người không nói
thì có ai biết đến sự tồn tại của đứa trẻ trên đời này? Y đương nhiên
cũng sẽ không đến cướp đi!” Hiểu Nguyệt thấy hơi do dự nhưng trong lòng
lại đang tính toán xác suất hai vị huynh trưởng giúp mình giữ bí mật là
bao nhiêu.
“Mặc kệ thế nào Đại ca cũng không cho phép muội làm càn!” Đỗ Dạ Hàn cũng kiên trì.
Nói cách khác là y sẽ không giữ bí mật
giúp mình! Đỗ Hiểu Nguyệt ngước đầu lên nghếch mắt nhìn sự kiên định của Đỗ Dạ Hàn liền hơi cau mày, trong lòng nảy ra một kế liền chuyển sang
vẻ cười nhạt: “Tam ca nói không sai, nếu tự mình vất vả khổ sở nuôi lớn
đứa trẻ thì thà đưa người ta còn hơn, thế nên muội quyết định sẽ về
cung, như thế chẳng cần lo ăn, chẳng cần lo ngủ, hình như đúng là quyết
định tốt nhất!”
“Tiểu muội?! Muội nghĩ thông suốt rồi
ư?!” Đỗ Chính Hiên thấy hơi khó tin chuyện Hiểu Nguyệt sẽ vì mấy câu
mình nói mà thay đổi ý nghĩ. Nhưng con bé nói cũng đúng, dường như con
bé không có yêu cầu cao gì với bất kỳ chuyện gì, chỉ cần được ăn được
uống được ngủ là tốt rồi, thế nên cũng không phải không có khả năng nó
thay đổi suy nghĩ!
“Ôi, Tam ca, muội nghĩ thông rồi không
tốt à? Không phải huynh rất hy vọng muội quay về hay sao?” Hiểu Nguyệt
ra vẻ vô tội, “Haiz, xem ra đúng là câu nói cũ kia đã ứng rồi, lòng dạ
đàn ông như kim đáy biển, mỗi phút lại đổi một kiểu làm muội phỏng đoán
cũng muốn choáng váng! Nếu Tam ca không mong muội về cung thì muội sẽ
không về nữa!”
“Tiểu muội, muội chắc chắn là sẽ về cung
hả?” Đỗ Dạ Hàn xác nhận lần nữa, với phong cách hành sự của Hiểu Nguyệt
thì con bé đã nói là làm, chỉ cần nó đồng ý là có thể yên tâm.
“Đương nhiên!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu
liều mạng, “Các huynh không tin thì thôi, muội sẽ lấy nhân cách của cha
đứa nhỏ trong bụng muội ra thề muội nhất định sẽ ngoan ngoãn theo các
huynh về cung!” Hừ, nói thế rồi đố còn ai dám hoài nghi nữa đấy? Chẳng
lẽ bọn họ dám nghi ngờ vấn đề nhân cách của Hoàng Đế sao? Mà kể cả có
nghi đi nữa cũng đố dám nói ra!
“Được rồi, Tam ca tin muội!” Đỗ Chính
Hiên cười lắc đầu, lời thề kiểu này chắc chỉ có Hiểu Nguyệt mới nghĩ ra
được thôi! “Thế hôm nay muội nghỉ ngơi cho tốt nhé, sáng sớm mai chúng
ta sẽ lên đường luôn!”
“Ừm, được!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu rồi
quay lại tiếp tục hăng hái chiến đấu với con gà trên bàn, tiện thể ra
lệnh, “Tam ca, muội muốn ăn bánh quế hoa, bánh đậu xanh, dưa hấu, bánh
đa. Đúng rồi, quan trọng nhất là phải có một bát miến chua nóng[1], ấy mới là nhân gian cực phẩm!”
“Hự… Được được!” Đỗ Chính Hiên đến sợ cái dạ dày của Hiểu Nguyệt, len lén kéo Đỗ Dạ Hàn sang một bên. “Đại ca,
năm đó lúc Đại tẩu mang thai hình như là ăn gì cũng nôn ra sạch, tại sao khẩu vị của tiểu muội càng ngày càng tốt vậy!”
“Khụ… Có khi là ngoài ý muốn!” Đỗ Dạ Hàn
cũng không hiểu gì chuyện này, chỉ biết húng hắng như vậy. “Đi mua cho
nó đi, nhìn nó ăn gần hết đĩa thịt gà rồi kia kìa!”
Nhìn hai vị huynh trưởng rời đi, Hiểu
Nguyệt mới bỏ miếng sườn gà đã ăn phát ngán xuống, tùy tiện lau miệng
uống nước rồi chạy vèo sang phòng Đàm Văn Bác, nhưng trong đó trống trơn chẳng có gì, liếc thấy trên bàn có phong thư viết bảy chữ thật to “Ta
đi rồi, các người bảo trọng!”.
“Làm gì mà như máy bay vậy, nói đi là đi
luôn thế, mình đang định đi cùng một đoạn!” Hiểu Nguyệt đứng bên Thương
Hà vừa thầm trách trong lòng vừa đợi thuyền qua sông, tay cầm hòn đá đá
ném xuống lòng sông làm bọt nước bắn lên dần nhiều hơn, đồng thời miệng
cũng không rảnh rỗi, “Thôi bỏ đi, y đi đường Dương Quan của y, mình qua
cầu Nại Hà của mình![2] Hừ hừ, xem Đỗ Hiểu Nguyệt này du lịch thế giới một mình thế nào nhé!”
“Này, cô nương, cô có lên thuyền không
hả?” Lão chủ thuyền đứng ở đầu thuyền gọi với lên, nhìn thấy cô nương
mặc bộ đồ đơn giản ngồi trên bến tàu từ nãy, nhưng thuyền tới rồi mà cô
nàng vẫn chưa lên!
Hiểu Nguyệt nghe tiếng liền quay đầu lại
mới biết thuyền đã tới bến từ khi nào không biết, “À! Có, có lên thuyền
chứ. Lão bá chờ chút nhé!” Nàng vội vàng đứng dậy, không kịp phủi bụi
trên quần áo mà gấp gáp nhảy lên thuyền, thở phì phò cười lớn hỏi, “Lão
bá, thuyền này đi đâu vậy?”
“Phía bên kia sông chính là Ly quốc,
thuyền này đương nhiên đi đến Ly quốc!” Chủ thuyền đáp với vẻ kinh ngạc
hết sức, “Cô nương, ngay cả việc thuyền này đi về đâu cô cũng không biết thì hay là cô xuống thuyền nghĩ cho kĩ hẵng lên nhé?”
“Không… Không cần. Vừa hay tôi muốn đi Ly quốc thăm người thân!” Hiểu Nguyệt cười cười, bước vào khoang thuyền
chỉ thấy chất đầy những thứ hàng hóa đủ loại, “Này, lão bá, thuyền của
ngài không có lấy một người khách mà toàn là hàng hóa thế!”
“À, có một người khách lớn yêu cầu tôi
vào thành Thương Dao từ rất sớm để mua mấy thứ này mang về.” Chủ thuyền
vừa chèo vừa cười đáp, “Cô nương là người ở đâu vậy? Còn có người thân ở Ly quốc à?” Tuy Ly quốc và Phỉ Á quốc cũng thường qua lại với nhau
nhưng rất hiếm những cuộc thông hôn.
“Tôi sống bên kia núi, mẹ tôi nói cha tôi là người Ly quốc, trước khi chết bà dặn tôi tới Ly quốc tìm cha.” Hiểu
Nguyệt tiện mồm nói mà mặt không đỏ chút nào, nhưng vẫn cẩn thận đếm chỗ hàng hóa trong kho thuyền: lương thực, vải vóc, đồ sắt và binh khí.
“Cô nương ngồi cho vững nhé, thuyền sắp đến giữa sông rồi!” Ông chủ thuyền tốt bụng nhắc nhở.
“Ồ, vâng!” Hiểu Nguyệt chiếm một vị trí
gần đầu thuyền ngồi xuống, ngước đầu lên đón gió sông đang thổi và
thưởng thức cảnh đẹp trên sông rồi bất chợt nghe thấy một loạt những
tiếng hô hoán, nàng liền quay đầu lại thì thấy Đỗ Chính Hiên và Đỗ Dạ
Hàn đang đứng trên bờ sông vẫy tay hét ầm ĩ cái gì đó. Hiểu Nguyệt mỉm
cười vẫy tay chào hai người trên bờ rồi ngắm cảnh tiếp, hoàn toàn không
quan tâm xem họ đang nói tiếp điều gì.
“Cô nương, cô quen biết hai người đó sao?”
“Không quen, chắc là nhận lầm người nên
tôi mới khoát tay với họ ấy mà!” Hiểu Nguyệt tìm một lời giải thích hoàn mỹ cho hành vi của mình.
“Cô nương thật tốt bụng!” Chủ thuyền cười rồi hát một bài sơn ca.
Hiểu Nguyệt cũng chỉ cười cười, nếu để
hai người họ nghe thấy có người nói mình tốt bụng thì e họ sẽ nhảy dựng
lên rồi đạp bay người nọ đến tận chân trời luôn! Phải biết rằng tối qua
mình đã tranh thủ lúc bọn họ không chú ý mà hạ thuốc mê rồi lấy hết tất
cả số bạc trên người họ đem đi!
“Xướng ca mạc xướng tát hoang ca
Hòa thượng biện tử bàng địa tha
Lý ngư sinh đản cao thụ thượng
Thâm thủy đàm trung điểu tố oa
Phương trượng minh thiên thảo lão bà
Xướng ca mạc xướng tát hoang ca
Cáp mô my mao bỉ phát đa
Kê đản cốt đầu giảo bất động
Áp tử cao phi thắng thiên nga
Văn tử cáp khiếm xuy hưởng la”
(Từ “Mạc xướng tát hoang ca”)
“Lão bá, bài hát này thật thú vị!” Nghe hết một khúc, Hiểu Nguyệt mở to mắt cười nhìn chủ thuyền. “Là dân ca Ly quốc phỏng!”
“A! Cô nương nói đúng rồi!” Chủ thuyền
cười tủm tỉm nói. “Ly quốc chúng tôi là có nhiều dân ca nhất. Cô nương
tới Ly quốc rồi thì hãy thưởng thức nhé! Ôi chao, thuyền sắp cập bến
rồi, cô nương chú ý nhé! Đi nào ~”
Thuyền đã vào bờ, sau khi trả bạc cho chủ thuyền, lúc xuống thuyền lại đụng phải chủ nhân số hàng đến lấy hàng.
Nhưng Hiểu Nguyệt cũng chẳng để ý đến sự cố nho nhỏ bất ngờ ấy mà vẫn
rất hăng hái và hưng phấn thưởng thức phong tình dân gian nơi biên quan
dị quốc.
Ly quốc hiện đang có nội loạn nhưng
chuyện người ta không ngờ được chính là cuộc nội chiến này tựa như vẫn
không hề lan đến thị trấn nhỏ nơi biên quan này. Mọi người vẫn rất bình
tĩnh và hoạt động chợ búa náo nhiệt, ai cũng làm việc người ấy, ai cũng
có chức trách riêng.
Hiểu Nguyệt không hiểu lắm, thị trấn nhỏ ở biên giới này vì sao có thể tách biệt khỏi những thành thị khác ở Ly
quốc, chẳng lẽ thị trấn biên giới này là chốn thế ngoại đào nguyên của
Ly quốc? Hiểu Nguyệt mang theo nghi vấn bước vào trung tâm tập kết bát
quái thời cổ đại – Quán trà! Gọi một bình trà, hai bánh bao chay, Hiểu
Nguyệt ngồi ở một góc nhỏ kín đáo bên cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng lời
nói của những người ngồi uống trà xung quanh.
“Đã nghe nói gì chưa? Phản quân đã tấn
công vào Hoàng cung và cho Hoàng Thượng một đao ngủm củ tỏi rồi!” Quả
nhiên là vậy, vừa mới ngồi chưa được hai phút đã nghe thấy một đại thúc
tán dóc với người bạn ở bàn gần đó, có điều chuyện Hoàng Đế Ly quốc đã
chết hay chưa cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Hiểu Nguyệt nên
nàng vẫn rất thỏa mãn gặm chiếc bánh bao trong tay.
“Thật à? Thế Tam Hoàng tử đã quay về Kinh thành chưa? Liệu Tam hoàng tử có xuất binh đi bao vây tiêu diệt phản
quân không nhỉ?” Người ngồi cùng bàn vội vã tiếp lời với vẻ lo lắng quan tâm.
“Tam Hoàng tử đã bị Hoàng Thượng biếm ra
khỏi Kinh thành cả đời này không được quay về rồi mà, huống chi bên
người Tam hoàng tử còn có người do Hoàng Thượng phái đến giám sát, sao
nói về là về được?”
“Nói cách khác, Hoàng Thượng bị giết,
giang sơn đổi chủ, Tam hoàng tử này cũng không làm được gì!” Thở dài một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Thành viên Hoàng thất người thì bị giết
người thì bị lưu vong, khó trách không giữ được giang sơn, gia bất hòa,
quốc có thể nào hưng? Gia hòa vạn sự hưng mà! Haiz, tình hình Ly quốc
bây giờ thực khiến người ta lo lắng một cách nghiêm túc! Mặc dù nhân dân nơi biên quan này vẫn được an cư lạc nghiệp. Nhưng… Ôi!”
Có lý, có lý lắm, nói rất hay! Không ngờ ở thị trấn biên giới nhỏ này vẫn có người ưu quốc ưu dân như vậy! Hiểu
Nguyệt vừa gật đầu vừa rót thêm chén trà cho mình.
“Đúng vậy, cũng không biết đám phản quân
ấy lấy đâu ra nhiều lương thảo binh khí như vậy, chỉ trong nửa năm ngắn
ngủi đã phát triển lớn mạnh, đánh bại cả quân đội Hoàng gia!”
“Chuyện đó… ôi tôi nghe nói là…” Giọng
nói càng ngày càng nhỏ khiến Hiểu Nguyệt phải vểnh hết tai lên mới nghe
được lời thì thầm của họ. “Nghe nói trong Ly quốc có một nhóm gian
thương chuyên làm cho đất nước gặp khó khăn về tài chính, bọn họ đảo hai mặt, vừa bán đao kiếm cho phản quân vừa bán cho quân đội Hoàng gia mà
còn nâng giá cao!”
“Đã đi điều tra bối cảnh đám người đấy
chưa? Lại dám trắng trợn làm ra mấy chuyện thối tha ấy, lại không rõ có
phải người Ly quốc không nữa!”
“Đầu năm nay lúc cả nước đang rối loạn, bọn họ thấy tiền thì kiếm, hơi đâu để ý chuyện lương tâm?”
Gian thương?! Đột nhiên nhớ tới hồi mới
đầu khi đưa ra đề nghị với Đàm Văn Hạo hình như có nhắc tới chuyện đưa
người Phỉ Á đến Ly quốc kinh thương để thăm dò, vậy gian thương mà bọn
họ vừa nói có lẽ chính là những người đó rồi! “Khụ!” Hiểu Nguyệt bị
chính những ý nghĩ của mình dọa làm cho nước sặc vào khí quản, ho hắng
kịch liệt, nghẹn đỏ cả mặt.
Tiếng ho gấp đã thu hút ánh mắt của những người ngồi trong quán trà, Hiểu Nguyệt liền tùy tiện cười với mọi người rồi thanh toán tiền trà, vội vàng rời đi, tìm một khách điếm nhỏ ngoài
thành ở lại.