“Nguyệt nhi, tỉnh dậy thôi, tới nơi rồi, chúng ta phải xuống xe.” Đàm Văn Hạo cúi đầu gọi khẽ bên tai Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Ừm…” Hiểu Nguyệt mắt vẫn nhắm chặt, co
người nằm nghiêng, tiện thể ôm luôn lấy cánh tay nọ vào ngực rồi ngủ
tiếp thật ngon lành.
“Nguyệt nhi, đừng ngủ nữa, đến Càn Thanh
cung rồi, nếu nàng không sợ bị những phi tử khác trong cung dùng ánh mắt giết người với tốc độ nhanh nhất với mình thì ta sẽ bế nàng xuống xe
đấy nhé!” Nếu không phải nàng năm lần bảy lượt nhắc nhở, nói là khi nào
về đến cung thì phải đánh thức nàng dậy thì Đàm Văn Hạo cũng chẳng muốn
phí lời với nàng ở đây làm gì mà cứ đợi nàng ngủ dậy mới nói. Phải biết
là trong mười ngày nay trừ những khi ngủ nàng tương đối mất cảnh giác,
còn thì chẳng bao giờ bằng lòng tới gần y hơn! Nhưng thế cũng có cái
hay, ít nhất là có thể gạt nàng lúc nào cũng nhìn vào mình.
“Không cần!” Vừa nghĩ đến cả đám người
hung hăng nhìn mình Hiểu Nguyệt đã gần như tỉnh ngủ hẳn, mở mắt ra thì
thấy mình đang nằm trong lòng y mà lại không cảm thấy ngại gì. Nàng uể
oải ngồi dậy, buộc lại tóc rồi mới lẩm bẩm một cách chán nản: “Sao phải
vào cung nhanh thế? Ở thêm một đêm ngoài thành không được à?”
“Kể cả đêm nay ở lại ngoài thành cũng
không thay đổi được sự thật rằng nàng phải theo ta về cung, đừng quên
rằng đây là tự nàng thua cho ta nhé, dù bây giờ nàng muốn chối cũng vô
dụng thôi!” Đàm Văn Hạo cười sung sướng nhéo mũi Hiểu Nguyệt. “Đi thôi,
Mẫu Hậu đang đợi chúng ta đi thỉnh an người nữa!”
“Sao mình lại xui xẻo thế này? Rõ ràng là tôi dạy chàng chơi, sao chàng lại chơi giỏi hơn cả tôi được chứ?” Hiểu
Nguyệt bực bội, chán nản nhìn Đàm Văn Hạo, “Thật không thể hiểu nổi,
trong đầu chàng có gì mà lại giỏi hơn tôi vậy chứ! Quán quân chơi cờ tôi đây sao lại có thể bị chàng đánh bại được!”
“Không sao, biết đâu đêm nay nàng thắng
lại ta thì sao!” Đàm Văn Hạo ôm vai Hiểu Nguyệt có vẻ như an ủi nhưng
ánh mắt thì rõ là đang lên kế hoạch: “Nếu không, đêm nay chúng ta chơi
thêm lần nữa, nếu nàng thắng thì ngày mai lập tức được xuất cung, nếu ta lại thắng thì từ nay trở đi ta chưa cho phép thì không được lén xuất
cung nữa!”
“Không!” Đỗ Hiểu Nguyệt lắc đầu cật lực,
“Đầu óc tôi rất ổn, có muốn chơi cũng không tìm đến chàng nữa đâu! Mấy
hôm trước là tại tôi bị hỏng não nên mới cược điều kiện với chàng kiểu
đó!”
Đàm Văn Hạo mỉm cười không nói, dù sao
thì bây giờ nàng đã về cung rồi, có muốn trốn đi nữa cũng rất khó! Lòng y rất vui vẻ, tính ra phải cảm ơn ván cược hôm đó:
Hôm ấy bế Hiểu Nguyệt về phòng, thấy nàng tỏ vẻ ngoan ngoãn y liền giải huyệt câm cho nàng rồi nghe nàng nói:
“Đàm Văn Hạo, ha ha. Văn Hạo… Hạo!” Nàng
vừa cười vừa khóc cả ngày trời rồi mới nghe được âm cuối khá là có ý làm nũng, muốn nàng làm nũng thật khó làm sao!
“Chuyện gì vậy? Nàng có muốn giải thích gì cho chuyện vừa xảy ra dưới lầu không?”
“He he, chuyện ban nãy là tôi không đúng… bỏ đi nhé!”
Không cần nghĩ nhiều cũng biết nàng vốn
khẩu thị tâm phi, cũng không vạch trần ánh mắt chột dạ bất định của nàng vì muốn xem xem tiếp theo nàng sẽ làm trò gì nữa. “Không đúng như thế
nào? Nàng nói rất đúng, sự thật không kém lời nàng nói bao nhiêu đâu!” Y nửa cười nửa không hỏi ngược nàng.
“Ha ha, kém xa mà!” Trả lời vội vã càng
thể hiện rõ là nàng đang tính toán gì đó trong lòng, nếu không nàng sẽ
nói thẳng những ý nghĩ khác ngay, “Hạo, đừng giận nữa, giải huyệt cho
tôi đi rồi tôi dạy chàng chơi trò này vui lắm, đêm dài lê thê mà tôi
không thấy buồn ngủ, chàng ở bên tôi chút được không?”
“Được!” Chơi trò chơi? Nàng có thể nghĩ
ra trò chơi thế nào nhỉ? Đàm Văn Hạo giải hết huyệt đạo cho nàng rồi
cười tủm hỏi, “Muốn chơi gì nào? Nàng biết chơi trò gì?”
“Nói thật là tôi biết chơi nhiều trò lắm, tuy nhiên đêm nay đồ đạc trong phòng có hạn, trên bàn có bộ cờ vây kìa, chúng ta chơi cờ luôn nhé!”
“Cờ vây?!” Nàng biết ư? Hình như chưa bao giờ mình thấy nàng đọc sách liên quan đến cờ vây, mà trong cung Chiêu
Dương cũng không có thứ này.
“Chơi cờ vây thì có gì vui!” Hiểu Nguyệt
tỏ vẻ không quan tâm, tay thì cầm bộ cờ vây trên bàn phân chia quân
trắng đen, “Chơi lâu lắc mới xong một ván, mà tôi cũng chỉ biết chút
chút chứ không phải giả vờ thua chàng đâu nhé! Đã muốn chơi thì đương
nhiên phải chơi cái gì mới mẻ mới kích thích chứ! Đêm nay tôi sẽ dạy
chàng chơi cờ năm quân, cũng dùng quân trắng quân đen và có thể dùng
luôn bàn cờ vây này, có điều cách chơi hơi khác, đây, chàng xem, chính
là thế này!” Nàng vừa nói vừa bày cờ ra bàn, “”Giống vậy đó, mỗi bên có
năm quân cùng màu, chỉ cần đối thủ không chặn đứng được đường đi của
chàng là chàng thắng rồi! Rất đơn giản đúng không?” Hai mắt sáng ngời,
miệng cười toe hỏi.
“Ừ, thật đơn giản!” Nhìn qua thì thật sự đơn giản, như thể chỉ cần đi vài nước cờ là xong.
“Hay lắm, nếu chàng cũng cảm thấy đơn
giản thì khi chơi chúng ta cược thêm gì đó được không, không có tính sát phạt mà là chơi không thì vô vị quá!”
Rốt cục đã nói ra trọng điểm, không thể thiếu nâng cao tinh thần mà hỏi: “Nàng muốn cược gì?”
“Hừm, đêm nay hãy cược luôn chuyện vừa
rồi đi, tôi biết chàng muốn xử phạt tôi, vậy chúng ta hãy cược nếu chàng thắng thì không thể phạt tôi nữa!” Hiểu Nguyệt nói xong thì hít một hơi thật sâu, còn có mấy phần ấm ức.
“Được!” Nhìn nàng chăm chú hồi lâu rồi
Đàm Văn Hạo mới đồng ý, vốn định trừng phạt cái sự khẩu xà tâm phật của
nàng nhưng lúc này nàng đã chủ động cầu hòa làm cho y nguôi giận gần
hết, bây giờ coi như là chơi với nàng vậy!
Nhưng điều khiến Đàm Văn Hạo thất vọng
chính là trò chơi nhỏ ấy. Suốt cả một đêm y không thắng được ván nào,
hơn nữa chiêu thức của nàng càng ngày càng sống động, chiêu thức, trận
pháp áp dụng giống như trên chiến trường vậy.
Vì vậy, Đàm Văn Hạo rất không cam lòng và quyết định trong đêm thứ hai sẽ chuyển bại thành thắng.
“Chàng muốn thắng tôi à?” Đỗ Hiểu Nguyệt
rất đắc ý, chỉ thiếu nước nói thêm câu về luyện tập mấy năm nữa đi nhé!
“Nhưng tôi không thể mất trắng cả đêm hy sinh giấc ngủ vô ích được, đêm
nay cược gì đây?”
“Nàng muốn cược gì nữa?”
“Thế này nhé, tốc chiến tốc thắng, chơi
ba ván thắng hai là thắng cả, ngầm lưu ý là áp lực khá lớn đấy, nếu
thắng thì tôi sẽ ở lại khách điếm cách kinh thành ba mươi dặm!”
“Còn nếu nàng thua?” Nàng tự tin vào khả năng thắng cuộc vậy ư?
Thua? Từ này có vẻ như chưa từng xuất hiện trong lịch sử chiến đấu của mình! “Nếu thua thì tôi sẽ về cung với chàng!”
“Ừm, rất đáng cân nhắc! Điều kiện nghe
thật hấp dẫn!” Đàm Văn Hạo hơi nhướng mày, gật đầu cười một cách kỳ lạ
khó nói ra lời. “Được! Cứ quyết định như vậy đi, có điều lỡ nàng nuốt
lời thì làm sao?” Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, vẫn nên đề
phòng thì hơn!
“Dám chơi dám chịu!” Nếu không nắm chắc phần thắng thì sẽ không cá cược với người ta!
Người ta thường nói, không thể nói lời
quá tuyệt đối nếu không sẽ bị cắn ngược bản thân! Ván thứ nhất thua một
nước cờ; ván thứ hai thua bốn nước; trong ván thứ ba Hiểu Nguyệt mới đi
bảy nước cờ đã thua thê thảm!
“Không thể thế được! Sao chàng lại có thể tiến bộ nhanh như vậy?” Đỗ Hiểu Nguyệt lắc đầu nhìn chằm chằm vào bảy
quân cờ trắng của mình trên bàn cờ, không dám tin vào mắt mình nữa, cớ
gì mình có thể thua nhanh đến thế! Nàng cầm quân cờ trong tay ném thẳng
xuống rồi đảo lộn cả bàn cờ, hét lớn: “Ván này không tính!”
“Ha ha, có phải Nguyệt nhi đã quên mất
lời nàng nói không, chơi ba ván thắng hai là thắng cả, dù không tính ván này thì ta cũng thắng rồi!” Đàm Văn Hạo cười nói ra sự thật. “Cho nên,
Nguyệt nhi hãy tuân theo giao ước theo ta về cung đi thôi!”
Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình? Đây
chính là ví dụ đổ máu nhất! Hiểu Nguyệt hối hận đến mức đầu như cũng to
ra, con người này đâu chỉ có thông minh! “Như vậy đi, Hạo, đêm mai tôi
sẽ dạy chàng một trò chơi mới rồi chúng ta lại cược lần nữa nhé?” Nàng
kéo vạt áo y, lắc trái lắc phải, cầu xin nũng nịu.
“Nguyệt nhi, nàng không thể bất công như
thế được. Nàng chỉ chọn trò nàng biết để chơi với ta, sao không để ta
chọn cho cả hai?” Y rất hài lòng với vẻ làm nũng như con mèo nhỏ của
nàng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh và không để bị nàng dụ dỗ nữa!
Hiểu Nguyệt bĩu môi, quét sạch da gà đang nổi rợn cả người và lớn tiếng: “Nếu không thì mỗi người chọn một trò?
Đêm nay chơi trò tôi chọn,đêm mai chơi trò chàng chọn. Thế là công bằng
lắm rồi đấy!” Tính đi tính lại chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến kinh
thành, chỉ cần thắng y một lần là rút lui ngay!
“Đêm nào cũng chơi ư?”
“Đúng, ngày nằm ngủ tối thức chơi, có thế đi đường mới không bị buồn chán!” Thật ra còn có một mục đích nữa, Đàm
Văn Hạo bắt hai người ở cùng một phòng, rõ ràng y chẳng có ý đồ tốt đẹp
gì, thế thì tối đến cứ chơi cho mệt lả người xem y động não thế nào! “Lẽ nào chàng không dám tiếp nhận sự khiêu chiến của tôi?”
Đàm Văn Hạo hơi trầm tư: “Đồng ý, có điều trong lúc chơi nếu có ai không hiểu thì người kia phải kiên nhẫn giảng giải.”
“Được thôi!” Hiểu Nguyệt chấp nhận ngay
lập tức, những thứ có thể chơi được ở thời cổ đại này không nhiều, những trò chơi có thể đưa vào cung đình lại càng ít, thế nên nàng rất tự tin.
Nhưng Hiểu Nguyệt không ngờ được rằng tuy quả thực ở thời này rất ít trò chơi nhưng lại rất tinh vi, chơi rất mất sức; chẳng bù cho Đàm Văn Hạo, Hiểu Nguyệt nàng thay đổi cách chơi bài
thật đa dạng nhưng qua vài lần y đã ngộ ra điểm chung, sau hai đêm trình độ đã vượt xa sư phụ Đỗ Hiểu Nguyệt!
Vì vậy, thật xui xẻo là Hiểu Nguyệt nàng đã thua cược, lại còn thua một cách rất lộn xộn.
Hiểu Nguyệt hậm hực vén rèm xe lên định
bước xuống rồi lại quay về sau khi nghĩ ngợi một lát, Hoàng Thượng còn
chưa xuống xe, nếu có ai xuống trước người, để người ngoài thấy thì chắc chắn sẽ bị úp tội danh đại bất kính lên đầu, “Chàng ra trước dẫn đầu
đi, cung nhân ngoài đó nhiều quá, chàng có thể bảo họ lui xuống trước
không?”
“Sao vậy, Đỗ Hiểu Nguyệt không sợ trời không sợ đất lại đi sợ mấy cung nhân ấy ư?” Đàm Văn Hạo cười nói trêu ghẹo Hiểu Nguyệt.
“Đúng thế thì sao? Bọn họ ồn quá đi!” Đỗ
Hiểu Nguyệt tìm đại một cớ và quay lại chỗ ngồi, “Giờ này khá muộn rồi,
tôi ngồi xe về thẳng Chiêu Dương cung, ngày mai đến thỉnh an Thái Hậu
sau.” Nàng không muốn đi bộ cũng chẳng muốn đổi xe.
“Hôm nay không cần về Chiêu Dương cung,
tới thẳng Càn Thanh cung đi. Từ mai trở đi nàng hãy chuyển sang Ngự
Phượng các.” Lần trước là chuyện ngoài ý muốn, về sau không thể xảy ra
nữa, vì thế tốt nhất là để nàng ở ngay bên cạnh mới yên tâm được!
“Ngự Phượng các? Đó là đâu? Có phải lãnh
cung trong truyền thuyết không?” Hiểu Nguyệt hưng phấn đứng bật dậy, mặc dù sống trong cung đã hơn nửa năm nhưng vẫn chưa nắm rõ mọi khu nhà lầu các nơi đây, cũng chưa tìm ra vị trí của lãnh cung. “Ừm, hay lắm, có
giác ngộ, tôi không thích ồn ào, tống thẳng tôi vào lãnh cung sẽ giúp
tôi không bị đám phụ nữ đó đến quấy phá, họ đời nào có tâm tình quấy phá một Hoàng Hậu trong lãnh cung chứ!”
“Trong Hoàng cung trừ lãnh cung còn có
rất nhiều nơi khác!” Đàm Văn Hạo bị Hiểu Nguyệt chọc giận, hít sâu một
hơi, chỉ sợ sẽ có ngày bị nàng chọc cho tức chết mất thôi, “Ngự Phượng
Các là điện bên cạnh Càn Thanh cung, làm gì có Hoàng Đế nào đặt lãnh
cung ngay cạnh tẩm cung của mình?”
Hiểu Nguyệt trề môi ra, có gì mà không
thể bố trí, ai biết y có sở thích đặc biệt gì không đâu? “Tại sao tôi
phải ở cạnh tẩm cung của chàng? Chẳng lẽ nóc nhà Chiêu Dương cung bị lật rồi không ở được nữa à?”
“Trẫm không thèm nói nhảm với nàng nữa!”
Lúc này Đàm Văn Hạo đã bị Hiểu Nguyệt chọc tức đến mức không buồn nói
thêm một câu nào nữa, rõ ràng nàng rất thông minh mà sao trong vấn đề
này lại ngốc nghếch như thế? “Xuống xe đi, ngoài kia không có mấy cung
nhân đâu, chúng ta cải trang vi hành đương nhiên sẽ không rêu rao.”
“Ờ! Thế vẫn đi thỉnh an Mẫu hậu à? Mặc đồ đi đường đến thỉnh an hình như không tỏ lòng tôn kính người cho lắm.”
“Ngày mai đợi hạ Triều nàng sẽ cùng ta đến thỉnh an Mẫu hậu!”
“Tại sao phải đợi chàng? Trước giờ tôi
đều là người đến thỉnh an sớm nhất vì không muốn ngồi tán dóc dông dài
với đám phi tử của chàng. Thỉnh an xong còn có thể về đánh thêm một
giấc!”
“Nếu sáng mai nàng có thể dậy sớm thì ta cũng không có ý kiến!” Y nhếch mép cười rồi mở cửa xe và giẫm lên thang bước xuống.
Dậy sớm? Đương nhiên làm được rồi, dù
mình hơi ham ngủ nhưng lúc cần dậy làm việc vẫn có thể dậy được! Hiểu
Nguyệt băn khoăn nhảy xuống, vừa chạm đất đã bị ai đó ôm eo, “ai đó” cúi đầu cảnh cáo: “Sau này không cho phép nàng nhảy lên nhảy xuống nữa, cứ
cho là không có dáng vẻ của Hoàng Hậu cũng phải nghĩ cho đôi chân của
nàng chứ.”
“Biết rồi! Đừng có dựa gần vào người tôi
thế, còn có cung nhân đang nhìn kia kìa!” Hiểu Nguyệt đẩy người đứng bên cạnh ra liếc thấy ba mươi cung nhân đang quỳ, lòng thầm mắng Đàm Văn
Hạo nói dối, hơn ba mươi người đứng đợi bên ngoài mà còn bảo là ít ư?
“Chàng không cần giữ thể diện nhưng tôi cần, ngày mai không biết trong
cung lại lưu truyền chuyện bát quái gì nữa đây!” Đám người bát quái rất
đáng sợ, nếu để các phi tử khác biết thì e rằng sáng mai không được yên
ổn.
“Không phải nàng rất giỏi lợi dụng lời
đồn đãi ư?” Đàm Văn Hạo cười khẽ. Hồi đầu khi ở Thương Lãng có thể tìm
thấy nàng chỉ trong nửa ngày không phải chính vì nàng đến trà phường náo loạn một trận sao?
“Còn phải xem tình hình thế nào chứ!”
Hiểu Nguyệt bước hai bước thật gọn gàng sang bên cạnh để tránh khỏi phạm vi hành động của y.
Đàm Văn Hạo mặc kệ việc nàng tạo khoảng
cách, quay ra nhìn những cung nhân đang quỳ và ra lệnh một cách vừa nhẹ
nhàng vừa uy nghiêm: “Lui ra hết đi!”
“Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương
sai người truyền lời nói Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương hôm nay
không cần đến cung Thái Tuyên nữa ạ.” Lưu công công tiến lên bẩm báo.
A! Thái Hậu thật thấu hiểu sự đau lòng của người khác!
“Ừm!”
“Nô tài đã sai người chuẩn bị nước nóng, rượu và thức ăn. Mời Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thay rửa rồi dùng bữa ạ.”
“Hôm nay tất cả các ngươi đều sẽ được
thưởng!” Đàm Văn Hạo cười sung sướng gật đầu, phất tay ý bảo Lưu công
công lui ra rồi giơ tay nhìn Hiểu Nguyệt, mặt cười rạng rỡ, “Hoàng Hậu,
đi thôi!”
Hiểu Nguyệt hơi do dự rồi mới đưa tay ra, khẽ che đi phần da thịt trắng nõn nhưng hơi thô ráp trên tay, nắm chặt
lấy bàn tay kia, dường như sẽ nắm lấy cả đời này. Hai người bước chầm
chậm về phía Càn Thanh cung, nàng nhìn những cảnh vật trên đường vừa
quen thuộc vừa xa lạ và than thở một câu: Dạo một vòng lớn rồi vẫn quay
về đây!