Hoàng Hậu Lười

Chương 92: Chương 92




“Muội đến rồi à!” Giọng nói nhàn nhạt mà hơi mông lung vang lên trên đầu Đỗ Hiểu Nguyệt. Nếu không phải biết nơi này còn có sự tồn tại của một người khác thì nàng nhất định sẽ cho rằng có vị khách nào đó từ bên ngoài tới viếng thăm.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn chỗ chạc cây, quả không sai, y lại ngồi trên cành cây rồi. Lần này y không cúi đầu nhìn nàng mà nhắm mắt nghỉ ngơi. “Đợi có lâu không? Thật ngại quá, ta đến muộn rồi.” Hiểu Nguyệt cười hì hì rồi cũng trèo lên cái cây ấy, ngồi cạnh y.

Đàm Văn Bác mỉm cười nghiêng đầu ngắm nàng thật kỹ rồi thong thả nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”

Hiểu Nguyệt khẽ run rồi nở nụ cười thật tự nhiên, vui vẻ đáp: “Sau này muội đợi huynh là được, bạn bè với nhau cần gì so đo quá nhiều!”

“Muội biết không, nụ cười tự nhiên của muội rất đẹp! Thậm chí đôi mắt cũng như đang cười.”

Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc làm cho Hiểu Nguyệt sững sờ, nàng đành cười ha ha: “Cám ơn huynh đã khen, muội cũng cảm thấy vậy đó! Ha ha, tự kiêu quá đúng không! Đúng rồi, không phải huynh nói là đi tiêu dao ngoài đó sao?” Sáng nay lúc đi thỉnh an Thái Hậu đã thấy y ngồi đó, sau mới biết trong thời gian Đàm Văn Hạo rời kinh Thái Hậu đã ốm một trận, vì vậy đương nhiên phải giao cho y xử lý quốc sự.

“Đi chưa đến một ngày ta lại đổi ý.” Đàm Văn Bác cười khẽ, có chút lạnh nhạt. “Ta không muốn để huyết mạch Hoàng gia lưu lạc chốn dân gian nên quyết định quay về.”

“Vậy thì, có phải biết muội có thai rồi y mới đi tìm muội không?” Nếu như quả thật là vậy thì không thể không xem lại địa vị của mình trong lòng y.

“Ta không bảo y!” Đàm Văn Bác nói rất bình tĩnh và chậm rãi, “Trước khi ta về kinh thành y đã rời kinh rồi, hơn nữa ta đoán là khi y đến Thương Dao anh trai muội cũng không nói chuyện đó với y.” Đỗ Chính Hiên giữ em gái rất kỹ!

Sự lạnh nhạt của Đàm Văn Bác khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy không thoải mái, và nếu hai người họ tiếp tục nói về vấn đề này thì e sẽ làm cho bầu không khí ngày càng nặng nề hơn, thế nên nàng đổi chủ đề: “Hừm, có phải mối quan hệ của huynh với Thái Hậu đã tốt lên không?” Hôm nay, tuy thái độ của y với Thái Hậu vẫn không nóng không lạnh nhưng việc y đến cung Thái Tuyên đã là một dấu hiệu tích cực.

“Người chết đã đi từ lâu, huống hồ giữa ta và Mẫu phi không có tình cảm thực tế, bà chỉ sinh ra ta chứ không nuôi dưỡng ta ngày nào, mẹ ruột không bằng mẹ nuôi, hơn nữa chất độc trên người bà ấy cũng vì hai anh em ta mới trúng phải.” Y thở dài, có vẻ như rất nhẹ nhõm, “Ta kiên trì như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.”

“Ha! Cuối cùng huynh đã nghĩ thông suốt rồi!” Hiểu Nguyệt thở phào, cười hớn hở vỗ vai Đàm Văn Bác. “Từ nhỏ đến lớn huynh sống trong Hoàng cung, đương nhiên cũng hiểu rằng có rất nhiều chuyện không thể do mình làm chủ. Mình không động đến người ta không có nghĩa là người ta cũng không động đến mình! Cho nên, để tự bảo vệ mình ở chốn này chỉ có hai con đường: một là tự giác tiến gần đến lãnh cung một chút; hai là không cam chịu bị chèn ép, vận dụng tranh sủng đoạt thế, đến khi ngươi chết ta sống mới thôi.”

“Muội thật sự hiểu rõ hết thảy mọi chuyện!” Đàm Văn Bác đẩy bàn tay nàng đặt trên vai y ra, hình như nàng chẳng có chút ý thức phân biệt nam nữ gì cả, chỉ cần vui vẻ trong phút chốc là khoác tay vỗ vai thật tự nhiên, hào phóng. “Thế bây giờ muội định đi đường nào?”

“Nếu là trước đây muội sẽ chọn con đường thứ nhất, nhưng giờ đây, sau khi xuất cung đi một vòng rồi quay về… Ôi!” Hiểu Nguyệt khẽ thở dài nhưng không hề buồn bã hay đau khổ. “Có điều đường muội đi hiện giờ không phải cả hai con đường đó. Muội sẽ giữ thái độ quan sát, chỉ cần y không đạt được những yêu cầu của muội thì dù không tìm được cách xuất cung muội cũng thà chết trong lãnh cung chứ không để bản thân chịu nửa phần uất ức!”

“Muội bướng thật đấy!” Đàm Văn Bác cười, “Biết rõ là đường chết mà còn đâm đầu vào.” Thật sự muốn một vị vua từ bỏ tam cung lục viện khó đến thế nào chứ? Cứ cho là y đồng ý, chỉ sợ các đại thần trong triều sẽ phản đối đến cùng!

“Muội biết!” Hiểu Nguyệt cười nhạt, nửa phần không chắc nửa phần khó xử, “Chắc huynh đang nghĩ đầu óc muội bị hỏng rồi phải không! Một ngày nào đó khi muội đã mỏi mệt, muội sẽ hầu Chu Công đánh cờ cả đời.” Chuyện sau này để sau này nói, dù đến cuối cùng đau đớn khổ sở cũng chấp nhận, cùng lắm thì từ ấy về sau sẽ ngủ thiếp đi không dậy nữa! “Nói thật đi, huynh định thế nào? Muội luôn thấy huynh không phải một vị Vương gia nhàn rỗi được ghi tên trong gia phả!”

“Lúc Hoàng huynh còn chưa kế vị, ta thật sự là một kẻ rảnh rỗi, sau đó Hoàng huynh mời ta giúp đỡ, ta cũng hiểu chỗ khó của y nên đồng ý làm một Vương gia nắm thực quyền.” Đàm Văn Bác nói vắn tắt. “Hoàng huynh và ta giống nhau, đều không thích những thị phi trong Hoàng cung, tiếc rằng Hoàng gia không có nhiều người nối dõi, đời bọn ta chỉ có hai hoàng tử còn sống.”

“Hoàng cung chính là vậy đó, có một vài người đưa cả những đứa trẻ không biết gì vào cung!” Hiểu Nguyệt hiểu ý tứ y muốn nói. “Phú quý và quyền thế rất hấp dẫn, cuộc sống trong cung thì nhàm chán, không phải ai cũng giống muội chỉ cần được ăn, được uống, được ngủ là thấy thỏa mãn rồi. Họ luôn phải tìm chút chuyện để làm mới có thể cảm nhận được ý nghĩa của việc sinh tồn trong Hoàng cung này!”

Đàm Văn Bác cười ra tiếng, đuôi mắt giương lên như cũng đang cười: “Đúng là muội, nếu để bọn họ nghe thấy cách muội đánh giá chuyện mà họ cho là vô cùng quan trọng như thế chắc họ sẽ giận đến hộc máu mất!”

“Đám phụ nữ nhàm chán ấy đâu đáng để muội bình luận!” Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói, “Đợt vừa rồi trước khi xuất cung còn bị một người trong Hậu cung chơi một vố, muội vẫn ghi nhớ trong lòng! Muội đang xem xét có nên gây rắc rối cho cô ta không đây!”

Đàm Văn Bác không nói gì, yên lặng nhìn Hiểu Nguyệt. Tuy vẻ mặt nàng rất bình thản nhưng nói chung vẫn cảm thấy nàng đang tính toán gì đó. Càng tiếp xúc nhiều và hiểu nàng sâu sắc càng nhận thức rõ rằng nàng giống như một hồ nước sâu, ngoài mặt có vẻ thản nhiên nhưng không bao giờ đoán ra những ý định trong lòng nàng.

Đột nhiên Đàm Văn Bác giữ im lặng, Hiểu Nguyệt cũng không cảm thấy lạ kỳ, nàng ngại phải đoán xem y đang nghĩ ngợi gì, nhắm mắt tự nhìn lại bản thân và nghỉ ngơi một lát xong mới thong thả nói: “Huynh có định tiết lộ sự thật về thân thế hai người cho y biết không? Cả hai đều là đương sự, y cũng có quyền được biết chân tướng.”

“Y không biết cũng tốt. Nếu biết có lẽ y lại trở nên giống ta, lâm vào một mối hận thù khó giải thích.” Đàm Văn Bác nói một cách nhàn nhạt, “Muội có thể giữ bí mật này giúp ta không? Coi như đây là một bí mật nhỏ giữa chúng ta.”

“Ha ha!” Có một người em trai như vậy xem như là phúc phận của y! “Thật ra muội đoán là huynh không muốn gặp Thái Hậu nên mới xuất kinh du ngoạn! Bây giờ nếu đã chấp nhận rồi thì chi bằng cứ ở lại. Nếu huynh thật sự muốn đi thì về sau số lần chúng ta gặp mặt sẽ rất ít, nói thật là muội rất thích người bạn như huynh, Hậu cung quá chán, thân phận lại quá cao, chẳng có mấy ai nói chuyện cũng như trèo cây cùng muội thế này.”

“Muội không nỡ để ta đi ư?”

“Hừm, nếu cả đời huynh cứ bay nhảy khắp nơi như thế thì em dâu tương lai của muội nên tính sao? Huynh sẽ đưa cả nàng đi hay để lại trong phủ, khoảng một năm rưỡi mới về nhìn nàng một cái? Kỳ thực phụ nữ rất chú trọng cảm giác có một ngôi nhà.”

“Muội thì sao? Không phải muội nói muội mong được du ngoạn khắp nơi ư? Thế muội có chú trọng điều đó không?”

“Đương nhiên! Lá rụng về cội, du ngoạn là du ngoạn, đến khi mệt mỏi thì nơi muốn đến nhất chính là nhà mình.”

Đàm Văn Bác ngửa người ra sau, dựa nhẹ lên chạc cây và nhìn về phía chân trời xa xăm, mắt ngóng những đám mây bềnh bồng và nhớ tới quãng thời gian sống bên ngoài, nỗi nhớ người thân vẫn thường quấn quít, thế nên khi Đàm Văn Hạo đề nghị về kinh giúp y ổn định triều đình mình đã đồng ý ngay tắp lự.

“Chỉ là, muội vĩnh viễn không về được nhà của mình nữa!” Hiểu Nguyệt than thở rồi cũng dựa vào cây như Đàm Văn Bác và nhìn về chân trời, “Văn Bác, đây là lần cuối cùng muội đến đây gặp huynh một mình, miệng người trong cung rất đáng sợ, muội không muốn lại chuốc lấy phiền phức.”

“Muội sợ bị người ta hiểu lầm!” Y cười nhẹ thật cởi mở.

“Phải cũng được mà không phải cũng được! Nhập gia tùy tục thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thán vạn phần. “Hơn nữa huynh là một người tốt, huynh có thể tìm một người phụ nữ thích hợp với mình để ổn định cuộc sống.”

“Nước sông có đến ba nghìn gáo, tiếc là ta không tìm được cái gáo của mình!”[1]

“Bánh mì sẽ có, tình yêu sẽ tới, hoặc là đi tìm, hoặc là ngồi đợi nó đến.”

“Nghe vẻ rất có triết lý?”

“Bởi muội học ngành Triết học mà!”

“Ngành Triết học là gì?”

“Là một chuyên môn, nơi các nhà đại tư tưởng tập trung nghiên cứu! Giống như vấn đề Khổng Tử hỏi Lão Tử vậy, được hoàn thành chính trong chuyên môn này.”

“Có thể tin lời muội không?”

“Ôi, kiến thức của huynh thật nông cạn! Có sử thư làm chứng! Không tin thì huynh cứ vào tàng thư các trong Hoàng cung tìm quyển “Vấn Thiên”, mở trang một trăm hai mươi lăm ra, hàng thứ ba đoạn thứ hai bên trái có ghi chép đó.” Hiểu Nguyệt trả lời rất nghiêm túc, không cho phản bác, “Có cần muội đọc nguyên cả đoạn đó ra cho huynh nghe không?”

Có quyển “Vấn Thiên” ấy sao? Đàm Văn Bác thầm hoài nghi, hình như năm đó đọc sách chưa từng thấy qua!

Mặc dù thái độ y có vẻ vẫn thờ ơ nhưng Hiểu Nguyệt dám thề rằng nhất định là y đang nghĩ xem có quyển sách nào như thế ở chỗ đó không! “Ngốc thật đó, lừa huynh vui quá đi thôi!” Nàng cười lớn, chọc vào cánh tay y nói, “Ôi, muội phát hiện ra là tuy hai người là anh em ruột thịt nhưng tính tình lại khác xa nhau. Nếu muội nói với y chuyện này thì chắc chắn đầu tiên y sẽ nói “ta tin nàng”, rồi tìm ra thứ đồ gì đó mà muội không biết để gạt muội; còn huynh thì khác, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc với huynh thôi là huynh sẽ nghiên cứu một chập! Tiếp theo mới đưa ra kết luận!” Nàng ngồi thẳng người dậy, nhìn bóng cây dưới mắt đất và nói, “Trời không còn sớm nữa, muội về trước đây. Nếu để bị phát hiện thì có khi lại cãi nhau một trận đó.”

Nghe giọng nàng như hơi oán trách mà ý cười thì lấp lánh nơi đáy mắt, thần thái nơi đầu mày như múa lượn tươi xinh kiểu thiếu nữ, Đàm Văn Bác cười dịu dàng, khi quay đầu thấy một góc lá cây đã nhuốm màu vàng tươi thì rung động trong lòng, y ôm khẽ lấy bàn tay Hiểu Nguyệt và hỏi từ tốn: “Hiểu Nguyệt, nếu khi gặp ta muội chưa gả chồng, bảo muội chọn giữa ta và y, muội sẽ chọn ai?”

“Hả?!” Hiểu Nguyệt chết sững, lúng túng rút tay về và bất giác kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút dù ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, “Vấn đề ấy muội chưa từng nghĩ đến. Muội khá tin vào duyên phận, vào đúng thời điểm gặp được đúng người, rồi chọn lựa địa điểm, thời tiết và tâm trạng tốt để gả đi!!”

“Hừm…” Vốn có những câu rất tình cảm muốn hỏi, kết quả là nàng nói vậy, sắc thái tình cảm gì cũng bay biến mất!

“Đừng nhìn muội như vậy nữa, muội sẽ tưởng mình giống một con ngốc đấy!” Nàng rất không hài lòng với việc bị Đàm Văn Bác nhìn như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh vậy, “Từ xưa tới giờ muội không hề mơ về hình dáng của vị bạch mã hoàng tử cho riêng mình, cũng chẳng cả ngày mơ mộng về cuộc sống bong bóng màu hồng. Những người phụ nữ đó đều nói muội là một ao nước tù, cố giữ không buông hai chữ duyên phận. Kỳ thật họ đâu biết muội rất coi trọng cảm giác, nếu có cảm giác, thấy rằng người đó hợp với tính cách và khẩu vị của muội thì chắc chắn muội sẽ quyết định. Về sau ép uổng cũng được, mặt dày bám như đỉa cũng được, chỉ cần đối phương chưa kết hôn muội tuyệt đối sẽ tóm được y!”

“Hừ, đây chính là nữ giới theo đuổi nam giới mà hồi đầu muội nói ư?”

“Ừm… cách thức đó đặt trong hoàn cảnh nam giới theo đuổi nữ giới cũng rất thích hợp!” Hiểu Nguyệt ầm ừ, nghĩ nghĩ mình nói với một người đàn ông như thế có phải cởi mở quá không, “Tuy nhiên những điều ấy đã quá xa vời với muội, giờ muội coi tất cả như đã chết rồi. Bằng không hôm nào đó muội sẽ viết ra một cuốn sổ tay đóng bìa cứng những cách theo đuổi con gái cho huynh, làm theo những cách ghi trong đó đảm bảo huynh sẽ có được một cô vợ xinh đẹp!”

“Nghe có vẻ muội rất dày dặn kinh nghiệm?”

“Ồ… Là vì muội đọc nhiều tiểu thuyết gió trăng quá ấy mà. Lúc rảnh rỗi không biết làm gì muội đã tổng kết lại hết những cách tìm bạn đời trong đó, đương nhiên có rất nhiều điều tâm đắc!” Hiểu Nguyệt nói mà không đỏ mặt hay thở gấp, dù sao từ khi đến thời không này nàng đã dần dần quen với việc khi giải thích một vài vấn đề mập mờ sẽ thuận mồm nói dối, hơn nữa càng nói càng trôi chảy. Chung quy không thể nói là trước kia mình có người mẹ rất thích xem phim thần tượng, ngày nào cũng kéo hai đứa con một trai một gái ra cùng ngồi xem, hai đứa con ấy thấy chán quá liền lôi hết những chiêu thức theo đuổi tán tỉnh trong phim ra tổng kết một lượt! “Không tán dóc với huynh nữa, muoij phải đi rồi, ngày mai muội sẽ sai người mang những quyển sách muội đọc rất tâm đắc cho huynh. Nhớ đấy nhé, số sách ấy là hàng hiếm, không được truyền ra ngoài, đặc biệt không thể để những người hay ăn chơi trác táng đọc được, nếu không sẽ gây nguy hại đến rất nhiều thiếu nữ trong sáng và xinh đẹp, muội cũng không muốn làm yêu tinh hại người đệ nhất thiên hạ đâu… Cành này không cao lắm, nhảy xuống chắc không sao đâu nhỉ!”

“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng thử nhảy xuống đi, xem Trẫm xử lý nàng thế nào!” Một giọng nói cực kỳ uy hiếp vang lên khiến Hiểu Nguyệt cứng đờ cả người, đôi chân không nghe theo sự điều khiển liền trượt một cái ngã xuống.

“Hả!!!”

Cứ tưởng sẽ ngã chổng vó lên trời, cuối cùng lại được như ý nguyện mà rơi vào một vòng tay vô cùng quen thuộc, câu đầu tiên nàng nói ra sau khi mở mắt không phải là cảm thán vì thoát chết mà là vừa cười hớn hở vừa nhìn ngắm khuôn mặt bừng bừng tức giận kia, rồi như cố tình lại vô tình ngước mắt lên nhìn vị đang ngồi trên cây nọ nói: “Đây là chiêu thứ nhất: gọi là anh hùng cứu mỹ nhân!”

Vừa bị nàng dọa cho một trận hú hồn, cuống quít bay tới đỡ giai nhân, kết quả là kẻ gây chuyện lại còn ngơ ngác rồi thuyết giáo như không có chuyện gì xảy ra! “Nàng lại còn mở miệng dạy dỗ được nữa!” Đàm Văn Hạo bực dọc, trừng mắt nhìn người anh em đang cười tươi như hoa ngồi trên cây một cách lạnh lùng. “Đợi về cung sẽ tính sổ với nàng sau!”

Nàng lủi ra khỏi vòng tay y, mặc kệ vị Đế Vương một bên mà quay ra nhìn Đàm Văn Bác nói tiếp: “Chiêu thứ hai, không được dùng vũ lực với mỹ nữ!” Nhưng nói xong nàng lại cảm thấy không ổn, nhíu mày nhăn nhó, “Hay là đợi muội về chỉnh sửa cho tốt đã rồi mới đưa huynh nhé, ngày mai muội…” Mấy từ kế tiếp nàng dùng á ngữ[2] để nói, không cần nghĩ cũng biết đó là việc tốt ai đó làm ra, nàng quay đầu lại tức tối nhìn y, hung hăng giơ chân định giẫm lên chân người đó một cái, thật không may là người đó di chuyển quá nhanh làm nàng giẫm rất mạnh lên một hòn đá.

“Nguyệt nhi, sao vậy?” Đàm Văn Hạo tỏ vẻ đau lòng. “Nhìn nàng kìa, vành mắt đỏ hết cả rồi, còn cau mày nhăn mặt nữa, có phải thấy không khỏe chỗ nào không?” Y đưa tay lên xoa đầu mày nàng.

Kinh tởm, rõ là biết chuyện gì vừa xảy ra còn ở đó giả vờ làm người tốt! Hiểu Nguyệt chẳng buồn nói thêm câu gì, thật ra là muốn nói mà không nói nên lời! Nàng vẫy tay tạm biệt với Đàm Văn Bác rồi bỏ đi một mình, chỉ có điều lúc bước đi có hơi mất tự nhiên.

“Xuống đi!” Chờ Hiểu Nguyệt đi rồi Đàm Văn Hạo mới thong thả nói, rảo bước đến bên một cái cây khác hỏi, “Ngũ đệ, có phải đệ có chuyện muốn nói với Trẫm không?”

Một tiếng “bộp” vang lên trong lòng, Đàm Văn Bác khẽ lắc đầu: “Hoàng huynh nói thế có ý gì?”

“Chuyện giữa ngươi và Thái Hậu còn cần Trẫm nhắc nhở ư?” Đàm Văn Hạo hỏi một cách hờ hững, như thể đang nói ở giờ khắc ấy mặt trời đang tỏa nắng khắp không gian.

Đàm Văn Bác hơi khựng lại, ở bên vị huynh trưởng Hoàng Đế này đã lâu đương nhiên y có thể nghe ra ý tứ thực sự ẩn sâu trong giọng nói có vẻ không hề tức giận này. “Giữa thần đệ và Thái Hậu chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, hiện giờ đã giải quyết xong hết rồi ạ.” Y thầm suy ngẫm, không biết chắc ban nãy y tới đây từ lúc nào, nghe được bao nhiêu chuyện, chỉ đành đáp một cách chung chung.

“Nếu quả thật là như vậy thì thôi bỏ đi.” Đàm Văn Hạo cũng không hỏi tiếp. Kể từ mười năm trước quan hệ giữa Ngũ đệ với Thái Hậu luôn rất căng thẳng, cũng không biết vì lý do gì. Y rất hiếm khi đi gặp Thái Hậu, sau này khi được phong Vương chuyển ra khỏi Hoàng cung y gần như không tới thỉnh an Thái Hậu bao giờ. Lễ Tết hàng năm thì không tránh khỏi, y liền ứng phó một câu cho xong một cách rất lạnh nhạt. Tuy đã từng khuyên giải y nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Vì lẽ đó về sau này dứt khoát bỏ qua chuyện đó luôn. Không ngờ là chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mình rời kinh, quan hệ giữa y và Thái Hậu hình như đã tốt lên nhiều, ít nhất là hôm nay y đã tới Thái Tuyên cung dùng bữa, ấy chính là một kỳ tích. “Sức khỏe của Mẫu hậu mấy năm nay ngày càng yếu hơn, Ngũ đệ cũng nên cân nhắc.”

“Thần đệ hiểu rồi.” Đàm Văn Bác hơi khom người.

“Ngũ đệ rất yêu quý khu rừng hạnh này nhỉ?”

“Cũng được lắm, ngắm rừng hạnh luôn có cảm giác rất thân thiết.”

Cảm giác thân thiết? Chỉ bốn chữ ấy thôi đã gây sóng tạo gió, “Đây là nơi cấm địa, không phải Mẫu hậu đã nói không cho phép đến đây sao?”

“Cấm địa, chỉ là người có lòng tự đặt ra cho mình mà thôi! Bà ấy không thể tới không có nghĩa là ta không thể tới!” Đàm Văn Bác lạnh lùng nói một cách gấp gáp, nói xong chợt thấy Đàm Văn Hạo nhíu mày thì lập tức sửa miệng, ôm tay thi lễ: “Thần đệ nhất thời lỡ miệng, xin Hoàng huynh không trách tội! Thần đệ còn có việc, xin cáo lui trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.