Những cành liễu rũ bóng mang theo hơi gió mùa hè, che khuất nửa mặt trăng,
lại lung lay sinh động theo tiếng ếch kêu vang vọng xa xa.
Đêm trong suốt như ngọc.
Canh hai, Đoàn Vân Chướng từ ngoài cung trở về, nhớ đến những bản tấu chương chất đầy trên bàn trong Hiên La Điện cùng với những lời công kích chửi
rủa trong những bản tấu đó, không khỏi buồn bực khó chịu. Nhìn mặt trăng sáng tròn trịa trên bầu trời lam mực, một ít bực bội lại càng dính dấp, nhớp nháp. Đoàn Vân Chướng cảm thấy, hình như chưa từng có một ngày nào mệt mỏi như hôm nay. Nhưng tinh tế nghĩ lại, những ngày tháng phía
trước, kỳ thật cũng đều mệt mỏi giống nhau.
“Tiểu Tôn Tử, trẫm đến ngự hoa viên đi dạo một chút, ngươi không cần đi theo.”
“Ách? Hoàng thượng, sắc trời đã trễ thế này…”
“Trẫm chỉ muốn đi dạo một chút. Ngươi cứ việc trở về Hiên La Điện, không được phép đi theo.”
Mắt thấy hoàng đế bệ hạ không biết lại có dây thần kinh nào bị sai lệch
rồi, Tiểu Tôn Tử cũng không có cách nào, đành phải cúi đầu cáo lui.
Đoàn Vân Chướng đi dọc theo Thái Dịch Trì tiến thẳng vào ngự hoa viên, lập
tức trông thấy bóng trăng dập dờn trên mặt hồ, cực kỳ quyến rũ. Cúi đầu
nhìn hàng rào bên cạnh đình Kiến Trì, không khỏi bên môi mềm nhũn, bật
cười.
Hàng rào này là năm thứ hai sau khi Tiểu Hắc Bàn bị rơi
xuống nước, lúc tu sửa ngự hoa viên nàng đã đặc biệt sai người làm. Nói
là để tránh cho các cung nhân trượt chân rơi xuống nước. Có thể tưởng
tượng, kinh nghiệm rơi xuống nước lần đó đối với nàng, là khó quên cỡ
nào.
Dừng trong chốc lát, Đoàn Vân Chướng lại đi sang đình Thử Vi. Ở đó ngắm cảnh rất tốt.
Lúc này, là thời điểm đẹp nhất của ngự hoa viên, thường có thể cho hắn một
loại ảo giác. Tất cả nơi đây đều không có thành cung vây quanh bên
ngoài, còn hắn, cũng chỉ là một người bình thường sống bên hồ nước. Đoàn Vân Chướng chắp tay đứng bên cạnh đình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng
thụ tâm tình thanh bình hiếm có này.
Khi mở mắt ra, khóe mắt chợt liếc thấy dưới đình có chút ánh sáng lóe lên.
Đoàn Vân Chướng khẽ giật mình. Lúc này, trong ngự hoa viên ngoại trừ thị vệ
ngẫu nhiên tuần tra đi qua, hẳn là không có một người nào.
Hắn đi xuống bậc thang bên cạnh đình, vòng qua một lùm vạn niên thanh, xuyên
qua hai ba phiến hàng rào tre, lại đi tiếp vài bước trên con đường mòn,
liền trông thấy một chiếc đèn cung đình treo trên hàng rào đối diện.
Dưới đèn cung đình có một người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đưa
lưng về phía hắn, hai tay đang lật tìm gì đó trong bùn đất. Cái mông nhỏ đầy đặn mượt mà kia không coi ai ra gì lúc ẩn lúc hiện, quen thuộc vô
cùng.
“Hắc Bàn?” Đoàn Vân Chướng cất tiếng gọi theo bản năng.
Thân hình kia cứng đờ, sau đó đáp một tiếng vang dội.
Đoàn Vân Chướng im lặng một lát.
“Nàng làm gì ở đây vậy?”
Kim Phượng đứng dậy xoay người, xoa xoa bùn đất trên tay, vẻ mặt tự nhiên. “Thần thiếp đến tìm đồ.”
“Tìm đồ?” Đoàn Vân Chướng nhướng mi.
“Cũng không có gì. Chiếc nhẫn vàng thần thiếp đeo hôm qua bị rơi mất. Vừa rồi thần thiếp chợt nhớ ra, có lẽ nó bị rơi trong vườn lúc cùng Vân Nham
đến thăm hoa đậu xanh.”
“Cho nên nàng một mình đến tìm? Cung nhân Hương La Điện làm ăn cái kiểu gì không biết?” Giọng nói trầm xuống.
Kim Phượng ha ha cười hai tiếng. “Thần thiếp vốn nghĩ ngày mai mới sai
người đến tìm, nhưng nằm trên giường, trong đầu cứ suy nghĩ vẩn vơ đến
chiếc nhẫn. Cũng không ngủ được, nên dứt khoát đi ra đây. Về phần Phong
Nguyệt bọn họ ư, là thần thiếp không cho bọn họ đi theo.”
“Sao vậy?”
“Cả ngày lúc nào cũng có người đi theo, mệt chết được.”
Đoàn Vân Chướng trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn đẩy Kim Phượng sang một bên, tự mình ngồi xổm xuống. “Để trẫm tìm thử cho.”
Kim Phượng có chút kinh ngạc, ngược lại cũng không khuyên can, cười khanh
khách nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi: “Hoàng thượng cũng đi một mình sao?”
“Ừ.”
“Không muốn hồi cung?”
“Ừ.”
Kim Phượng không nói gì thêm. Hai người cùng nhau lặng yên đảo bùn đất.
Lần trước, hai người nói chuyện với nhau như vậy, đã là bao lâu rồi nhỉ?
Tựa hồ đã cực kỳ lâu trước kia? Từ sau cái đêm hội hoa đăng Thượng Nguyên
của nhiều năm trước, đã có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Hôm nay quay
đầu nhìn lại, giống như đã cách cả một đời.
Lật tìm trong chốc
lát, Đoàn Vân Chướng có chút nhụt chí, liền ngừng động tác. Lúc này, Kim Phượng ở bên cạnh nói: “Không biết hoàng thượng nói chuyện với Vân
Trọng thế nào rồi. Cô nương trong lòng đệ ấy, rốt cuộc là ai?”
Đoàn Vân Chướng xoay mặt qua đánh giá ánh mắt nàng, đáp: “Trẫm không hỏi đệ ấy cô nương kia là ai.”
“Ửm?”
“Đệ ấy không muốn lấy vợ, trước hết đừng cưới. Về phía thái hậu cùng thái
phi, nàng cũng qua đó nói chuyện một chút đi, chớ ép đệ ấy làm sớm quá.
Con em hoàng gia, hiếm khi có được chút tự do này.”
“Hoàng thượng không biết rằng, Vân Trọng đã tự do quá mức rồi sao?” Kim Phượng nghiêng đầu.
Đoàn Vân Chướng mỉm cười. “Hai năm qua đệ ấy đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, cũng biết quan tâm một chút quốc gia đại sự.”
Kim Phượng cũng cười. Hai người lại lặng im.
Thật lâu sau, Kim Phượng nhẹ nhàng thở dài. “Chỉ là bên chỗ Từ thái phi đó, không dễ nói chuyện đâu.”
Đoàn Vân Chướng nghe vậy, cúi đầu trầm tư một hồi, nói: “Hắc Bàn, có một số chuyện, nàng còn không biết.”
“Ách?”
Đoàn Vân CHướng thở dài một hơi, từ từ kể lại.
Năm đó, lúc Từ thái phi cùng Thái hậu nương nương lần lượt còn là Từ Phi
cùng Đường Phi, Tiên đế đã lâu vẫn chưa có người nối dõi. Từ Phi cùng
Đường Phi gần như đều đồng thời mang thai. Tiên đế mừng rỡ, tuyên chỉ
đứa bé nào được sinh ra trước, nếu là nam liền được lập thành Thái tử.
Hai phi tần vì vậy mỗi ngày đều khẩn cầu trời xanh, ước mong mình sẽ mau chóng sinh ra trước.
Rất rõ ràng, trời xanh không quá chào đón
Từ Phi. Tám tháng sau, Đường Phi liền sinh ra Đoàn Vân Chướng. Mà qua
hai tháng sau, cái bụng của Từ Phi vẫn không có động tĩnh gì. Trong nội
cung rối rít đồn đãi, nói cái thai trong bụng Từ Phi chính là yêu quái.
Thậm chí còn nói, Từ Phi vốn là giả mang thai, còn nghi ngờ cái thai bây giờ không phải là giống rồng của hoàng đế.
Dưới tình huống đó,
Đường Phi mặc kệ thân mình còn đang trong thời gian ở cữ, đích thân đến
cầu xin Tiên Đế khai ân, cũng dùng lời thề đảm bảo cho Từ Phi: Cái thai
trong bụng Từ Phi hoàn toàn không phải là yêu quái, hơn nữa, tuyệt đối
là cốt nhục ruột thịt của Tiên Đế. Trước sự khẩn cầu của Đường Phi, Tiên Đế mệnh cho tất cả thái y đến hội chẩn cho Từ Phi. Rốt cuộc, sau khi
mang thai mười hai tháng, Từ Phi sinh ra một vị tiểu hoàng tử.
Đêm Từ Phi chuyển dạ, bởi vì đứa bé quá lớn, khó có thể sinh ra, suýt nữa
đã lấy mất cái mạng của Từ Phi. Cũng nhờ Đường Phi nhọc nhằn ngày đêm,
không thể nghỉ ngơi yên ổn chăm sóc cả đêm, hai mẹ con Từ Phi mới được
bình an. Từ đó về sau, Từ Phi liền đối với Đường Phi đội ân đội nghĩa,
coi nhau như tỷ muội. Mà Đường Phi cũng mẹ vinh nhờ con, được phong làm
hoàng hậu, rồi trở thành thái hậu nương nương như ngày hôm nay.
Đoạn chuyện xưa vẫn còn là một giai thoại được mọi người truyền miệng trong
nội cung. Chủ đề chính đơn giản là thái hậu nương nương từ bi độ lượng
cỡ nào, hậu cung tương thân tương ái bao nhiêu.
Từ Phi vốn là một người vô cùng cẩu thả, nhưng lúc dạy bảo con trai lại luôn phá lệ hà
khắc, không đánh thì mắng. Đặc biệt là ở trước mặt thái hậu cùng hoàng
đế, thường xuyên mắng Đoàn Vân Trọng như tát máu chó vào mặt, súc sinh
cũng không bằng. Dần dà, Đoàn Vân Trọng liền như vò đã mẻ lại sứt, trở
thành một tên công tử ăn chơi, quần áo lụa là thuần chất.
Kim Phượng rốt cuộc lộ vẻ xúc động: “Ý của hoàng thượng là, nguyên nhân Từ thái phi sinh muộn…”
“Lúc ấy, lợi hại trong triều liên quan đến rất nhiều người. Nguyên nhân trong đó thế nào, ai có thể nói rõ hết được.”
Kim Phượng lặng yên trong chốc lát. “Vậy hoàng thượng nói cho thần thiếp nghe chuyện này, là vì cái gì đây?”
Đoàn Vân Chướng ngẩn ra, lại cười khổ. Hắn cũng không biết vì sao đột nhiên lại muốn kể cho Kim Phượng nghe chuyện này nữa.
“Tóm lại, có rất nhiều chuyện nàng phải dùng một chút tâm kế mới tốt.”
“Thần thiếp hiểu.”
“Có điều… Trẫm lại không hy vọng nàng biến thành giống như Từ thái phi vậy.”
Kim Phượng bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khóe môi nàng mấp máy, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Nàng muốn nói là: Ta biết rõ ngài rất cố gắng, nhưng ta cũng không hy vọng ngài sẽ biến thành giống như cha ta vậy.
Đoàn Vân Chướng dò xét nàng, tựa hồ có chút mất mác.
Một lát sau, Kim Phượng rốt cuộc dồn đủ dũng khí, mở miệng muốn nói, lại
nghe thấy Đoàn Vân Chướng hô một tiếng, đi lướt ra phía sau nàng, ngồi
xổm xuống. “Tìm được rồi.”
Hắn như thu được bảo vật, nhặt một
chiếc nhẫn ánh vàng rực rỡ từ trong đất bùn phía dưới một gốc rau cải,
đưa đến trước mặt Kim Phượng.
Kim Phượng vuốt ngực, bình tâm tĩnh khí.
“Quả nhiên là ở đây.”
Đoàn Vân Chướng dùng đầu ngón tay bắn lớp bùn đất dính trên chiếc nhẫn, đeo
vào tay Kim Phượng. Đeo vào ngón giữa không được, lại bất đắc dĩ đeo từ
ngón trỏ đeo xuống ngón áp út, không có một ngón tay nào có thể đeo vừa. Đành phải đeo vào ngón út, nhưng hơi lỏng một chút, khó trách sẽ rơi
mất.
Đeo xong chiếc nhẫn, Đoàn Vân Chướng đột nhiên nhíu mi, lại
nâng tay kia của Kim Phượng lên nhìn, sau đó nói: “Vòng gỗ trẫm đưa cho
nàng đâu?”
Kim Phượng sững sờ. “Cất đi rồi.”
“Trẫm nhớ rõ lúc nàng rơi xuống nước vẫn còn đeo trên tay mà.”
“Sau đó liền cất đi.” Kim Phượng nói, thấy sắc mặt Đoàn Vân Chướng không tốt lắm, vội vàng bồi thêm một câu. “Sợ lạc mất.”
Đoàn Vân Chướng nhìn nàng một cái thật sâu, thở dài. “Cũng phải, cất đi cũng tốt.”
Cuối hè, gió đêm se se lạnh. Đoàn Vân Chướng cởi áo khoác trên người xuống,
khoác qua loa lên người Kim Phượng, nói: “Nếu đã tìm được đồ rồi, thì
mau trở về đi thôi.”
Kim Phượng cảm thấy trong lời nói của hắn có chút hàm xúc ý tứ như đang trấn an động vật nhỏ, rất muốn phản bác. Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trên đầu đã bị xoa nhẹ một cái.
Sau
một khắc, người đã không thấy đâu nữa, chỉ có chiếc áo choàng của hắn
vẫn còn khoác trên người nàng, thoang thoảng mùi đàn hương.
Kim Phương rũ hạ rèm mắt, chợt thấy trên mặt đất một ít cánh hoa vàng nhạt đang ung dung bung nở.
A, hoa đậu xanh đã nở hết rồi kìa.
Những lời nói những chuyện đã xảy ra trong đêm nay, nhẹ nhàng đến mức dường như chưa từng phát sinh.