Mọi người trong hoàng cung vốn xem nhẹ sự tồn tại của tiểu hoàng hậu.
Ngoại trừ Thái hậu nương nương.
Kim Phượng giống như một cây gai trong lòng Thái hậu nương nương, nhổ không được mà đụng cũng không được. Nó cứ cứng rắn đứng ở trong đó, rất đau.
Vì vậy, Thái hậu nương nương phái nữ quan Tố Phương, tâm phúc tùy thân
của mình đến cung của hoàng hậu làm tổng quản, giám thị nhất cử nhất
động của Kim Phượng bất kể lúc nào.
Giám thị hơn nửa năm, cũng không phát hiện ra Kim Phượng có điều gì khác thường.
Vị hoàng hậu này mỗi ngày đều thức dậy vào giờ mẹo, đi ngủ vào giờ hợi.
Bữa sáng nhất định phải ăn một chén cơm đầy phối hợp với thịt khô xào ớt xanh, liên tục ngày nào cũng vậy. Dùng xong bữa sáng, tiểu hoàng hậu sẽ đến thỉnh an Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi. Đương nhiên, hai vị này cũng không cho nàng thấy sắc mặt tốt đẹp gì. Ở trong điện Từ thái
phi, ngẫu nhiên có thể gặp được hoàng đệ Đoàn Vân Trọng, ngược lại sẽ
nói thêm một đôi câu xã giao, nhưng đều ở lại không lâu.
Qua buổi trưa, Hoàng hậu nương nương sẽ tản bộ dọc theo thành cung. Giữa đường
mỏi mệt đi không nổi nữa, liền gọi Tố Phương đưa kiệu đến đón nàng về.
Buổi tối, đọc sách lấy từ Văn Tuyên Các một lát. Một ngày cứ như vậy đã qua.
Cách một hai tháng, Uy Quốc công phu nhân sẽ tiến cung tới thăm Hoàng hậu
nương nương, tán gẫu một hai canh giờ. Trò chuyện đều không ngoài mấy
việc vặt vãnh trong nhà, như tiểu công tử của Uy Quốc công lại lên được
mấy cân, tài nữ Lưu Bạch Ngọc lại sáng tác bài thơ gì mới.
Tổng
thể mà nói, cuộc sống của Hoàng hậu nương nương trôi qua cũng rất thú
vị. Vô tình, nàng đã đi dạo một lượt khắp cả hoàng cung. Sách lấy từ Văn Tuyên Các mà hoàng hậu đã đọc qua cũng xếp đầy hết hai ngăn tủ.
Đương nhiên, đều chỉ đọc một chút ít đầu sách vô dụng, cũng chỉ đi qua mấy con đường vô dụng.
Bởi vì sau đêm tân hôn, hoàng đế không còn bước vào Hương La Điện một bước.
Có đôi khi, Tố Phương nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hoàng hậu nương
nương lúc dùng bữa, trong lòng cảm thấy nàng có chút đáng thương. Một
đứa bé không tranh quyền thế như vậy, vì sao lại đến nông nỗi không ai
quan tâm, không ai hỏi han? Tương lai cả đời, chỉ sợ cũng đành cam chịu
bị thất sủng.
Ai bảo nàng là con gái của Lưu Hiết làm chi?
Ai bảo nàng không chỉ là con gái của Lưu Hiết, mà tướng mạo còn đặc biệt như vậy làm chi?
Rốt cuộc có một ngày, Tố Phương nhịn không được, đưa tay ngăn cản chiếc đũa đang lùa cơm ào ào của hoàng hậu nương nương.
“Nương nương, hôm nay ngài ăn ít một chút đi.”
Kim Phượng nhíu mày: “Sao vậy?”
“Ngài cứ ăn tiếp như vậy, Hoàng thượng sẽ không đến Hương La Điện của chúng ta đâu.”
Kim Phượng xoa xoa cái bụng lồi ra.
“Ta không ăn, hoàng thượng sẽ đến sao?”
“…” Tố Phương không biết nên trả lời thế nào. “Nương nương, ngài còn nhớ hình dáng Hoàng thượng trông như thế nào không?”
Kim Phượng nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ngày đại hôn đã nhìn cả đêm,
tướng mạo rất đẹp, có điều… Hiện tại nhớ lại, có chút mơ hồ.”
Nàng thấy bộ dạng tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép của Tố Phương, đảo
tròn mắt, nhếch miệng cười: “Tố Phương, ngươi nói xem, hàng ngày hoàng
thượng hay làm những chuyện gì?”
Tố Phương nói: “Hoàng thượng trăm công ngàn việc, đương nhiên là rất bận rộn.”
Kim Phượng mỉm cười: “Trăm công ngàn việc chính là cha ta. Hoàng thượng ngoài việc thò mặt ra lâm triều, còn làm được cái gì?”
Tố Phương sợ hết hồn: “Hoàng hậu nương nương, mấy lời như vậy không thể
nói lung tung được đâu. Hàng ngày, Hoàng thượng ngoại trừ phải đi thỉnh
an Thái hậu nương nương, còn đến Thượng Thư phòng học tập cùng các hoàng đệ, hoàng muội, buổi tối còn phải làm bài tập. Hôm kia, Hoàng thượng
thiếu Ngụy sư phụ một trang bài tập, bị Ngụy sư phụ đánh đỏ cả lòng bàn
tay. Thái hậu nương nương vì chuyện này mà rơi không ít nước mắt.”
“Ngụy sư phụ nào?” Kim Phượng tò mò.
“Chính là Ngụy Hương Châu Ngụy lão thái phó. Vị đại nhân này chính là thái phó của Tiên đế gia thời còn niên thiếu, còn đánh qua lòng bàn tay của Tiên đế gia nữa.”
“Khó trách sao ngay cả đương kim thánh thượng cũng
dám đánh.” Kim Phượng lầm bầm, một hồi lâu mới nói với Tố Phương: “Tố
Phương, ngươi chớ vội. Bản cung không nhớ rõ tướng mạo của Hoàng thượng
cũng không sao, chỉ cần để Hoàng thượng nhớ rõ tướng mạo của bản cung là được.”
“…” Tố Phương thầm nhủ, tướng mạo của ngài Hoàng thượng có muốn quên cũng không dễ dàng đâu.
Tố Phương chỉ thuận miệng nói với Kim Phượng một chút, nhưng không ngờ Kim Phượng thật sự lưu tâm triển khai việc này.
Qua mấy ngày, Lưu đại phu nhân lại tiến cung thăm hỏi. Kim Phượng liền nói
với Lưu đại phu nhân: “Mẫu thân, trước khi con tiến cung đã từng theo
học tiên sinh ở trường tư thục, cảm thấy hữu dụng cả đời. Sau khi vào
cung, tuy tuổi còn nhỏ không thể trông nom được việc gì, nhưng không học vấn không nghề nghiệp như vậy cũng là không được. Con muốn cùng các vị
hoàng tử công chúa đến chỗ Ngụy sư phụ học chút ít đạo lý. Có điều, sợ
bên phía Thái hậu nương nương không đồng ý.”
Lưu đại phu nhân
tinh tế đánh giá mặt mày Kim Phượng một phen, vui vẻ nói: “Không thể ngờ được con còn có tâm tư như thế. Ta trở về sẽ bàn bạc lại với phụ thân
con. Thái hậu nương nương không có lý nào không chịu.”
Buổi tối
hồi phủ, Lưu đại phu nhân ở bên gối đem những lời này thuật lại từng câu từng chữ không thay đổi cho Lưu Hiết nghe. Lưu Hiết nghe xong cũng rất
vui mừng, cảm thấy đứa con gái này ngoại trừ có thể làm vật lót đường,
còn có chỗ hữu dụng khác. Vì vậy ngày hôm sau, Lưu Hiết liền đem chuyện
này nói ra ở trên triều đình. Thái hậu nương nương cùng hoàng đế lập tức mặt mày tái xanh, nhưng nhất thời cũng không tìm ra được lý do nào phản bác. Việc này liền được quyết định như vậy.
Hai ngày sau, trong Thượng Thư phòng liền kê thêm một bộ bàn học nhỏ, đương nhiên là ở trong một góc nhỏ cách xa hoàng đế nhất.
Ngụy Thái phó là một ông lão uy nghiêm, râu dài bạc trắng như tuyết có hình
vòng cung, đổ xuống đến vạt áo, rót thành một chóp nhọn chỉnh tề, phong
lưu vô hạn.
Cây thước của Ngụy Thái phó cũng không phải tầm
thường, dùng vàng trộn với sắt rèn thành, hai bên mép thước đặc biệt sắc bén. Cho nên, đánh lên người cũng đặc biệt đau. Nghe nói, cây thước này là Tiên đế gia ngự tứ, có thể trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần, ở giữa đánh ruồi bọ vân vân.
Hoàng đế Đoàn Vân Chướng ước chừng
không phải là hôn quân, nhưng trong vòng một ngày vẫn bị Ngụy Thái phó
đánh cho sáu bảy thước. Ai bảo Đoàn Vân Chướng thích ngồi ở vị trí chính giữa hàng thứ nhất làm chi. Lẽ ra, luận tính tình, hoàng đệ Đoàn Vân
Trọng còn nghịch ngợm hơn Đoàn Vân Chướng một chút. Nhưng thứ nhất, tính hắn mềm mỏng, bị đánh mấy thước liền đi vào khuôn khổ, còn Đoàn Vân
Chướng lại quá quật cường, càng đánh càng kiên cường; Thứ hai, Ngụy thái phó kỳ vọng rất nhiều vào thiên tử đương triều, khó tránh khỏi ‘yêu cho roi cho vọt’.
Làm hoàng đế, thật đáng thương.
Ngày đầu
tiên lên lớp, Kim Phượng giống như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ cảm thấy tất
cả đều vô cùng mới mẻ thú vị. Thiếu nam thiếu nữ hoàng gia ở trong cung
bị đè nén đã lâu, còn nghịch ngợm hơn trẻ con bên ngoài cung mấy phần.
Ngụy thái phó tức giận đến mức phải đưa tay lên vịn cổ, mất nửa ngày mới thở gấp qua một hơi.
Kim Phượng ngồi trong góc lấy cuốn “Thượng
Thư” ra, vừa chăm chú đọc vừa nghĩ: Bé trai tuổi này đa phần đều không
thể ngồi yên một chỗ, cái ghế đối với bọn họ mà nói, giống như phủ đầy
thương nhĩ tử (Quả bế đôi, hình trứng, có hai sừng nhọn ở đầu và phủ đầy gai móc)
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng “Xì” một tiếng bật cười. Thầm
nghĩ, bọn quý nhân này có lẽ chẳng biết thương nhĩ tử là vật gì đâu, để
hôm nào lấy một cây vào cung, trồng trước Hương La Điện.
Đúng lúc này, trong phòng vừa trải qua sự cố Đoàn Vân Trọng hét thảm một tiếng,
đang yên tĩnh trở lại, một tiếng “Xì” nho nhỏ của nàng bởi vậy mà có vẻ
vang dội khác thường.
Ngụy thái phó mặt mũi tràn đầy khói mù, nhẹ nhàng bước đến. Áo choàng sau lưng nổi sóng cuồn cuộn.
“Hoàng hậu nương nương có giải thích gì?”
Kim Phượng sững sờ.
“Đâu có, vừa rồi mới nghe được lão sư nói quá diệu dụng, quá mức hưng phấn, nhịn không được hoan hô một tiếng.” Nàng cúi đầu.
Ngụy thái phó cười lạnh: “Hoàng hậu nương nương nghe được câu nào diệu dụng vậy?”
Các hoàng tử công chúa hoàng đế rối rít xoay đầu lại, có chút hả hê nhìn Tiểu Hắc Bàn đang co lại ở góc tường.
“Lão sư, ngài đã nói những câu tinh diệu, cụ thể đến câu nào, bản cung ngược lại khó mà nói.”
“Phốc.” Có người cười phun.
Ngụy thái phó lại tiến tới gần. “Vậy Hoàng hậu nương nương cảm thấy hay ở chỗ nào?”
Kim Phượng thở dài: “Lão sư, đã là diệu dụng, chính là chỉ hiểu mà không
thể diễn đạt được bằng lời. E rằng bản cung vừa nói ra, sự diệu dụng của nó sẽ tựa như mây bay, tan thành mây khói. Vậy thì không tốt đúng
không?”
Nếp nhăn trên khóe mắt Ngụy thái phó run rẩy thành những đường vân xoắn ốc.
Mắt thấy bàn tay đang cầm ngự thước của Ngụy thái phó nắm chặt lại lần nữa, Đoàn Vân Chướng ngồi hàng đầu đột nhiên đứng bật dậy. “Lão sư!”
Ngụy thái phó cùng Kim Phượng đều kinh ngạc quay đầu.
“Lão sư, trẫm cảm thấy vừa rồi ngài nói ‘sinh tắc dật, bất tri giá sắc chi
gian nan’ (sống nhàn rỗi, không biết sự gian khó của việc đồng áng) thực tế không có gì gọi là diệu dụng. Con em hoàng thất các triều đại, có
người nào là ‘sinh tắc dật’ không, chẳng lẽ không trải qua việc đồng áng thì không biết cách thống trị quốc gia hay sao? Trẫm lại cảm thấy đó
chỉ là Chu Công muốn đe dọa Thành Vương, ý đồ làm cho Thành Vương rời xa quyền bính thôi.”
(Chu Công viết: “Ô hô! Quân tử sở, kì vô dật.
Tiên tri giá sắc chi gian nan, nãi dật, tắc tri tiểu nhân chi y. Dịch
Nghĩa: Chu Công nói: “Nơi người quân tử ở là chớ có rỗi! Biết trước cái
khó khăn của sự gieo cấy rồi mới nhàn rỗi thì biết nơi nương tựa của dân hèn)
Đoàn Vân Chướng mười bốn tuổi, dung nhan so với hai năm
trước thêm phần góc cạnh, vẻ mặt vui đùa ầm ĩ cũng hiếm khi thấy hiện
trên mặt hắn. Hắn đứng nghiêm trang, không sợ hãi nhìn thẳng vào Ngụy
Thái phó.
Kim Phượng nhận được nhắc nhở, lập tức cắm cúi lật sách.
Ngụy Thái phó lần này tức giận vô cùng, nắm chặt cây thước xông tới.
“Tiên thánh Chu Công cũng có thể tùy tiện chỉ trích sao? Hoàng thượng tuổi
còn quá nhỏ, làm sao hiểu được tấm lòng dụng tâm lương khổ của bậc tiên
thánh chứ?” Ngụy thái phó trang trọng nói tiếp: “Xem thường tiên thánh,
đáng phạt! Mời Hoàng thượng đưa tay ra.”
Đoàn Vân Chướng rất có cốt khí, đưa tay ra.
Kim Phượng đột nhiên kêu lên một tiếng: “Khoan đã!”
“Thế nào?” Ngụy thái phó tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Kim Phượng cười mỉa. “Bản cung cũng có vấn đề muốn thỉnh giáo lão sư.” (Thỉnh giáo: hỏi, xin chỉ dạy)
“Hoàng hậu nương nương mời nói!”
“Cái đó… Bản cung nghe nói, Chu Công tên Đán, chính là họ Cơ, có thật hay không?”
“Đương nhiên là thật!”
“Như vậy, tên thật của Chu Công, nghe giống như Kê Đản (trứng gà)?”
Cả phòng tĩnh lặng một khắc, sau đó cười vang.
Xanh đỏ vàng lục lam tràm tím đủ các màu đều hòa lẫn vào nhau, đồng thời
xuất hiện trên mặt Ngụy Thái phó, trông vô cùng đặc sắc.
Kim
Phượng vẫn không coi ai ra gì, từ từ nói tiếp: “Bản cung cảm thấy, tinh
thần xả thân của Chu Công tiên thánh là vô cùng vĩ đại.”
Chòm râu trên môi Ngụy thái phó bỗng nhúc nhích, hồi lâu mới thốt ra một câu. “Như thế nào?”
“Tiên thánh nói, ‘sinh tắc dật, bất tri giá sắc chi gian nan’. Những lời này, theo bản cung thấy cũng không phải là muốn dạy tất cả chúng ta đều phải đi học cách trồng hoa màu, mà là muốn người đương chức đương quyền ghi
nhớ trong lòng: Sự an nhàn của hoàng thất được xây dựng dựa trên sự vất
vả của dân chúng. Nếu như không thể đặt mình vào vị trí của người khác
mà suy nghĩ, coi phúc của dân chúng là phúc của thiên hạ thì không thể
nào thống trị tốt thiên hạ.”
Sắc mặt Ngụy Thái phó hơi nguội,
hiện lên một tia hứng thú. “Vậy theo hoàng hậu nương nương, như thế nào
mới có thể ‘tri giá sắc chi gian nan’ đây?”
Kim Phượng im lặng
trầm ngâm một lát: “Trong hoàng cung mặc dù không thể cày ruộng, nhưng
trồng chút ít hoa quả, hiểu rõ chút ít khí hậu vẫn là có thể. Người làm
vua quan trọng là phải giỏi xem xét thiện thể, chăm nghe chăm nhìn mới
có thể biết được vui buồn của dân chúng.”
Ngụy Thái phó dần dần vui vẻ. “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”
Kim Phượng lại nói: “Thí dụ như Chu Công tiên thánh, về điểm này đã làm tốt vô cùng, đáng được khen ngợi muôn đời.”
“A? Thế nào là tốt vô cùng?” Ngụy thái phó cười tươi như hoa.
“Lão sư, ngài nghĩ xem, trứng gà chính là vật thường thấy nhất trong nhà dân chúng. Cuộc sống mấy chục năm của Chu Công tiên thánh đều sống dưới cái tên ‘Trứng Gà’ như vậy, có thể thấy được dụng tâm lương khổ, thể nghiệm và quan sát dân ý cỡ nào a!”
Theo Đoàn Vân Trọng sau đó nhớ lại, hắn chưa từng được thấy Ngụy thái phó đức cao vọng trọng có vẻ mặt như
vậy bao giờ. Buồn cười lại không thể cười, muốn giận lại không thể giận, vô cùng rối ren, rối ren vô cùng.
Lúc tan học, Đoàn Vân Trọng
nói khẽ với Đoàn Vân Chướng: “Huynh phản cảm với Chu Công như vậy, vì
sao lại phá lệ quan tâm đến con gái của Chu Công?”
Đoàn Vân Chướng ngừng lại một chút. “Dù sao nàng cũng là con gái, bị đánh lòng bàn tay, khó coi lắm.”
Kim Phượng đi cách bọn họ không xa. Hai câu này, đương nhiên thu hết vào tai không xót chữ nào.
Hai năm qua, lần đầu tiên Kim Phượng ý thức được, thiếu niên mặc long bào kia là người chồng trên danh nghĩa của nàng.