Tin đồn trong cung đều nói hoàng hậu Hắc Bàn thất sủng, rốt cuộc hiu quạnh.
Khái niệm thất sủng này, là muốn chỉ những người từng có mà mất đi. Người
chưa từng được sủng ái, sao có thể gọi là thất sủng? Hoàng hậu Hắc Bàn
thất sủng, chính là do đường muội Lưu Bạch Ngọc được sủng ái, đánh bật
ra ngoài.
Chưa đầy nửa năm trước, hoàng thượng vẫn còn thường
xuyên qua lại Hương La Điện. Hôm nay, rốt cuộc không còn xuất hiện ở
Hương La Điện nữa. Mà ở Đình La Điện của Lưu Bạch Ngọc lại thường xuyên
có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của hoàng thượng truyền ra.
Người đẹp cùng kẻ xấu khác biệt, do đó mà hiển hiện ra. Tất cả cung nhân ở nội cung, trong lòng đều có nhận định.
Trong lúc đó, Kim Phượng hàng ngày phải bôn ba giữa cung thái hậu và các cung các viện, cũng không có thời gian đi thăm Lưu Bạch Ngọc. Mà Lưu Bạch
Ngọc dường như cũng chẳng hề có ý đến Hương La Điện. Lúc đầu, Kim Phượng còn nghĩ, không biết Lưu Bạch Ngọc có cô đơn quá không. Có một ngày,
liền đặc biệt mang theo một số trái cây mới vừa được tiến cống đến Đình
La Điện thăm vị muội muội – nghe nói là vào cung để làm bạn với nàng.
Không ngờ cung nhân truyền lời lại rằng, nói trắng ra là Ngọc cô nương
đang cùng hoàng thượng đi dạo quanh hồ Thái Dịch, ngắm cảnh cho cá ăn.
Kim Phượng không nản lòng, lại dùng nhiệt tình đến thăm thêm mấy lần nữa,
rốt cuộc phát giác, muội muội của nàng căn bản không có tâm tư cùng nàng bày vẽ mấy trò xã giao này nọ. Suy đi nghĩ lại, nàng cũng vui vẻ thanh
nhàn, bỏ qua ý đồ ‘Làm bạn’ với Lưu Bạch Ngọc.
Mỗi lần có tin đặc biệt, Tố Phương đều đến báo cáo. Nói hôm nay hoàng đế lại đang cùng
Bạch Ngọc cô nương đánh đàn trong Đình La Điện, ngày mai lại đang cùng
Bạch Ngọc cô nương nghiên cứu cách vẽ chim muôn hoa lá trong Đình La
Điện. Kim Phượng nghe được tin tức như thế, chỉ nhíu mày một cái, nói:
“Tố Phương, miệng ngươi cứ nói đến mỏi nhừ như vậy, chẳng lẽ là có tâm
tư gì đối với hoàng thượng hay sao? Có cần bản cung đến nói với thái hậu một tiếng không?”
Tố Phương liếc mắt nhìn sắc mặt chủ tử một cái, đành phải im lặng không báo cáo nữa.
Cung nhân trong Đình La Điện càng ngày càng vênh váo tự đắc. Cung nhân trong Hương La Điện càng ngày càng ăn nói khép nép. Rốt cuộc có một ngày, Kim Phượng phát giác, có người đang cưỡi lên đầu nàng mà ngồi.
Lúc đó, Kim Phượng đang cầm trong tay quyển “Liệt Quốc Chí”, nheo mắt nhìn cung nhân đang cúi đầu trước mặt.
“Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Hoàng hậu nương nương, xuân trà Long Tĩnh trong Đình La Điện đã uống hết. Bạch Ngọc cô nương sai nô tỳ đến lấy một ít.”
Tố Phương quát tháo: “Năm nay trà viên ở Giang Nam thất thu, trà mới đều
đã được phân phối đến các điện theo đúng quy định, làm gì có chuyện uống hết lại tới đòi lấy nữa?”
Cung nhân kia vô cùng cung kính, cúi
cúi người: “Bẩm nương nương, giờ phút này Hoàng thượng đang ở Đình La
Điện, muốn uống trà mới năm nay. Chúng nô tỳ đương nhiên không dám xem
thường. Nô tỳ nghĩ, hoàng hậu nương nương nơi này bình thường ít người
lui tới, người uống trà cũng ít, chắc hẳn còn thừa lại một chút. Lúc này mới cả gan đến lấy.”
Nói xong, cô ta khẽ nâng mí mắt, nhanh chóng liếc nhìn Kim Phượng một cái.
Kim Phượng rốt cuộc phải buông quyển sách trên tay xuống.
“Ngươi nói, Hoàng thượng muốn uống trà mới năm nay?”
“Vâng.”
“Không thể không uống?”
“Nương nương, hoàng thượng muốn…”
“Được, vậy bản cung sẽ tự mình đến đưa cho hoàng thượng.” Kim Phượng thu vén xiêm y, đứng dậy.
Tố Phương ở sau lưng nàng vui mừng ra mặt, biết rằng hoàng hậu nương nương rốt cuộc đã quyết định không bấm bụng bấm dạ nữa.
Kim Phượng vốn dự tính trong Đình La Điện giờ phút này hẳn là đầy ắp rượu
thịt, cảnh tượng dâm ẩn kiêu xa. Không ngờ tình hình trước mắt so với
tưởng tượng của nàng lại khác nhau khá xa.
Trong viện đằng sau
điện Đình La mới mọc hai bụi ngọc lan, dáng vẻ được xem là đẹp nhất
hoàng cung. Bên cạnh ngọc lan có đặt một cái bàn nhỏ, giấy và bút mực
đều được hầu hạ vô cùng chu đáo. Hoàng đế Đoàn Vân Chướng đang xắn tay
áo, cầm một cây bút lông sói to bằng cánh tay trẻ con, vẽ hoa lan.
Có cung nhân bưng chén nước trà đứng ở một bên. Lưu Bạch Ngọc cầm khăn
tay, mỉm cười nhìn chăm chú vào những chỗ Đoàn Vân Chướng có thể vận
dụng ngòi bút. Thỉnh thoảng lại bước lên, giúp Đoàn Vân Chướng lau thấm
mồ hôi rịn ra trên trán.
Kim Phượng từ chánh điện đi vào tiểu
viện, đưa tay ngăn cản Tiểu Tôn Tử thông báo. Tiểu Tôn Tử có chút khiếp
đảm nhìn gương mặt đen sẫm của hoàng hậu nương nương, cúi đầu câm miệng.
Kim Phượng đi đến sau lưng Đoàn Vân Chướng, đúng lúc chứng kiến Đoàn Vân
Chướng đứng lên, cười sang sảng nói: “Bạch Ngọc, nàng lại đây bình luận
thử xem, bức tranh hoa lan của ta vẽ thế nào?”
Lưu Bạch Ngọc mặt
mày chân thành như nước nhìn Đoàn Vân Chướng, nói: “Hoàng thượng, bức
tranh hoa lan của ngài, cánh hoa nhu dày mềm mại, thân cây khom mà hăng
hái. Vương khí cùng quân tử khí ẩn chứa trong nét mực, đương nhiên không phải vật phàm. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Đoàn Vân Chướng nghe những lời nàng nói cảm thấy thoải mái vô cùng, lập tức vội vàng nắm bắt lời cuối.
“Chỉ là…” Lưu Bạch Ngọc đỡ lấy viền tay áo, dùng đầu ngón tay như thông non
nhẹ nhàng gõ vào mấy chỗ trên bức tranh. “Nơi này, nơi này, còn có nơi
này, không khỏi mất cành hỗn loạn. Hoa lan chính là quân tử, không phải
là quân vương. Hoa lan của hoàng thượng mang theo phong thái quân vương, lại thiếu một phần thản nhiên đoan trang. Bạch Ngọc nghĩ, trong lòng
hoàng thượng, nhất định là cất giấu rất nhiều tâm sự, có phải không?”
Đoàn Vân Chướng sững sờ một chút, sau đó cười to. “Bạch Ngọc, trong cung này cũng chỉ có nàng dám thẳng thắn chỉ ra chỗ thiếu sót của trẫm. Tốt lắm, tốt lắm!”
Kim Phượng âm thầm thở dài. Vì vậy lại âm thầm hiểu rõ cảnh giới giữa nàng và Lưu Bạch Ngọc khác xa một trời một vực. Vóc
người đẹp mắt cùng đành thôi đi, giẫm người giẫm đến độ nghe còn hay hơn cả khen nữa. Một cô gái như vậy, Đoàn Vân Chướng không thương cũng khó.
“Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.”
Đoàn Vân Chướng xoay người lại, trông thấy Kim Phượng đang quỳ trên mặt đất, cả kinh: “Hoàng hậu đến đây từ lúc nào?”
Kim Phượng đứng thẳng dậy. “Thần thiếp gặp lúc hoàng thượng đang vẽ tranh, không dám quấy rầy.”
Trên mặt Đoàn Vân Chướng có chút ít quẫn bách, liền tránh ra hai bước, nói:
“Hoàng hậu cũng tới đây giám định và thưởng thức một chút đi?”
“Họa tác của hoàng thượng, thần thiếp không dám bình luận gì thêm.” Kim Phượng cung kính cúi đầu.
“Có gì mà không dám chứ?” Đoàn Vân Chướng nhíu mày. “Lời của Bạch Ngọc nàng đã nghe được, có bất kỳ cảm tưởng gì, không ngại nói thẳng. Trẫm tuyệt
đối sẽ không trách tội nàng.”
“… Thần thiếp tuân mệnh.” Kim Phượng vì vậy đi lên phía trước.
“Hoàng hậu nghĩ như thế nào?” Đôi con ngươi đen láy của Đoàn Vân Chướng nhìn
nàng chăm chú, nhưng cũng không cho rằng nàng có thể nói ra giải thích
gì hơn người.
Kim Phượng tinh tế liếc hai mắt nhìn bức tranh hoa
lan kia, lại ngẩng đầu nhìn bụi hoa lan phía trước, một hồi lâu mới nói: “Thần thiếp nghĩ… hoa lan cần được tưới nước.”
Đoàn Vân Chướng cùng Lưu Bạch Ngọc đưa mắt nhìn nhau, không giải thích được.
“Là ai chuyên trách chăm sóc hoa cỏ trong Đình La Điện?” Kim Phượng lại nói.
Xung quanh rối ren một hồi, đẩy ra một cung nhân, lại chính là cung nhân vừa rồi đến Hương La Điện đòi xuân trà Long Tĩnh.
“Ngươi có biết tội của ngươi không?”
“A?” Cung nhân kia mờ mịt.
“Quỳ xuống!” Âm thanh của Kim Phượng chuyển trầm.
“Hoa lan trong Đình La Điện la giống hoa tốt nhất trong nội cung, sao hôm
nay lại cúi đầu ủ rũ như vậy? Bản cung hỏi ngươi, đã mấy ngày rồi ngươi
chưa tưới nước cho hoa lan?”
“Nương nương…” Cung nhân kia run rẩy quỳ xuống. “Nương nương, Đình La Điện gần đây bận rộn nhiều chuyện, cho nên chậm trễ tưới nước…”
“Bởi vì chuyện khác mà lơ là chức trách của mình, chẳng lẽ lại là chuyện đáng được khen ngợi hay sao?” Kim
Phượng cũng không thèm nhìn cô ta một cái, nghiêng đầu qua căn dặn Tố
Phương. “Dựa theo quy củ, nên xử trí thế nào thì cứ xử trí như thế đó
đi.”
Tố Phương cố nén đắc ý, cúi đầu nói: “Vâng.”
Kim
Phượng lại nói với Đoàn Vân Chướng: “Hoàng thượng, lan thảo rối loạn là
vấn đề của lan thảo, không phải là vấn đề nơi ngài. Sau này hoàng thượng tìm một cành hoa lan đẹp mắt một chút, chiếu theo đó mà vẽ tranh, sẽ
không có những vấn đề này nữa.”
Đôi mắt nàng ánh lên vui vẻ. Đoàn Vân Chướng lại cảm thấy ánh mắt kia giống như một con rắn nhỏ đang nhảy lên người hắn, nhảy lên.
Không biết do đâu, hắn cứ sợ run cả người.
“Cái đó… Hoàng hậu…”
“A!” Kim Phượng đột nhiên hô một tiếng, giống như bừng tỉnh nhớ ra điều gì,
nói: “Suýt nữa thần thiếp quên mất. Thần thiếp tới dâng trà cho hoàng
thượng.”
Lưu Bạch Ngọc ở một bên ôm khăn tay, cúi đầu nói: “Bạch
Ngọc không biết xuân trà Long Tĩnh trân quý, mỗi lần hoàng thượng đến
đều ngâm một ít, chẳng bao lâu liền uống hết. Bạch Ngọc sợ hoàng thượng
uống không quen loại trà khác, nên mới đánh bạo đến đòi hỏi nương nương. Không nghĩ tới còn làm phiền hoàng hậu nương nương đích thân đưa đến.
Đây thật sự là lỗi của Bạch Ngọc.”
Đoàn Vân Chướng thấy nàng ta
điềm đạm đáng yêu, không khỏi nảy sinh vài phần thương tiếc, nói: “Đâu
phải lỗi của nàng, là do trẫm sai mới đúng. Hoàng hậu, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà trách cứ Bạch Ngọc.”
Kim Phượng nhìn vẻ mặt dịu dàng cơ hồ muốn chảy nước của Đoàn Vân Chướng, trong lòng hiện lên một tia bực bội.
Chẳng biết tại sao, nàng lại nhớ đến câu nói trước kia của hắn: “Nàng ấy dù sao cũng là con gái.”
Sua này có lẽ Đoàn Vân Chướng sẽ là một nam nhân tốt, biết thương hương tiếc ngọc như vậy.
Ai, nếu như lúc trước nàng không một bước chặn ngang mà cứ để Lưu Bạch Ngọc thuận lợi leo lên ngôi hoàng hậu thì có lẽ, Đoàn Vân Chướng sẽ vô cùng
viên mãn. Kim Phượng nghĩ như vậy, không khỏi hết sức đồng tình nhìn
Đoàn Vân Chướng một cái.
Đoàn Vân Chướng tiếp xúc đến ánh mắt u oán của nàng, trong lòng bỗng nhiên buồn bực.
“Trà đã đưa đến, thần thiếp cáo lui.” Kim Phượng lại cúi người hành lễ rồi lập tức xoay người rời đi.
Đoàn Vân Chướng vuốt ngực, thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trước
sau cũng không suy nghĩ cẩn thận, sự buồn bực trong nháy mắt đó là từ
đâu mà đến.
Lưu Bạch Ngọc thấy hắn ngẩn người, khẽ gọi hai tiếng: “Hoàng thượng? Hoàng thượng?”
Đoàn Vân Chướng không có phản ứng.
Lưu Bạch Ngọc cắn cắn môi, phịch một tiếng quỳ xuống. “Hoàng thượng, Bạch Ngọc thỉnh tội với ngài.”
Thần trí được kéo lại, Đoàn Vân Chướng vội vàng đỡ Lưu Bạch Ngọc dậy. “Nàng làm cái gì vậy?”
“Bạch Ngọc có tội. Hoàng thượng thường đến Đình La Điện, hoàng hậu nương nương nhất định là không vui.”
“Không vui? Nàng ấy có cái gì có thể không vui?”
“Hoàng thượng,” Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu, một đôi thu đồng hàm chứa hơi nước
nhẹ nhàng. “Hoàng hậu nương nương cho dù có khoan dung độ lượng đến mấy
thì cũng là nữ tử. Phu quân của mình rũ lòng thương xót cô gái khác,
nàng làm sao mà không ghen cho được?”
Đoàn Vân Chướng há to miệng. “Nàng nói… Hắc Bàn… Ách, hoàng hậu nàng ấy… Ghen tị?”
Lưu Bạch Ngọc gật gật đầu.
Đoàn Vân Chướng im lặng.
Vì chuyện của Ngụy Thái phó, khúc mắc trong lòng hắn vẫn chưa được tháo
gỡ. Hắn thật sự đã rất lâu rồi không đến Hương La Điện, cũng rất lâu rồi không nhìn thấy Tiểu Hắc Bàn. Ngẫu nhiên sẽ nghe Lư Vương Đoàn Vân
Trọng nói, Tiểu Hắc Bàn bị thái hậu kéo đi quản lý sự vụ trong hậu cung, mỗi ngày đều bị nghiền ép vô cùng thê thảm.
Bất giác nhớ lại bộ
dạng hai năm trước Tiểu Hắc Bàn bị hắn lôi kéo chạy hết một vòng cổng
thành, khóe môi hắn nổi lên một nụ cười thản nhiên. Xem khí thế của nàng vừa rồi, quả nhiên có vài phần phong thái hoàng hậu.
Trong lúc nhất thời, lại có một loại cảm giác Hắc Bàn nhà mình đã trưởng thành.
Tiểu Hắc Bàn biết ghen?
Cung nhân vừa bị trách phạt ở bên kia thương xót quỳ gối lết tới, dập đầu
bên chân Đoàn Vân Chướng. “Hoàng thượng, đều tại nô tỳ đắc tội với hoàng hậu nương nương, không liên quan đến Bạch Ngọc cô nương a! Nô tỳ… Hôm
nay, cùng lắm nô tỳ chỉ đến xin một ít lá trà, sắc mặt hoàng hậu nương
nương liền thay đổi. Nô tỳ… nô tỳ…”
Lưu Bạch Ngọc cũng nhẹ nhàng
quỳ xuống. “Hoàng thượng, muốn trách muốn phạt thì cứ trách phạt Bạch
Ngọc, xin hãy tha cho các cung nhân đi!”
Cung nhân chung quanh đều thương xót ưu tư, bắt đầu khóc thút thít.
“Tất cả không được khóc!” Đoàn Vân Chướng bị cưỡng chế kéo ra khỏi hồi ức, phiền hết sức phiền.
Đám cung nhân đưa mắt nhìn nhau, vội vàng im bặt.
Hoàng đế tức giận, từ nay về sau, trong lòng hoàng đế sẽ lưu lại ấn tượng hoàng hậu ghen tị đi?
Đoàn Vân Chướng lại nhìn lướt qua đám cung nhân đang quỳ đầy đất, cau mày, phẩy tay áo bỏ đi.
“Tiểu Tôn Tử, bãi giá trở về Hiên La Điện.”
Cùng lắm Tiểu Hắc Bàn cũng chỉ khấu trừ một vài đồng lương tháng của cung
nhân thôi mà, bọn họ có cần phải khóc lóc sướt mướt đến vậy không?
Đám cung nhân này, cũng nghĩ hoàng đế hắn đây ngu ngốc lắm đúng không?
Bức tranh hoa lan vẫn còn chưa khô mực. Lưu Bạch Ngọc đứng lên, nhìn chăm
chú vào bức tranh hoa lan. Hình dáng đôi môi mỹ lệ kéo ra một nụ cười
duyên dáng, một hồi lâu mới thu hồi nét vui vẻ, sâu kín thở dài.