Nguyên do chuyện này, là vì Ngụy thái phó đã đắc tội với Uy Quốc công, Quốc trượng đại nhân Lưu Hiết.
Mấy ngày trước ở trong triều, Uy Quốc công phát biểu thao thao bất tuyệt,
lưu loát gần một ngàn chữ. Tổng thể ý tứ chính là: Quốc gia hiện tại có
tiền, nhân dân hiện tại giàu có, muốn tăng thêm một phần thuế, nhất là ở địa phương Giang Nam một đời giàu có và đông đúc. Mỗi năm, hộ nào vượt
qua mười hai người, lại phải tăng thêm một phần thuế.
Tăng thuế, dùng để làm gì? Dùng để mở rộng trang bị quân sự.
Chuyện tăng thuế này, từ xưa đến nay đều bị sử gia căm thù đến tận xương tủy,
dân chúng mắng nhiếc không ngừng. Mà người làm thần tử lại dám tâu lên
thỉnh cầu tăng thuế, ở trong triều cũng là chưa từng có.
Cuộc
sống dân chúng khó khăn, vất vả lắm những năm gần đây mới trôi qua khá
hơn một chút, lại muốn tăng thuế, còn là vì đánh trận mà chinh phạt
thuế. Chuyện này, từ lý do cho đến mục đích, đều khó làm cho kẻ dưới
phục tùng.
Nhưng chính sách tăng thu nhập thuế khóa lại nhanh
chóng được phổ biến từ trung ương cho đến địa phương. Không vì cái gì
khác, đơn giản là vì chính sách này do Uy Quốc công đích thân định ra.
Thái hậu nương nương cùng hoàng thượng mặc dù đều không đồng ý việc tăng thuế vào lúc này, nhưng cũng không thể tránh được.
Mấy ngày sau, Ngụy Thái phó tại Thượng Thư Phòng đúng lúc giảng đến vấn đề
thu thuế, nhịn không được liền đá đến tình hình chính trị đương thời.
Trong lúc nói năng kích động, ngay cả nhã nhặn cũng không để ý, trực
tiếp hỏi thăm đến lệnh đường của hoàng hậu Uy quốc công.
Chuyện này, một chữ cũng không lọt, truyền thẳng đến tai Uy Quốc công.
Vì vậy, ngay hôm sau, Uy Quốc công liền xin Hoàng thượng hạ chỉ, miễn chức Thái phó của Ngụy Hương Châu, cũng lệnh vĩnh viễn không thể vào cung.
Đoàn Vân Chướng cố ý đè bản tấu phỏng tay ấy ở dưới cùng, nhưng rốt cuộc vẫn phải cầm lên định đoạt. Thái hậu nương nương mặc dù buông rèm chấp
chính, nhưng chuyện trên triều chính bà cũng rất khó quyết định.
Đoàn Vân Chướng trái lo phải nghĩ, đành phải quay sang nói với nội thị thân
cận Tiểu Tôn Tử: “Tuyên Long Nguyệt Vương gia vào cung!”
******
Long Nguyệt Vương gia Đoàn Long Nguyệt thật ra cũng có phong hào, là Thích
Vương. Nhưng cái chữ “Thích” kia mọi người không quen gọi cũng không
thích viết. Thích Vương liền bị gọi thành Long Nguyệt Vương gia. Đoàn
Long Nguyệt làm vương gia nhàn tản quả là danh xứng với thực. Ở Giang
Nam, ông ở một lần liền ở đến nửa năm. Ba ngày trước mới trở lại kinh
thành. Sau khi hồi kinh, cũng không tiến cung thỉnh an thái hậu cùng
hoàng đế, mà vùi đầu vào ngủ say. Ngủ một giấc là ba ngày ba đêm chưa
dậy.
Tiểu Tôn Tử công công mạo hiểm tính mạng, đơn giản chỉ cần
lôi được Đoàn Long Nguyệt ra khỏi giường, thừa dịp ông còn mơ mơ màng
màng đút cho vài ngụm cơm rồi nhét ngay vào trong kiệu, khiêng thẳng vào cung.
Cỗ kiệu được khiêng đến cửa Hiên La Điện, Đoàn Long Nguyệt mới tỉnh táo vài phần, cầm theo cây quạt đẩy màn kiệu ra, liền gặp ngay hoàng chất nhà mình đang đi tới đi lui trong đại điện, trông dáng vẻ vô cùng phiền nhiễu.
Đoàn Long Nguyệt trừng to đôi mắt, từ trong kiệu chui ra, đi thẳng về phía hoàng thượng rồi nhào tới, ôm chầm lấy hắn.
“A ơ ơ, hoàng chất của ta, sao nửa năm không gặp, ngài đã cao lớn thế này
rồi ơ!” Đoàn Long Nguyệt cảm động rơi ra một giọt lệ nóng.
Đoàn
Vân Chướng không chịu nổi bèn đẩy nét mặt già nua của Đoàn Long Nguyệt
sang một bên: “Hoàng thúc, trẫm tuyên ngài tới là có chuyện đứng đắn
muốn cùng hoàng thúc thương lượng!”
“Chuyện đứng đắn?” Đoàn Long
Nguyệt quái lạ, “Chẳng lẽ ngài muốn nạp phi? Chuyện này không được nha,
ngài đã bao nhiêu tuổi đâu, phải hiểu rằng nước chảy chậm mới có thể
chảy lâu bền…”
“Hoàng thúc!” Đoàn Vân Chướng vỗ bàn.
Đoàn Long Nguyệt im bặt.
“A ơ ơ, hoàng chất đã trưởng thành rồi. Ngài nói đi, nói đi.”
Đoàn Vân Chướng thở dài. Với hắn, Đoàn Long Nguyệt vừa là cha vừa là bạn. Có điều, cha lại không tròn trách nhiệm làm cha, bạn cũng chỉ là bạn bè ăn chơi mà thôi. Nhưng mỗi khi đụng phải đại sự, hắn thật không biết,
ngoài Đoàn Long Nguyệt ra còn có thể tìm ai thương lượng.
Mọi
người nói, năm đó phụ hoàng của hắn ở trong nhóm hoàng tử có thể trổ hết tài năng, vinh dự trèo lên đại bảo, Đoàn Long Nguyệt cũng bỏ không ít
công sức. Hắn thật sự nhìn không ra, lời đồn đãi này có chỗ nào đáng tin hay không.
Vì vậy, Đoàn Vân Chướng thở dài thật sâu.
“Hoàng thúc, thúc có biết chuyện Uy Quốc công thỉnh tấu bãi nhiệm Ngụy thái phó không?”
“Chuyện này a, lúc thần mới vừa trở lại kinh thành cũng có nghe nói.” Đoàn Long Nguyệt vò đầu.
“Hoàng thúc nghĩ như thế nào?”
Đoàn Long Nguyệt vô cùng ngạc nhiên nhìn lại hắn: “Thần nghĩ như thế nào,
không quan trọng, mà ngay cả hoàng thượng ngài nghĩ như thế nào… nói bất kính một chút, cũng không quá quan trọng. Nếu Uy Quốc công đã thỉnh
chỉ, vậy dĩ nhiên là phải làm được. Chuyện tăng thuế, chẳng phải cũng đã được định đoạt như vậy hay sao.”
Đoàn Vân Chướng vội la lên:
“Hoàng thúc, trẫm đương nhiên biết rõ chuyện này đã ở thế phải làm. Trẫm muốn hỏi khanh, có thể cứu vãn chút nào hay không?”
Đoàn Long
Nguyệt không lập tức trả lời, mà nhìn Đoàn Vân Chướng một cái thật sâu,
mới nói: “Hoàng thượng, Ngụy Thái phó tuổi cũng đã cao. Huống chi, cây
thước của lão cứ một mực càu nhàu, lúc ta còn nhỏ cũng đã chịu không ít
thiệt thòi. Hiện tại thước đã đổi thành kim thước, có lẽ càng khó ứng
phó. Hoàng thượng, cứ vậy để Ngụy Thái phó lui đi, thưởng thêm chút ít
tiền bạc là được rồi.”
“Vậy nếu như, trẫm không muốn để Ngụy thái phó lui đi thì sao?”
Đoàn Long Nguyệt trợn mí mắt lên. “Hoàng thượng, ngài là hoàng thượng mà. Ngài nói cái gì thì chính là cái đó thôi.”
Đoàn Vân Chướng mặt rồng giận dữ: “Hoàng thúc! Trẫm chỉ muốn thúc nói ra một câu thật lòng, có cần phải khó đến mức như vậy không?”
“…” Đoàn Long Nguyệt trầm ngâm không nói.
“Hoàng thúc!”
“Hoàng thượng, thần cho rằng, ngài không có mấy cảm tình với Ngụy thái phó!”
Đoàn Vân Chướng sững sờ, lại nói: “Trẫm, đối với rất nhiều giải thích của
Ngụy Thái phó, cũng không ủng hộ. Nhưng trẫm vẫn cảm thấy, Ngụy Thái phó là một lão sư tốt, không nên bị đối đãi như vậy. Nhưng cả triều văn võ, rõ ràng không có một người nào, không có một người nào có thể đứng ra
nói giúp một câu cho Ngụy Thái phó!”
“Hoàng thượng, không phải ngài cũng không đứng ra sao?” Đoàn Long Nguyệt nhắc nhở hắn.
“Trẫm…”
“Hoàng thượng, có thật là ngài muốn giữ Ngụy Thái phó ở lại?”
“Điều đó đương nhiên!”
“Hoàng thượng, ngài đã quên mất một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trong hậu cung của ngài, vị tiểu nương nương ở Hương La Điện kia, chính là
con gái ruột của Uy quốc công. Để nàng đi mở lời, chẳng phải là tốt hơn
sao?”
Đoàn Vân Chướng rùng mình, rồi lại mừng rỡ. Sao hắn có thể quên mất chuyện này nhỉ?
“Hoàng thúc, không hổ là hoàng thúc a!” Đoàn Vân Chướng kích động nhấc chân, đi thẳng đến Hương La Điện.
“A ơ ơ, hoàng chất, thần vẫn luôn cảm thấy, lúc này mà đối đầu với Uy Quốc công là việc làm chẳng khôn ngoan chút nào đâu…” Lời nói của Đoàn Long
Nguyệt còn chưa dứt, bóng dáng Đoàn Vân Chướng đã biến mất khỏi Hiên La
Điện.
Đoàn Long Nguyệt còn lại một mình, thở dài. Quả là nghé con mới đẻ không sợ cọp a.
Tuổi trẻ thật tốt.
Lại nói, Long Nguyệt Vương gia ông vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, tháng trước
đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, chuyện này chẳng hay ho chút nào.
Long Nguyệt Vương gia vân vê cây quạt, nhảy vào cỗ kiệu lúc nãy rồi nói với
kiệu phu: “Đem bản vương gia còn nguyên vẹn, khiêng trở về giường ở
vương phủ đi.”
Trở về ngủ bù trước đã.
******
Đoàn
Vân Chướng vội vội vàng vàng đi thẳng đến Hương La Điện, cảm giác như
Kim Phượng chính là con đường tươi sáng hắn tìm thấy được trong bóng
tối.
Nội thị ngoài cửa điện lấy hơi báo một tiếng: “Hoàng thượng giá đáo!”
Liền nghe trong Hương La Điện thình thịch rộn ràng một trận, giữa lúc hỗn
tạp còn vang lên tiếng kinh hô của Hoàng hậu nương nương: “Thu hết hạt
dưa lại! A, hạch đào, còn hạch đào nữa!”
Đoàn Vân Chướng nén cười, bước vào.
“Dạo này Hoàng hậu sống thật thoải mái a.”
Trên môi Kim Phượng còn dính nửa mảnh vỏ hạt dưa, cười dài đi tới: “Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng.”
“Hoàng hậu, trẫm cảm thấy nàng hôm nay, đặc biệt quyến rũ.” Thậm chí ngay cả vỏ hạt dưa cũng rất động lòng người.
Kim Phương nghe vậy liền thu hồi nụ cười, lùi lại hai bước.
“Hoàng thượng, hạt dưa quả hạch trong cung của thần thiếp, hôm qua vừa mới đưa một bao đến Hiên La Điện, phần còn dư lại cũng đã ăn hết cả rồi.”
Đoàn Vân Chướng cười: “Hoàng hậu, trẫm đến thăm nàng một chút, không phải đến đòi đồ ăn.”
Kim Phượng lạnh lùng nhìn hắn: “Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng?”
‘Thăm nàng một chút’? Lần trước Đoàn Vân Chướng còn nói, ta tới Hương La Điện đương nhiên là vì muốn ăn hạt dưa, chẳng lẽ lại vì nhìn Hắc Bàn ngươi
à?
Nam nhân đều rất hay thay đổi…
Đoàn Vân Chướng chỉ chỉ bên môi: “Hoàng hậu, vỏ hạt dưa dính trên miệng kìa.”
“…” Tố Phương vội vàng đi lên thanh lý tội chứng vừa rồi còn chưa thanh lý kịp. Hoàng hậu nương nương rất chật vật.
“Hoàng hậu, hôm nay trẫm đến đây là có chuyện cần thương lượng với nàng.”
“Hoàng thượng xin cứ nói.” Kim Phượng cười nịnh nọt.
“Chuyện Uy Quốc công thỉnh chỉ bãi nhiệm Ngụy Thái phó, nàng cũng đã biết?”
Sắc mặt Kim Phượng buồn bã. Nàng đương nhiên biết rõ, nhưng biết rõ thì có thể thế nào.
“Hoàng hậu luôn luôn là học trò đắc ý của Ngụy thái phó. Nếu Uy Quốc công đã
là phụ thân của hoàng hậu, hoàng hậu cũng nên đến khuyên giải Uy Quốc
công từ bỏ suy nghĩ này mới phải.”
Kim Phượng nhìn vẻ mặt của Đoàn Vân Chướng, giống như con chim sẻ ngoài cửa sổ bỗng dưng thoát thai thành phượng hoàng.
“Hoàng thượng, ngài tính kêu thần thiếp đi khuyên Uy Quốc công, từ bỏ suy nghĩ bãi nhiệm Ngụy thái phó?” Kim Phượng cẩn thận hỏi lại.
Đương nhiên là Đoàn Vân Chướng gật đầu.
Hàm răng Kim Phượng ngứa ngáy.
Lần trước bắt nàng đi đổi chủ ý của Thái hậu, lần này lại bắt nàng đi đổi
chủ ý của cha nàng. Hắn tưởng nàng là ai a? Là Dương Ngọc Hoàn hay Triệu Phi Yến đây?
“Ngài cảm thấy, thần thiếp đi khuyên, Uy Quốc công sẽ nghe sao?”
Đoàn Vân Chướng khẩn thiết cầm hai tay Kim Phượng: “Trẫm tin tưởng nàng, nhất định sẽ có biện pháp.”
“…”
Kim Phượng muốn cầm hạt dưa đập chết người này.
Nhưng vẻ mặt Kim Phượng vẫn luôn tỉnh táo thong dong.
Vì vậy, lúc này nàng cũng liền tỉnh táo thong dong hít sâu một hơi, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không muốn.”