Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 72: Chương 72: Ngoại truyện 1 : HOÀNG THÚC






Lần đầu tiên nhìn thấy Hương Hàn, nàng năm tuổi, đã nghiễm nhiên có được phong độ chỉ huy mọi người.

Nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu vàng nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế đá trong hoa viên. Thần sắc trang trọng chỉ điểm vài tên bộc tỳ đang ngồi chồm hổm ở bên chân.

“Lão gia nên ngồi ở chính vị.” Nàng cau mày nói: “Bên phải là Nhị phu nhân, bên trái mới là Đại phu nhân. Ngươi đã hiểu chưa?”

Tỳ nữ được chỉ điểm liên tục vâng dạ, vẽ lên bàn một vòng tròn lớn, rồi vẽ hai vòng tròn nhỏ hai bên.

Đoàn Long Nguyệt mười một tuổi bật cười, lần đầu mới nhìn thấy gia gia như vậy.

Đứa bé này chỉ mới năm tuổi mà đã được nuôi dạy biết rõ đại thế, xem ra phụ thân của nàng đã quyết tâm muốn gả nàng cho một đại nhân vật.

Đoàn Long Nguyệt bước lên trước vài bước: “Ngươi là ai? Lại dám ở trong vương phủ chơi trò gia gia.” Bộc tỳ trong vương phủ nhiều xảo trá, có khi ngay cả lời của hắn cũng trấn áp không được, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo làm trò với một đứa con nít?

Đám bộc tỳ trông thấy Thích Vương Gia, cuống quýt ném đồ chơi trong tay, xếp thành một hàng, đồng loạt quỳ xuống: “Vương gia!”

Đoàn Long Nguyệt làm bộ gật gật đầu.

Tiểu nha đầu nghe đám bộc tỳ gọi như vậy, có chút sững sờ. Ánh mắt bắt gặp Đoàn Long Nguyệt, bỗng dưng cả kinh, trên gương mặt trắng nõn thoáng hiện lên hai vùng đỏ ửng nhàn nhạt. Giống như đã tinh tế suy nghĩ một phen, nàng có phần ưu nhã trợt xuống khỏi ghế đá, cúi người hành lễ.

Đoàn Long Nguyệt nhìn qua đỉnh đầu nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Con gái của Thị vệ trưởng Đỗ Khê, Đỗ Hương Hàn, bái kiến vương gia.”

Mái tóc trẻ con mềm mại, vành tai trắng nõn cũng khẽ ửng hồng.

Đoàn Long Nguyệt đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này. Rõ ràng là rất khẩn trương, bị vương gia nhìn thấy mình đang chơi đùa làm bậy, vẫn còn muốn dựa theo cung cách dạy bảo của phụ thân, tự nhiên phóng khoáng hành lễ.

Rõ ràng là… thật đáng yêu.

Hắn cố gắng ra vẻ cứng rắn: “Ngươi… chơi gia gia thì chơi gia gia đi, vì sao trong nhà còn có nhiều phu nhân như vậy?”

Hương Hàn hơi ngẩng đầu lên: “Nhà ta có ba vị phu nhân. Cha ta nói, một nam nhân có thể cưới rất nhiều phu nhân.”

“Hả?” Đoàn Long Nguyệt nhướng mày. “Vậy bản vương hỏi ngươi, muốn sinh hạ ngươi, cần mấy vị phu nhân?”

“Chỉ… chỉ cần mẹ ta thôi.” Hương Hàn không hiểu ý lắm.

Đoàn Long Nguyệt mỉm cười: “Đã thế, cha ngươi cưới nhiều phu nhân như vậy làm gì?”

“Ách…” Hương Hàn bị hắn hỏi khó, suy nghĩ hồi lâu, mới đáp: “Ta không biết.”

“Vậy thì về nhà hỏi cha ngươi đi.” Đoàn Long Nguyệt không có ý tốt, nói.

Hương Hàn nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn non tuyết, gật đầu nhẹ.

Lại qua hơn tháng, Đoàn Long Nguyệt cũng không trông thấy tiểu nha đầu tên Hương Hàn của Đỗ gia trong vương phủ nữa. Ngẫu nhiên sẽ nhớ đến khuôn mặt trắng hồng của nàng, trong lòng tựa như có chiếc lông chim nhẹ nhàng phớt qua.

Một ngày đi qua vườn hoa, nghe thấy vài đứa bộc tỳ xì xào bàn tán phía sau hòn non bộ. Thì ra, Hương Hàn bởi vì phạm vào cái tội ăn nói lung tung mà bị cha nàng quất roi, đến nay vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng thương.

Quất roi một đứa bé gái năm tuổi ư… Hắn nhăn mi, nhớ lại tướng mạo của thị vệ trưởng Đỗ Khê, nhớ mang máng là một trung niên nghiêm khắc.

Hẳn là hôm đó Hương Hàn nghe hắn khuyến khích, về nhà hỏi Đỗ Khê tại sao phải cưới nhiều phu nhân như vậy. Với tính tình tự phụ và lạnh lùng của Đỗ Khê, thẹn quá hóa giận quất roi nàng cũng không phải là không có khả năng.

Biết rõ nàng có kết cục này đều là do hắn làm hại, hắn lại chẳng cảm thấy áy náy chút nào.

Con em hoàng thất bình thường tuổi tròn mười lăm đã xuất cung sống một mình. Riêng hắn mới mười tuổi đã chuyển ra khỏi cung. Chỉ vì mẫu phi mất sớm, bản thân còn nhỏ, ở trong cung cũng chẳng có gì tốt đẹp. Nhóm nương nương có thế lực đương nhiên chỉ muốn sớm đuổi hắn ra khỏi phạm vi tranh quyền đoạt lợi. Hôm nay trong triều, người còn nhớ đến vị hoàng tử như hắn cũng không có mấy người. Chỉ có Tứ hoàng huynh Đoàn Bỉnh Nhật ngẫu nhiên cũng có đến thăm hắn.

Hắn trái lại cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện phàm tục này. Hắn rất bận rộn, vội vàng tìm chút chuyện làm cho mình trông có vẻ như không để tâm đến triều đình.

Nửa năm sau,

Hắn từ phủ của Tứ hoàng huynh trở về, lúc đi ngang qua vườn hoa nghe được, bên trong có tiếng quát: “Ai bảo ngươi chơi mấy thứ không sạch sẽ này hả! Mẹ ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao?”

Sau đó là tiếng khóc lóc vô cùng nhỏ cùng tiếng thở nặng nề của nam tử trung niên.

Trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, lập tức hiểu họ là ai.

Với tính tình của hắn, vốn sẽ không để ý đến những chuyện vặt vãnh thế này. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lúc này hắn lại đi vào hoa viên, lạnh lùng ném ra một câu:

“Đỗ đại nhân, hoa viên của bản vương chứ không phải là nơi để ông dạy dỗ con gái.”

Đỗ Khê trông thấy là hắn, thần sắc lập tức thay đổi, phát run quỳ xuống: “Vương gia thứ tội. Tiểu nữ ham chơi, ty chức chỉ khiển trách sơ sơ vài câu, không dám kinh hãi đại giá của Vương gia…”

Đoàn Long Nguyệt cau mày, thấy một dáng người nho nhỏ mặc áo vàng nhạt đang quỳ cách đó không xa, lung lay sắp đổ. Bên đầu gối rơi chỏng chơ một chiếc quạt đàn hương. Trên quạt mơ hồ có thể thấy được hình vẽ nam nữ tinh xảo, đều mặc nga bào kết mũ, đẹp không sao tả xiết. Trong lòng hắn hiểu được vài phần. Loại quạt này đang cực kỳ lưu hành trong các tỉnh kinh thành, dùng làm tín vật định tình giữa nam và nữ. Đứa bé này có lẽ là thích mùi thơm cùng tranh vẽ của nó, lại bị phụ thân lầm tưởng là sa vào thói hư tật xấu gì.

“Không cần phải nói, ngươi lui ra đi.” Hắn không muốn nói chuyện với Đỗ Khê, bèn nhàn nhạt căn dặn.

Đỗ Khê vâng dạ, lui ra.

Đoàn Long Nguyệt bước lên vài bước, trông thấy Hương Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuyết trắng in mấy dấu tay đỏ tươi.

Trong lòng hắn bỗng nổi lên cơn giận không tên, xoay người gọi Đỗ Khê lại.

“Sau này ngươi còn dám động đến một ngón tay của nàng, bản vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Đỗ Khê sững sờ, vô ý thức vâng dạ lui ra.

Đoàn Long Nguyệt móc khăn tay, tiến lên nhẹ nhàng chấm lên mặt Hương Hàn.

“Còn đau không?”

Hương Hàn nhìn qua hắn, bỗng nhiên nước mắt lại chảy xuống.

“Ta… Cha ta nói, ông ấy lập thêm nhiều phu nhân như vậy, là vì… Ta không phải là bé trai.” Nàng thút tha thút thít nói.

Đoàn Long Nguyệt không nói gì.

Rất nhiều năm sau đó, hắn chưa từng gặp lại Hương Hàn.

Lần tiếp theo gặp nàng trong hoa viên của vương phủ, nàng đã là một thiếu nữ mười sáu tuổi duyên dáng yêu kiều, vẫn mặc bộ váy màu vàng nhạt như xưa, đang vịn cành bẻ một nhàng Thu Hải Đường trong vườn của hắn.

Thấy hắn đến, nàng khẽ mỉm cười với hắn, yêu kiều cúi chào.

Hắn nhớ đến số quạt mà hắn đã góp nhặt trong phòng suốt mười năm, nhớ đến những năm qua mỗi lần hắn nửa đêm tỉnh mộng đều tâm phiền ý loạn, trống ngực đập liên hồi.

Đột nhiên hiểu ra, mười năm qua, hắn không ngừng chờ đợi một cô bé lớn lên, chỉ như thế mà thôi.

“Nàng…” Hắn ho nhẹ. “Nàng vẫn khỏe chứ?”

“Tạ vương gia quân tâm, Hương Hàn vẫn khỏe.” Nàng mặt phấn ửng đỏ.

“Tại sao nàng lại ở đây? Cha nàng đâu?” Hắn miễn cưỡng che dấu sự mừng rỡ ngạc nhiên trong lòng. Tám năm trước, Đỗ Khê đã được điều khỏi vương phủ, hôm nay đã nghiễm nhiên là một vị tướng quân.

“Cha ta… theo Hạo Vương gia cùng Lưu Hiết đại nhân đến nghị sự với vương gia. Hương Hàn theo hầu Đường trắc phi của Hạo vương gia đi dạo hoa viên.”

Đoàn Long Nguyệt gật gật đầu. Hắn và Đoàn Bỉnh Nhật, Lưu Hiết ba người đã hẹn nhau hôm nay đến phủ của hắn thương thảo việc xử trí chuyện Việt Vương làm phản. Đường trắc phi đi dạo hoa viên, hơn phân nửa là vì che dấu tai mắt mọi người.

“Phụ thân nàng cùng Hạo vương gia cũng thân thiết quá chứ.” Đường trắc phi là phi tử được sủng ái nhất của Đoàn Bỉnh Nhật. Có thể mang Hương Hàn đến đây, chắc hẳn Đoàn Bỉnh Nhật cũng cực kỳ coi trọng Đỗ Khê.

Hương Hàn giật mình, muốn giải thích điều gì, lại cúi đầu xuống.

Đoàn Long Nguyệt có chút tham lam nhìn nàng chằm chằm. Lúc đầu chỉ cảm thấy đẹp không sao tả xiết, về sau lại dần dần cảm thấy không đúng. Tựa hồ có điều gì đó vô cùng quan trọng mà hắn còn chưa kịp bắt lấy đã chạy trốn mất tiêu.

Bỗng nhiên một luồng ánh sáng thoáng hiện lên.

Đoàn Bỉnh Nhật đã từng nói, hôm nay Lưu Hiết muốn dẫn nhạc phụ tương lai cùng đến đây.

Nhạc phụ tương lai.

“Hương Hàn…” Đoàn Long Nguyệt khô khốc mở miệng, “Nàng… đã đính ước với người ta?”

Hắn hỏi quá mức trực tiếp, Hương Hàn lại đỏ mặt, thật lâu sau mới gật đầu.

“Đính ước với Lại bộ Lưu Hiết Lưu đại nhân?”

Hương Hàn xấu hổ cúi đầu nói: “Dạ, là Đường trắc phi nương nương dẫn đường. Cha ta… Cha ta liền đồng ý.”

Đoàn Long Nguyệt cứng lại.

Lưu Hiết là thanh niên tài tuấn đương triều, còn hắn… Ở trong mắt mọi người, chẳng qua chỉ là một kẻ vô dụng nhàn rỗi. Mặc dù là hoàng thất, tương lai tiền đồ cũng không có cách nào sánh bằng Lưu Hiết. Hắn nghĩ, nếu như hắn dùng thân phận vương gia bức Lưu Hiết buông tay, lại khẩn cẩu Đoàn Bỉnh Nhật… Đoàn Bỉnh Nhật và Lưu Hiết đều sẽ không vì một nữ tử mà so đo với hắn, chắc hẳn sẽ tác thành cho hắn.

“Vậy còn nàng, nàng có thích hắn không?” Hắn vô ý thức hỏi.

Hương Hàn ngẩn ngơ, sau đó ngẩng mạnh đầu lên nhìn hắn một cái, lại cúi đầu xuống.

“Ta… Kể từ lần đầu tiên theo Đường trắc phi đến Lưu phủ, lần đầu tiên nhìn thấy hắn… đã thích hắn rồi.”

Giống không thể tin được mình lại có thể ở trước mặt hắn nói ra những lời thổ lộ trắng trợn như vậy, nàng cuống quýt che môi.

Đoàn Long Nguyệt chỉ cảm thấy như có người cầm một thanh chủy thủ sắc nhọn hung hăng chém từng nhát từng nhát vào trái tim hắn.

Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi. “Nếu nàng lấy hắn, hắn sẽ đối với nàng thật tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không tinh tế nâng niu trân quý nàng, nàng có hiểu không?”

“Hương Hàn hiểu.”

“Nàng… có lẽ sẽ hối hận.”

Hương Hàn ngẩng đầu, trong ánh mắt có thêm phần dũng cảm không hề che dấu. “Mặc dù Hương Hàn xuất thân trong gia đình võ tướng, cũng coi như hiểu biết vinh nhục lễ tiết. Vừa gả vào Lưu gia, sẽ vì Lưu gia mà tận tâm tận lực, tuyệt đối không hối hận.”

“Nàng…” Đoàn Long Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cách đó không xa, tiếng cười cười nói nói đã phất phơ mà đến.

Đường trắc phi nhà Hạo vương gia được tỳ nữ dìu đỡ, xa xa đi tới, thấy là Đoàn Long Nguyệt liền cười nói: “Long Nguyệt hoàng đệ, vừa hay đang nói đến đệ đây. Con gái út nhà Hồ đại nhân ngày thường duyên dáng lịch sự, hôm nay ta đã gặp rồi, rất là ưu thích, đang muốn làm mai cho đệ…”

Đi đến trước mặt, Đường trắc phi sững sờ, lập tức im bặt. Vẻ mặt của Long Nguyệt hoàng đệ, vì sao… vì sao lại nghiến răng nghiến lợi, làm như đang hận không thể giết nàng thế nào cho hả lòng hả dạ như vậy?

Đoàn Long Nguyệt từ từ cúi gằm khuôn mặt dữ tợn xuống.

Chỉ chốc lát sau, hắn nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng.

“Đỗ tiểu thư, cây quạt này có phải do nàng đánh rơi không?” Hắn cúi người nhặt ở dưới đất lên một cây quạt đàn hương, điêu khắc tinh mỹ.

Hương Hàn vô ý thức muốn phủ nhận, lại bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Long Nguyệt.

“Phải… là ta làm rơi.” Nàng gật đầu, tiếp nhận chiếc quạt đàn hương, nhẹ nhàng mở ra. Bên trên vẽ một cô gái áo vàng, trông rất sống động.

“Bản vương chúc Đỗ tiểu thư cùng Lưu đại nhân, đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.” Đoàn Long Nguyệt nói.

Đường trắc phi mừng rỡ. “Long Nguyệt hoàng đệ, đệ cũng cảm thấy bà mai ta đây làm việc rất tốt đúng không? Ngày khác sẽ tác thành cho đệ…”

Đoàn Long Nguyệt xoay người sải bước bỏ đi. “Hoàng đệ đã quyết tâm gửi gắm tình cảm vào sông núi, dạo chơi bốn phương, không muốn chịu gánh nặng gia đình.”

“Này? Hoàng đệ…” Đường trắc phi kinh ngạc, “Đệ muốn đi đâu?”

Đi đâu cũng được, miễn là tránh xa các ngươi. Đoàn Long Nguyệt lặng lẽ nghĩ thầm, lại im lặng không đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.