Đào Hoa má má của Nghi Xuân Viện năm nay năm mươi tuổi, thân thể nở nang,
làn da tuyết trắng, được bảo dưỡng vô cùng tốt, vòng eo tích một đống mỡ thừa phồng ra, tựa hồ cũng từng có một phen phong tình ở đây. Đào Hoa
má má mặc dù làm ăn dựa vào da thịt, lại rất nặng nghĩa khí, làm người
hào sảng, rất có kiến thức. Những khách thường lui tới ngoại trừ gọi cô
nương đến uống rượu hoa, cũng thích nói vài câu hể hả với Đào Hoa má má.
Mỗi tháng một ngày, Đào Hoa má má đều sẽ mở một tiểu gian yên
tĩnh ở buồng có lò sưởi phía tây, đốt bạch đàn, chuẩn bị thanh trà, chờ
đợi vài vị khách đến chơi. Mấy vị khách này cử chỉ nói năng đều vô cùng
tôn quý, Đào Hoa má má chưa từng được thấy qua bao giờ. Đào Hoa má má là người từng trải, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Đối với
những vị khách này cũng luôn chú ý hầu hạ, không cho phép tạp nhân đến
gần tiểu gian này. Đào Hoa má má hiểu rõ, mấy vị khách đó đến Nghi Xuân
Viện không phải là vì cô nương, càng không phải là vì Đào Hoa má má bà.
Có lẽ hôm nay thời vận của Đào Hoa má má không tốt. Vừa mới mở cửa làm ăn, mười mấy vị quan gia trang bị đại đao đã từ cửa xông vào hàng loạt. Bộ
đầu tiến lên dẫn đầu, vén cánh mũi lộ ra hàm răng thông suốt. “Nha môn
đến kiểm tra!”
Đào Hoa má má đã quen gặp hạng người ỷ thế đông
người, liền vung khăn tay bước lên mơn trớn lồng ngực Bộ đầu. “Vị quan
gia này, ngài muốn bắt người nào sao?”
Bộ đầu bày biện quan phổ,
hừ lạnh nói: “Phủ Uy quốc công bị trộm, cấp trên hạ lệnh chúng ta tra
soát bốn phía. Bản đầu mục bắt người nhận được tuyến báo, nữ tặc mặt đen kia đã chạy vào Nghi Xuân Viện các ngươi. Đào Hoa má má, bản bộ đầu
biết rõ bà có riêng hiệp danh, nhưng sự tình liên quan đến Uy Quốc công
đại nhân, bà cần phải phân biệt được nặng nhẹ.”
Đào Hoa má má
sững sờ. Nghi Xuân Viện của bà cá rồng hỗn tạp, nhưng cái gì mà nữ tặc
mặt đen, bà chưa từng thấy qua. Suy nghĩ một chút, liễn quyến rũ cười
một tiếng. “Quan gia a, khách của Nghi Xuân Viện của chúng tôi đều là
loại người nào, người khác không rõ chứ ngài còn không rõ hay sao? Đào
Hoa má má ta từ trước đến nay đều tuân theo pháp luật, điều này ngài
cũng biết mà. Như vậy đi, ngài phái hai vị huynh đệ theo ta đến xem xét
các gian phòng, còn mấy vị quan gia còn lại mời đến gian phòng bên cạnh
nghỉ ngơi một chút, được không?”
Nói đến đây, bà nháy mắt, các cô nương sau lưng liền đồng loạt xông lên, hiển lộ bản lĩnh, không nói lời gì đã xô đẩy mấy vị quan sai vào một gian nhã gian.
Đám quan sai làm bộ nhún nhường một chút, liền ôm các cô nương, cười hì hì tiến vào
nhã gian. Bộ đầu ngoắc tay gọi hai người lại. Hai người kia đành phải
nhìn theo những người khác với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, rồi theo sau Đào
Hoa má má đi tuần tra.
Liếc một vòng, không thấy có gì khác thường, hai vị quan sai cuối cùng liền tuần tra đến buồng có lò sưởi ở phía tây.
Mở cửa là một thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng, mày kiếm đậm rậm, mang
theo vài phần anh khí cùng vài phần ngạo khí của văn nhân. Người trẻ
tuổi đánh giá hai vị quan sai kia một chút rồi nói: “Có chuyện gì?”
Đào Hoa má má vội vàng cười đon đả. “Hai vị quan gia đây đến kiểm tra, kính xin khách quan hết sức phối hợp, đừng khiến tiểu điếm khó xử là được.”
Thanh niên lạnh lùng quay mặt vào phòng một hồi, tựa hồ đang xin chỉ thị.
Không lâu sau, liền mở cửa nói: “Các ngươi vào đi, nơi này không có gì
có thể ẩn núp.”
Đào Hoa má má đi theo vào trong, liếc thấy một
người tuổi trẻ mặc áo bào tím đội quan ngọc ngồi trên ghế chủ tọa. So
với thanh niên vừa mở cửa lúc nãy có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút. Hai đầu
lông mày lại lạnh nhạt trầm ổn, toát ra một vẻ quý khí không cách nào
chối bỏ.
Mấy người phía sau tuổi cũng không lớn, ăn mặc chỉnh tề, thấy quan sai tiến đến thần sắc vẫn trấn tĩnh như thường. Chỉ có một
thanh niên tướng mạo có chút cợt nhả, ngồi ở một góc trong phòng, vẻ mặt uể oải, buồn bực nốc rượu.
Thấy hai vị quan sai nhìn hắn, thanh
niên cợt nhả đặt bầu rượu lên bàn, cả giận nói: “Các ngươi nhìn ta làm
gì? Ngay cả các ngươi mà cũng muốn gây sự với ta sao?”
Thấy sắc
mặt của quan sai không tốt lắm, thanh niên mặc áo bào tím đứng dậy, cười nói: “Hai vị quan gia, xá đệ hôm nay tâm tình không tốt, uống hơi nhiều một chút. Nếu có mạo phạm, kính xin hại vị thông cảm cho.” Hắn vừa đứng lên, những người khác cũng đứng dậy theo. Hắn nháy mắt với thanh niên
lạnh lùng. “Thì Ngọc.”
Thanh niên lạnh lùng liền lĩnh hội, lấy từ bên hông ra một túi gấm tinh xảo, nhét vào tay hai vị quan sai.
“Hai vị quan gia, nhờ châm chước cho.”
Quan sai ước lượng túi gấm, trên mặt hiện vẻ vui mừng, thấy trong phòng cũng không có gì khác thường liền dự định rời đi. Hai đôi giày quan đang
định đạp bước đi ra cửa, rồi lại rụt trở về: “Các ngươi… đến Nghi Xuân
Viện uống rượu hoa, vì sao trong phòng một cô nương cũng không có?”
Mọi người sững sờ, sau đó, Đào Hoa má má nhanh chóng phản ứng: “Ngài nói
đùa sao, nào có ai đến Nghi Xuân Viện ta mà không gọi cô nương? Thật sự
là vị công tử này thẩm mỹ quá cao, chướng mắt những thứ dung chi tục
phấn. Mấy cô nương được đưa tới đều bị đuổi ra ngoài.” Đào Hoa má má
nhạy bén lắc lắc cái eo thùng nước, kéo cửa thò đầu ra ngoài kêu gọi:
“Mai Tuyết! Mai Tuyết! Mau gọi bọn tỷ muội tới đây nha!”
Ngoài
cửa có giọng nói thánh thót đáp lại. Vài vị cô nương trang điểm xinh
đẹp, hương thơm bức người liền điểm bước chân nhỏ, nhẹ nhàng tiến vào,
lần lượt rúc vào chung quanh thanh niên mặc áo bào tím. Vẻ mặt thanh
niên áo bào tím vẫn thờ ơ không có gì thay đổi, chỉ là thân thể hơi co
lại một chút rất nhỏ khó mà thấy được.
Hai vị quan sai thấy trong phòng náo nhiệt như thế, trong lòng tựa hồ cũng đã thỏa mãn, nới rộng
đai lưng, cười nói: “Cũng là vị công tử này có diễm phúc. Chẳng bù cho
cái mệnh khổ của hai an hem chúng ta. Trưởng quan ở bên kia uống rượu
hoa, chúng ta lại phải ở đây tuần phòng. Ai, tất cả đều do cái tên nữ
tặc mặt đen kia làm hại.” Bọn họ chắp tay chào. “Không quấy rầy mọi
người vui vẻ, hai anh em chúng ta cũng nên trở về báo cáo với trưởng
quan thôi.”
Dứt lời, hai người liền muốn mở cửa đi ra ngoài. Lúc
này, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một going nói thanh thúy: “Mau tới mau tới! Tỷ tỷ lầu dưới nói bọn họ đang ở gian phòng này đây.”
Thanh niên cợt nhả đang uống rượu giải sầu ở góc phòng, bình rượu trong tay
bỗng nhiên ngã lăn ra góc bàn. Sắc mặt của hắn lập tức xanh mét giống
như cỏ úa mùa thu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác
có vẻ chậm rãi hơn. “Phong Nguyệt, nha đầu ngươi muốn làm ta mệt chết
sao, chạy nhanh như vậy làm cái gì? Cũng có phải đến bắt gian đâu.”
Thanh niên áo bào tím ngồi giữa đám người xúm xít vây quanh, thần sắc vốn
luôn lạnh nhạt tựa hồ đối với tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nghe thấy âm thanh này chợt giống như bị sét đánh, bỗng nhiên đứng bật dậy,
trừng mắt nhìn cánh cửa, vẻ mặt làm như ngoài cửa có một con quỷ mặt
xanh đang đứng chờ sẵn vậy.
Âm thanh tới trước lại vang lên: “Nương… Tỷ tỷ, không phải chúng ta đến bắt gian sao?”
Ngoài cửa yên tĩnh một lát, âm thanh thứ hai tiếp tục chậm rãi nói: “Chúng ta không phải tới bắt gian, chúng ta đến tìm người.”
“Có gì khác nhau ư?” Có vẻ đáng thương hỏi.
“Mấy chuyện kiểu như bắt kẻ thông dâm, vừa phải vò đầu bứt tóc khóc lóc một
chút, vừa phải trách mắng nam nhân phụ tình bạc nghĩa một chút, thật sự
là quá cực khổ. Chi bằng, ngươi tới khóc lóc đi, ta ở một bên xem là
được rồi.”
“Vậy chúng ta cứ tìm người là được rồi, khóc lóc cũng thật phiền toái.”
“Phong Nguyệt, ngươi tiến lên gõ cửa đi. Phải lễ phép một chút, đừng làm các cô nương bên trong hoảng sợ.”
Đào Hoa má má nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc nhịn không được kéo cửa
phòng ra, liền chạm phải một gương mặt đen sẫm mập mạp đầy vẻ kinh ngạc.
“Vị… nương tử này?” Đào Hoa má má không xác định được, kêu một tiếng. Hai
người trước mắt đều ăn mặc theo kiểu thường phục của nam nhân. Nhưng một người chỉ nhìn thoáng qua đã biết là gái giả trang, còn người kia, mặt
tròn đen sẫm, vóc người đẫy đà, có chút không thích hợp với phong cách
trang hoàng hương diễm của Nghi Xuân Viện.
Cô gái đen sẫm mập mạp vểnh khóe môi lên, đôi mắt cong cong: “Ai nha, vị này chính là Đào Hoa
má má đúng không? Thật sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Đào Hoa má
má thoáng chốc thất thần, trên mặt liền khôi phục chiêu bài đon đả, dùng thân thể cực đại ngáng ngay cửa vào: “Vị nương tử này, có lẽ cô tìm
nhầm phòng rồi. Tướng công nhà cô không có trong này đâu.”
Cô gái đen sẫm mập mạp cũng không tức giận, lại nói: “Má má bà đừng lo lắng,
ta không phải đến quấy rối công việc làm ăn của bà đâu. Chỉ là tướng
công nhà ta đến giờ này còn chưa về nhà, người trong nhà có chút lo lắng thôi. Nếu bà có gặp hắn thì nhắn dùm cho ta một tiếng, lần sau đừng về
muộn như vậy nữa.” Nàng mở quạt xếp đánh ‘xoạch’ một cái, chính là bức
họa ‘Ngàn dặm Côn Lôn’, mặt quạt khẽ lay, ngược lại lay ra vài phần
hương vị hàm súc phong lưu.
Đào Hoa má má kinh ngạc, “Nương tử, cô không tự mình đi tìm tướng công nhà cô sao?”
Cô gái đen sẫm mập mạp lướt qua đầu vai má má để nhìn thoáng vào trong
phòng. Thanh niên áo bào tím có hai vị cô nương đang dựa vào trong ngực, một đôi con ngươi đen nháy nhìn thẳng chằm chằm về bên này, thần sắc
biến đổi.
Còn những người khác trong phòng, có quen có lạ, thân
phận không cần nói cũng biết. Một đám người như vậy tụ tập ở đây, là vì
uống rượu hoa sao?
Cô gái đen sẫm mập mạp làm như không có việc gì, thu hồi tầm mắt, giơ cao cây quạt đi về phía trước hai bước. “Không cần.”
Đi hai bước rồi lại dừng lại. “Má má, nếu đã đến đây, vậy cứ mở cho ta một gian phòng đi. Nghe nói nữ nhi hồng nơi này của bà là tuyệt nhất kinh
thành, làm cho người ta vui quên cả trời đất đây.”
Đào Hoa má má
ngây người, bà làm nghề này nhiều năm như vậy, thê tử đến thanh lâu bắt
kẻ thông dâm cũng đã gặp không ít, vẫn chưa từng thấy người nào như vậy. Một hồi lâu, bà đi lên vài bước dẫn đường, mặt mày tràn đầy tươi cười.
“Nương tử, mời bên này.” Nghi Xuân Viện dù sao cũng có phong cách thanh
lâu, cho dù chỉ muốn đến uống hai ly rượu, Đào Hoa má má cũng sẽ khoản
đãi nhiệt tình.
Sau lưng, hai vị quan sai kia rốt cuộc dần dần tỉnh ngộ.
“Huynh đệ, thủ lĩnh chúng ta nói, nữ tặc kia có tướng mạo thế nào?”
“Huynh đệ, hình như chỉ biết là một kẻ mặt đen, còn lại cũng không ai thấy rõ.”
“Huynh đệ, nữ nhân đằng trước, mặt đã đủ đen chưa?”
“Huynh đệ, không thể đen hơn được nữa.”
“Đừng đả thảo kinh xà. Nghe nói nữ tặc kia cũng có chút công phu.”
“Huynh đệ, cũng là ngươi thông minh, vậy chúng ta về bẩm báo thủ lĩnh trước đã.”
“Ừ, đi đi.”
Quan sai vừa đi, mấy vị cô nương được Đào Hoa má má gọi tới, dưới ánh mắt ra hiệu của các vị khách quan, cũng đều thức thời rời đi.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Bốn người trong phòng nãy giờ vẫn một mực trầm mặc, theo thứ tự là Hữu phó
đô ngự sử Túc Kính Đường, Tả thông chính sứ Bạch Tĩnh Yến, Binh bộ viên
ngoại lang Tư Mã Tùng cùng Kinh thành Đại đô đốc phủ Đô Trấn Phủ Lý Quý
Xuân. Ba người còn lại, thanh niên cợt nhả một mình uống rượu là Lư
Vương Đoàn Vân Trọng, người ra mở cửa là thanh niên tuổi trẻ vừa mới
nhậm chức Lại bộ thượng thư Sài Thiết Chu, về phần thanh niên áo bào
tím, chính là đương kim thiên tử Đoàn Vân Chướng.
Trong phòng im
lặng một lát. Đợi khi xác định các cô nương ngoài cửa đã đi khỏi, Lý Quý Xuân tuổi hơi lớn hơn một chút, mới lau mồ hôi nói: “Hôm nay thật sự là nguy hiểm quá. Cũng không biết Lăng Phong đã về đến nhà chưa. Lỡ như
trên đường bị quan binh bắt lại thì quả là một chuyện phiền toái.”
Túc Kính Đường thở dài: “Nha đầu Lăng Phong kia ra ngoài học nghệ nhiều năm như vậy, võ công đã tiến triển rất nhiều, tính tình lại càng lỗ mãng
giống hệt cha nàng. Không ngờ lại dám một mình đến phủ Uy Quốc công lấy
trộm mật thư của Lưu Hiết. Thì Ngọc, thật may là trên đường huynh tới
đây đã gặp được nàng, nếu không thì phiền toái to. Con gái của Lăng đại
tướng quân vào phủ Uy quốc công ăn trộm, việc này nếu để Lưu Hiết tra ra được, không thể tránh khỏi lại bị thỉnh tấu tố cáo.”
Bạch Tĩnh
Yến là một người tâm tư kín đáo, suy nghĩ một chút mới nói: “Thật may là cô gái đen sẫm mập mạp vừa rồi đã đánh lạc hướng quan sai. Hoàng
thượng, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, để tránh bị liên lụy.”
Ánh mắt Sài Thiết Chú chuyển về phía Đoàn Vân Chướng, cúi đầu nói: “Hoàng
thượng, xin hãy mau chóng hồi cung. Bên phía nương nương, cứ để bọn thần xử lý.”
“Nương nương?” Mấy vị đại nhân chưa từng gặp qua hình dáng Kim Phượng đều kinh ngạc hô lên.
A, đúng rồi, ai cũng nói đương kim hoàng hậu là một vị đen sẫm mập mạp.
Chẳng lẽ cô gái đen sẫm mập mạp vừa rồi, chính là hoàng hậu nương nương? Mấy vị đại nhân đưa mắt nhìn nhau, thần sắc đều mang theo vài phần quỷ
dị.
Đoàn Vân Chướng nhăn tít hàng mày rậm. Hắn biết lúc này mình
phải lập tức trở về cung, năng lực của Sài Thiết Chu cũng rất đáng tin.
Có y ở đây, Kim Phượng nhất định không sao.
Chỉ có điều…
Đoàn Vân CHướng bỗng nhiên đứng bật dậy. “Túc khanh, bốn người các khanh mau chóng hồi phủ. Sài khanh, khanh nhanh đi đả thông quan tiết, chuẩn bị
cứu người ra khỏi lao.”
“Hoàng thượng, ngài muốn?” Sài Thiết Chu
có chút lo lắng. Hoàng thượng phải biết phân rõ nặng nhẹ a? Huống chi,
không phải nghe nói tình cảm giữa hoàng thượng và hoàng hậu không tốt
sao?
Đoàn Vân Chướng nhìn y một cái, cũng không nói gì đã sải bước nhảy qua khỏi cửa phòng.