Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 79: Chương 79: THÁI TỬ




Editor: Docke

Kim Phượng luôn luôn tin chắc, thành công lớn nhất trong đời này của mình, chính là nuôi dạy được đứa con trai Thành Tư.

Ngày hôm đó, Thành Tư theo thường lệ đến thỉnh an thái hậu. Thái hậu gian xảo toét ra khuôn mặt tươi cười. “Thành Tư à, cháu yêu thích bà nội nhiều hơn, hay là yêu thích mẫu thân cháu nhiều hơn?”

Thành Tư cất giọng mềm mại, lại rất dứt khoát, “Đều thích!”

“Ách, nếu như nhất định phải phân rõ một người thích nhất thì sao?”

“…”

Thái hậu ngẫm nghĩ một lát, quyết định thay đổi sách lược, móc ra một vắt xôi tím tròn trịa thơm phức.

“Thành Tư thích ai nhất?”

Thành Tư nhìn chằm chằm vào vắt xôi tím, đôi mắt mở to lóe sáng. Một hồi lâu, ngây thơ cười một tiếng.

“Thành Tư thích bà nội nhất!”

“Ai u…” Thái hậu trong lòng nở hoa, vòng tay ôm cháu trai vào trong ngực.

Thành Tư ở trong lồng ngực lão nhân gia, khe khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Bà nội, nắm… còn nữa không?”

“Còn, còn chứ! Thành Tư muốn bao nhiêu cũng được!”

Thành Tư rúc vào lòng thái hậu cọ cọ, duỗi cánh tay nhỏ bé non nót tròn trịa, vòng qua cổ lão nhân gia: “Bà nội tốt nhất!”

Gương mặt già nua của thái hậu cười thành hoa loa kèn, vội vàng căn dặn hạ nhân: “Trong điện chúng ta còn có món gì ăn ngon, mang cả ra đây!”

Thành Tư ăn ngấu ăn nghiến một hồi, kề cận vẻ mặt gạo nếp, hắc hắc nở nụ cười.

Ngày hôm sau, Thành Tư ỏ trong hoa viên gặp gỡ vợ chồng Lư Vương.

“Hoàng chất ngoan ngoan, đến đây cho hoàng thúc ôm một cái nào.”

Thành Tư trừng mắt nhìn Đoàn Vân Trọng, rụt lui về phía sau.

Đoàn Vân Trọng rất tổn thương. “Sao thế, mấy ngày không gặp, không nhận ra hoàng thúc à?”

“Mẫu hậu nói, hoàng thúc không phải là người đứng đắn.” Thành Tư nghiêm túc nói.

Sắc mặt Đoàn Vân Trọng hết xanh rồi lại trắng. “Tiểu tử ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa… Lần tới còn muốn ta mang cho ngươi bánh nướng thịt lừa hả, không có cửa đâu!”

Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Thành Tư cứng đờ ra: “Thúc…”

“Hừ!” Đoàn Vân Trọng hất mũi lên trời.

Phải nhìn bánh nướng thịt lừa bỏ mình đi xa, Thành Tư không cam lòng, bỗng dưng ôm chầm lấy bắp đùi Đoàn Vân Trọng, khóc òa lên: “Hoàng thúc, Thành Tư sai rồi! Thành Tư không nhìn thấy ngài sờ mặt Thanh Kỳ tỷ tỷ, không nhìn thấy ngài sờ tay Thanh Kỳ tỷ tỷ. Thúc đừng mắng Thành Tư, Thành Tư nhất định sẽ không nói cho thím vương phi nghe đâu mà!”

Đoàn Vân Trọng run rẩy.

Sao mà âm hiểm a!

Lư vương phi đang ngắm hoa cách đó không xa, nghe tiếng mà đến.

“Thanh Tư à, nói cho thím nghe nào, ai là Thanh Kỳ tỷ tỷ?”

Thành Tư nhanh chóng ra vẻ ngoan hiền, đôi mắt đen trắng rõ ràng lướt qua bả vai Phong Nguyệt, vô cùng thâm ý dạt dào nhìn chằm chằm vào Đoàn Vân Trọng.

“Thanh Kỳ tỷ tỷ là…”

Đoàn Vân Trọng thất bại thảm hại, vội vàng chắp tay trước ngực ra vẻ khẩn cầu.

Thành Tư mỉm cười như ác ma. « Thanh Kỳ tỷ tỷ là cung nữ trong nội cung của Thành Tư, chỉ lớn hơn Thành Tư năm tuổi. Thành Kỳ tỷ tỷ ngã bệnh, cho nên hoàng thúc xem bệnh cho Thanh Kỳ tỷ tỷ đó mà. »

« A, thì ra là như vậy. » Phong Nguyệt khẽ thở phào một cái. « Thành Tư à, cháu phải thay thím giám sát hoàng thúc thật chặt. Nếu hắn không nghe lời, cháu phải nói ngay cho thím biết nha ! »

« Dạ ! » Thành Tư vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Này… Hai người kia hoàn toàn xem y như không tồn tại sao ? – Đoàn Vân Trọng khóc không ra nước mắt.

Đông Nam thu thuế lại ra khỏi chuyện tham khinh. Đoàn Vân Chướng ở lại Hiên La Điện ba ngày liên tục để xử lý chính sự. Thành Tư ba ngày không gặp được phụ thân, vô cùng nhung nhớ, bèn thừa lúc mọi người chưa kịp chuẩn bị, len lén vọt vào Hiên La Điện.

Phía bên này, Đoàn Vân Chướng ra khỏi cung vừa mới trở lại, liền trông thấy các đại thần thân tín của hắn đang hữu khí vô lực cúi gằm đầu xuống. Ngay cả Thủ phụ Sài Thiết Chu cũng không ngoại lệ. Hắn khẽ ngạc nhiên, bước chân vào điện vừa nâng lên, lại lùi trở về.

Chỉ nghe bên trong vang lên một giọng nói non nớt, nói năng rất có khí phách: “Ăn lộc của vua, chuyện trong quân, các ngươi không biết đường lo sao?”

Mọi người phía dưới vội đáp: “Dạ dạ biết…”

“Biết, vì sao không thả cho phụ hoàng ta về Hương La Điện ăn cơm?”

“Thái tử, có rất nhiều chuyện còn cần đến thánh tài của hoàng thượng…”

“Ách…”

“Thái tử điện hạ, thánh nhân có nói, dân vì quý, xã tắc thứ hai, quân vì nhẹ…” Sài Thiết Chu thần sắc nghiêm nghị, khom người nói thẳng.

“Cứ tiếp tục không ăn cơm, quân sẽ càng ngày càng nhẹ!”

“…”

Ngoài điện, Đoàn Vân Chướng hầu như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Sài Thiết Chu sẽ là vẻ oán giận, muốn phát tác lại không biết phát tác từ chỗ nào.

Hắn hắng giọng một cái, chậm rãi tiến vào đại điện. “Thành Tư, không được vô lễ với Sài đại nhân.”

Quả nhiên, thái tử mặc áo choàng màu vàng đứng trên bàn vua, bễ nghễ núi sông, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Trông thấy phụ hoàng đã về, thái tử quay người ngồi xuống, chậm chạp từ từ bò xuống khỏi bàn.

“Phụ hoàng…” Nó cung kính hành lễ. Mặc dù bướng bỉnh, nó lại luôn luôn vô cùng sùng bái phụ hoàng.

Đoàn Vân Chướng gật gật đầu. “Quốc gia đại sự, con còn chưa hiểu đâu. Tương lai còn phải học tập nhiều ở chư vị đại nhân, không thể chậm trễ.”

Thành Tư cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vâng.” Suy nghĩ một chút, tựa hồ vẫn còn có chút chưa cam lòng, lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng mà phụ hoàng, ngài càng ngày càng gầy. Một ngày nào đó, mẫu hậu sẽ đè đứt đôi eo của ngài!”

“…!”

Nhất thời, tất cả mọi người trong điện đều quên mất tôn ti, nhao nhao mở to con mắt hoảng sợ mà mập mờ, bình tĩnh nhìn Đoàn Vân Chướng.

Đoàn Vân Chướng im lặng thật lâu, rốt cuộc cắn răng cười nói: “Thành Tư, trở về tìm mẫu hậu con ăn cơm đi.”

“Nhưng mà phụ hoàng à, eo của ngài…”

“Eo phụ hoàng không thể dễ dàng bị đè đứt như vậy!” Đoàn Vân Chướng gần như gầm thét.

Thanh Tư có chút hoang mang, ngượng ngùng nhìn sắc mặt của phụ hoàng, lại nhìn chúng đại thần một chút, rốt cuộc cũng phải ra về.

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Đoàn Vân Chướng rốt cuộc nhịn không được mở miệng, cho rằng đã đến lúc phải thảo luận cùng Kim Phượng một chút về vấn đề giáo dục Thành Tư.

“Đứa nhỏ này, chưa đầy năm tuổi mà đã tinh nghịch như vậy rồi, tương lai sẽ thế nào đây? Lần trước Vân Trọng còn lên tiếng oán hận ta…”

“Vân Trọng hồi nhỏ còn tinh nghịch hơn Thành Tư nhiều.” Kim Phượng nói với vẻ khinh bỉ.

Đoàn Vân Chướng thở dài. “Ta vẫn cảm thấy, nàng quá cưng chìu con.”

Kim Phương nhướng mi: “Thiếp không biết Thành Tư có chỗ nào không tốt. Nó đến Hiên La Điện tìm ngài, là vì hiếu thuận. Về phần bên phía Thái hậu, mặc dù có lừa gạt chút ít, nhưng thái hậu rất vui vẻ, không phải sao?”

“Ách…”

“Hay là, ngài đang muốn thảo luận, không phải là vấn đề của Thành Tư, mà là vấn đề cái eo?”

Sắc mặt Đoàn Vân Chướng tối sầm. “Eo có vấn đề gì?”

Kim Phượng đôi mắt cong cong, che miệng: “Thần thiếp nghe nói, bởi vì một câu nói của Thành Tư, hiện nay trong ngoài hoàng cung đều biết, eo của hoàng thượng có vấn đề.”



Đoàn Vân Chướng phẫn nộ vén chăn mền, sải bước đi ra ngoài. “Thành Tư, ngươi lăn lại đây cho ta!”

Vì vậy, Kim Phượng vẫn kiên trì cho rằng, thành công lớn nhất trong đời này của mình, chính là nuôi dạy được đứa con trai Thành Tư.

Cho đến một ngày…

“Thanh Tư à, con còn nhớ dì Bạch Ngọc không?”

“Nhớ chứ ạ, chính là a di xinh đẹp vừa trắng lại vừa gầy đúng không?”

“… Khụ khụ, tóm lại, dì ấy từ Tây Việt đã trở về, ngày mai sẽ vào cung thăm chúng ta, còn dẫn theo một tiểu muội muội nữa.”

Thành Tư hưng phấn nhảy dựng lên. “Tiểu muội muội có xinh đẹp giống dì Bạch Ngọc không a?”

“Đúng nha, tiểu muội muội rất đáng yêu.”

Kim Phượng vô cùng cố gắng không đếm xỉa đến ngọn lửa ghen ghét đang nhen lên trong lòng mình.

Thành Tư hoan hô lên: “Tương lai, Thành Tư muốn cưới tiểu muội muội của dì Bạch Ngọc làm vợ!”

“…”

Kim Phượng nặn ra một nụ cười hiền lành: “Thành Tư à, mẫu thân hỏi con, trong cảm nhận của con, nữ nhân xinh đẹp nhất là ai vậy?”

“Đương nhiên là nàng dâu tương lai của Thành Tư rồi!”

“Khụ khụ, nàng dâu tương lai của con còn chưa lớn lên, không tính là nữ nhân.”

“Vậy chính là dì Bạch Ngọc rồi! Dì Bạch Ngọc xinh đẹp nhất!” Thành Tư hồn nhiên cười nói.

Đêm đó, Đoàn Vân Chướng vào Hương La Điện đi ngủ, liền trông thấy đứa con trai bảo bối coi trời bằng vung của mình đang nâng một chậu đồng nhỏ, run rẩy đứng tấn ngoài cửa cung.

“Thành Tư, con đang làm gì vậy?” Đoàn Vân Chướng lấy làm lạ. Trong nội cung, mọi người từ trên xuống dưới đều cưng chiều Thành Tư đến tận xương cốt. Trong đó, hoàng hậu nương nương là người cưng chiều nhất. Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám để Thành Tư chịu phạt?

“Mẫu hậu nói, Thành Tư phạm sai, phải bị trừng phạt.” Thành Tư vô cùng chán nản thất vọng trả lời.

“Mẫu hậu muốn trừng phạt con?” Đoàn Vân Chướng càng thêm kỳ quái. Nữ nhân kia cam lòng phạt con trai yêu quý sao?

“Con phạm lỗi gì?”

Thành Tư cứng đờ, sau đó lập tức trầm ổn bước tấn, giữ thăng bằng chậu đồng, lớn tiếng la to. “Ở trong lòng Thành Tư, mẫu hậu vĩnh viễn là nữ nhân xinh đẹp nhất!”

Chỉ trong nháy mắt, Đoàn Vân Chướng hóa đá.

Sau cửa, hoàng hậu Hắc Bàn từ từ lắc lư cây quạt, mỉm cười.

Con không dạy, là lỗi của mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.