Ngày hôm đó, bầu trời bao la đặc biệt xanh trong. Những đám mây dày đặc
thanh thanh, tầng tầng lớp lớp, tạo ra những hình thù lý thú. Trông qua, giống như một con thỏ và một con mèo đang tranh nhau một quả tú cầu,
móng vuốt giương cao, rất là đáng yêu.
“Nương nương, đang nhìn gì vậy?”
“Sắc trời hôm nay rất tốt. Nếu là trước đây, bưng một đĩa hạt dưa, ôm một
bình rượu nhỏ, buổi trưa ngồi trong đình Thử Vi, có lẽ sẽ rất thú vị.”
Kim Phượng nói.
Sắc mặt của Phong Nguyệt không tốt lắm, khoác
xiêm y ngồi bên cạnh Kim Phượng, nghe Kim Phượng nói thế, lại không biết nói gì cho phải.
“Nương nương, Vân Trọng hắn, thật sự không có việc gì sao?”
“Ta đã nói, không đề cập đến chuyện này nữa mà.”
Phong Nguyệt chỉ đành phải im lặng.
Hoàng hậu nương nương hiên nay đang nghĩ gì, cô thật sự không thể đoàn được.
“Phong Nguyệt à, chính là hôm nay.”
“Sao ạ?”
“Chính là hôm nay, mọi chuyện cần thiết đều nên có một kết quả.”
Hôm nay trên triều đình, sắp có một sự thay đổi kinh thiên động địa. Mông
Tỳ Vệ, một vệ tinh nhuệ nhất trong chín vệ dưới trướng của phủ Đại Đô
Đốc sẽ phụng mệnh vua xông thẳng vào hoàng thành cần vương cứu giá, đuổi bắt Uy quốc công Lưu Hiết. Phế Lư Vương làm chứng, cùng với mười đại
tội trạng bao hàm cả tội mưu phản của Uy quốc công sẽ được trần thuật
trước mặt văn võ bá quan. Sau đó, hạ ngục, xét nhà, quét sạch dư đảng,
thanh trừng triều chính. Đại cục tựa hồ đã định.
Điều Kim Phượng
có thể làm, chỉ là chờ đợi. Nhưng nàng lại có một loại dự cảm mãnh liệt, phụ thân của nàng sẽ không đi đến giới hạn của kiếp sống chính trị một
cách đơn giản như vậy.
Nàng thở dài, căn dặn xuống dưới: “Nói một tiếng với bên Càn La Điện, có bất cứ tin tức gì đều phải nhanh chóng báo lại ngay.”
Cung nhân tuân lệnh ra đi, lúc ra đến ngoài điện lại đụng phải một người.
Xoay người nhìn lại, liền cuống quýt quỳ xuống. “Thái hậu thứ tội!”
Kim Phượng lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Thái hậu mím môi đi tới, ngồi xuống trước mặt Kim Phượng, thản nhiên nói:
“Ai gia một mình cô đơn buồn chán, chắc hẳn hoàng hậu cũng giống như
vậy. Không bằng mẹ chồng con dâu chúng ta cùng ngồi lại, làm bạn đi.”
Kim Phượng vâng dạ, thầm nghĩ. Thái hậu nương nương có lẽ đến đây là muốn
giám thị nàng, sợ nàng làm ra chuyện gì không lý trí, phá hỏng kế hoạch
của Đoàn Vân Chướng chăng?
Thái hậu lại nói với cung nhân kia.
“Cứ theo lời hoàng hậu căn dặn, đi làm chuyện ngươi nên làm đi. Ai gia
cũng muốn biết tình hình bên Càn La Điện như thế nào.”
Cung nhân vì vậy lĩnh mệnh mà đi.
Thái hậu nhìn Kim Phượng. “Hoàng hậu, trong hậu cung này, thật sự không có
việc gì có thể dấu được con mắt của ngươi, cho dù ngươi đã bị hoàng
thượng cấm túc.”
“Mẫu hậu…”
“Đừng suy nghĩ lung tung, cùng ai gia ngồi xuống một lát đi. Sau khi Từ thái phi bị quyển cấm, ai gia thật sự vô cùng cô đơn.”
Kim Phượng không nói gì.
Trong hậu cung, ai không cô đơn.
Trên cung vàng điện ngọc, chiến tranh giờ mới bắt đầu.
Đoàn Vân Chướng đội kim quan, mặc vân bào, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng,
quan sát quần thần dưới điện. Trong lòng nảy sinh một nỗi bi tráng xưa
nay chưa từng có. Phía dưới, người đứng đầu hàng bên phải chính là Uy
quốc công Lưu Hiết, gần đây gầy đi một chút, nhưng vẫn chính là ông,
không thể giả được.
Đến đây là tốt, chỉ sợ hôm nay ông không đến, nếu không, muôn vàn mưu kế sẽ như nước chảy về biển Đông.
Thị vệ hai bên đứng san sát, trụ giáp trên vai tỏa sáng chói lóa. Đều là
những khuôn mặt trẻ tuổi, mang theo hùng tâm bức thiết được kiến công
lập nghiệp, căng thẳng vận sức chờ phát động.
“Hoàng thượng, sao
hôm nay trên điện lại có nhiều thị vệ như vậy?” Lễ bộ Thượng thư Trần
Duẫn Dân quét mắt nhìn một vòng trong điện, trong lòng càng thêm nghi
vấn.
Đoàn Vân Chướng cười nhạt không đáp mà nói: “Hôm qua, trẫm
chợt mơ thấy một giấc chiêm bao, thấy một bụi cỏ nằm trơ trọi trên một
khe suối đá. Ở giữa có một con chó săn, trên đỉnh đầu chó săn cắm một
cây nến. Sau đó, một trận mưa gió mãnh liệt, bụi cỏ rơi xuống. Giấc mộng kỳ quặc lần này, các khanh có thể giải thích được không?”
Trần
Duẫn Dân tiến lên phía trước, nói: “Chúc mừng hoàng thượng, đây là dấu
hiệu của đại cát. Mưa gió vì long, long ở đây ý chỉ Hoàng thượng. Mưa
gió quật ngã bụi cỏ, thực tế là báo trước hoàng thượng sẽ dẹp tan được
tất cả bất lợi.”
“Trần khanh nói cũng có lý, nhưng không biết trên đỉnh đầu chó săn cắm một cây nến, là có ý gì?”
Trần Duẫn Dân như bắt được vàng, vội vàng nói tiếp: “Chó săn kia… có thể là
chỉ nước Khuyển Thích chăng? Một nước man di nho nhỏ mà vọng tưởng nuốt
trọn ánh sáng của nhật nguyệt, quả là mơ mộng hão huyền. Sao có thể so
với hoàng thượng của thiên triều ta…”
Sài Thiết Chu khụ một
tiếng, bật cười nói: “Ngọn nến trên đầu chó săn, chính là muốn tranh
đoạt ánh sáng của nhật nguyệt ư? Thiên triều to lớn như vậy, còn không
dung nổi một ngọn nến của nước láng giềng hay sao? Lời nói của Trần đại
nhân nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ tổn hại đến quan hệ giữa hai
nước.”
Trần Duẫn Dân sững sờ, sắc mặt nửa xanh nửa trắng.
Đoàn Vân Chướng lười biếng dựa vào một bên tay vịn, khóe môi khẽ nhếch: “Xem ra, không phải là chỉ Khuyển Thích.”
Trần Duẫn Dân có chút không cam lòng. “Hoàng thượng, hôm nay biên thùy không yên. Nước Khuyển Thích vừa có tân quân đăng cơ, lại cứ nhìn chòng chọc
vào Trung Nguyên. Thần cho rằng, không thể không để phòng.”
Đoàn Vân Chướng không lập tức trả lời. Chúng thần nhìn chung quanh một chút, bắt đầu xì xào bàn tán.
Không khí trên triều hôm nay không ổn chút nào, các lão thần nhạy cảm đều đã
nhìn ra không ít manh mối. Trước kia, trên triều cũng có thị vệ đứng
gác, nhưng khí thế kia lại hoàn toàn khác biệt. Đương kim hoàng đế mặc
dù trẻ tuổi, tâm cơ lại sâu. Khi thượng triều chỉ vừa cười khẽ hai
tiếng, trêu chọc vài lời, triều chính đã như hồ nước dậy sóng.
Sài Thiết Chu cười lạnh một tiếng, nói: “Theo như thần thấy, chó săn là
thần, long là vua, ánh nến kia là hình ảnh của vì chính chi minh. Giấc
mơ của hoàng thượng lần này, ám chỉ có gian thần lộng chính. Duy chỉ có
rồng phun mưa, trừ gian thần, bỏ cái cũ, mới có thể thanh trừ tất cả uế
tà, khiến cho sương tan mây tán, thiên hạ trong sạch.”
Lời lẽ của Sài Thiết Chu rõ ràng đã bẻ gãy giả thiết của Trần Duẫn Dân. Sài Thiết
Chu và Trần Duẫn Dân bất hòa cũng không phải là ngày một ngày hai. Chợt
nghe lời ấy, quần thần đều kinh hãi.
Sắc mặt Trần Duẫn Dân càng
thêm trắng. “Sài đại nhân nói thế hình như là có ngụ ý. Chẳng lẽ gian
thần mà Sài đại nhân nói đến, là muốn chỉ cựu thần?”
Sài Thiết Chu khẽ hừ. “Trần đại nhân, ngài còn chưa đủ tư cách.”
“Ngươi!” Trần Duẫn Dân giận dữ. Tuổi của ông đã hơn bảy mươi, nghe lời ấy, những nếp nhăn trên mặt nhanh chóng phập phồng, chòm râu xám trắng run rẩy
giống như lá rụng mùa thu.
Đang lúc huyên náo, một người bước
những bước chân chính trực đi ra khỏi hàng ngũ, ưỡn ngực quỳ xuống,
giọng nói ngay thẳng trong sáng vang lên trong điện. “Hoàng thượng, thần có bản khải tấu.”
Chính là Kinh Triệu Doãn Ngư Trường Nhai mấy
tháng trước từng bị Uy quốc công bắt nhốt vô lý. Ngư Trường Nhai bị giam trong phủ Uy quốc công ba ngày, vừa mới được phóng thích lại nghe nói
suy nghĩ quá nhiều, lao tâm quá thành bệnh. Sau khi hồi phủ phải điều
dưỡng mất một thời gian mới bình phục lại.
Đoàn Vân Chướng nhướng mi: “Ngư khanh có bản? Trình lên.”
Nội thị từ đầu điện đi xuống, muốn lấy tấu chương trên tay Ngư Trường Nhai, lại thấy hắn nắm rất chặt, không rút ra được.
“Thần muốn tố cáo Uy quốc công Lưu Hiết.”
Nội thị khụ một tiếng. “Ngư đại nhân, buông tay.”
Ánh mắt Ngư Trường Nhai sáng ngời nhìn chằm chằm vào bản tấu chương kia,
giống như có chút không yên lòng, rốt cuộc vẫn phải buông lỏng tay.
Đoàn Vân Chướng trên điện, đám người Sài Thiết Chu, Túc Kính Đường trong
điện đều âm thầm thở dài. Cái tên Ngư Trường Nhai này, luôn luôn có thể
vào những thời điểm bất ngờ làm ra những chuyện chỉ tốt ở vẻ bề ngoài.
Đoàn Vân Chướng thoáng nhìn Lưu Hiết vẫn đang khép hờ mắt đứng yên, làm như
cũng đang suy nghĩ điều gì. Lúc này, nội thị trình tấu chương lên. Đoàn
Vân Chướng bắt lấy, mở ra xem, cảm thấy lại là một hồi bất đắc dĩ. Hắn
suy nghĩ một chút, đem tấu chướng chuyển sang bên cạnh, ý bảo nội thị
đọc to lên cho mọi người cùng nghe.
Nội thị đọc to lên, âm thanh
có phần run rẩy. Nhưng hoàng đế bệ hạ vẫn thả lỏng tay ngồi ở bên cạnh, y đành phải đánh bạo đọc xong. Có điều, đọc đến khúc cuối, cơ hồ là câu
không thành câu.
Thật ra, nội dung cũng chỉ tầm tầm bậc trung,
văn chương cũng không phải tốn nhiều tâm tư trau chuốt. Với tài hoa của
Ngư Trường Nhai, một bản tấu chương như vậy quả thật rất thiếu tiêu
chuẩn. Đoàn Vân Chướng nghĩ.
Tuy nhiên, nó lại to gan mà chuẩn
xác. Đoàn Vân Chướng nhìn Ngư Trường Nhai đang quỳ gối dưới điện, chợt
nhớ đến Ngụy Thái phó, nhớ đến Lữ đại Thượng Thư, nhớ đến những cựu thần đã bị Lưu Hiết phá hủy sống lưng, ăn xương cốt, dẫm đạp dưới chân. Hôm
nay vào triều, trong lòng hắn vẫn còn có chút do dự, có lẽ là vì Hắc
Bàn, cũng có lẽ là vì điều gì khác. Nhưng khi nhìn thấy những thần tử
như Ngư Trường Nhai kia, toàn thân của hắn lại tràn đầy năng lượng.
Ngư Trường Nhai tố cáo Lưu Hiết cấu đảng tự quyền, lạm dụng ân sủng, tiết
việt triêu thường, điên đảo thuyên chính, điệu lộng cơ quyền. Làm thần
mà tự ý giết, tự ý bắt bớ. Làm quan lại bừa bãi bãng lướt, mưu hại vô số trung lương, khiến cho người trong thiên hạ giận mà không dám nói, quả
thật chính là kẻ loạn chính đại gian đại ác.
Đoàn Vân Chướng thở
dài. Ngư Trường Nhai tố cáo rất hay, đáng tiếc lại vô dụng. Chỉ có một
tờ giấy viết xuông, không có chứng cớ thì định tội thế nào?
“Này quốc công, những tội danh Ngư Trường Nhai tố cáo ông, ông đã nghe rõ chưa? Có gì tranh biện hay không?”
Nhất thời, cả điện yên lặng, không ai dám thở gấp thở mạnh.
Thật lâu sau, Uy quốc công khẽ nở nụ cười. “Hoàng thượng, thần không có gì
tranh biện.” Ông ngẩng đầu lên, thần sắc lãnh trầm nhìn thẳng vào vị
quân vương đang ngồi trên điện thủ. Mười năm, hổ con trưởng thành nhanh
hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều.
Hôm nay vừa lên triều,
ông đã nhìn ra. Tiểu hoàng đế rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, muốn ra
đòn sát thủ. Mặc dù Ngư Trường Nhai đi trước một bước, đâm ngang một
cách khó hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại đến đại cục mà tiểu hoàng
đế đã bài bố. Lưu Hiết híp mắt suy nghĩ. Mấy người Túc Kính Đường, Bạch
Tĩnh Yến đã bị ông bãi bỏ thực quyền. Bên phía Đoàn Vân Trọng dù chưa
quyết định, lại cũng có tám phần nắm chắc. Phò mã Lăng Tiêu tạm thời
đang bị đình chức, chín vệ kinh thành đều luôn nằm trong tay Lưu Hiết.
Đoàn Vân Chướng đến tột cùng đã mượn lá gan ở đâu mà lại dám chọn gây sự với ông vào lúc này? Hắn cho rằng ông thật sự không thể nào mưu soán ư? Hay là cho tới nay, chính ông kỳ thật đã đánh giá tâm kế của tên tiểu
tử này quá cao rồi?
Không không không, nhìn vẻ mặt của Đoàn Vân Chướng, hẳn là phải nắm chắc được tám phần thắng mới dám như thế.
Lưu Hiết quyết định tạm không nhận chiêu.
Đoàn Vân Chướng khép hờ mắt – Lão hồ ly.
“Ngọn nến trên đầu chó săn, tất không phải là điềm lành. Uy quốc công, trẫm
đã tìm ra hai người, có thể giải được giấc mộng này.”
“Xin hỏi hoàng thượng, là người phương nào?”
Đoàn Vân Chướng khẽ nhấc bờ môi tươi sáng. “Truyền Đoàn Vân Trọng, Lý Quý Xuân lên điện.”
Lưu Hiết ngẩn ra.
Lý Quý Xuân là phó đô trấn thủ phủ Đại Đô Đốc, cũng là Lâm Tây tướng quân
nắm giữ chín vệ kinh thành. Nếu như Lý Quý Xuân vẫn luôn trung thành với Đoàn Vân Chướng, vậy thì chín vệ kinh thành sớm đã thoát khỏi sự khống
chế của ông. Còn Đoàn Vân Trọng… rõ ràng đã thành kẻ thù của Đoàn Vân
Chướng, vậy tại sao…
Trong phủ Đại Đô Đốc, chỉ dựa vào một mình
Lý Quý Xuân vẫn không thể khống chế toàn bộ chín vệ kinh thành. Nhưng
nếu có thêm Đoàn Vân Trọng với thân phận tiền vương gia, lại cầm mật
lệnh của hoàng đế trong tay…
Ông đột nhiên hiểu ra.
Điều
Đoàn Vân Chướng lo sợ, chính là ông không mưu phản. Nếu ông không mưu
phản, với địa vị của Lưu Hiết ông, làm sao có chỗ cho hắn kết tội chết?
Vì vậy, hắn cách chức em trai ruột của mình, biếm làm thứ dân, trở thành một con mồi ngon dụ ông mắc câu, lại ám hại trong phủ của ông vợ ly con mất, trên triều thanh danh bại hoại, bức ông đến đường cùng, gấp gáp
đến mức ông không thể không cắn miếng mồi này.
Đoàn Vân Chướng quả thật có can đảm bố trí quân cờ này không? Hắn không sợ Đoàn Vân Trọng thật sự muốn làm hoàng đế hay sao?
Hay là bản thân ông đã quá sơ suất. Chuyện thất phu nhân bỏ trốn cũng vậy,
Lưu Ngạc ngã ngựa bỏ mình cũng vậy, tất cả đều do Đoàn Vân Chướng ra
tay. Ông tức giận công tâm, cuối cùng nhịn không được, bí quá hóa liều.
Ông còn tưởng rằng, Đoàn Vân Chướng cùng lắm chỉ biết chơi vài thủ đoạn
tiểu nhân gian xảo, nhưng không ngờ, những trò gian xảo này đều hướng
đến một mục đích, chính là chọc giận ông.
Lưu Hiết không xử trí
theo cảm tính. Đoàn Vân Chướng liền công kích tình cảm của ông. Lưu Hiết không có nhược điểm, Đoàn Vân Chướng liền cố ý phơi bày nhược điểm của
mình cho ông xem.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Lưu Hiết không thể tin được, mình rõ ràng đã thua trong tay con hổ con này.
Lý Quý Xuân toàn thân áo giáp, đến quỳ xuống trước điện, ôm quyền nói:
“Hoàng thượng, kinh thành chín vệ đã vào vị trí, toàn bộ chỉ chờ hoàng
thượng sai khiến. Giờ phút này, Mông Tỳ Vệ đang ở ngoài điện chờ lệnh.
Khu vực cổng Chính Dương, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Tú Lâm
Vệ. Thống lĩnh Thượng Quân Vệ không tuân quân lệnh, đã bị thần chém
giết.”
Hoàng đế tuổi trẻ trên điện lộ ra nụ cười chiến thắng. “Lưu Hiết, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Lưu Hiết trầm mặc.
Thật lâu sau, ông từ từ bật ra tiếng cười băng lạnh.
“Cựu thần có tội gì? Hoàng thượng, nếu như ngài cho rằng như vậy đã có thể lấy mạng của Lưu Hiết ta, vậy thì ngài sai rồi.”
Đoàn Vân Chướng cũng không muốn dây dưa nhiều với ông, quay sang nói với Ngư Trường Nhai từ đầu đến cuối vẫn quỳ dưới điện bất động. “Ngư khanh, mặc dù ngươi tài trí hơn người, bản tấu chương vừa rồi lại viết rất tầm
thường chẳng có gì đặc sắc. Người đâu, tuyên chỉ!”
Sài Thiết Chu
giờ phút này mới chậm rãi tiến lên, sau đó móc từ trong tay áo ra một tờ thánh chỉ đã được chuẩn bị từ trước, đối mặt với quần thần, tuyên đọc.
“Tội thần Lưu Hiết, phụ ân sâu của Tiên Đế, hổ thẹn với triều đình, không có lòng hồi báo xã tắc, ngang ngược, bại hoại triều cương. Nay liệt vào
mười đại tội trạng…”
Lưu Hiết cười lạnh: “Nhận được ân sâu của
Hoàng thượng, chẳng lẽ cũng là có tội. Muốn tụ tập được mười tội danh,
quả thật không dễ.”
Sài Thiết Chu vẫn không ngừng lại. “Tội thứ nhất, lộng quyền mưu lợi riêng…”
“Tội thứ hai, giết hại trung lương…”
Đoàn Vân Chướng ngồi thẳng thân mình. Hắn chờ đợi ngày này, đợi cũng thật
vất vả. Nhưng tất cả mọi chuyện hôm nay tiến hành thuận lợi, hắn hầu như không thể tin được vào phán đoán của mình.
“Tội thứ mười, ý đồ mưu…”
Chữ ‘Phản’ còn chưa thốt ra, ngoài điện đã truyền đến tiếng la hét vang dội mà kéo dài:
“Báo! Quân tình khẩn cấp!” Một binh sĩ khắp người toàn là bụi đất, vội vàng
chạy vào đại điện, hai tay giơ cao chiến báo. Trên mũ giáp, vết máu tươi mới, nhìn thấy mà giật mình.
“Khởi bẩm hoàng thượng! Nước Khuyển Thích khởi binh ồ ạt xâm chiếm, quân ta bất ngờ không kịp đề phòng,
Lịch Dương đã bị chiếm đóng!”