Người mặc áo đen trắng tên Thì Ngọc kia hơi vuốt cằm: “Lão sư thật hữu tình.”
Nhưng Kim Phượng lại nhìn thấy trong ánh mắt hắn rõ ràng ẩn dấu một tia khinh thường. Ấn tượng của Kim Phượng về người này liền giảm bớt đi nhiều.
Ngư Trường Nhai thì đôn hậu hơn, nói: “Lão sư, đã đến lúc phải đến Càn La Điện kiến giá, các vị ngũ huynh đều đang chờ ngài.”
Chu đại tài tử làm như không nghe thấy, khép quạt giấy trong lòng bàn tay,
nói: “Lại không biết, hoa phù dung bên cạnh ao là do ai trồng, làm rất
tốt, tôn thêm nét xinh đẹp cho cảnh trí nơi đây!”
Dưới làn da đen sẫm, khuôn mặt Kim Phượng khẽ ửng hồng.
Ánh mắt Chu đại tài tử rơi xuống người Kim Phượng, chợt lóe lên: “Đây là người phương nào?”
Ngư Trường Nhai nói: “Học trò ra ngoài tìm lão sư, lại đi nhầm đến ngự hoa
viên. Nhờ có vị tiểu cung nữ này chỉ đường.” Hắn nói xong, lại ý vị sâu
xa nhìn Kim Phượng một cái, như là muốn nói ‘Ta biết rõ muội là Hắc Bàn. Yên tâm, ta sẽ không vạch trần muội đâu.”
Kim Phượng toát mồ hôi đầy đầu.
Chu đại tài tử chắp tay hướng về phía Kim Phượng: “Đa tạ vị tiểu cung nhân này.”
Thì Ngọc mang theo một tia trào phúng, nói: “Lão sư, Tiểu Hắc Bàn này căn bản không giúp được gì cả, tìm được ông là Đức Miễn.”
Chu đại tài tử không đồng ý nhìn Thì Ngọc một cái, sau đó quay qua Kim
Phượng, hòa ái mỉm cười: “Tiểu cung nhân đừng phiền lòng, tính tình Thì
Ngọc là vậy đó.” Ông đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xoay người bẻ một cành phù dung ở dưới mái hiên.
“Tiểu cung nhân, ‘Thiên lâm quét phủ
một màu vàng, chỉ có phù dung đứng một mình’. Người sống ở trên đời cũng nên giống như cành phù dung này. Không cần để ý xem người khác nhìn
ngươi như thế nào, mấu chốt là ở chính ngươi xem bản thân mình như thế
nào.” Ông trịnh trọng một cách hiếm có, đưa cành phù dung ra trước mặt
Kim Phượng.
Trái tim Kim Phượng bay bổng, bay vòng vòng trên Thái Dịch Trì, mãi vẫn không tìm được nơi chạm đất.
Kỳ thật, nàng muốn nói, lời này đặt ở trên đầu hoa cúc, hoa quế, hoa mai,
tất cả đều sẽ rất chuẩn xác. Nhưng lần này, nàng ngậm miệng, đặc biệt
không phát huy sở thích hủy hoại phong cảnh mạnh mẽ của mình.
Nàng chỉ đưa tay ra, nhận lấy cành phù dung.
Chu đại tài tử nhìn nàng một cái đầy thâm ý rồi xoay người rời đi. Hai học
trò liếc nhìn cành phù dung trong tay nàng, cũng rời đi theo.
Còn lại một mình, Kim Phượng siết chặt cành phù dung, đứng bên Thái Dịch Trì hồi lâu.
******
Sau đó là Ân Vinh Yến, Đoàn Vân Chướng vô cùng tinh tế biểu đạt thiên tử có khả năng ban thưởng ân vinh. Không thể không nói, sau gần mười năm làm
hoàng đế, Đoàn Vân Chướng mười bảy tuổi đối với cử chỉ của đế vương đã
đắn đo vô cùng thỏa đáng.
Nhưng sau bức rèm che, ngồi bên cạnh Đoàn Vân Chướng mà tinh thần của Kim Phượng lại sớm đã bay đến chín tầng mây.
Chỗ ngồi đã được lấp đầy, tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt, rượu hàm tai
nóng, thậm chí còn bày ra trò chơi tửu lệnh. Đến tham dự đều là các học
trò đã học tập mười năm gian khổ, mặc dù xếp hạng trong khoa thi có cao
có thấp, nhưng ai ai cũng muốn biểu diễn thành tựu thi văn của mình
trước mặt thiên tử. Vì vậy, hào hứng xoa tay, nhao nhao muốn thử.
(Tửu lệnh là trò chơi trợ hứng khi uống rượu, sinh ra đầu tiên từ Tây Chu,
sau đó hoàn thiện vào thời Tùy Đường. Uống rượu hành lệnh đặc biệt thịnh hành trong giới sĩ phu thời Đường, uống rượu ngâm thơ soạn văn là
chuyện thường. Theo phong tục thời Đường, muốn chơi trò tửu lệnh cần
phải có một tửu lệnh quan để ra đề mục.)
Trò chơi đi đến lúc cao
hứng, một tiểu tiến sĩ tuổi còn trẻ, đại khái đã uống rất nhiều, bất ngờ đứng lên nói: “Nghe tiếng đã lâu hoàng di Bạch Ngọc tiểu thư chính là
tài nữ đệ nhất kinh thành, sao không đi một lệnh, để cho mọi người mở
mang kiến thức?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đột nhiên im lặng.
Nhưng người đã uống quá nhiều không chỉ có một mình tiểu tiến sĩ nọ, vì vậy,
thưa thớt lại có mấy người hưởng ứng. Mọi người liền ồn ào cười rộ lên.
Đoàn Vân Chướng nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tức giận. Hắn chuyển hướng
sang Lưu Bạch Ngọc đang ngồi sau bức rèm che bên phải, nói: “Bạch Ngọc,
nàng có nguyện đi một lệnh trợ hứng hay không?”
Tiếng oanh vàng nhỏ nhẹ vang lên sau bức rèm: “Nếu như thế, Bạch Ngọc đành bêu xấu vậy.”
Tửu lệnh đến phiên Lưu Bạch Ngọc, vừa vặn là một cành phù dung.
Lưu Bạch Ngọc chân thành cười một tiếng: “Hôm nay, hoa phù dung ở Thái Dịch Trì nở rất tươi đẹp, Bạch Ngọc liền làm một câu vịnh phù dung vậy.”
Vì vậy, chấp một cây đũa ngà nhẹ đánh vào miệng cốc, vừa từ từ thì thầm:
“Thái Dịch thủy trầm yên ba vãn, thúy hoa sao đầu ngọc lân tuân. Vị
Nhược trì thượng ngô đồng thảm, cảm tiếu nhân gian thiểu lệ nhân.” (Khói sóng trên mặt hồ Thái Dịch, đầu cành thúy hoa gầy ngọc xương. Thảm cây
ngô đồng trên bờ Vị Nhược, dám cười nhân gian thiếu mỹ nhân)
Trong bữa tiệc, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Ngay cả Đoàn Vân Chướng cũng xúc động nói: “Thật không hổ danh là tài nữ!”
Mọi người luôn miệng tán thưởng, có khen người, có khen thơ. Khen tới khen
lui, cuối cùng cũng có thể khen đến hoàng đế cùng Uy Quốc Công. Cho nên, nói người uống rượu say, cũng là có điểm mấu chốt.
Giữa những tiếng khen ngợi không ngớt, bỗng có một âm thanh khác lạ vang lên.
“Thần lại cảm thấy, bài vịnh lần này chẳng có gì đặc sắc.”
Mọi người nhao nhao sửng sốt, nhìn lại, chính là Trạng Nguyên lang liều mạng Sài Thiết Chu, Chữ Thì Ngọc.
Sài Thiết Chu xuất thân nhà quan, lại tài trí hơn người, đương nhiên là mắt mọc ở trên đỉnh đầu. Người bình thường đều không để vào mắt. Buồn cười
chính là Uy Quốc Công Lưu Hiết lại nhìn trúng kẻ có tính khí như hắn,
còn vô cùng thưởng thức. Tất cả quan lại cũng không thể làm gì.
Sài Thiết Chu nói tiếp: “Bài thơ của hoàng di, văn từ hoa lệ thì không cần
phải bàn. Nhưng tầm nhìn lại chỉ gói gọn trong một tấc vuông đất, dây
dưa trong vinh nhục của con người, quanh quẩn ở hai chữ ‘Tư sắc’, không
khỏi nông nạn.”
Mọi người biến sắc, lại thấy Sài Thiết Chu thoáng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trong khuê các mà có thể sáng tác
thơ văn như vậy, cũng coi như hiếm có.”
“…” Mọi người thật lâu cũng không nói gì.
Một lúc sau, sắc mặt Lưu Bạch Ngọc tái nhợt, nói: “Nếu như thế, Bạch Ngọc tự phạt một ly.”
Một lượt tửu lệnh này gây ra động tĩnh quá lớn, rốt cuộc đã hấp dẫn được
lực chú ý của Kim Phượng. Trông thấy tình hình này, nàng cũng cảm thấy
buồn cười. Con ngươi chuyển một cái, ngoắc gọi cận thị đến, nàng nhỏ
giọng dặn dò một phen.
Sài Thiết Chu đứng dậy, nâng ly rượu lên
nói: “Nếu như thế, thần xin được cạn trước vì kính.” Hắn là một kẻ văn
nhân, làm việc lại rất có hào khí. Ngửa đầu uống cạn chung rượu mạnh,
thần sắc không hề thay đổi.
Trong lòng mọi người đều thở dài, thầm nghĩ: Có chỗ dựa, thật sự là khác hẳn a.
Sài Thiết Chu hào khí ngút trời đặt ly xuống, cúi người, khom lưng – -
Phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Khắp bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh.
Phút chốc, tiếng cười to ồn ào bộc phát. Ngay cả Ngư Trường Nhai hiền hậu
ngồi bên cạnh cũng vỗ vai Sài Thiết Chu, cười nói: “Thì Ngọc, huynh say
rồi.”
Trên mặt Sài Thiết Chu xanh trắng giao thoa. Hắn đương
nhiên biết mình không phải đã say, nhưng vì sao cái ghế sau lưng bỗng
chốc lại bị đẩy lui ra phía sau một thước?
Một loại trực giác kỳ lạ làm cho hắn nhướng mắt nhìn lên bức rèm che.
Ánh mắt xuyên qua bức rèm che, xem xém bỏng cháy một chút thần kinh của Kim Phượng. Tay Kim Phượng run lên một tí.
Vì vậy, trước ánh mắt của bao người, một cành phù dung tươi mới ẩm ướt từ phía sau bức rèm che, nhanh như chớp, lăn ra.
Trong Ân Vinh Yến lần này, Sài Thiết Chu, Ngư Trường Nhai, Chu đại tài tử,
Lưu Hắc Bàn, thậm chí là cả hoàng đế Đoàn Vân Chướng đều không hay biết, bánh xe gỗ của vận mệnh lách cách một tiếng – bắt đầu chuyển động, mà
mỗi người trong bọn họ đều đang bị đẩy vào giữa dòng nước lũ vô chừng.
Nghe nói Sài đại trạng nguyên sau khi về nhà đã huy động tất cả khả năng,
tất cả các mối quan hệ, kể cả con gái nuôi trong cung của người em bạn
dì của cháu họ của cậu họ của bà vú hắn, rốt cuộc cũng điều tra rõ ràng
một sự kiện:
Trong cung chưa từng thu nhận cung nữ nào đen sẫm mập mạp.
Song, hoàng hậu nương nương đương triều, con gái của Uy Quốc công, vô cùng xác thực là một vị đen sẫm mập mạp.
Sài đại trạng nguyên chính là một thế hệ nhà nho liều mạng, là nam tử hán
nung bằng sắt thép, nghe nói như thế cũng không khỏi mồ hôi ướt đẫm xiêm y.
Đương nhiên, đây là truyện sau này.
******
Sau Ân Vinh Yến, Đoàn Vân Chướng hỏi Kim Phượng:
“Hôm này hình như nàng có rất nhiều tâm sự, đang nghĩ gì vậy?”
Kim Phượng trợn mắt nói dối: “Đâu có.”
“Vậy cành phù dung kia là thế nào?”
Hai má Kim Phượng khẽ ửng hồng như dính phấn hoa, ngượng ngùng cười một tiếng. “Người khác tặng.”