Ân Ly nghe mà ngỡ sấm nổ ngang hông.
nếu nàng không bị chuyện vô sinh kia...nghĩa là tên hoàng đế ấy sẽ sủng nàng lại như trước. Nga~ nghĩ đến thôi là chịu không
nổi rồi. nàng hét lên:
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!Ông
trời thật là biết đùa mà!!! Hoa phi nghĩ mình không được sủng
mới nhảy xuống giếng mà chết rồi lôi nàng về, nay lại bảo cô
ta được sủng, nga vậy Hoa phi chết là vô ích à???
-Nương nương, người đang nói gì kì quá vậy?!
Tiểu Cát nhìn nàng ngỡ chủ tử không chỉ mất trí nhớ mà đầu óc
cũng không tỉnh táo chút nào. nàng mếu nước mắt nhìn cô nương
ta:
-Muội mau kể ta nghe thực hư chuyện năm xưa là sao?
Tiếu Ân Ly cũng đọc không ít ngôn tình, nếu mà được sủng lại thì
mỗi tối nàng thực không ngủ được, nhất định bị sủng cho tới
chết ( Tử Linh Lan: Ân tỷ có phải nghĩ nhiều quá không ta @@)
-Mùa xuân năm ngoái nương nương phúc tinh chiếu mạng mang được long
thai. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà sau khi ăn chén tổ yến
hầm do Ngự thiện phòng chuẩn bị lại bắt đầu đau bụng,...sau
đó người....bị sẩy thai. chuyện này nhìn thế nào cũng biết
là có người ám hại nhưng sau khi nghe thái y bảo sau chuyện đó
nương nương mất máu quá nhiều, sức khỏe cũng suy kiệt, không
thể mang thai nữa. Hoàng thượng từ ngày đó cũng không để ý
đến người, Ty Uyển Cung một thời phồn hoa cống phẩm, bang bổng
ngày nào cũng có giờ lại điêu tàn đến nỗi không có bóng
người cũng đã được 3 năm.
Nói đến đây khóe mắt tiểu cô
nương đã cay xè, ương ướt. Ân Ly nghe xong lại thấy hận tên Hoàng thượng kia hơn, rốt cuộc trong lòng hắn Tiếu Ân Ly lúc trước
là gì chứ? Là thứ để hắn nối dõi tông đường à!!
-Tiểu
Cát, ngươi không cần phải khóc, ta lại thấy phải cảm ơn kẻ đã
ám hại ta, nhờ kẻ đó ta cũng hiểu rõ tâm tư của Cơ Viên Phàm!
-Nương nương...ý người....
-Ta sẽ không ở cái nơi vô tình này nữa, đây không phải nơi dành cho người sống. Chỉ vì chút hiểu lầm hắn đã có thể bỏ mặt ta
vậy tại sao ta lại phải ở lại nơi đây?
Tiểu Cát vẫn chưa hiểu hết ý của nàng ngẩn ra nhìn
-.........chúng ta hãy rời khỏi hoàng cung này đi, muội sẽ cùng đi với ta chứ Tiểu Cát!!!