-" Ngươi nói
ngươi là Vô Dược ?"- Bách Lệ Băng ù ù cạc cạc hỏi đi hỏi lại , ông trời
đúng là có mắt , nàng cứ nghĩ tên đó chắc phải tìm mòn mỏi mới ra . Ai
ngờ , xa tận chân trời gần ngay trước mắt , ngay bước đầu tìm kiếm đã
tìm ra rồi .
-" Ta nói rồi không nhắc lại nữa đâu ?"- Nam tử tóc
trắng tên Vô Dược cáu gắt nói , hắn chu du thiên hạ cho tới mới giờ là
lần đầu tiên chủ động giúp đỡ kẻ khác. Lý do có lẽ chính hắn cũng chẳng
biết tại sao
-" Được , ta tin . Nói đi , ngươi muốn gì ?"- Bách
Lệ Băng tạm thời tin hắn nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết , hắn
chính là Vô Dược . Trong lòng vui là thế nhưng nàng vẫn lo lắng cho Mạc
Phong Thần ,
-" Muốn gì là muốn gì ?"- Vô Dược nghi hoặc hỏi
-" Không phải ngươi luôn muốn một cái giá để ngươi giúp sao ?"- Bách Lệ
Băng ngạc nhiên , thiên hạ đồn hắn rất quái dị , thứ hắn muốn không phải ai cũng có thể tìm thấy
-" Ồ , không cần không cần , bạn bè lâu
năm ta không tính toán "- Vô Dược ra vẻ trượng nghĩa đại hiệp cứu người
không tính toán so đo nhưng tên mù cũng biết hắn chẳng qua giúp chơi .
Hắn muốn cái ì còn không có thứ đó hay sao ?
-" Ta không thích
nhận không ? Ngươi nói đi , ngươi muốn gì ? "- Nàng không thích cái cảm
giác nợ nần của người khác cái gì đó , đặc biệt đâu còn là mạng sống của chàng thì càng không được . Hắn ta muốn gì nàng sẽ đáp ứng trong giới
hạn cho phép
-" Ta muốn ngươi . Thế nào ? Được không ? Đừng có nói với ta ngươi là nam nhân !"- Vô Dược mắt sáng lên vô sỉ , mặt gian gian làm cho nàng muốn đấm một cái , lời này đã lại chọc tức nàng hậu quả là một cái đấm
" Bốp "- Ngươi muốn ăn đòn à "- Tên này được nước lấn tới đây mà
-" Mẹ nó , mỗ đã nói mỗ không cần gì còn ép , đã thế mỗ nói muốn ngươi thì ngươi lại đấm , thế quái quỉ gì vậy ? Mỗ nói mồ thích làm vua đấy ,
ngươi làm được không hả? hả? Giỏi thì đó ngươi đi mà dành ngai vàng cho
ta , thế nào ? "- Vô Dược vẻ ngoài thì rõ xinh đẹp mà hề mở miệng thì
lập tức khiến đối phương chết ngay tức khắc . Hắn ta đang nổi cáu quát
nàng vừa xoa xoa cái má đáng thương của mình
-" Ừm , làm tể tướng được không ? hay làm vương gia nhé !"- Bách Lệ Băng suy nghĩ một hồi
nói . Điều kiện này , nếu hắn thực sự chữa khỏi cho Mạc Phong Thần thì
cũng có thể chấp nhận , dù gì cũng chỉ là cái danh phận thôi mà , có gì
to tát
-" Ngươi nói cái gì , ta mà tin thì ta là tên ngốc "- Vô Dược bực mình nói
-" Chuẩn bị tinh thần đi là vừa "- Tên này không tin nàng thì nàng cũng chẳng buồn giải thích nữa , lúc đấy rồi hẵng hay .
Vô Dược giận dỗi hừ một tiếng rồi lớn giọng nói chẳng hợp chút gì với vẻ bề ngoài
-" Còn không mau đi , chần chừ nữa là ta không giúp nữa đâu đó , tốn cả
thời gian của ta " – Vô Dược quát rồi huênh hoang nhảy lên ngựa , một bộ dáng yêu nghiệt tóc trắng khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn
Đánh chết chắc họ cũng không tin tên này là Vô Dược trong truyền thuyết
-" Được ,theo ta nhanh chóng vào cung "- Bách Lệ Băng cũng leo lên ngựa
rồi nói, thuộc hạ nhận lệnh lập tức kéo dây cương xuất phát . Riêng
người nào đó vừa nghe xong giật thót một cái , mặt đầy ngỡ ngàng hỏi
-" Cái gì mà vào cung , người thân đó của ngươi ở trong cung sao ?"- Vvo
Dược rất ngạc nhiên hỏi , trong lòng thầm nghĩ nữ nhân cải trang nam này rất không đơn giản . Riêng việc xuất hiện năm ám vệ thân thủ lợi hại
bên mình đã thấy hắn kinh ngạc rồi
-" Hỏi nhiều , cứ đi thì biết
"- Bách Lệ Băng không còn nhẫn nại để nói chuyện phiến , một câu cắt đứt tư tưởng kẻ kia , nhanh chóng phi ngựa về kinh thành
Ngàn vạn
câu hỏi quay mòng mòng trong đầu Vô Dượ , tay thì năm dây cương mắt thì
nhìn phía trước nhưng tâm tư lại treo ngược cành cây .
-" Ê , ta hỏi câu này nữa thôi, ngươi tên gì ?"- Trong gianh hồ hình như chưa thấy xuất hiện người này bao giờ . .
-" Dạ Băng "- Nàng nhả ra một cái tên lập tức khiến cho tên kia oang một cái
-" Dạ Băng ...Dạ Phong...đừng nói ngươi chính là nữ nhân Dạ Phong khốn
kiếp ấy "- Trong giang hồ đương nhiên ai ai cũng biết Dạ Phong , người
đứng đầu Dạ Các , là người có võ công đã luyện đến cảnh giới cao nhất .
Kẻ từng xưng vương trong giang hồ nhưng lâu lâu rồi không còn thấy hắn
xuất hiện . Có kẻ nói , bên cạnh hắn bây giờ thường hay xuất hiện một nữ nhân không rõ mặt ,hay luyện võ cùng nhau . Lại nói , nữ nhân đó nghe
đồn là một nữ tử tuyệt sắc , phong thái như thần tiên cõi trời , hiếm có ai sánh bằng
Không ngờ lần này Vô Dược hắn đây lại gặp được nữ
nhân của tên Phong Thần này , Dạ Băng , Dạ Phong chính cùng chung chữ Dạ đi , nghe cái liền biết ngay rồi .
-" Thì đã làm sao , ngạc nhiên quá à "- Bách Lệ Băng cười mỉa mai , không ngờ mình cũng có tiếng trong giang hồ đó chứ .
-" Ngạc nhiên , quá mức ngạc nhiên đó chứ "- Vô Dược cười cười nói .
Đúng là không tin được mồm miệng của mấy kẻ trong gianh hồ , toàn một lũ bịp bợm hại hắn ngày ngày mơ tưởng gặp được nữ tử như thế . Bây giờ thì gặp rồi , xinh đẹp cái rắm..( này , ngươi chưa thấy rõ mặt của Băng nhi nhà ta thôi, khi nào nhìn thử xem , đừng có hối hận )
Không thể trách được , Bách Lệ Băng nàng ra ngoài , toàn thân nam trang , đội một cái
mũ vành đen có một mành vải đen che trước mặt . Qủa thực cũng khó mà
nhận ra đây là một nữ nhân xinh đẹp . Chẳng qua Vô Dược hắn tinh thông y dược , vừa nãy trong lúc giao chiến thì mới nhận ra mạch đập của nàng
khác lạ nên mới biết là nữ nhân đó chứ .
Tròn một ngày nàng rời khỏi cung , không biết Phong Thần hiện nay thế nào rồi .
Bách Lệ Băng cùng đám thuộc hạ nhanh chóng lẩn mình vào trong cung , may mà
tên kia y dược tinh thông mà võ công khá giỏi lên cũng thuận lợi đi vào . Nhìn chung quanh thấy không còn người , nàng mới bắt đầu nhanh chóng
tiến vào điện Càn Không , nơi này trước giờ đều bảo vệ nghiêm ngặt thị
vệ xung quanh được bố trí rất nhiều , mặc dù nàng có thể đường hoàng đến nhưng dẫn theo đám người phía sau e rằng không ổn .
Đang trong lúc thần kinh căng thẳng thì tiếng hô chói tai cùng với những đốm lửa nhỏ chói mắt tiến về phía nàng
-" Có thích khách , mau mau bắt thích khách "- Quân lính đồ dồn về phía
nàng khiến mọi người không kịp phản ứng , thuộc hạ xung quanh nhìn nàng . Dù gì đây cũng là ở trong cung , động thủ có lẽ không tốt cho lắm nên
mới lo lắng nhìn nàng .
Bách Lệ Băng nhíu mày , tay cầm kiếm cũng
buông xuống từ từ đưa lên kéo chiếc mũ trên đầu xuống , mái tóc đen
nhánh theo bờ vai chảy xuống làm mọi người lập tức hoảng sợ , ai nấy quỳ xuống hành lễ
-" Hoàng hậu nương nương "- Có ai nói cho họ biết
hoàng hậu giờ này đang làm gì , còn đem theo một đám hắc y nhân nữa vậy . Hoàng thượng không phải đang tĩnh dưỡng sao , hoàng hậu lẽ ra phải ở
bên cạnh sao bây giờ lại xuất hiện ở đây , còn là ban đêm nữa chứ
-" Bình thân , các ngươi lui xuống cả đi . Không có chuyện gì to tát , ta
..giỡn chơi thôi mà ...đây đây ..là đoàn kịch ta vừa mới mời từ ngoài
vào , định tạo bất ngờ cho hoàng thượng vui . Không có chuyện gì hết ,
lui xuống , lui xuống đi "- Bách Lệ Băng tạm thời cứ nghĩ bừa ra cái lý
do nào đó ọi người đỡ hoảng rồi về sau tính tiếp
-" Chuyện này..hoàng hậu .."- Quan thị vệ chần chừ nói , tại sao hoàng hậu lại mời vào ban đêm , chuyện này tương đối mập mờ ..
-" Ta nói lui xuống , không nghe thấy sao ?"- Bách Lệ Băng nghiêm giọng
nói , mắt nhìn như muốn giết người . Lập tức thị vệ quên lính nhận lệnh
mau chóng lui xuống , phải biết rằng hoàng hậu rất được hoàng thượng
sủng ái nha !
Bách Lệ Băng lúc này có thể đường hoàng vào cung ,
lúc này sau lưng nàng không còn là đám ám vệ nữa vì nàng cho lui hết rồi chỉ còn lại tên Vô Dược và vài cung nữ thái giám thôi .
Mắt thấy tên yêu nghiệt kia vần đứng ngây ra đó nhìn nàng , Bách Lệ Băng lấy làm lạ uých ột cái
-" Ngươi bị làm sao thế ?"- Đừng nói tên này sốc đến ngốc luôn rồi đó
-" Ngươi đánh ta một cái coi "- Vô Dược vô hồn nói , mắt vẫn dán chặt vào nàng
" Bộp " nàng rất tốt bụng đánh cho hắn ta một cái đau điếng
-" Là thật , là thật , ngươi ..là hoàng hậu . Ta lại đi kết thân với hoàng hậu , con ông bà nó , tên khốn Dạ Phong kia hóa ra lại là hoàng thượng
"- Vô Dược một mạch suy nghĩ từ bụng ta ra bụng người , ừm mặc dù đúng
là sự thật . Càng nghĩ hắn ta càng thấy tức , tại sao tên khốn Dạ Phong
đó lại sướng như vậy , vừa danh chấn giang hồ vừa cai quản thiện hạ đã
thế còn om trong tay vô số mỹ nhân , đặc biệt là nữ nhân trước mặt hắn
đây .
-" Hối hận cũng đã muộn , đừng quên ngươi đã đồng ý giúp ta "- Bách Lệ Băng không quên nhắc lại , trong lòng một cơn lo lắng ập đến khẩn trương đến điện Càn Khôn
-" Mỗ biết , tại sao ngươi không
nói ỗ biết sớm , mà ngươi cũng đẹp thật đó "- Hắn thừa nhận là hắn sai
rồi , nữ nhân trước mắt không đẹp mà là quá đẹp , vẻ đẹp của nàng tinh
khiết biết bao nhiêu , đôi mắt trong như suối lay động lòng người , da
thịt mịn màng , đôi môi nhỏ nhắn , mái tóc đen nhánh . Ôi , hắn lại mơ
tưởng nữa rồi...
-" Câm miệng , nhiều nơi , đi theo ta "- Nàng một đao cắt đứt mạch cảm xúc nhanh chóng về điện Càn Không xem Mạc Phong
Thần thế nào
Vừa thấy nàng xuất hiện , thị vệ canh gác cũng thức thời lui xuống . Hoàng thượng có lệnh không cho ai vào nhưng có ai có
gan mà đi chặn cửa hoàng hậu không cơ chứ .
-" Hoàng hậu người đã về "- Trong điện ám vệ nhận được tin đã tìm thấy Vô Dược thì vui mừng không tả
Qủa nhiên , hoàng hậu vô cùng lợi hại
-" Chàng thế nào rồi ?"- Nàng như gió lao về giường nơi hắn đang nằm , ánh mắt đau thương vạn phần . Bàn tay lạnh của nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt
tuấn tú đã có phần xanh xao của hắn
Phong Thần , chàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi
Vô Dược đằng sau tiến vào đón nhận vô vàn ánh mắt từ phía đám ám vệ , có lẽ là đang sốc quá đây !
Bộ dáng của Vô Dược trong truyền thuyết là thế này đây sao ? Đặc biệt là mái tóc , trắng xóa như tuyết vậy !
Vô Dược kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt , không ngờ tên khốn Dạ Phong
này lại trúng độc , hơn nữa là độc đến nỗi không dậy nổi phải nhờ nữ
nhân tìm hắn đến đây . Không biết hắn có bị hoàng tưởng hay không nhưng
nhìn thấy nàng rớt nước mắt bên cạnh Dạ Phong , hắn lại cảm thấy tức tối đau lòng
-" Hoàng hậu , chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại ?"- Lôi Nhẫn
đáp lệnh của nàng , độc của chủ nhân hiện giờ đã lan khắp lục phủ ngũ
tạng còn không có thuốc giả thì e rằng...
-" Vô Dược , ngươi còn không mau đến đây "- Bách Lệ Băng khịt mũi lấy lại tinh thần hắng giọng nói
Vô Dược giật mình ngay lập tức đi đến , thấy tên Dạ Phong nằm đó còn được
mỹ nhân nắm tay sưởi ấm thì lòng nổi chút khó chịu , ngứa mắt
-"
Ừm , người ra kia , để ta khám cho hắn "- Vô Dược bảo nàng ra kia đợi
rồi từ mình ngồi xuống bên cạnh , thử bắt mạch cho hắn . Trong lòng thầm nghĩ thái y trong cung này đúng là vô dụng , có độc gì mà lại không giả được
Nhưng cho đến khi Vô Dược hắn bắt mạch Mạc Phong Thần mới trợn mắt giật mình
Tên này , làm thế nào mà ngươi có thể trúng cái loại độc cổ quái này .
-" Nói , hắn bị trúng từ bao giờ "- Phải biết đây là độc Đàn Tử , Đàn Tử
đó . Không phải hắn không giải chỉ là thấy ngạc nhiên mà thôi . Loại độc này không phải độc bình thường mà là loại cổ độc , một loại độc xa xưa
rất cổ quái , không biết khi nào nó phát độc , có khi phát độc chết ngay có có khi lại vài năm sau , chục năm sau cũng chưa biết chừng .
Chà , tên Dạ Phong này cũng may đó , may cho hắn là ta biết giả độc . Vô
Dược hắn còn không giải nổi thì chẳng xứng với tiếng tăm giang hồ nữa
rồi
-" Chàng bị hạ độc lâu rồi . Thế nào , ngươi có giải được
không ? "- Nàng căn môi nói , nàng sợ , đúng thú , nàng chính là đang sợ
-" Yên tâm , mạng hắn chưa tận, nhưng muốn cứu e rằng khó đây "- Vô Dược
vuốt cầm nói mặc dù cằm chẳng có sợi râu nào có cố làm ra vẻ
-" Ngươi nói thế có ý gì ?"- Tinh thần của nàng vừa thả lỏng một chút đã lạ căng thẳng
Tên khốn Vô Dược này , cứ nói ấp a ấp úng
-"Khó ở chỗ không biết nên xử trí làm sao, muốn cứu hắn, trừ khi ..."- Vô
Dược trầm ngâm nhìn nàng như muốn nói một cái gì đó . Đây không phải độc thường đương nhiên thuốc giải cũng không phải thường
-" Trừ khi
..làm sao , ngươi tóm lại muốn gì ..?"- Bách Lệ Băng khẩn trương đến nỗi muốn giết người , ám vệ cũng lặng thinh lắng nghe
-" Máu trong
tim ngươi , thế nào , chỉ cần một bát máu trong tim ngươi , ta sẽ cứu
hắn ngay ở đây , ngay lúc này "- Hắn ta không nói đùa , thuốc giải chính là cần máu trong tim , nhưng không phải máu ai cũng được , phải là máu
hợp với hắn , âm dương hòa hợp mới có thể giải được
Khi nãy lúc
Vô Dược nén bắt mạch nàng thì nhận thấy , kinh mạch nàng rất đặc biệt ,
lại hoàn toàn phù hợp với Dạ Phong . "Không ngờ ,nàng và hắn ta ta lại
hợp nhau như vậy " Vô Dược thầm nghĩ
-" Máu..máu trong ..tim ta sao ?"- Bách Lệ Băng nghĩ rằng nàng nghe nhầm , máu trong tim nàng có thể cứu được chàng sao ?
-" Đúng , máu trong tim ngươi ?"- Vô Dược lặng lẽ theo dõi thần sắc nàng , lấy máu trong tim đối với hắn dễ như trở bàn tay , nhưng một bát máu ,
nàng lại là một nữ nhân , liệu có gắng gượng được không ?
-" Được , lấy đi "- Bách Lệ Băng không chần chừ đáp , nếu có thể cứu được chàng
bằng mọi giá nàng sẽ làm , dù có là mạng sống đi chẳng nữa .
Ám vệ xung quanh hít một ngụm khí lạnh , chẳng ai bảo ai quỳ xuống
-" Hoàng hậu , người không thể làm như vậy , chủ nhân nhất định không đồng ý "- Chủ nhân đã dặn không được để hoàng hậu xảy ra nguy hiểm gì dù có
thế nào đi chăng nữa . Nhất định còn có cách khác mà , để hoàng hậu lấy
máu trong tim chi bằng họ chết đi là vừa
-" Ta nói được là được ,
đó là mệnh lệnh lập tức thi hành , lấy máu của ta đi "-Bách Lệ Băng
không nói nữa mà là ra lệnh hẳn hỏi , ám vệ ngậm miệng không biết nói gì . Thực sự trong thâm tâm , họ vẫn mong muốn chủ nhân khỏe lại
-" Được thôi , tất cả ra ngoài cả đi "- Vô Dược thấy nàng kiên quyết như
vậy cũng chẳng chần chừ . Việc của hắn là cứu người , những vẫn đề khác
coi như không để ý
Bất thình lình một bàn tay mạnh mẽ túm lấy cánh tay nàng , giọng nói khàn đặc trầm tính vang lên
-" Băng nhi , nàng dám ?"- Giọng nói uy hiếp không lần vào đâu được , còn không phải Mạc Phong Thần thì là ai .
Mạc Phong Thần hắn đã tỉnh , tại sai lại vào lúc này chứ !
Mặc kệ dù sao đi chẳng nữa nàng đã quyết định rồi
-"Băng nhi , nếu nàng dám làm thế , ta sẽ chết trước mắt cho nàng coi "
Thà hắn chết cũng không thể để nàng tổn thương .
Tuyệt đối không .