Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 22: Chương 22: Trốn đi (1)




-" Chủ nhân nơi này có huyền cơ "- Ám vệ nói..

Nơi này rừng trúc âm u không thể không đề phòng , khắp nơi đều được bố trí các bẫy vô cùng nguy hiểm chỉ cần sơ sẩy một chút thì chắc chắn sẽ không toàn mạng ra khỏi nơi đây ..

Mạc Phong Thần đôi mắt lạnh lùng không gợn sóng khẽ lướt qua đám trúc ..

Đôi môi mỏng khẽ nhếch khinh thường " Ngươi chỉ có thế này thôi sao ?"

Cả thân ảnh cao ngất của hắn bay lên không trung , gió bão cuồng phong nổi lên cây cối nghiêng ngả rồi sụp đổ hẳn ...

Ám vệ , ẩn vệ vẫn còn quá kinh hãi , chủ nhân của bọn họ thực sự rất lợi hại ..

Chỉ một cái nhấc chân, một cái vung tay , một chút nội lực mà đã phá giải huyền cơ bố trí nơi đây ..

Mạc Phong Thần có chút mất sức vì sử dụng hơi nhiều nội lực nhưng vẫn kiên cường phá giải ..

Màn đêm yên tĩnh bỗng xao động rồi bùng nổ ..

Huyền cơ đã giải ..

Hắn nhanh chóng đi vào , sát khí ngày một tăng nhưng bên trong hắn lại đang vô cùng sốt ruột , Băng nhi rốt cuộc ở đâu ! Tên khốn kiếp kia đã cả gan dám bắt đi nàng !

Hắn mà bắt được sẽ giết thành trăm mảnh ...

Đi vào rừng trúc lúc này có mười mấy hắc y nhân từ trên không đáp xuống đất ..

Đêm đen nhưng không thể sáng hơn đối với những người có võ công .....

Ám vệ nhanh chóng rút kiếm ra tấn công lao vào đám hắc y nhân kia ...

Tất cả đều lao vào đánh chiến , tiếng kiếm chạm nhau phát ra không ngừng nhưng chưa hề có một giọt máu rơi xuống , gần như cả hai bên đều ngang sức ngang tài ....

Nhưng rồi cũng có kẻ không biết lượng sức , đổi hướng tấn công hắn ...

Hắn đứng đó lạnh lùng như tản băng ngàn năm , môi khẽ nhếch khi hắc y nhân kia chưa chạm được đến hắn thì thân ảnh hắn lại bay lên từ tay áo mũi kiếm lao ra xé gió đâm thẳng vào cổ họng hắc y nhân kia và người đó chết không nhắm mắt ..

Và một lượt nữa , tất cả hắc y nhân đều dồn vào tấn công hắn chỉ thấy hắn khẽ lắc mình nhanh đến nỗi người thường không thể nào nhìn thấy , mũi kiếm dường như có sự sống khẽ lướt qua cổ họng của từng kẻ một và đáp lại ở trên tay hắn ...

Tất cả đều chết chỉ với một nhát kiếm tựa gió của hắn trong khi hắn còn chưa động thủ tay chân chỉ nhờ tới kiếm ..

Ám vệ ẩn vệ run mình sợ hãi khi sát khí ngày một nặng độ khát máu của hắn cũng ngày một tăng ..

Hắn như hồn ma lướt nhanh vào sau rừng trúc....

Ám vệ nhanh chóng theo sau ...

Một đôi mắt yêu mị đằng sau lũy trúc đó vẫn đang nhìn , đôi môi cười đến rạng rỡ ..

-" Mạc Phong Thần cuối cùng ngươi đã đến rồi "..

Trong khi đó Bách Lệ Băng lại đang ..

-" Ngươi , ngươi , ngươi cút ra ngoài hết cho ta "- Bách Lệ Băng vô cùng vô cùng bực mình quát tháo ..

Cái tên Lâm Kì rẻ rách kia..lại đi sai một toán nô tỳ đến đòi thay y phục cho nàng , trong khi nàng đang rất rất rất bực mình ..

-" Tiểu Hằng , lấy ta ít cao , ả đàn bà kia dám tát ta"- Bách Lệ Băng xoa cái má đáng thương của mình nói ..

Tiểu Hằng luống cuống nơi đây làm gì có để lấy cho hoàng phi à nhầm tiểu thư ..

Một bàn tay trắng nõn trắng nà xuất hiện cộng thêm một chiếc hũ trông có vẻ rất tinh xảo ..

-" Nàng bôi đi , hay để ta bôi cho nàng "- Lâm Kì mỉm cười nói với nàng

Gương mặt nàng vừa nhìn thấy liền xám xịt , tên yêu nghiệt này có bỏ ngay cái nụ cười mê hồn được không !

-" Đưa ta , ai cần ngươi bôi "- Bách Lệ Băng giật lấy nhưng lại truyền đến cho Tiểu Hằng ý bảo bôi giúp nàng ..

Lâm Kì chỉ cười , lúc sau lại gọi người bê một bàn toàn mỹ vị đến ..

-" Nàng ăn đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe , ngày mai đi với ta "- Lâm Kì nói rồi thản nhiên ngồi xuống , giờ cũng đã nửa đêm rồi còn gì ..

-" Cái gì , đi với ngươi đừng có mơ , ta cũng không ăn ta muốn đi ngủ , đi ngủ , đi ra ngoài hết đi "- Bách Lệ Băng dọa xuýt nữa thì hất đó bàn , một mực không ăn nằm lăn ra giường chùm chăn ngủ ..

Tí nữa nàng phải đi xem xét nơi này , để còn trốn nữa chứ , làm sao mà ở đây được !

-" Nàng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta "- Lâm Kì đột nhiên lạnh giọng nói ..

-" Ngươi có bị điên không vậy hả , đột nhiên bắt ta đến đây , còn nói thích ta không rồi còn ép ta phải ở với ngươi , rốt cuộc ngươi bị cái gì vậy hả , ta không muốn , không ai ép được ta , ta đi tìm Phong Thần "- Bách Lệ Băng chịu hết nổi , chạy một mạch ra ngoài ..

Ai ngờ chưa bước qua nửa bước đã bị một đám hắc y nhân ngăn cản ..

-" Các ngươi mau tránh ra , muốn ăn đòn rồi hả ?"- Nàng bực mình lắm rồi đây ..

Hắc y nhân không nói gì cũng không động thủ chỉ chờ lệnh của chủ nhân họ ..

" Bốp " Bốp " Bách Lệ Băng liều một phen liền nhấc chân đá vào nơi giữa hai cái chân của bọn họ ( éc éc tự hiểu nha ! )

-" Á "- Cả đám hắc y nhân không ngờ nàng chơi một vố nhanh đến thế liền không chịu được ...

Bách Lệ Băng cười hô hố rồi chạy đi trong chớp mắt

Lâm Kì chỉ nhẹ nhàng lướt người bay theo nàng ..

Nàng chỉ có thể ở trong bàn tay của ta ..

Bạch Lê Băng cứ thể lao ra ngoài đêm đen mịt mù nàng không nhìn rõ lắm , đến nỗi quên khuấy mất Tiêu Hằng còn ở trong kia ..

Xin lỗi em khi nào ta đến đón sau a !

Ngoái đầu lại thì không ngờ đã bị cánh tay người nào bắt lấy ..

-" Ngươi bỏ ta ra , bỏ ta ra "- Bách Lệ Băng vùng vẫy , còn cắn tay của Lâm Kì , nhưn chỉ có đau răng nàng mà thôi , người gì đâu mà da trắng còn chắc thế này !

-" Đi về , nàng còn chạy ta giết hắn - Mạc Phong Thần "- Lâm Kì lạnh lùng nói tay vẫn tóm lấy nàng ..

Bách Lệ Băng cả thân đang vùng vẫy khẽ cứng đờ , Phong Thần chàng xảy ra chuyện gì rồi !

-" Ngươi đã làm gì chàng ấy "- Giọng của nàng cũng trầm hẳn xuống khiến Lâm Kì hơi ngỡ ngàng..

-" Ta cho người giết rồi "- Lâm Kì thản nhiên nói ..

Sét đánh bên tai nàng không tin , Mạc Phong Thần làm sao có thể chết dễ dàng như vậy ..

Lúc này nàng bỗng sực nhớ hình như trên trâm gài đầu của nàng có cái gì ấy !

À , nhớ rồi lần trước nàng có điều chế chút độc dược để phòng lúc gặp nguy , cuối cùng cũng có thời để dùng rồi ..

Nhẹ nhàng khe khẽ rút ra , mái tóc dài được xõa xuống mượt như mây khiến Lâm Kì khẽ ngẩn người ..

Chưa kịp phản ứng đã thấy trong miệng mình có cái gì đó trôi xuống rồi dần tan chảy ..

-" Nàng ..nàng..làm gì ta "- Lâm Kì thấy nàng mỉm cười khẽ sợ , cố nôn ra bằng được nhưng vẫn không có tác dụng ..

Bách Lệ Băng cười khẩy , từ từ rồi thuốc sẽ nhừ sau đó mới lan đến lục phủ ngũ tạng khiến người nuốt phải sẽ đau bụng không ngừng nghỉ rồi mới lâm vào trạng thái hôn mê , yên tâm cái này không chết người được !

-" N..àng..."- Lâm Kì ôm lấy bụng kêu gào đầy đau đớn .....

Nàng có hơi chút sợ sệt , hắc y nhân lại xuất hiện bao quanh nàng , Làm Kì thì được người đưa về ..

-" Các ngươi nếu thức thời thì tránh ra nếu không đừng trách bản cô nương tàn độc " - Bách Lệ Băng dọa dẫm..

Nhưng vẫn chẳng ai nhúc nhích mà còn tiến sát về phía nàng ..

Không còn cách nào khác , nàng rút ra từ trên đầu 5 chiếc kim châm nhỏ như sợi chỉ len lén ném vào ..

Ôi tiếc hết cả ngân châm của ta !

Hắc y nhân lập tức gục , ngân châm này là nàng điều chế rồi tẩm thuốc mãi mới được đó !

Mặt trời bắt đầu ló rạng một ngày mới ở Mạc quốc lại lên ..

Mạc Phong Thần nổi điên đi tìm kiếm nàng ..

Băng nhi rốt cuộc nàng đang ở đâu ..

Còn Bách Lệ Băng đang vô cùng cực nhọc trèo ở trên vách đá ..

Lâm Môn Yến gì mà vừa sâu vừa xa tít trong rừng núi thế này hại nàng phải cực nhọc ..

Y trang nhàu nát bê bết bùn nhìn nàng trông vô cùng thảm hại , bụng thì đói meo đói mốc ..

Phong Thần chàng đâu rồi !

Đi lâu rồi cũng đến một bờ sông nàng mừng rỡ chạy ào xuống ..

Y trang ướt sũng ôm sát lấy nàng , ôi nàng lạnh quá !

Mạc Phong Thần sốt ruột tìm kiếm nàng trên đường bỗng xuất hiện vài dấu vết ..

Đôi mắt như chim ưng bỗng léo sáng rồi ngay lập tức lần theo ..

Đi sâu tít vào rừng núi lại thấy 5 hắc y nhân nằm gục trên mặt đất ..

-" Thưa chủ nhân , người này bị trúng ngân châm có tẩm độc , loại gì thuộc hạ không rõ "- Ám vệ nhanh chóng kiểm tra ..

Mạc Phong Thần nhíu mày , là ai hạ độc họ ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.