- Cha, cha nói lại chi tiết tình hình chiến sự phương Bắc cho con nghe đi.
Mạc Tĩnh nhìn vào một trong bốn người phía trước khẽ nói.
Lúc này Mạc Tĩnh đang ngồi trên ghế thượng vị trong mật thất Phú Qúy
Đường tiến hành cuộc gặp mặt quan trọng đầu tiên sau khi nàng vào Cung.
Hôm nay ngoài sự có mặt của bốn huynh muội Mạc Gia còn có thêm Mạc Hầu
Gia tham dự, đây cũng là lần đầu tiên Hầu Gia đến mật thất của Phú Qúy
Đường để tiến hành nghị sự.
Mạc Hầu Gia nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nữ nhi đôi mắt xẹt
qua tia yêu thương cùng đau lòng. Người làm cha như ông luôn mong nữ nhi của mình được sống vui vẻ hạnh phúc, ngày ngày cười nói vô tư nhưng xem ra mong ước này rất khó thành hiện thực. Ông khẽ thở dài, kết quả này
ông đã sớm lường trước khi gả nữ nhi vào Hoàng thất rồi mới phải. Chỉ có điều cha già như ông cũng không thể ngăn lại số phận, nên bây giờ chỉ
đành cố gắng hết sức an ủi nữ nhi và mong ngóng “con rể” Hoàng Thượng
nhanh chóng thắng trận trở về thôi.
- Chắc việc Thái Tử Long Hạ xuất hiện Hoàng Thượng đã nói với con rồi.
Mạc Hầu Gia ngồi phía đầu bàn đối diện, ông đưa tay lên xoa trán, nhìn Mạc Tĩnh khẽ nói.
- Vâng ạ, Ngạo Quân nói Lâm Thiên xuất hiện ở chiến trường phía Bắc, hắn liên kết quân của Chu Quốc, Phiên Quốc cùng Bắc Tuyết bao vây đại quân
của Tây Long ta.
Mạc Hầu Gia nhìn nữ nhi gật gật đầu rồi nghiêm túc nói một câu làm Mạc Tĩnh muốn ngất xỉu:
- Ừm, thì cha cũng biết có thế.
- Ý con là làm sao hắn chạy được sang tận Bắc Tuyết và làm thế nào liên
kết được thành liên quân ba nước? Với tình hình như hiện nay thì đại
quân Bắc tiến của Tây Long còn cầm cự được bao lâu?
Mạc Tĩnh đưa tay xoa thái dương, nàng biết cha mình đang lảng tránh hòng ngăn cản nàng tham dự vào cuộc chiến này. Là một nam nhân trưởng thành
trong chế độ phong kiến trọng nam khinh nữ, dù Mạc Hầu Gia không mù
quáng coi thường nữ nhân nhưng tư tưởng nam quyền vẫn ăn sâu vào trong
máu tủy, chỉ cần có cơ hội là bùng phát. Nhất là đối với nữ nhi ông vẫn
bao bọc trong vòng tay, coi nàng như trân bảo, làm sao ông có thể để nữ
nhi mình nâng lưu sa vào cuộc chiến chưa biết khi nào có hồi kết cơ chứ?
Nhưng Mạc Tĩnh là ai? Nàng không phải là một nữ nhân bình thường, không
nói đến tư tưởng nam quyền đối với nàng không có tác dụng, riêng việc
điều hành lãnh đạo nàng cũng không thua bất cứ người nào tự cho là thân
nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Nếu cần bằng chứng thì cứ nhìn Phú
Qúy Đường là biết, thử hỏi trên đại lục này có bao nhiêu nữ nhân làm
được như nàng? Nàng tự tin và cũng có vốn để mà kiêu ngạo, nên nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngồi yên một chỗ để nam nhân kia một mình đối mặt với vòng vây cùng âm mưu của hai đại cường quốc.
Mạc Hầu Gia nhìn ánh mắt kiên định của nữ nhi cũng chỉ biết thở dài cam chịu, ai bảo nữ nhi của ông bản lĩnh như vậy chứ?
- Theo thông tin tình báo gửi về Kinh Đô đêm hôm kia cùng với những gì
Hoàng Thượng tiết lộ thì Lâm Thiên đã thiết lập đường lui bí mật sang
Bắc Tuyết ngay sau vụ mưu phản không thành của Phùng Khải. Hắn một mình
chạy về biên giới phía Bắc Tây Long, hơn nữa trong cả quá trình còn
không ngừng tung hỏa mù làm mật vệ lạc hướng đến lúc mất hẳn dấu vết của mình, cuối cùng đã chạy thoát thành công.
Mạc Hầu Gia đưa tay ngã chén trà trên bàn đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp:
- Còn việc hắn thiết lập được liên quân của Chu Quốc và Phiên Quốc vào
với Bắc Tuyết thì đến bây giờ vẫn chưa có thông tin gì. Vì sự việc diễn
ra quá bất ngờ, hai tiểu quốc này từ trước đến nay vẫn phụ thuộc Tây
Long, lần này lại đột nhiên quay ra đâm sau lưng đại quân của Chương
Quang Thiện, chắc chắn trong chuyện này có điều uẩn khúc. Theo như phán
đoán của Hoàng Thượng thì việc này rất có thể liên quan đến Băng Độc và
Vũ Trâm Thuật, có nhiều khả năng Hoàng Thất của hai tiểu quốc này cũng
bị rơi vào khống chế. Tất nhiên đây mới là phán đoán ban đầu, cũng có
thể vì lợi ích mà phản bội, con vẫn thường hay nói câu châm ngôn của
thương nhân chính là: Không có tình bạn vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh
viễn phải không? Cha thấy câu đó rất chính xác.
Mạc Hầu Gia gật gù tấm tắc nghiền ngẫm câu nói trước kia của Mạc Tĩnh, càng nghĩ lại càng thấy sâu sắc.
- Dù vì lý do gì thì hiện tại quân Tây Long đã lâm vào tình cảnh nước
sôi lửa bỏng, không biết đại tướng quân Chương Quang Thiện có thể xoay
chuyển được tình thế này hay không?
Mạc Văn ngồi bên cạnh lắng nghe cha nói nãy giờ cũng nhăn chặt chân mày
khẽ nói. Dù biết tình hình như vậy rất khó lật ngược tình thế nhưng hắn
vẫn có chút hi vọng, và đặt niềm tin vào đại tướng mà Hoàng Thượng đã
đích thân chỉ định đánh Bắc Tuyết.
- Điều này rất khó nói, mặc dù Chương Quang Thiện rất bản lĩnh nhưng hắn đối mặt không phải bất cứ tướng quân nào của Bắc Tuyết mà là Thái Tử
Long Hạ Lâm Thiên, nếu thay bằng Khâm Quyết Dương thì hi vọng sẽ lớn hơn một chút.
- Haizz, nếu cha rơi vào tình thế của Chương Quang Thiện cũng sẽ cảm
thấy rất đau đầu. Phía trước có đại quân Bắc Tuyết truy sát, phía sau có quân đội hai tiểu quốc không ngừng quấy rối, đánh nghi binh, làm rối
loạn đội hình, bịt kín đường lui, đó còn chưa nói đến bất lợi địa hình.
Bây giờ Chương Quang Thiện không khác gì con cá nằm trên thớt, chỉ chờ
người ta mổ xẻ.
- Sao không dứt khoát quay lại đánh tan quân đội Chu- Phiên mở đường lùi lại Tây Long thưa cha? Theo con thấy quân đội hai nước này còn yếu, kém xa so với đại quân của ta, nếu chớp được thời cơ không phải sẽ thoát
được vòng vây sao?
Mạc Sách lắc đầu không cho là phải, khó hiểu nhìn Hầu Gia.
- Đúng vậy.
Mạc Hề ngồi bên cạnh nghe xong cũng không ngừng gật đầu phụ họa, chênh
lệch lực lượng lớn như vậy không có lý nào đại quân Tây Long lại ngồi
yên một chỗ chờ chết mà không tìm cách phá vây.
- Các con đúng là mấy công tử cả ngày sống an nhàn sung sướng chưa nếm
mùi sa trường. Các con tưởng mọi chuyện xảy ra trên chiến trường có thể
ngồi bàn uống trà mà bình phẩm cặn kẽ được sao? Quân đội chênh lệch thì
sao? Chỉ cần bọn họ quyết cầm chân Tây Long thì không có gì là không
thể, các con nên nhớ chiến trận đang diễn ra ở đâu, hơn nữa phía trước
vẫn có Bắc Tuyết như hổ rình mồi, đánh Chu- Phiên không phải là quay
lưng để Bắc Tuyết đâm cho một thương sao? Đó là còn chưa nói quân đội
Chu Quốc và Phiên Quốc tuy ít nhưng không hề yếu kém, cứ nhìn lịch sử
dựng quốc không kém bao nhiêu so với Tây Long thì rõ. Nếu Chương Quang
Thiện thật sự làm như lời Tiểu Sách thì mới chính là thất sách, đến lúc
đó quân ta bị đánh thương đến căn cơ thì sẽ mất đi cơ hội rút lui vĩnh
viễn.
Mạc Sách nghe xong tái mặt, đáy mắt xẹt qua tia sợ hãi, quả thật đối với cái gọi là chiến tranh hắn cảm thấy mình không hề có chút năng khiếu
nào, đầu óc hắn căn bản không thể dùng để bày mưu tính kế trên sa
trường.
- Vậy thì bây giờ phải làm thế nào? Tiến không được lùi cũng không xong, quân lương thì không thể tiếp tế, đây chẳng phải là cho quân ta chờ
chết sao?
Huynh muội Mạc Gia nghe xong thì càng lo lắng không yên, Mạc Tĩnh nhăn mày lẩm bẩm.
Đúng lúc này Mạc Hề chợt vỗ bàn:
- Cha, không phải Tây Long vẫn còn quân phòng hộ biên giới sao? Nếu cắt
cử họ đánh sau lưng Chu- Phiên thì sẽ mở được đừng lui cho đại quân, như vậy…
Mạc Hầu Gia nghe chưa xong đại nhi tử nói hết đã muốn cầm ngay cái chén uống trà ném qua, ông trợn mắt:
- Ngu ngốc, quân phòng hộ biên giới muốn đi là đi được sao? Đi rồi không phải là mở cửa mời giặc vào sao? Đi xong cứu được đại quân không còn
chưa nói, Chu- Phiên, thậm chí cả Minh Quốc, Chiến Quốc có thể dễ dàng
tiến vào Tây Long. Đến lúc đó dân chúng Tây Long mới là những người đối
mặt trực tiếp với chiến tranh, thiệt hại còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Ai mà biết mấy tiểu quốc xưa nay luôn khép nép có thừa nước đục thả câu
không, có Chu Quốc cùng Phiên Quốc làm gương mà còn chưa rút ra được bài học nào sao?
Nghe Mạc Hầu Gia hận không thể dùng nước miếng rửa qua đầu óc mình một
lượt, Mạc Hề vội nín thinh, với kinh nghiệm bao năm nay chinh chiến với
cha già, dưới tình huống này chiêu thức đối phó hiệu quả nhất đó chính
là “giả chết”.
Mạc Hầu Gia mắng một hồi thấy nhi tử cùng nữ nhi ra vẻ thụ giáo cũng mất hứng. Ông lại ngã một chén trà uống cho đỡ khô miệng, từ nãy giờ tốn
không biết bao nhiêu là nước miếng rồi.
Mạc Tĩnh nhìn thấy cha nguôi cơn thịnh nộ thì nhăn mày hờn dỗi:
- Cha, cha nói đi, phải làm sao mới cứu được đại quân Tây Long bây giờ?
Mạc Hầu Gia đưa tay vuốt mi tâm thở dài ngao ngán:
- Bây giờ chỉ mong Chương Quang Thiện cầm cự được đến khi Hoàng Thượng
cứu viện thôi. Mà tối thiểu cũng phải một tháng nữa Hoàng Thượng mới
chạy đến nơi, thời gian lâu như vậy chỉ sợ…Nếu Chu- Phiên tự động lui
quân thì tốt rồi, nhưng điều này sợ rằng không có khả năng.
- Tự động lui binh? Ý cha là không cần dùng đến vũ lực cũng khiến cho hai tiểu quốc tự nhường đường?
Đôi mắt Mạc Tĩnh chợt lóe, nàng đứng bật dậy vội hỏi.
- Đúng vậy, nếu hai tiểu quốc này lui binh, Chương Quang Thiện sẽ thuận
lợi rút lui mà thiệt hại lực lượng cũng được hạn chế ở mức thấp nhất.
Đến lúc đó khi đã rời đến nơi đóng quân an toàn, hội hợp với viện quân
của Hoàng Thượng thì muốn phản công lại Bắc Tuyết cũng không phải là
việc khó.
Mạc Hậu Gia thấy nữ nhi phản ứng mạnh như vậy thì nghi hoặc, ngay sau đó đôi đồng tử cơ trí khẽ đảo, gật đầu giải thích.
- Con có cách nào sao?
Khóe môi Mạc Tĩnh chợt kéo lên thành nụ cười như có như không, mắt hạnh lấp lánh những tia sáng linh động:
- Tuy con không biết bày mưu tính kế trong chiến tranh, cũng không biết
điều binh khiển tướng nhưng để làm một tiểu quốc phải lui binh thì có
rất nhiều cách khác ngoài binh đao, hơn nữa một trong những cách này lại là sở trường của con.
Mạc Hầu Gia nghe xong không nhịn được sốt ruột, vội đứng lên nói:
- Cách gì? Mau nói cha nghe.
Mạc Tĩnh mỉm cười chậm rãi nói:
- Con muốn ... dừng việc thu mua lương thảo.
- Sao? Không thể được...