Phụng Nghi cung.
Mặt trời đã lên khá cao, những lớp sương mù kia đã sớm tan biến đi hoàn toàn. Ánh nắng dịu nhẹ bao phủ khắp nơi, nhẹ nhàng đánh thức vạn vật.
Bầu trời trong xanh, khoảng không thật bao la và vô tận.
Không gian yên tĩnh ở nơi đây đã hoàn toàn bị phá vỡ, bởi vô chừng tiếng bước chân nặng nề.
Mặc dù buổi sáng ánh mặt trời không quá gắt, nhưng trên mặt của mỗi tên thị kia đều đẫm mồ hôi. Có tới 40 tên thị vệ, thân thể cường tráng cùng khiêng một cỗ kiệu. Nếu là một cỗ kiệu bình thường, thì không cần nhiều tên phu kiệu như thế này đâu. Cũng không phải do kiệu này, là do hoàng hậu đi nên cần nhiều phu kiệu. Mà là kiệu này, chính là lấy phụng sàng của hoàng hậu làm thành kiệu. Chiếc phụng sàng làm bằng bạch ngọc này, nó rất nặng nên mới cần nhiều phu kiệu như thế.
Hoàng hậu đi cổ kiệu lớn và hoành tráng, thì có biết nhiêu rồi? Đó cũng là chuyện thường, mà thôi! Nhưng mà, chưa hề có vị hoàng hậu nào đi kiệu từ chính chiếc giường ngủ của mình cả!
Chưa bao giờ nghe nói hay kể, vị hoàng đế nào mời không được hoàng hậu của mình rời khỏi phụng sàng để đi gặp mặt mình, mà liền hạ chỉ mang người lẫn vật đến cùng như thế này cả?
Toàn bộ phụng sàng được bao quanh bởi một lớp màn lụa hoa màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi lướt qua làm tung bay và làm nó gợn sóng nhẹ nhàng. Phản phất trong gió lạnh buổi sáng, một cổ hương thơm dịu nhẹ lan toả.
Lệ Khuynh ngồi ở phía trong màn hoa mắt liếc nhìn cảnh vật, mà đầu vẫn cúi, con ngươi đảo nhìn cảnh vật. Tay thì vuốt ve con tiểu hồ ly đang nằm yên trong lòng, miệng thì có chút mang ý cười.
“ Nhanh lên. Hoàng thượng đang chờ. Cẩn thận đó!” Thái Hiên Cảnh thúc giục những tên thị vệ, bảo bọn hắn cẩn thận khiêng.
Hắn nhìn vị nữ nhân đang ngồi trên chiếc phụng sàng, đôi mắt không rời. Khuynh nhi, muội làm sao vậy? Không nhận ra huynh sao? Sao thành ra bộ dạng như thế?
Nhìn bộ dạng ngồi ngẩn ngơ, si ngốc của nàng, hắn cảm thấy đau lòng và lo lắng vô chừng. Cuối cùng thì Khuynh nhi, biểu muội của hắn đã bị làm sao? Tối đêm qua, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
Con ngươi đen láy, khẽ liếc nhìn sang tên đã nhìn nàng từ đầu mùa tới cuối mùa vẫn không chịu dời mắt kia. Trong lòng thầm hỏi, tên này có quan hệ gì với thân thể hiện tại của nàng?
Nàng chuyển dời con ngươi của mình, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ. Cho rằng Thái Hiên Cảnh đối với khối thân thể này, có chút tình cảm mờ ám. Đừng nói, hai người đang cắm sừng tên hoàng đế kia nha?
Chúng ta là gì của nhau, hỡi soái ca? Chẳng lẽ, chúng ta là người yêu của nhau? Tên lão hoàng đế kia, là thằng chen vào giữa đôi ta. Con mẹ nó, chó dâm quân! Dám ngăn cách đôi ta sao? Ôi thật đau lòng!
Nhưng tiếc thay, bộ đồ lòng hiện tại của thiếp, đã bị thay đổi rồi soái ca ạ! Chúng ta, không thuộc về nhau.
Mà nếu có cơ hội gặp mặt nhau nói chuyện, hy vọng chúng ta sẽ là đối tác của nhau, hợp tác cùng có lợi. Bắt tay hợp tác với hắn, vừa giúp bản thân ra khỏi đây, vừa lấy được một mớ tiền của lão già hoàng đế cao chạy xa bay.
Lúc đó, nàng có thể sống một cuộc sống, chim chốc tự do bay lượn rồi!
Nói vậy, chứ chuyện tiền của lão hoàng đế. Nàng chỉ cần biết nơi cất giấu tiền, dù ngân khố của hắn có nhiều người canh gác như thế nào? Cũng có thể lấy! Tất cả chỉ là chuyện nhỏ! Chuyện to tát hiện tại, là làm sao ra khỏi đây?
Nàng đâu thể lỗ mãn, khinh người, hiên ngang mà đi thẳng ra? Không thể thế!
Trốn, cũng là chuyện khó! Nhìn mấy tên kia đi, xem tên nào cũng có võ công đầy mình. Nàng mà khinh xuất, có thể sẽ chết trong đau đớn! Có khi liên luỵ đến người nhà của nàng ta, làm chết cả gia tộc của khối thân thể này, cũng nên! Vậy, có lỗi với thân thể này vạn phần! Mà nếu không đi, tính mạng hiện tại có thể sẽ không giữ được!
Đang suy nghĩ về một tương lai âm tối sắp đến gần thì, một giọng the thé cất lên, nó cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“ Hoàng hậu vào điện.”
Chiếc cỗ kiệu được khiêng đến tận cửa chính điện, mang tận vào bên trong sảnh điện. Nó được đặt ở phía bên tay phải của hoàng thượng. Thái Hiên Cảnh liền đi lại đứng ở phía bên trái, mắt nhìn về phía phụng sàng.
Khoảng 15 phút sau.
Nam Chương Khải Thuỵ mắt nhìn ly trà, nói: “ Hoàng hậu, nàng quả là biết quy củ.” Dứt lời, mới nhìn sang phía bên phải của hắn.
Mọi người trong điện cũng dán mắt lên chiếc phụng sàng vừa mới được 40 tên thị vệ mang đến kia, đôi mắt cũng đang chờ đợi điều gì đó, từ người ở phía sau lớp màn hoa kia.
Con ngươi đen láy kia, chuyển động một vòng quanh điện.
Lệ Khuynh vẫn ngồi im, cúi đầu, tay vẫn chỉ lo vuốt ve con tiểu hồ ly. Không hành động, không nói, không đáp trả lời của hoàng thượng.
Thì ra, ngươi là lão đại!
Muốn ta hành lễ, rồi van xin tha tội, vì đã đến trễ hay kháng chỉ sao? Nằm mơ! Mang được ta đến, thì đã làm sao? Ta không có phản ứng gì, thì làm gì được ta? Muốn ta bước chân, hoặc di dời đi dù là nửa bước thì nằm mơ đi. Muốn ta mở lời, còn khó hơn lên trời! Hôm nay, không cho hoàng đế ngươi tức chết, cũng để ngươi nghẹn, mà chết! Nếu ngươi chết, ta có thể tự do!
Mọi người trong sảnh điện, mắt của họ đều hướng về một phía, tất cả đều nhìn về phía phụng sàng kia. Sau đó lại đưa mắt sang nhìn vị nam tử đang mặc bộ tím bào kia, họ kinh ngạc không thôi. Vì vị mỹ nam tử không có chút tức giận, mặt vạn phần ôn nhu, miệng còn mang vẻ cười.
Mộ Thiên đứng bên cạnh, khẽ ho nhẹ, hạ giọng nói: “ Ta thấy, nàng ta sẽ không phản ứng gì đâu.”
” Ngươi chắc?” Khải Thuỵ xoay ly trà trong tay, miệng nhếch lên cười nhẹ, bộ dạng không tin lời của hắn ta.
” Không tin, cứ thử. Xem, ngài có bao nhiêu bản lĩnh?” Mộ Thiên cười nhẹ, mắt nhìn về phụng sàng nói tiếp: “ Nếu ngài, bị hoàng hậu làm cho tức đến trọng thương. Thì tính sao đây?”
” Muốn cá cược?” Ánh mắt thâm thuý nhìn về phía phụng sàng.
” Ừ!” Mộ Thiên gật nhẹ đầu.
” Được!” Khải Thuỵ cười nhẹ. Hắn nhìn về phía phụng sàng, đắc ý nói: “ Nếu như ngươi thắng. Trẫm sẽ không giữ ngươi nữa! Ngươi có thể đi!”
” Hoàng thượng. Ngài nói thật?” Mộ Thiên vui cười. Nhìn ánh mắt thâm sâu khó đoán kia, nhẹ nhàng nói: “ Đổi được tự do? Cũng được! Nhưng ta, không muốn đi ngay.”
” Ngươi có vẻ tự tin quá rồi!” Khải Thuỵ ngưng cười.
Mộ Thiên nhếch mép, ánh mắt có chút thâm sâu nói: “ Có thể bắt đầu!”
1 canh giờ thẩm án đã trôi qua.
” Thế nào?” Mộ Thiên cố nhịn cười.
Từ đầu tới cuối, dù Khải Thuỵ nói gì, hỏi gì. Vị hoàng hậu của hắn đều im, không nói một chữ, thậm chí còn không để tâm đến, không có chút phản ứng. Thẩm án, mà hỏi tới nàng thì hắn chỉ nhận được một kết quả, đó là im lặng và tư thế ngồi ngẩn ngơ.
Nam Chương Khải Thuỵ đứng dậy, nhìn đám cung nữ và thái giám đang quỳ nói: “ Các ngươi, hầu hạ hoàng hậu cho tốt vào! Trẫm không muốn sự việc này, xảy ra thêm lần nào nữa. Nếu còn khinh xuất, đầu các ngươi đừng hòng giữ.”
Nói xong, Nam Chương Khải Thuỵ không thèm liếc nhìn nàng dù là một cái, hắn phất tay áo bỏ đi. Không hợp tác? Được lắm!
Lệ Khuynh nghe xong muốn hộc máu, trong lòng đầy tức giận.
Tên điên! Biết có kẻ muốn hại ta trong đám này, chắc chắn có! Vậy mà hắn, muốn họ chăm sóc ta sao? Muốn ta chết, thì nói mẹ đi! Muốn để vợ bé lên, thì phế ta đi. Làm vậy, để làm gì? Để đám này, chăm sóc..Có khi, không thấy được ánh mặt trời nữa! Trời ơi xuống coi, có thằng chồng nào như hắn không?
Tụng kinh một hồi, lại phán như thế? Ngươi là hoàng thượng hay hoà thượng?
***
Thái Hiên Cảnh và những người khác cùng hoàng thượng rời cung Phụng Nghi.
” Hoàng thượng..” Nếu làm vậy! Chẳng khác nào, hại Khuynh nhi chết!
” Thái Hiên cảnh, ngươi lại muốn gì nữa đây?” Ánh mắt sắc bén nhìn Thái Hiên Cảnh hỏi, ẩn chứa vài phần nghi ngờ.
Mộ Thiên nhìn Thái Hiên Cảnh, hắn nhếch mép cười. Hắn hiểu tên này, muốn gì.
Thái Hiên Cảnh liền ôm quyền quỳ trước mặt của hoàng thượng, cúi đầu nói: “ Hoàng thượng. Xin người hãy suy xét lại. Nếu để hoàng hậu ở với bọn nô tài đó, sẽ rất nguy hiểm! Không bắt được người, mà có thể vẫn đến án mạng nữa! Cho dù..”
Hắn chưa nói hết, thì nhận ngay ánh mắt không mấy vui của hoàng thượng.
” Ngươi có vẻ, quan tâm đến hoàng hậu của trẫm quá rồi!” Khải Thuỵ bước đi qua mặt hắn, lại nói tiếp: “ Nếu không tìm được hung thủ thật sự. Đừng nói mạng của hoàng hậu. Mạng ngươi, cũng đừng mong bảo toàn!”
Trường bào màu tím lất phất, ngày một xa dần.
Mộ Thiên nhìn Thái Hiên Cảnh, nói: “ Hung thủ. Ắt sẽ ra tay nữa! Nếu ngươi muốn, biểu muội của ngươi không sao. Ta khuyên ngươi, nên nhanh chóng bảo nàng hợp tác một chút! Đừng có im lặng, đối đầu với hoàng thượng. Như thế, có thể làm cả hai người mất mạng!”
Thái Hiên Cảnh nghe xong, vạn phần kinh ngạc. Hắn nhíu mày, miệng hỏi: “ Sao ngươi biết, nàng ta là biểu muội của ta? Ngươi biết được thân phận của nàng khi nào?”
Mộ Thiên bước bỏ đi, không trả lời mấy câu hỏi của hắn, chỉ nói: “ Chuyện này, ta có thể im lặng! Không tiết lộ cho hoàng thượng hay kẻ nào biết, thân phận lẫn mối quan hệ của ngươi và nàng ta!”
” Ta tin ngươi.” Thái Hiên Cảnh liền đuổi theo Mộ Thiên. “ Ngươi có thể giúp nàng trị thương không? Nếu không trị thương, ta sợ lần sau có gặp thích khách, nàng sẽ không thể phản kháng được!”
” Chuyện này, ta được lợi gì?” Mộ Thiên miệng cười như không. Nếu không phải vì nàng ấy, hắn sớm đã xuất cung rồi! Xem ra, chuyện này không giải quyết ổn thoả. Mạng nàng ấy, chắc chắn cũng sẽ không giữ được! Hắn nên làm gì mới tốt đây? Làm sao, để đưa nàng ấy rời khỏi cung mà không có chuyện gì?
Nhìn Mộ Thiên đang nhìn lên trời, Thái Hiên Cảnh đoán chắc hắn ta đang suy nghĩ tới chuyện gì.
Thì ra, ngươi không chịu rời đi. Là có lý do, mà lý do đó! Chắc là vì tiểu nha đầu kia.
Thái Hiên Cảnh cười nhẹ, rồi nói: “ Chẳng phải, ngươi ở lại là vì một người sao?” Nhìn thấy Mộ Thiên đang nhìn hắn đầy kinh ngạc, lại nói tiếp: “ Nếu ngươi giúp hoàng hậu. Chẳng phải, đang giúp nàng ta sao?”
” Đến khi xong chuyện. Ta sẽ nói biểu muội của ta, cho nàng ta xuất cung. Rút lui an toàn! Ngươi thấy sao?” Thái Hiên Cảnh nhìn Mộ Thiên nhếch miệng cười.
” Được!” Mộ Thiên gật nhẹ đầu. Dù thế nào, nếu hoàng hậu lại gặp nạn. Chắc chắn hoàng thượng, sẽ không bỏ qua cho đám người ở bên cạnh hoàng hậu. Điều hắn có thể giúp, chỉ có thể là giúp hoàng hậu này đã!
***
3 ngày sau.
Ở Tây lục cung.
Cung Tây Nương - Tẩm cung của Miêu quý phi, Miêu Mân Khanh. Phong cảnh tựa như bức hoạ thu, đâu đâu cũng là thơ mộng và tràn đầy lãng mạng. Nhưng sự thơ mộng và vẻ đẹp của nơi đây, làm sao có thể sánh bằng Bạch Hoa Lâm?
Nàng muốn ở một nơi, mà nữ nhân khắp thiên hạ này muốn ở nhất, nơi mà khắp thiên hạ Tần Y quốc điều biết danh - Nổi tiếng khắp Lục quốc kia.
Tại một đình nghỉ mát trong cung Tây Nương.
Một vị nữ tử, thân vận một bộ y phục màu lam nhạt nhẹ nhàng. Bộ dáng ngồi mang theo vài phần uy nghiêm, vài phần kiêu ngạo. Dung mạo xinh đẹp, đôi mày ngài tựa như vẽ, mắt thì to tròn rung động lòng người, mũi cao và thẳng, đôi môi đỏ thắm tựa màu sắc của hoa hồng đầy gai.
Vị mỹ nhân đó không ai khác, chính là Miêu Mân Khanh.
“ Hoàng hậu, bây giờ thế nào rồi?”
Trong giọng điệu của lời nói, không có chút hảo cảm gì với vị hoàng hậu kia. Hỏi thăm tình trạng với mục đích, không phải vì quan tâm. Bề ngoài cao quý, khí chất hơn người. Nhưng có vẻ nàng ta là một người khá nóng tính, không phải loại nữ nhân có dáng vẻ ôn nhu và trầm tĩnh. Có chút đanh đá, cao ngạo.
“ Dạ thưa quý phi nương nương. Qua mấy ngày dò hỏi, thì nô tì chỉ biết. Phụng Nghi cung, hiện giờ canh giữ vô cùng nghiêm ngặt! Hoàng thượng, đã hạ lệnh không cho phép ai ra vào Phụng Nghi Cung, kể cả hoàng hậu. Còn về chuyện, hoàng hậu hiện giờ ra sao hay như thế nào? Thì không ai biết ạ!”
Đại nha hoàn thân cận của nàng, Linh Nguyệt cung kính trả lời. Mấy ngày nay nàng có đi dò hỏi tin tức, nhưng chỉ biết chừng đó. Không ai biết, hoàng hậu hiện giờ ra sao?
Ánh mắt của Miêu quý phi lộ ra một tia thâm độc, nhưng trong đôi mắt đẹp ấy cũng có vẻ gì đó phẫn nộ vô thường, lẫn lộn vào nhau.
“ Hừm..” Miêu Mân Khanh nhếch miệng cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần đáng sợ trên đôi môi đỏ mọng.
“ Vẫn còn sống khoẻ mạnh sao?”
Cứ tưởng đêm đó sẽ không qua khỏi, nhưng xem tình hình hiện tại vẫn còn bình yên! Xem ra, mạng của ả ta vẫn chưa tận! Số cũng lớn quá rồi!
Độc miệng, độc mồm nguyền rủa vài câu: “ Tốt nhất nên nguy kịch! Chờ về tây thiên!” Rồi lại hỏi nô tì thân cận của mình: “ Bổn cung nói, có đúng không Nguyệt nhi?”
Linh Nguyệt nghe chủ tử của mình hỏi vậy, cũng như thấy ánh mắt thâm độc của nàng ta. Nàng cũng không dám trả lời ra miệng hay nói thêm bất cứ gì nữa, chỉ biết đứng một bên, gật đầu nhẹ một cái rồi im lặng mà thôi. Trong lòng nàng cũng cảm thán, số của vị hoàng hậu này quả nhiên lớn! Chiếu theo mấy vụ án tử của những vị hoàng hậu lúc trước đó, có lẽ đêm qua, vị Từ Ân hoàng hậu này đã đi về tây thiên!
Nhưng hoàng thượng, cho người canh gác cung Phụng Nghi cẩn mật như thế? Xem ra đêm hôm đó, vị Từ Ân hoàng hậu này vẫn không sao!
Một cung nữ trẻ đi vào phía trong đình nghỉ mát, bộ dáng có phần vội vã, nhưng cũng có phần cẩn trọng.
Linh Tiêu đi đến bên cạnh của Mân Khanh, nàng thì thầm to nhỏ bên tai của chủ tử mình. Nói xong thì đưa cho chủ tử của mình một bức thư, sau đó lui đứng bên cạnh của Linh Nguyệt. Hai người là nha hoàn thân cận nhất của Miêu Mân Khanh theo vào cung, cả hai đều có võ công.
Miêu quý phi mở bức thư ra xem, mày cau nhẹ lại với nhau, mặt có vẻ bất ngờ rồi lại có vẻ gì đó rất vui. Linh Nguyệt và Linh Tiêu cũng không hiểu, tại sao chủ nhân của họ lại biểu hiện như thế?
“ Lúc ngươi đi nhận thư, có kẻ ngoài nào thấy không?” Mân Khanh hạ thấp giọng, hỏi Linh Tiêu.
“ Dạ, không.”
Trong bức thư có tới hai lá thư, Mân Khanh nhét một lá thư vào tay áo cẩn thận. Lấy lá thư còn lại đưa cho Linh Tiêu, nàng dặn dò một cách tỉ mỉ.
“ Làm theo những gì trong thư ghi. Ngươi nhớ làm cẩn thận. Không được có sai xót gì. Tuyệt đối không để người khác thấy.” Giọng nói có chút gấp gáp, nhưng cũng không thể che giấu được sự vui mừng đang dâng trào và sự âm độc trong đôi mắt.
“ Người yên tâm. Linh Tiêu sẽ cẩn thận!” Linh Tiêu nhận lấy lá thư, nhét vào người.
“ Được rồi. Lui đi chuẩn bị đi.”
Vị cung nữ đó liền xin cáo lui, vội vã đi.
Miêu Mân Khanh dùng bàn tay như bạch ngọc để nâng ly trà lên, thổi nhẹ vài cái rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, cử chỉ nhẹ nhàng mà thanh tao. Trà có hương thơm rất đặc biệt, phản phất bay vào mũi. Hơi nóng bốc lên từ ly trà mang theo chút hơi nước, nó chạm nhẹ vào chốp mũi, vào da mặt, gây ra một cảm giác rất kì lạ. Nước trà ấm nóng có vị đắng đắng, nhưng chỉ trong tít tắc lại có chút gì đó ngọt ngọt.
Hương vị của trà cực phẩm quả là ngon tuyệt, nó làm người thưởng thức đang có chuyện vui lại càng thêm vui, tinh thần sảng khoái lạ thường.
Đặt ly trà xuống, Miêu Mân Khanh nhìn phía xa xăm khẽ mỉm cười. Nụ cười tuy đẹp nhưng lại cất giấu biết bao nhiêu là thâm độc, mà người khác khó có thể nhìn ra được sự tàn độc đó là gì?
Bức thư đó được gửi từ biên cương ở phía bắc đến tận đây, là bức thư mà cha của nàng – Miêu Chính Nghiêm bí mật gửi đến cho nàng. Ông hiện tại không chỉ là cậu ruột của hoàng đế Nam Chương Khải Thuỵ, mà còn là cha vợ của hắn. Quyền cao chức trọng, hiện đang vì nước mà ra biên cương trấn thủ. Đại huynh – Miêu Dân Tề là người đứng đầu bên bộ hình, quyền lực trong tay không hề nhỏ. Lại có hoàng thái hậu là cô cô ruột, bà hết mực sủng ái và thương yêu nàng.
Lai lịch lẫn xuất thân của Miêu Mân Khanh nàng như thế, mà lại làm, một vị quý phi mà thôi? Có phải, bất công quá hay không? Nàng còn thiếu điều gì, mà không thể lên làm hoàng hậu chứ? Trong khi đó Phương Tuyết Y kia, chỉ là con của một Tể Tướng mà lại được?
Nhưng rồi kẻ đối nghịch đó, cái gai trong mắt của biết bao nhiêu nữ nhân trong chốn hậu cung có kết quả ra sao? Cũng đã chết! Mà nàng không thể đoạt được vị trí của nàng ta là sao? Cứ làm quý phi mãi là sao? Dưới một người là sao?
Phương Lệ Khuynh - Tứ muội của Phương Tuyết Y lại được lên làm hoàng hậu, có phải ông trời muốn đùa giỡn với Miêu Mân Khanh này? Cả đời, cũng không có được cái mà mình muốn có?
Vậy ông đã sai rồi, nàng không có thì kẻ có được cũng không thể sống yên ổn! Lệ Khuynh ngươi hiện giờ làm hoàng hậu, thì cũng chỉ là kẻ không quyền, không thế mà thôi! Ngay cả, Tể Tướng gia cũng không cần ngươi nữa rồi! Xem ngươi, làm sao sống trong hậu cung này? Xem xem, mạng ngươi được bảo toàn được bao lâu? Xem ngươi trụ được bao lâu ở ngôi vị hoàng hậu, khi không được hoàng thượng sủng ái, không có kẻ chống lưng và hỗ trợ? Một lần tránh được, không có nghĩa là cả đời của ngươi có thể sống an lành!
Miệng nàng bất giác cười lạnh một tiếng, khi nghĩ tới chuyện hoàng thượng sủng ái phi tử. Ánh mắt thoáng qua ý vị có chút không cam tâm với địa vị hiện tại trong hậu cung này, lẫn địa vị của nàng trong lòng vị hoàng đế lãnh ngạo và một mực chung tình kia.
Nụ cười trên môi càng thêm giá lạnh, lạnh đến mức làm cả vạn vật của thế gian chìm trong sự lạnh lẽo.
Cả hai thứ, nàng đều thua một người. Lúc trước thì thua Phương hoàng hậu về mọi thứ, hiện tại lại thua Từ Ân hoàng hậu về địa vị. Còn về mặt tình cảm thì tất cả nữ nhân trong hậu cung này, đều thua một người đã khuất. Một người sống, mà lại thua kẻ đã chết? Chuyện thật buồn cười!
Khi nào Miêu Mẫn Khanh này, mới chiếm được cả hai đây?
Ánh mắt trở nên thâm thuý, ý tứ khó lường được mấy phần thâm độc và hiểm ác.
Chỉ có một câu trả lời cho câu hỏi đó, là ba tỷ muội của nhà các ngươi – Phương Tuyết Y, Phương Hạ Y và Phương Lệ Khuynh không còn tồn tại nữa! Khi cả hai ngươi – Phương Hạ Y và Phương Lệ Khuynh, đều có kết cục như Đại tỷ của các ngươi. Tự dưng, mọi thứ sẽ thuộc về tay của Miêu Mân Khanh này thôi!
Càng nghĩ Miêu Mân Khanh càng tức giận và hận, nỗi hận lên đến tận trời cao. Nhất là khi nghĩ đến chuyện trước kia, nghĩ đến cái tên mà nàng không muốn nhắc đến nhất, không muốn nghe, không muốn người đó sống nhất.
Người vẫn còn sống đó, nhưng mà tim lại chết? Hư..Phương Tuyết Y, ngươi đã chết! Mà lại muốn giữ tim huynh ấy bên cạnh luôn sao? Không cho người khác cướp mất? Ích kỷ! Ngươi thật ích kỷ! Nhưng ngươi cũng là kẻ, thật đáng thương. Ngươi cũng chỉ như ta thôi, không khác gì! Nắm được trái tim, nhưng ngươi có thể ở bên cạnh huynh ấy suốt đời không? Ha ha ha..Ta và ngươi, vẫn chưa biết được ai thua ai đâu?
Sự hận thù cùng với sự ganh ghét trước đó của Miêu Mân Khanh đối với Phương Tuyết Y, vẫn còn động lại dư âm đến tận bây giờ. Đến khi Phương hoàng hậu đã mất, mà Miêu quý phi vẫn không thể ngừng hận và so đo được. Dù kẻ thù đã chết, nhưng trong lòng nàng vẫn chưa thật sự được coi là thoả mãn, vẫn chưa cảm nhận được niềm chiến thắng của kẻ thắng thật sự!
Nhìn lại tất cả nữ nhân mà hoàng thượng đang và đã từng được sủng ái, kể cả Tam tỷ của Từ Ân hoàng hậu là Phương Hạ Y, nàng ta và Phương Tuyết Y có dung mạo phải nói là cùng một giọt nước tạo thành. Giống tới mức, hoàng thượng vừa gặp qua mà cứ tưởng Phương Tuyết Y đã hồi sinh hay đã sống lại và trở về bên cạnh của hắn.
Nhưng như thế thì đã sao? Phương Hạ Y, cũng chỉ có thể làm một cái bóng của Đại tỷ trong mắt hắn mà thôi! Dù có dùng vô vạn cách, cũng không thể tranh giành vị trí và thay thế Đại tỷ của nàng ta trong lòng hoàng thượng được.
Miêu Mân Khanh nàng dám khẳng định, chưa có một người nào, có thể thay thế vị trí của Phương hoàng hậu cả. Ngay cả nàng đây, cũng không thể. Nếu có, chỉ được một phần! Nhưng có khi một phần đó, là nàng tự dối lòng mình mà thôi!
Phương Tuyết Y. Dù ngươi đã chết, Miêu Mân Khanh ta vẫn muốn đấu với ngươi tới cùng. Xem cuối cùng thì kẻ thua, ta hay là ngươi!