Khi bị hắn cười nhạo
Thiên Nhạc không tức giận mà thấy hạnh phúc, nàng cư nhiên mang đến nụ
cười cho hắn. Nhưng nhớ ra gì đó nàng hướng hắn quát lớn
- Này, ai cho phép ngươi ra đây, bênh nhân thì phải ở trong phòng chứ. Câu
mắng vừa ra khỏi miệng nàng bụm chặt miệng lại nhất thời rơi từ trên cây xuống. Khi nàng đang rơi tự do thì đột nhiên được hắn tiếp lấy nàng,
ôm nàng hạ xuống an toàn.
- Nàng mắng trẫm sao ? xem
ra trẫm phải phạt nàng mới được. Vừa nói hắn vừa phủ môi lên môi nàng ra sức mút lấy hắn đã nhịn quá lâu rồi, phải dùng trà có pha thuốc ngủ
giúp hắn ngủ bên nàng hàng đêm. Phải thật kìm nén bản thân rất nhiều mới không làm nàng hoảng sợ mà rời khỏi hắn. Nhưng nay hắn không muốn kìm
nén bản thân nữa. Hắn muốn nếm tư vị ngọt ngào của nàng, muốn nàng thực
sự là nữ nhân của hắn.
Tư vị ngọt như kẹo này là hôn sao Thiên Nhạc thấy đầu óc lâng lâng. Nàng thích tư vị của hắn vì thế trúc
trắc đáp lại hắn. Khi cả hai không thể thở được nữa hắn và nàng mới tách nhau ra trong quyến luyến. Ôm nàng nhẹ nhàng hắn nói khẽ bên tai nàng :
- Nàng chỉ cần nhón chân lên nhún mình một cái có thể dùng đến kinh công rồi.
Không cần trèo lên chỗ cao thả mình xuống rất nguy hiểm, ta sẽ lo lắng
cùng đau lòng biết không ?. Sao nàng có thể nghĩ ra trèo lên cây nhỉ ?
Hành động đáng yêu này của nàng khiến ta không thể không muốn biết tiếp
theo nàng sẽ làm gì. Thiên Nhạc nở nụ cười xấu xa, nàng vươn đôi tay nhỏ bé kéo đầu hắn lại gần mình :
- Bất quá ta thích
hình phạt của chàng. Nàng vừa nói vừa nhón chân lên lớn mật hôn hắn, khi đầu óc hắn như mất dần phương hướng nàng buông hắn ra lại cười xấu xa.
- Trước hết phải trở về báo cáo ta đã lĩnh phạt xong. Rồi thì chàng phải bù ta
đêm viên phòng nữa. Vừa nói hai má nàng vừa ửng đỏ đáng yêu, bô dạng
thẹn thùng của nàng khiến hắn ngây ngẩn cả đầu óc.(akiaki : đúng là sói
đội lốt cừu mà, dụ dỗ trẻ vị thành niên kìa)
Bọn họ trở
lại Long Minh các bây giờ ở đó không chỉ có Hằng Phong còn có cả Triệu
Ngạn Chính vương gia anh trai Triệu Tề. Khuôn mặt hắn lúc này có chút
tối lại. Trên khuôn mặt mất hẳn bộ dạng tươi cười thường ngày. Triệu Tề
cảm giác được nguy cơ khi thấy huynh trưởng như vậy thế nhưng ai kia
chẳng biết sống chết lên tiếng.
- Tham kiến vương
gia, vương gia, ta tuy tất trách trong lần nhiệm vụ trước nhưng lúc nãy
ta đã giết được thêm một tên thích khách nữa. Có thể xem là lấy công
chuộc tội không. Nàng hùng hồn nêu chiến tích khiến Ở một bên Triệu Tề
cũng cảm thấy bất tắc dĩ.
Nàng là kẻ đầu óc đơn giản, có thể nói là ngây thơ nhưng đang cố tỏ ra là người nguy hiểm là bởi vì
hắn sao. Trong lòng hắn có tư vị ngọt ngào, hắn biết hoàng huynh giận
như vậy là vì hắn đã vì nàng mà 2 lần lơi lỏng phòng bị khiến mình rơi
vào nguy hiểm mà tất cả là vì nàng. Bỗng hắn cảm thấy lo sợ hoàng huynh
sẽ tước nàng ra khỏi tay hắn. Nỗi sợ hãi ấy khiến hắn sẽ phải ra mặt cầu xin hoàng huynh, hắn biết nếu hắn cầu xin hẳn hoàng huynh sẽ đồng ý.
- Ngươi tưởng ta không biết lần này là do ngươi may mắn đụng trúng kẻ đó khiến
hắn té chết sao. Thiên Nhạc, ngươi nghe cho rõ, cho dù ngươi thật lập
công cũng không có quyền ở trước mặt bổn vương ra điều kiện.
Thiên Nhạc nghe hắn gọi tên minh thì mới vỡ lẽ, thì ra hắn đã phát hiện, nàng bây giờ chỉ có một ý nghĩ cho dù phải cầu xin, phải đổi tất cả mọi thứ
để được ở bên Triệu Tề nàng cũng không từ. Lần đầu tiên kẻ sống 30 năm
chưa từng quỳ trước mặt phật, thần, chỉ quỳ trước bài vị tổ tiên và cha
mẹ cũng chua từng van xin ai dù là cha mẹ nàng. Thế nhưng giờ đây nàng
quỳ xuống trước mặt hắn níu ống quần hắn bắt chước vở tuồng bi thương
nhưng có lẽ nó cũng chính là cõi lòng nàng lúc này.
- Vương gia, ta sai rồi, mong cho ta cơ hội. Thấy nàng quỳ xuống Triệu Tề cũng đau lòng mà cầu xin hoàng huynh :
- Là lỗi ở đệ không liên quan đến nàng, xin hoàng huynh trách phạt. Triệu
Ngạn nheo con mắt nguy hiểm nhìn Tề Nhi mà hắn bỏ bao công sức bảo vệ
nay lại vì nữ nhân này mà tính mạng cũng không cần.
- Đệ thân làm đế vương mà vì một nữ nhân những hai lần lơi lỏng phòng ngự
bản thân khiến bản thân rơi vào nguy hiểm ta sao có thể không quản đây.
Hắn rít qua từng kẽ răng, Hắn sao có thể tha thứ cho hành động này của
Tề Nhi.
- Chàng cho cấm vệ quân lui xa là vì ta sao ? Ách,vậy thì không được rồi, chàng… Chàng sao ngu ngốc vậy hả, chàng
biết rõ có kẻ muốn giết mình mà vẫn tạo cơ hội cho bọn chúng. Sao có thể đặt mình vào nguy hiểm kia chứ…. Nàng hướng hắn kích động rống giận.
Rồi hùng hồn quay sang Triệu Ngạn :
- Vương gia ta
muốn về Phong Linh Sát rèn dũa lại bản thân đến khi bản thân ta có đủ
khả năng sẽ quay trở lại bên Tề. Triệu Ngạn tuy sắc mặt không có biểu
tình gì nhưng nữ nhân tên Thiên nhạc này hắn thích nha. Tuy rằng nàng ta không có phép tắc quy cũ nhưng ít ra hắn biết được nàng ta đối với Tề
là thật lòng.
- Được, nhưng nếu ngươi không phải là
kẻ đứng đầu Phong Linh Sát giống như Ngọc Phượng trước kia thì ngươi sẽ
không thể trở về bên Tề nữa. Không hối hận sao ? Hắn có chút thú vị nhìn nàng.
- Nếu ta không thể là kẻ giỏi nhất, ta cũng
không có tư cách đứng bên Tề. Nàng rất dõng dạc tỏ rõ ý chí của bản
thân. Thế là nàng theo Hằng Phong kích động trở về, đến khi hối hận thì
đã là chuyện của ngày hôm sau.