Trong giấc mơ nàng
thấy một cô bé dõi theo một thiếu niên quen mặt, nàng không nhớ đã gặp
hắn ta ở đâu rồi. Nhưng nhìn thiếu niên kia dần biến đổi nàng ngạc
nhiên, là hắn, Hằng Phong. Cô bé kia hẳn là Ngọc Phượng, Hằng Phong cũng quá tuyệt tình đi, và nàng biết Ngọc Phượng, nàng ta yêu Hằng Phong
thật sâu nặng. Khi Minh Phương chết trên tay hắn nàng ta biết hắn sẽ
dựng lên một bức tường với hắn và cả những người xung quanh. Tình cảm
của nàng cũng chết theo mọi hy vọng.
Đang mơ màng nàng
chợt thấy thân mình Ngọc Phượng ở phía dưới tầm mắt mình nhưng thủy
chung không thể dung nhập với nàng ta. Nàng như một du hồn không muốn
buông tay thân xác phía dưới kia. Đang cố gắng dung nhập vào thân xác
của Ngọc Phượng, thì đột nhiên nàng ta từ trên giường ngồi dậy. Đôi mắt
mở ra nhưng nhìn vào đó là sự vô hồn trống rỗng, nàng ta đi đến bên cửa
sổ nhìn vào hư không vô định.
Thiên Nhạc như bị dọa cho
sợ hãi, Nàng đang không có trong thân xác kia vậy nàng ta là ai ? là
Ngọc Phượng chăng ? Vậy từ giờ nàng sẽ không thể là nàng ta nữa chỉ mãi
là một du hồn không thân xác sao ? Phải rời đi sao ? Nàng không, không
muốn. Chỉ nghĩ vậy bỗng một lực hút hút nàng về phía Ngọc Phượng nhưng
vừa vào trong thân thể nàng ta, nàng ta lại phản ứng :
- Ngươi muốn sống đến vậy sao ? Một thanh âm vang lên trong đầu nàng nàng ta là ai ?
- Ta là chủ nhân thân thể này. Nàng ta giải thích nghi hoặc trong lòng nàng.
- Ta một kẻ sống nhưng không muốn sống, ngươi một kẻ đã chết nhưng lại vô
cùng muốn sống. Giọng nói nàng ta chó chút chua chát mà trào phúng. Rồi
ngữ điệu như mang theo nhờ vả nàng ta nói :
- Vậy hãy sống tiếp thay ta. Dừng nột chút giọng nói như có chút nghẹn ngào.
- Thay ta chăm sóc những người ta yêu thương, thay ta để ý trông nom hắn. Ta biết hắn sẽ không có khả năng yêu thương ta, vì thế không có can đảm cứ thế sống tiếp bên hắn. Ta không thể nhìn hắn mà không đau lòng, càng không thể thấy hắn để ý một nữ nhân khác mà không phải ta. Ta cũng nên
thật sự đi rồi, ta đi sẽ để lại toàn bộ trí nhớ cho ngươi, ngươi là cần
nó để sống tiếp thay ta. Nhưng ngươi phải hạnh phúc đó. Nàng ta nói mềm
mại mà chân thành
- Hoàng thượng là người tốt… Nàng nghe thanh âm nàng ta ngày một xa xôi như một giấc mơ.
Khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt,nàng cũng chẳng biết nàng khóc vì thương
tiếc cho nàng ta hay vì mình nữa. Phải, nàng muốn sống ,ý chí mãnh liệt
phải sống khiến nàng chiếm cứ thân thể này, khi chủ nhân của nó còn chưa thật sự rời khỏi. Và hiện giờ kẻ cướp là nàng được chủ nhân cho phép ở
lại thì nàng dường như cảm thấy minh phải sống tốt hơn nữa. Sống thật
tốt và thật hạnh phúc, vì nàng sống cả phần của nàng ta nữa.
Mọi kí ức như xoay vòng kiến Thiên Nhac choáng váng. Hình ảnh Hằng
Phong kinh ngạc khi phát hiện kẻ hắn giết lại là Nhị muội Minh Phương,
kẻ mà hắn yêu thương nhất trong các sư huynh muội. Hằng Phong không
khóc, không giận dữ chỉ thất thần nhìn hai bàn tay đẫm máu kia khiến
nàng cảm thấy thật đau lòng. Chẳng biết tình cảm hiện giờ là của nàng
hay Ngọc Phượng nữa Nhưng với những ký ức kia dường như nàng cảm nhận
sâu sắc tình cảm Ngọc Phượng dành cho Hằng Phong.
Nước
mắt khẽ rơi, nàng khóc vì cảm thấy hằn đáng thương cảm thấy Ngọc Phượng
đáng thương. Họ là cùng một loại người, ngoài lạnh trong nóng, vì thế
mọi bi thương hay bất cứ cảm xúc gì cũng không lộ ra.
Rồi như nhớ ra điều gì đó nàng gạt nước mắt, phóng phi tiêu vào mục tiêu và tất nhiên là trúng đích. Như một kẻ phấn khích điên khùng nàng ngửa
đầu lên cười khoái trá. Vậy là nàng có thể trở lại bên cạnh Tề rồi.
Nhưng mà nhắc đến Tề Nàng mới nhớ ra hắn đã 3 ngày rồi không có tời thăm nàng nha. Đi ngang qua phòng cả các tỷ muội nàng nghe được một chuyện
khiến nàng dừng bước.
- Thật là mệt…phải thức canh
cho hoàng thượng cùng Như phi ngủ … thật là mệt chết luôn nha. Thanh
Thanh vừa nói vừa Ngáp nhẹ,nàng ta còn chua phát hiện có điều khác
thường sắp diễn ra.Thiên Nhạc thật nhanh tóm lấy cổ áo nàng ta nghiến
răng hỏi :
- Ngươi nói Tề Ngủ cùng Như Phi ? Nói rõ ràng …Thanh Thanh lắp bắp kinh hãi :
- Phải…Phải…Hoàng thượng và Như phi hợp phòng, mấy hôm nay hoàng thượng đều nghỉ lại chỗ Như Phi nha…Nàng ta vừa nói vưa run rẩy khi thấy sát khí từ mắt đại tỷ. Rồi như một bóng ma, Thiên Nhạc biến mất, nàng muốn tự mình xác minh sự việc.