Thiên Nhạc mờ nhạt mở mắt, mọi thứ xung quanh trông có vẻ lạ. Cố nhớ lại Thiên Nhạc nhớ mình đang trên đường dến bệnh viện vì có ca mổ khẩn cấp. Thế nhưng gặp phải
chiếc xe tải lạc tay lái chỉ là ánh đèn xe chói mắt và tiếng va đập
mạnh, thân mình như bị xé rách. Mình chết rồi sao ? đây là địa phủ sao
?. Toàn thân không hề đau nhức chứng tỏ mình chẳng hề có chút thương
tổn nào. Nếu còn sống có lẽ giờ mình phải trong bệnh viện, băng bó khắp
nơi,thân mình phải đau đớn dữ dội mới phải. Thế nhưng nhìn mình không
chút vết tích thương tổn, tay chân cử động rất tốt nha.
Đảo mắt nhìn quanh một lão già, một cậu nhóc, một cô bé gái nhỏ và một kẻ
có khuôn mặt tươi cười giả tạo. Đang hướng mắt nhìn chăm chú Thiên Nhạc
cậu nhóc đáng yêu gọi Thiên nhạc là ái phi, cô bé gái thì kêu nương
nương còn tên cười giả tạo thì kêu Ngọc Phượng, bọn họ còn có một điểm
chung nữa chính là ăn mặc theo kiểu phim kiếm hiệp. Ái …a…chà đã lâu
không mơ thấy mình là hiệp nữ, lúc bé Nhạc Nhạc rất thích xem phim kiếm
hiệp mơ làm nữ hiệp nhưng mà nó đó đã là chuyện của hai mươi mấy năm
trước rồi.
Nhếch môi như tự giễu đã 30 tuổi còn mơ giấc mơ kỳ quái. Kéo chăn bên cạnh nằm xuống nhắm mắt lại, Nhạc Nhạc lầm bấm :
- Ai…a…chắc dạo này thiếu ngủ do làm việc quá sức…Giấc mơ này cũng thật là sống
động quá thôi…Thế nhưng bên tai Nhạc Nhạc lại nghe thật rõ tiếng gầm nhẹ lạnh lùng :
- Hằng Phong….Người có vẻ mặt tươi cười rít qua kẽ rắng nhưng khuôn mặt hắn không chút gì hờn giận. Đang kéo
chăn khép hờ mắt mà Thiên Nhạc không khỏi rùng mình.
Một bóng đen xuất hiện, thân mình Nhạc Nhạc trở nên cứng đờ một cách không tự chủ được.
- Vương gia, ta thực sự không có giao nhiệm vụ nào cho nàng trong thời gian
này. Hắn hướng vương gia Triệu ngạn phân trần. Rồi cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía lão già đang ngồi cạnh giường. Lão xua tay vẻ mặt vô tội :
- Dừng nhìn ta, nàng ta tự dưng ngừng thở, tim cũng ngừng đập. chết rồi
nhưng lại tự nhiên vùng dậy nói những lời kỳ quái, ta cũng có biết gì
hơn hai ngươi đâu. Lão phu hành y 50 năm qua Lần dầu thấy người chết
sống lại. Sao lý giải cho các ngươi nàng vì sao trở nên lạ lùng sau khi chết đi sống lại chứ.
Thiên nhạc dường như không thể ngủ được ngồi vùng đậy muốn bọn họ biến đi thì đụng phải đầu cậu nhỏ đang
ngó nghiêng cúi xuống ngó nàng. Cú va chạm làm nàng đau điếng ôm đầu
quát nhẹ :
- Nhóc con ngươi làm ta đau chết mất. Đau
sao ? ý thức chợt lóe, mơ nào đâu có thực như vậy. Kéo tay cậu nhóc cảm
nhận độ ấm từ tay hắn Thiên Nhạc đột nhiên ngồi bật dậy. Nhìn thật kỹ
xung quanh nhìn lại thân mình.
- Đóng phim sao ? tên phim là gì vậy ? máy quay và đạo diễn sao không có ở đây ?. Thiên Nhạc
hưng phấn hỏi nhưng đón nhận được là ánh mắt mờ mịt của mọi người. Rồi
giật mình cũng không đúng mình nào có phải diễn viên lại không nhớ có
thi tuyển vào diễn xuất cho bộ phim truyền hình nào. Sẽ không phải như
trong các tiểu thuyết mà dạo này mình hay đọc được trên mạng chứ. Cái gì đó chết xong xuyên không qua thời cổ đại. Lướt nhìn xung quanh xác định bé gái nhỏ này có lẽ là nha hoàn nở nụ cười thật tươi Thiên Nhạc hỏi cô bé :
- Có gương không em gái, cho chị mượn chút coi. Nàng ta tròn xoe mắt nhìn nàng rồi ngẩn ra một lúc mới biết nàng nói
chuyện với nàng ta, đem đến cho nàng một chiếc gương đồng. Kẻ trong
gương không phải mình…nàng Phương Thiên Nhạc ngã lăn ra bất tỉnh một
lần nữa…
Ngồi hằng giờ liền ôm chiếc gương, ôi khuôn mặt mỹ nhân này, thân hình với những dường cong
mê người, sao mà làm nàng hài lòng đến thế. Ngây ngốc cười đến quai hàm
căng cứng mỏi nhừ nàng cảm thấy thật bội phục những minh tinh bàn mạc họ có thể cười hàng giơ liền. Nhưng vẫn không muốn khép miệng lại vì đắc
ý.
Trước đây nàng chẳng đẹp chút nào, luôn tự ti với
thân hình hơi béo một chút nên mãi đến 30 tuổi mà vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Xoay một vòng hạnh phúc, nàng không những dẹp ra còn trở lại
một lần nữa cái tuổi 16. Hai nữ tỳ ở một bên thấy nàng từ khi tỉnh dậy
cứ khư khư ôm lấy cái gương thì không khỏi chó chút lạ, không biết là có nên báo cho lương thái y biết hay không ? Các nàng bèn chia nhau hành
động, một kẻ chạy đi gọi thái y một kẻ gọi nàng :
- Nương nương người có thấy ở chỗ nào không khỏe không ? Đang ngay ngốc suy tư nàng như kẻ mê được gọi tỉnh trở lại.
- À ta không sao…mà khoan ngươi vừa gọi ta là gì ? nương nương ? không lẽ
ta là một trong các phi tần của vua sao ? Thiên Nhạc không khỏi nổi lên
nghi ngờ, với tư sắc này(sắc đẹp), thân hình này, độ tuổi này, thời đại
này. Rùng mình một cái không phài chứ, nàng là kẻ thẳng như ruột ngựa
sống ở cái nơi tranh sủng đến người sống ta chết này thì chết chắc rồi.
- Nương nương, ngươi quên rồi sao ? Người là hoàng hậu đương triều , ngày hôm
qua tại đại lễ sắc phong, người đột nhiên ngất tuy vậy nhưng người cũng
đã là hoàng hậu. Hoàng hậu ?
- Ngươi…Ngươi.. nói ta
là hoàng hậu sao ? Ngã ngồi trên đất Thiên Nhạc đầu óc quay cuồng,
nguyên không chỉ ở tại một nơi mà nữ nhân tranh sủng mà còn ngồi tại một nơi bất kỳ nữ nhân nào nơi đây cũng ham muốn.
- Híc…híc…hu…hu… nàng khóc càng lúc càng lớn nước mắt vương đầy tên khuôn mặt xinh đẹp.
Bên ngoài ánh bào nhàn nhạt màu vàng vừa rời khỏi. Trên khuôn mặt hắn không chút biểu tình chỉ có nét uy nghiêm vốn có của bậc đế vương.
Nhưng trong tay áo, nắm tay hắn xuyết chặt thanh quyền, làm hậu của hắn khiến nàng khổ sở vậy sao. Dù biết nàng đến bên hắn chỉ là vì nhiệm vụ, giữa họ chỉ là che mắt kẻ khác. Nhưng hắn vẫn không tự chủ được quan
tâm nàng, khi thấy nàng bất tỉnh trong lễ sắc phong hắn cũng hơi chút lo lắng. Rồi ánh mắt nàng khi tỉnh lại rất khác, khác với ánh mắt hắn gặp
mặt lần đầu, cảm giác cứ như hai người khác nhau ấy. Đến tột cùng là vì
sao hắn quan tâm nàng chứ, hiếu kỳ chăng ?
Trong Ngọc
Phụng các của Tây cung hai nha hoàn hầu hạ hoàng hậu khuôn mặt đượm nét hoảng sợ nhìn bờ vai không ngừng run lên của chủ tử. Khuôn mặt đỏ bừng
vì cười quá nhiều nhưng vẫn còn đọng lại vài giọt lệ ban nãy. Khiến
khuôn mặt tuyệt mĩ trở nên quỷ dị kỳ quái và khá dọa người.
Từ khi biết mình là hoàng hậu đương triều, Thiên Nhạc mừng rơi nước mắt vì cảm thấy mình thật may mắn. Sống 30 năm trong bộ dạng chẳng thể lọt
mắt chính mình, mà nay nàng trở nên một mỹ nhân tuyệt sắc. Chăm chỉ học
tập cố gắng thế nhưng dù là bác sĩ ngoại khoa giỏi vẫn bị chèn ép từ cấp trên, nay lại là hoàng hậu đương triều nắm trong tay hậu cung, dưới một nhưng trên vạn người.
Ngửa đầu cười lớn Thiên Nhạc chưa bao giờ hài lòng đến thế. Nếu ông trời đã ưu đãi nàng như thế nàng phải sống thật tốt để không uổng phí cuộc sống lần thứ hai của mình(akiaki : ham hư vinh thấy ớn). Mà điều đầu tiên nàng quan tâm là thân phận của
thân thể này, vì có thể nàng sẽ sống quãng đời còn lại của mình trong
cái thân thể tiểu mỹ nhân này.
Dò hỏi từ hai tiểu
nha hoàn hầu hạ nàng nàng cũng chỉ biết cơ thể này tên gọi Ngọc phượng
là bà con xa với Chính Vương gia Triệu Ngạn. Chính vương gia là anh em
cùng mẹ khác cha với hàng thượng. Vì tiên đế sinh thời không có con nối
dõi nên nhận 2 nghĩa tử là Thuần vương Triệu Long và Chính Vương Triệu
Ngạn. Sau đó Yên Phu nhân, mẹ của chính vương vào cung thăm nhi tử thì
được hoàng thượng ân sủng mang thai sinh hạ Triệu Tề( hoàng thượng hiện
giờ) được phong là Yên Phi.
Đến năm Triệu Tề 6 tuổi hoàng
thượng băng hà hắn lên ngôi và nay đã 10 năm…. Khoan… 6 tuổi và 10 năm
vậy là 16 tuổi sao ? không phải chứ chồng nàng cư nhiên là một đứa trẻ
16 tuổi sao ? Ô…Ô.. Nàng không thể hiểu nổi nàng đã 30 tuổi nha, sao có
thể lấy tướng công 16 tuổi này đây. Cứ tưởng sẽ gặp một soái ca đẹp lung linh kia chứ , thế nhưng tướng công nàng lại là một đứa trẻ con. Tuy
hiện giờ trong thân xác tiểu cô nương 16 tuổi nhưng cũng không tránh
khỏi cảm giác như dụ dỗ trẻ vị thành niên nha.
Đang bất
mãn về độ tuổi của tướng công của nàng thì Thiên Nhạc cảm thấy choáng
váng, những hình ảnh xa lạ lướt nhanh qua não. Một khuôn mặt lạnh lùng
khiến tim đau như dao cứa, một khuôn mặt dịu dàng ấm áp đẹp đến lung
linh mỉm cười cùng nàng,à không mỉm cười cùng Ngọc Phượng chứ. Mọi thứ
xẹt qua rất nhanh nhưng nàng có thể cảm nhận 2 nam nhân này đều là hai
nam nhân nào đó rất quan trọng đối với nàng ta.
Nhưng vì sao nàng ta lại chết không một thương tổn nào trên cơ thể, đôi mày nhăn
chặt lại, đến tột cùng chuyện gì đã khiến Ngọc Phượng rời bỏ thế gian
này.