Triệu Tề nheo mắt
nhìn nữ nhi trong ngực mà cảm thấy buồn cười, nàng chùi hết nước mắt ,
nước mũi lên ngực áo của hắn mới vừa lòng rời đi cứu hoàng huynh hắn. Có lẽ chỉ cần là nàng thì dù lam gì hắn cũng cảm thấy đáng yêu.(akiaki :
gớm chết được, thật là sợ lão huynh này luôn) Thiên Nhạc đắc ý bỏ đi,
nàng coi như là trừng phạt nhẹ vì hắn ở bên nữ nhân khác.
Nhưng cũng không khỏi ngọt ngào vì hắn nói với nàng hắn sẽ không thể giải tán hậu cung ngay được, nhưng khi ngai vị ngồi vững hắn sẽ vì nàng xóa bỏ
hậu cung. Dù không biết ngày đó là khi nào nhưng vì một lời hứa đó khiến nàng ngọt ngào. Chuyện với Như phi hắn không nói rõ với nàng nhưng chỉ
bảo nàng tin hắn. Nàng biết mọi việc hắn làm chỉ vì mình, nàng cảm thay
thật hạnh phúc. Cũng vì thế nàng cũng không còn ý định trút giận lên
Triệu Ngạn nữa tiếp tục chữa trị cho hắn.
Trở về
Phong Linh sát để rèn rũa bản thân nàng quyết định nhận nhiệm vụ. Dù
Hằng Phong cứ hỏi đi hỏi lại nàng liệu có cần thiết không, vì hắn biết
nàng là thầy thuốc giết người với nàng mà nói không phải với lý tưởng
cứu người của nàng sao ?
Thế nhưng Thiên Nhạc chưa một
tia chần chờ hay do dự gì khi tiến hành nhiệm vụ. Chỉ cần nàng trở thành một phần con người của Ngọc Phượng nàng sẽ có thể đứng bên Tề đến hết
kiếp này. Chỉ cần điều đó thôi thì dù có trở thành quỷ dữ trong mắt mọi
người cũng không hề gì. Trên đường về ghé vào một trà quán nhỏ uống chút trà thì nghe ở chiếc bàn nhỏ mọi người đang thi nhau bàn tán.
- Nghe nói con gái Thái úy đại nhân vào cung lam phi được hoàng thượng sủng ái chỉ một tuần thì lăn ra chết. Nghe đâu nàng ta mắc bệnh lạ, khuôn mặt
bị thối rữa đến không nhận ra được nữa rất đáng sợ nha. Con của thái úy
vậy là Như phi, nàng Trầm ngâm nghĩ ngợi lại nghe kẻ ngồi kế bên kẻ kia
lại nói :
- Tôi có người nhà làm nô tài của phủ tể
tướng nói tiểu thư nhà họ bị lão gia đưa tiến cung chưa một lần được
hoàng thượng liếc mắt tới thế nhưng 2 ngày sau khi được hoàng thượng ân
sủng cũng lăn ra chết mà khuôn mặt cũng không thể nhận ra nổi nha, biến
dạng hết. Các bá quan văn võ có con gái đưa vào tiến cung nghe đến con
mình được hoàng thượng dể ý tới đều vô cùng khiếp sợ nha. Thà rằng chết
già trong hậu cung cũng còn lâu lâu được gặp mặt, hơn là được ân sủng
hôm trước hôm sau lăn ra chết như thế thì…ai…như hai nhà thái úy và tể
tướng ấy. Tể tướng phu nhân nghe đâu xin đón con về dưỡng bệnh nhưng
hoàng thượng không cho khóc ngất trên điện. Hai kẻ đang nói bỗng một kẻ
khác cũng tham gia.
- Các huynh chỉ là nghe kể, còn
tôi thì thật sự là kẻ biết chuyện nè, ở phủ thượng thư nhà tôi lão gia
lo cuống vó, hoàng thượng hôm nay liên điện nói với lão gia 2 ngày nữa
sẽ sủng hạnh Nghi quý nhân Nghi quý nhân là con của chủ nhân nhà tôi.
Ông thật sự đang rất rầu rĩ, nhà thượng thư chỉ có mỗi mình tiểu thư.
Phu nhân từ hôm qua đã không thể ăn uống gì chỉ biết khóc thôi. Phu nhân nói lúc trước tiểu thư yêu thư sinh nghèo bà không chấp nhận, nay thư
sinh đó đỗ thám hoa, vào triều làm quan. Nghe đâu hoàng thượng sẽ ban
thưởng mỹ nhân cho hắn. Bà tiếc không thôi, nay con gái có thể sẽ mất
mạng nên bà chỉ biết đóng của tự trách mình tham làm hại tiểu thư.
Ở một bên nghe thiên hạ kháo nhau vậy nàng bỗng nhớ lời hứa hẹn của
hắn " Hãy tin tưởng ta được không, ta sẽ khiến cho nữ nhân khắp thiên
hạ này khiếp sợ ta mà bỏ chạy " Thì ra đây là cách chàng dùng để khiến
nữ nhân trong thiên hạ thấy chàng liền bỏ chạy. Nàng bỗng nhiên thấy
ngọt ngào,nhẻn miệng cười hạnh phúc khiến cho mọi ánh mắt lúc này trong
khách điếm đều đổ dồn vào nàng. Biết mình quá nổi bật vì tư sắc hơn
người này Thiên Nhạc vội vã rời tửu lầu thì bị hai kẻ chặn lại :
- Cô nương,xin dừng bước tại hạ mạn phép có thể mời cô cùng tại hạ đi dạo một lát chứ.
Kẻ chặn đường nàng là một nam tử một thân bạch y, khuôn mặt có chút ngả ngớm ánh mắt thủy chung dán chặt trên mặt nàng. Nàng khẽ rùng mình, các phim truyền hình cùng những tiểu thuyết chẳng phải đều nói những người
mặc bạch y đều là người phong nhã thoát tục sao. Nhưng sao lúc này chỉ
có hai chữ để hình dung tên này chính là Lợn giống. Bộ bạch y hắn mặc
thực sự là bị tâm hồn đen như chó mực kia của hắn bôi bẩn cả rồi. liếc
mắt nhìn hắn cũng lười nàng né sang một bên coi như không nhìn thấy hắn.
Bị nàng không để ý tới khiến tên kia bốc hỏa hắn vươn
bàn tay định giữ lấy nàng thì đột nhiên thét lớn, thoáng chốc không thấy tay mình đâu nữa. Rồi chỉ trong chốc lát hai mắt hắn cũng vĩnh viễn
không thể dùng được nữa. Thiên Nhạc nhận thấy sát khí quay đầu lại thì
thấy người nọ ngã lăn trên đất mất một cánh tay và đôi mắt bị người ta
lấy mất. Triệu Tề kéo nàng vào lòng che tầm mắt của nàng :
- Đừng nhìn nam nhân khác,nếu không hắn ngay cả mạng cũng khó giữ. Hắn nghiêm
mặt nhìn nàng dám đụng đến nữ nhân của hắn sao, dám nhìn nữ nhân của hắn sao, không thể bỏ qua được.(akiaki : anh này đúng là ác quỷ nha)
- Không, thiếp chỉ muốn nói hình nhưng chàng còn quên lúc nãy hắn còn buông lời
trêu thiếp. Nhưng coi bộ hắn còn gào được kìa(akiaki : trời đây mới là
ác quỷ thực sự nè). Nàng nở nụ cười ngọt ngào với hắn rồi tiếp tục nép
vào vòng tay hắn tham lam thụ hưởng vòng tay quen thuộc này.
Kẻ đang ngồi gào lớn dưới đất nghe nàng buông một câu bình luận chợt im bặt không dám lớn tiếng kêu khóc nữa mà cắm đầu bỏ chạy. Nhìn bóng dáng chạy thoát thân ấy nàng vòng tay qua người hắn nhẹ nhàng thỏ thẻ :
- Hắn ta chạy có nhanh như đám phi tử của chàng ở hậu cung không ? Hắn khẽ nhướng mi thú vị nhìn nàng.
- Nàng nói xem. Hai người nhìn nhau rồi cùng phá lên cười lớn, không khí lúc
này có chút quỷ dị nhưng thập phần ngọt ngào của một đôi tình nhân khác
người nào đó.
- Nàng đâu cần phải nhận nhiệm vụ
lần này. Hắn ánh mắt có chút xót xa nhìn nàng, biết nàng là người lương
thiện nhưng đang cố gắng thay đổi mình chỉ vì hắn khiến hắn không đành
lòng.
- Bây giờ chưa phải lúc. Nàng muốn chứng minh
với Triệu Ngạn nàng xứng đáng đứng tại vị trí này. Nàng biết vì không
chấp nhận nàng nên Triêu Ngạn mới buộc Tề đến bên một nữ nhân khác. Vì
biết hắn ta trong lòng Tề có bao nhiêu quan trọng nên kẻ làm em dâu là
nàng đương nhiên muốn vị anh chồng duy nhất này thừa nhận.
Trên đường về, nàng gặp Hồng Linh cô gái lần trước Hằng Phong đem đến
nhờ chữa trị, nghe nói dạo gần đây nàng ta đang theo đuổi hằng Phong ráo riết. Vì đang đắm mình trong hạnh phúc nên nàng cũng mong Hằng Phong
tìm được hạnh phúc cho chính mình, nàng đem chuyện quá khứ kể cho nàng
ta (akiaki : xem Truy Phu, kể về anh chị này)
- Ta
cũng hi vọng cô lay động được tên đầu đá đó. Nàng cũng hi vọng nàng ta
có thể làm được điều mà Ngọc Phượng không làm được chính là làm Hằng
Phong hạnh phúc. Thoát khỏi nỗi ám ảnh đáng sợ đó thì hắn mới thực sự
hạnh phúc được. Đang ở gần phủ chính vương nàng bỗng thấy ánh lửa phát
sáng cả một góc trời, phi thân đến đó mà không hề có một tia do dự nào
nàng phải cứu người nha.