Nàng buồn bực trở về
phòng và phân phó hạ nhân tìm một chiếc gương thật to cho mình. Một lúc
sau gương được đem đến, đi lại dáng đi mà nàng cho rằng uyển chuyển thục nữ rồi nhìn mình trong gương. Chỉ thầy cái dáng đi ấy như một con vịt
bầu lạch bạch hết sức buồn cười. Khuôn mặt nhuộm hồng hai gò má nàng xấu hổ. Thế nhưng lại để hắn thấy bộ dáng buồn cười đó, thì ra nhìn thì dễ
nhưng bắt chước chẳng dễ chút nào.
Đang bận rộn tập tướng đi thục nữ nàng không hề biết có hai kẻ xuất hiện đang nhìn mình chăm chú.
- Ngươi chắc chắn ả ta là đại tỷ sao ?
- Chắc chắn, bất kỳ ai trong phong Linh sát chúng ta cũng đều được ngâm trong
độc trùng, mà dạ hương của ta tuyệt không nhận lầm.
Hai
nữ nhân lầm bầm thật nhỏ sợ kinh động tới người xung quanh. Những tưởng
minh đã ẩn thân khá tốt thế nhưng lại thấy Ngọc Phượng phân phó hạ nhân
rời đi, nàng ngồi trên nghế thưởng trà nhàn nhạt nói :
- Hai muội đã tới rồi thì lại uống trà rồi hãy về. Thiên Nhạc chỉ làm theo
bản năng, nàng cũng không rõ sao mình có thể nhận ra trong phòng có
người, khi tỉnh ra thì hai nàng kia đã hiện thân.
Hai
nàng kia có khuôn mặt giống nhau như tạc mang một vẻ đẹp nhu hòa có lẽ
là chị em song sinh. Cha, thì ra mình là cao thủ nha,liệu nàng có bay
tới bay lui giống trong phim khong nhỉ ? Đang miên man suy nghĩ thì bị
cắt đứt bởi Thanh Thanh :
- Đại tỷ, ta thấy ngươi dạo này rất lạ nha, chỉ lo ngắm nghía, không làm nhiệm vụ gì cả…Chẳng phải
lúc này người nên ở bên cạnh hoàng thượng sao ?
Thiên
Nhạc Như một kẻ mù mờ, vì Phong Linh sát là một tổ chức sát thủ, mà Ngọc Phượng có vẻ là người của Phong Linh sát. Nàng biết những điều đó,
nhưng nhiệm vụ mà bọn họ nói là gì ? sát hại hoàng thượng chăng ? Chỉ
nghĩ đén khuôn mặt thiên thần kia sẽ biến mất bỗng dưng tim nàng nhoi
nhói đau. Nhưng không để lộ suy nghĩ của mình nàng xoay người :
- Ta cũng đang định đến chỗ hoàng thượng các ngươi cứ yên tâm việc của ta ta tự biết.
Hai nữ tử nhìn nàng với vẻ nghi hoặc cũng không nói gì nhẹ nhàng xoay người biến mất như chua từng xuất hiện. Nàng nhanh chân bước về thư phòng nơi có hắn ở đó, thấy nàng xuất hiện hắn không chút biểu tình gì lại tiếp
tục cúi xuống nghiêm túc phê duyệt tấu chương.
Nhìn hắn
chẳng chút phòng bị gì với mình lòng nàng có chút hoang mang. Nếu nhiệm
vụ cùa Ngọc Phượng quả thật là lấy mạng hắn thì lúc này quả thật là lúc
thuận tiện nhất. Đang miên mang suy nghĩ nàng bị thanh âm nhu hòa của
Triệu Tề làm sực tỉnh :
- Chắc nàng đang tự hỏi nhiệm vụ của Ngọc Phượng là gì. Ta không rõ nàng làm cách nào khiến họ không
phát hiện nàng không phải nàng ta nhưng mục đích của nàng là gi ? và
nàng thực sự là ai ? Ánh mắt hắn nhìn nàng có chút sâu thẳm như muốn
nhìn thấu tâm can nàng, khiến Thiên Nhạc bỗng cảm thấy có chút khó chịu
- Ngươi biết ta không phải nàng ta,là vì ngươi thích nàng ta sao ? Dù có thể
nàng ta tiếp cận hắn là vì ám sát hắn nhưng hắn vẫn như thế chỉ dịu dàng với mỗi nàng ấy ? Tâm nàng đột nhiên co rút lại cảm giác nghèn nghẹn
tại cổ họng khó chịu vô cùng.
Hắn không đáp lời, chỉ
nhàn nhạt nhìn nàng, hắn có chút quan tâm nàng ấy nhưng có phải yêu
thích không hắn cũng không rõ lắm, chỉ là khi thấy nàng ta hắn dường như có chút thương cảm lạ lùng. Dù nàng khá lạnh lùng nhưng nhìn hết sức bi thương,khiến lòng thương hại của nam nhân trỗi dậy.
Nhưng nữ nhân trước mắt hắn không có bóng dáng bi thương ấy, từ nàng ta hắn cảm nhận dược hương vị ngọt ngào dịu nhẹ. Sự lóng ngóng đáng yêu
kia khiến hắn ngày càng muốn biết nhiều hơn về nàng, nàng đến bên hắn là vì sao, là thù hay bạn.
Hắn thật sâu nhìn vào mắt nàng
như muốn biết rõ nữ nhân này, dù nàng là kẻ thù của hắn hắn cũng muốn
giữ nàng bên cạnh liệu có được chăng ?vì thế hôm nay hắn đánh cuộc một
lần, đuổi hết mọi thủ hạ ra ngoài chỉ còn nàng và hắn. Bị hắn nhìn Thiên Nhạc tự dưng lùi từng bước
- Ta tên Phương Thiên
Nhạc, là người của một ngàn năm sau, vì tai nạn nên hồn phách đột nhiên
đến đây,không rõ vì sao khi tỉnh lại lại trở thành Nhan Ngọc Phượng,
nhưng ký ức của nàng ta ta lúc nhớ lúc không, không rõ ràng. Ta thực
không cố ý chiếm dụng thân thể của nàng ta nhưng cũng không biết làm thế nào trả lại thân thể này… Ta nói toàn là thật đó. Nàng đưa 3 ngón tay
làm động tác như đang thề trong các phim cổ trang ánh mắt kiên định nhì
hắn. Hắn nhíu mi nghi hoặc nhìn nàng, rồi ánh mắt dường như nhu hòa hơn
trước.
- Nói vậy là nàng mượn xác hoàn hồn sao ?
Trong lời nói của hắn có chút nghi hoặc nhưng không chút trào phúng hay
trêu cợt gì mà hết sức nghiêm túc, hắn tin nàng sao ? Thông thường thì
nói những chuyện thế này sẽ bị đối phương cho là điên hoặc hoảng sợ.
Nhưng hắn không như thế chỉ nghiêm túc nghe nàng kẻ lại mọi thứ.
- Nói vậy Ngọc Phượng đã chết sao ? Ánh mắt hắn xa xăm không chút nhìn ra tâm tư hắn biết nàng ta đã chết hắn có tâm trang ra sao ? có đau lòng chăng ? Trong lòng nàng có chút ê ẩm.