Hắn lạnh lùng ném nó xuống giường.Nó sợ hãi lùi về đằng sau
_Ngươi...ngươi định làm gì?
Hắn nhếch mép cười :
_Làm gì à? Ngươi thử đoán xem
_Ngươi... ngươi ko được lại gần ta-Nó vừa nói vừa ném gối vào người hắn
Hắn từ từ lại gần nó túm chặt lấy cánh tay nó.Nó ra sức đẩy hắn ra
nhưng vs sức lực của 1 cô nương yếu ớt thì làm sao chống lại hắn
được.Hắn ôn nhu hôn lên môi nó, cánh tay thì nhẹ nhàng cởi y phục nó
đang mặc trên người.Nó ra sức đánh hắn nhưng hắn túm tay nó lại tay hắn
chuyển đọng ko ngừng trên làn da trắng như tuyết của nó( phụt..phụt máu
mũi t/g chảy thành sông...òo ...eeee.. cấp cứu )
Hắn mạnh như con thú cướp đi sự trong trắng của nó.......
Sáng hôm sau nó đau nhức toàn thân,đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều.Hắn mặc quần áo xong quay lại nhìn nó đầy tà mị:
_Sao?Ko ngờ nàng chống cự dữ đến thế
Nó nhìn hắn vs đôi mắt oán hận.Hắn tiến lại gần ,ôm nó khẽ nói:
_Trẫm thực sự xin lỗi
Ko hiểu sao lúc này sự oán hận của nó bay đi đâu mất.Nó cảm thấy tên
này cũng có lúc thật hiền.Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nó lên định hôn thì
nghe thấy có tiếng nữ nhân ở đâu hét vang trời.
Nó đẩy tay hắn ra, hắn nhướng mày nhìn ra cửa.Một hình dáng nữ nhân
quen thuộc đang bước vào, khuôn mặt hằm hằm sát khí.Lan Phi tiến lại gần nó và giơ tay lên:
_Bốp-Trên má nó in hằn dấu 5 ngón tay.Nước mắt nó chỉ chực trào ra vì ko hiểu tại sao mình lại bị tát
Nàng làm cái gì vậy hả-Thiên Bảo túm lấy tay Lan Phi, khuôn mặt vô cùng tức giận
_Thiếp làm gì ư?Tại sao thiếp vào cung đã 2 năm mà chưa 1 lần được thị tẩm vậy mà chàng lại cùng con nhỏ này...
_Nàng...
Đến lúc này thì nó mới hiểu đây là Lan Phi,cũng là 1 phi tần của hắn.Nó bỗng thấy tức giận khi hắn có phi tần khác mặc dù đã biết làm vua 1
nước thì thường có nhiều phi tần nhưng khi chính nó trải qua thì nó lại
ko thể chấp nhân được.Nó đẩy 2 con người ấy ra và chạy 1 mạch ra bên
ngoài.Thiên Bảo định chạy theo nhưng Lan Phi khóc lóc ầm ĩ nên hắn đành
nhìn nó chạy đi mà ko thể làm gì
Nó chạy 1 mạch ra vườn thượng uyển,vừa chạy vừa khóc ,sao tên kia ko
đuổi theo cơ chứ.Đang ngồi khóc thì nó thấy có bóng người tiến lại
gần.Nó ngước mắt lên ,thì ra người đang đứng cạnh nó chính là Vũ Minh
tướng quân.Vũ Minh ngồi xuống bên cạnh nó,nhẹ nhàng hỏi:
_Sao quý phi lại trốn ra đây khóc thế này
Nó chùi vội nước mắt:
_Ta ko sao cả.Sao ngài lại ở đây
Vũ Minh cười hiền dịu ,khẽ xoa đầu nó khiến nó cảm thấy bình yên lạ:
_Quý Phi đang có chuyện gì buồn đúng ko?
Nó ngước mắt nhìn, khẽ hỏi:
_Sao ngài lại hỏi thế?
_Tôi đoán được, chắc là hoàng thượng khiến cô buồn phải ko?
Nó ương bướng lắc đầu:
_Sao tôi lại phải buồn vì hắn ta chứ?Ko bao giờ
_Hhaha, cô rất thú vị đấy.Cô và hoàng thượng đúng là có tính cách rất giống nhau.
_Tôi ko giống hắn ta-Nó phản bác
_Thôi, tôi xin.Là tôi sai.Haha
_Anh...Rồi anh xem tôi sẽ ko để yên cho anh ta đâu-Nói rồi nó hùng hổ bỏ đi
_Hoàng thượng,xin lỗ nhé. Người sắp gặp rắc rối đấy
_Xong roài ,mọi thứ đã chuẩn bị xong.Haha-Nó phủi tay, cười lớn
Bây giờ đã là đêm khuya, tiểu thư nhà ta đang có ý định trèo tường trốn ra khỏi cung
_Ta đây ko muốn làm quý phi gì gì đó của ngươi đâu.Ở lại bình an nhé.Hehe
Nó xắn váy trèo qua bức tường, cũng may là chỗ này ko có lính canh nên
nó khá trót lọt.Sau khi đã thoát được cái cung điện quái quỷ kia ,nó khệ nệ ôm túi to lớn ( cái này là ngọc ngà châu báu chôm được ở trong cung) rồi cắm đầu cắm cổ chạy.